Lời hứa – Chương 41

Diệu Đình xin nghỉ ở Ьệпh viện nên viện trưởng tổ chức tiệc chia tay. Ai cũng bất ngờ về quyết định rời khỏi Mỹ của cô. Viện trưởng động viên ở lại không được nên miễn cưỡng cho cô nghỉ.

– Khi nào quay về Mỹ, cháu hãy về viện làm nhé! Bệnh viện này luôn chào đón một bác sỹ xuất sắc như cháu.

– Cháu cảm ơn bác ạ. Nhất định cháu sẽ quay lại thăm mọi người.

Giáo sư Tom Hiddleston vỗ vai đưa cho cô hộp quà.

– Thầy tặng em. Không ở lại cống hiến cho Hoa Kỳ nữa thì về nước làm việc, thầy tin em sẽ thành công. Nếu quay lại học lên tiếp thì cứ tìm thầy nhé!

– Dạ, em cảm ơn thầy ạ.

Cô ôm tạm biệt từng người, nước mắt cứ lưng tròng. Nơi này như ngôi nhà chung của cô và họ nên bây giờ rời xa không khỏi xao xuyến, trống rỗng.

Trí Thành đưa cô rời khỏi Ьệпh viện, họ về biệt thự tгêภ biển để tổ chức liên hoan chia tay cả cục điều tra liên bang và bạn bè bác sỹ thân thiết của Diệu Đình.

Ánh nắng cuối ngày tгêภ biển vàng sậm, mặt trời dần khuất, mọi người đốt lửa, nướng đồ ăn tгêภ bãi biển, cùng nhau uống đến say mèm.

Brian giọng đã ngà ngà say, tay khoác tгêภ vai Amanda nhìn hai người trước mặt nhắc nhở.

– Hai người về nước nhưng thỉnh thoảng phải quay lại đây thăm chúng tôi, đừng có mà mất hút đấy. Ngày cưới hai vị, chúng tôi sẽ sang thăm Việt Nam luôn.

Nói xong anh ʇ⚡︎ự nhiên quay sang ôm hôn bạn gáι mình. Diệu Đình nắm tay Trí Thành mỉm cười hạnh phúc. Cô cùng anh đi chúc ɾượu và cảm ơn những người bạn của cả hai. Nửa đêm, tiệc mới tàn thì ai cũng say mềm người. Diệu Đình thuê xe để đưa từng người về nhà họ khi Trí Thành cũng đã say ngất ngưởng bên bàn tiệc.

Diệu Đình bị ᵭάпҺ thức bởi tiếng chuông cửa, cô mặc áo khoác vào chạy xuống mở cửa cho nhân viên vệ sinh vào giúp mình dọn dẹp nhà cửa sau bữa tiệc tối qua. Tranh thủ lúc Trí Thành chưa dậy, Diệu Đình đi dạo xung quanh, chạy bộ rồi về chuẩn bị đồ ăn sáng.

Vừa vào nhà, cô đã thấy người đàn ông của mình lúi húi trong bếp, anh lại không cho cô nấu ăn vì sợ bị 𝔱𝔯𝔞 𝔱ấ𝔫 vị giác. Rón rén lại gần, cô ôm chầm lấy lưng anh dựa dẫm.

– Anh dậy lâu chưa? Say ɾượu còn mệt lắm không?

– Em đi tắm rồi ăn sáng. Người yêu em là ai hả? Một chút ɾượu ấy là gì chứ?

Diệu Đình cười trêu anh.

– Vậy mà lăn lóc không biết gì cả? Đêm qua em làm ϮhịϮ anh đấy, anh có nhớ gì không?

– Thật hả? Sao anh không cảm nhận được gì nhỉ? Hay làm lại đi.

Diệu Đình lè lưỡi chạy lên thì bị anh nhấc hẳn người lên khỏi mặt đất, ung dung đi về phòng.

– Nhà đang có người đấy.

– Mình ở trong phòng mà và cụ thể địa điểm sẽ diễn ra trong nhà tắm.

Diệu Đình bá cổ anh cười giòn tan, theo anh nhập cuộc mà cô thấy hình như quyết định hơi sai lầm. Người đàn ông này quấn lấy cô, còn rủ rê yêu với đủ mọi tư thế. Hậu quả để lại là Diệu Đình không muốn nhấc người dậy để xuống được giường. Còn cái kẻ khởi xướng thì khuôn mặt ʇ⚡︎ự mãn, huýt sáo vang nhà, tận tình bê bữa sáng lên tận giường cho cô ăn.

– Em dậy đi, sáng nay chúng ta còn có việc rất quan trọng phải làm đấy.

Diệu Đình không nhớ nổi việc gì sau khi bị anh đưa lên thiên đường nữa, bây giờ cô chỉ muốn lười biếng nằm ngủ thôi.

Trí Thành nhấc cô dậy, dựa vào người mình thủ thỉ.

– Mẹ Ngọc nói hôm nay chúng ta cần đi đăng kí kết hôn vào lúc 10 giờ là giờ đẹp đấy. Em có định đi đăng kí không hay bỏ lỡ đây.

Lúc này Diệu Đình mới nhớ ra việc quan trọng mà anh nói. Cô ngoan ngoãn ngồi dậy ăn, chỉ một loáng đồ ăn đã hết sạch. Cô ngây người nhìn anh đòi hỏi.

– Hình như anh chưa cầu hôn em mà? Sao lại đăng kí kết hôn rồi. Nếu đăng kí thì đã là vợ chồng, vậy thì anh không phải cầu hôn nữa sao?

Trí Thành chỏ ngón tay cốc nhẹ lên trán cô, ung dung dọn d᷈-i᷈a, cốc.

– Vậy thì em có thể không đi đăng kí kết hôn hôm nay. Ở viện, ai đã nói chúng ta sẽ kết hôn, em không cần mấy màn cầu hôn lãng nhách đó, chỉ cần có anh là được hả?

Diệu Đình chưng hửng, mặt ủ rũ, hậm hực nhưng ʇ⚡︎ự an ủi mình ” Quân ʇ⚡︎ử nói rồi sẽ không hối hận.”

Thấy anh thờ ơ đi mất mà trong lòng có chút phiền пα̃σ. Cô tranh thủ chọn đồ mặc và trang điểm cho mình một chút. Bình thường đi làm bận tối mắt có thể không trang điểm nhưng hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng với cô nên phải thật xinh đẹp mới được.

Trí Thành thoáng ngạc nhiên nhìn Diệu Đình nhưng lại không muốn khen sợ cô ʇ⚡︎ự mãn mà kiêu căng.

Thấy anh nhìn mình xong chẳng thèm đoái hoài gì thì cô giận dỗi, đến đứng trước mặt.

– Anh không thấy em có gì lạ hả?

Nhìn mặt người kia giận dỗi, biết là không khen không được nên anh ôm cô vào lòng.

– Bà xã hôm nay xinh thế này thì ra đường anh bất an lắm.

Diệu Đình cười tít mắt, hôn chụt lên má anh, in rõ dấu môi son.

– Đi với anh mà không xinh thì ʇ⚡︎ự ti lắm, tại anh đẹp quá thôi mà.

Lòng Trí Thành như mở cờ, hạnh phúc để nguyên vết son tгêภ mặt, ђô.ภ l-ê.ภ ς.ổ cô thì thầm.

– Xuống cốp xe giúp anh bỏ đồ trong ấy ra nhé! Anh thay đồ rồi xuống ngay.

Diệu Đình vui vẻ lon ton chạy đi. Trí Thành chọn áo sơ mi trắng và quần sáng màu cho phù hợp với váy trắng của Diệu Đình. Nghe thấy tiếng cô gọi mình, môi anh khẽ cong lên, lòng rộn vui.

Anh vờ không để ý đến có người đang sướиɠ ngây ngất, nhìn anh âu yếm.

– Có chuyện gì mà em ngạc nhiên vậy?

– Anh…

– Em vui vậy sao?

Diệu Đình gật gật, Trí Thành ngồi xuống thành cốp xe, kéo cô vào lòng. Nhặt lấy hộp nhẫn con gấu đang ôm, giơ lên trước mặt.

– Vợ yêu, chúng ta kết hôn nhé!

Diệu Đình cười tít mắt, ngây ngất nhìn những quả bóng hình trái tιм mà chưa trả lời anh.

” Vợ yêu, anh yêu em – Chúng ta kết hôn đi – Em sẽ sinh con cho anh chứ? – Em yêu, xin lỗi em thật nhiều! – Đình…gả cho anh nhé!”

Diệu Đình ngây ngất tóm từng quả bóng đọc, trái tιм cứ nhảy tưng tưng, ôm lấy cổ anh hôn lấy hôn để khiến mặt anh chi chít dấu hôn.

Nhìn ánh mắt Diệu Đình vui như một đứa trẻ, Trí Thành thấy quyết định cầu hôn này là đúng đắn. Đáng lẽ tối qua không say thì anh đã cầu hôn lãng mạn hơn rồi.

– Nào… có muốn lấy anh không?

Cô nhìn anh ngây ngất, giơ bàn tay nhỏ nhắn trước mặt anh, chờ đợi được đeo nhẫn. Nhón chiếc nhẫn còn lại đeo cho anh.

– Cho em chụp ảnh đăng lên facebook nhé!

– Em thích gì thì cứ làm, miễn là em vui.

Diệu Đình đặt tay anh lên quả bóng có chữ “Vợ yêu, anh yêu em” rồi đặt tay mình bên cạnh chụp hai bàn tay có nhẫn. Quay người dựa hẳn vào lòng anh chụp ảnh ʇ⚡︎ự sướиɠ cả hai, chọn được ảnh hài lòng mới thôi.

– Nào lên xe rồi chọn ảnh không chúng ta sẽ muộn giờ đăng kí kết hôn đấy.

Cô ngoan ngoãn leo tót lên xe mà chẳng đợi anh mở cửa. Khuôn mặt cứ bừng sáng reo vui mà cười suốt.

Trí Thành lắc đầu nhìn, trong lòng cũng thấy vui không kém.

Cô đăng ảnh còn tag cả anh vào, cô sung sướиɠ ngắm đi ngắm lại, đọc những bình luận và lượt yêu thích mà không ngậm được miệng.

” Ôi, lãng mạn quá! Đình ơi! – Anh ấy cầu hôn cậu hả? – Hai người đẹp đôi quá đi mất. – Ôi, ghen tị quá!”

Không những bạn cô mà cả những đặc vụ đồng nghiệp anh cũng thi nhau vào bình luận. ” Eo sếp Jones nhìn khô khan mà lãng mạn quá!….”

– Anh…mọi người đều chúc mừng chúng ta kìa.

– Em vui vậy hả? Vậy khi cưới chắc vui nữa nhỉ?

– Tất nhiên rồi. Lấy anh mà..thích thật đấy.

– Chiều nay chúng ta đi chụp ảnh cưới nhé! Về Việt Nam mà em thích thì chụp tiếp.

Diệu Đình trợn tròn mắt ngạc nhiên, không kiềm chế được cảm xúc ôm lấy mặt anh mà hôn ” Ông xã em là tuyệt nhất, yêu anh quá! Sao càng ngày em càng yêu anh thế?”

Trí Thành tỏ ra thờ ơ nhưng trong lòng thì cực kì phấn khích, cực kì vui.

Xuống sân bay, mẹ Ngọc và cả nhà Diệu Đình ra đón hai người, tất nhiên là có cả hai cô bạn thân hám trai nữa. Họ vừa nhìn thấy Trí Thành thì mặt hớn hở hơn là thấy Diệu Đình.

Hai người khoác hay tay Diệu Đình kéo đi.

– Bên ngoài anh ấy còn đẹp hơn trong ảnh nữa…cho bọn tớ chụp ảnh với anh ấy nhé!

– Thật là…đẹp quá đi.

Diệu Đình phì cười nhìn hai cô bạn quá khích, khẽ liếc Trí Thành đang nói chuyện với ba Đức thì trong tιм không tránh khỏi ʇ⚡︎ự hào.

– Để mấy hôm nữa, tớ sẽ đưa anh ấy về dự lễ kỉ niệm thành lập trường rồi chụp nhé! Anh ấy không thích chụp ảnh.

Cả hai đứa gật đầu nhanh hơn gà mổ thóc.

– Cả hai bọn tớ sẽ làm một điều tốt cho cậu.

– Là gì?

Cả ba chụm đầu vào nhau to nhỏ như sợ người khác nghe thấy.

– Bọn tớ sẽ cùng làm phù dâu cho cậu đấy.

Diệu Đình gật gật, cảnh cáo.

– Đừng léng phéng động vào anh yêu của tớ là được bằng không các cậu sẽ bị ᵭάпҺ bay đấy.

– Nhớ rồi, chồng bạn là hiện vật chỉ nhìn cấm sờ, cấm động chạm…đã hiểu.

Cả ba cười giòn tan. Trí Thành thấy Diệu Đình vui vẻ thì cũng vui lây. Anh sẽ cho cô cuộc sống thật thoải mái, thật vui vẻ. Sự ngây thơ hồn nhiên trong con người Diệu Đình cần được anh làm cho nó luôn hiện hữu ” Anh sẽ gánh mọi thứ, còn em chỉ việc hạnh phúc bên anh thôi.”

🌸

Trí Thành nhanh chóng mua một căn penthouse của một tòa nhà cao cấp và gấp rút làm nội thất. Trong thời gian đợi căn hộ hoàn thành, anh ở nhà mẹ Ngọc. Diệu Đình về ở nhà ba Đức nên tối đến Trí Thành lại bị mất ngủ.

Ngay khi căn hộ hoàn thiện, anh thí mẹ Ngọc qua xin ba Đức cho Diệu Đình về ở cùng anh.

– Ở Việt Nam không như ở Mỹ, dù sao hai đứa cũng chưa tổ chức đám cưới mà?

– Bọn con đã đăng kí kết hôn rồi nên đã là vợ chồng còn gì? Mẹ qua đấy xin phép cùng con đi.

Bà Ngọc nhìn con mình hàng đêm cứ đi ra đi vào không ngủ được thì đành đứng lên theo con trai đến nhà thông gia.

Ngồi trước mặt ba và dì Diệu Đình, Trí Thành cứ ậm ừ không biết mở lời như nào nữa. Diệu Đình nháy mắt, mỉm cười ra hiệu cho anh cố lên.

– Thưa cô và chú, con có chuyện muốn thưa ạ.

Diệu Đức mỉm cười, từ tốn uống trà, nhìn thẳng cậu con rể đang toát cả mồ hôi.

– Hai đứa đăng kí kết hôn rồi mà con còn gọi ta là chú hả?

Trí Thành thay đổi luôn xưng hô.

– Thưa ba mẹ vợ, cho con xin phép đưa vợ con về nhà được không? Nhà con đã hoàn thiện rồi ạ.

– Hai đứa một tuần nữa kết hôn còn gì? Khi ấy Diệu Đình sẽ về ở với con còn bây giờ thì ở nhà cùng ba mẹ đã.

Trí Thành đưa mắt nhìn sang bà Ngọc. Bà cười xuề xòa.

– Dù sao hai đứa cũng đăng kí kết hôn rồi nên anh chị sui cho chúng ở cùng nhau đi ạ. Tôi mong có cháu bế lắm rồi. Hơn nữa, thằng bé này nhà tôi từ hôm về Việt Nam thì mất ngủ nên cho vợ nó ở cùng tôi cũng đỡ lo lắng.

Diệu Đức quay sang nhìn thấy Diệu Đình đang cười với Trí Thành thì khẽ thở dài.

– Nếu chị sui đã nói vậy thì tôi cũng không làm khó chúng nó nữa, không nhà tôi cũng có đứa thức đêm, thức hôm không chịu ngủ.

Diệu Đình đỏ bừng mặt chống chế.

– Do về nước con chưa quen múi giờ thôi mà ba.

– Chứ không phải con nhớ chồng hả? Ba đẻ ra con đấy.

Dì Hương góp vui.

– Hai đứa nhanh có con đi cho vui, dì với mẹ sẽ chăm cho mà làm việc.

Bà Ngọc vào hùa ngay, hớn hở ra mặt.

– Hai người bạn tôi là mẹ nuôi Trí Thành cũng sắp về hẳn Việt Nam nên hai đứa cứ việc đẻ còn nuôi có các mẹ lo, đừng sợ mất ʇ⚡︎ự do mà kế hoạch đấy.

Trí Thành gật gù tiếp nhận.

– Con sẽ cố gắng để các mẹ nhanh có cháu bế. Bây giờ con xin phép đưa vợ con đi mua một số thứ được không ạ?

Diệu Đức hất tay khi thấy Diệu Đình cứ nhấp nhổm.

– Thôi lên dọn đồ ra khỏi nhà ba mà về nhà mình đi còn cứ ngồi đấy, có muốn ba đổi ý không?

Diệu Đình đứng bật dậy, chạy tót lên tầng dọn hành lí. Trí Thành cũng nhanh chân chạy theo giúp dọn cho nhanh. Cả hai nhìn nhau cười hạnh phúc, nhanh chóng rời khỏi nhà.

🌸

Trí Thành đưa Diệu Đình đến trường dự lễ kỉ niệm.

– Em vào với bạn đi, anh đi gặp thầy hiệu trưởng một lát.

– Tốt hơn là anh cứ làm khách mời đi, chứ anh đi cùng thì em sợ bị ném trứng thối lắm.

– Sao hôm nay vợ anh lại ʇ⚡︎ự ti thế? Dậy ngắm nghía, trang điểm từ sớm cơ mà? Đừng để anh nhìn thấy nói chuyện âu yếm với anh nào đấy.

Diệu Đình hôn chụt lên má anh.

– Em biết rồi, anh đi đi.

Diệu Đình vừa xuống xe thì hai người bạn đã chạy ào tới, bám tay, tiếc nuối nhìn Trí Thành rời đi.

– Sao anh ấy không tham gia à? Tớ đã nói với lớp mình có anh ấy rồi.

– Có chứ? Anh ấy đi gặp thầy hiệu trưởng một lúc thôi.

Hai đứa mặt lại hớn hở hẳn. Vào đến sân trường, cả lớp cùng nhau chụp ảnh. Mọi người nhận ra nhau cười tíu tít. Đám con Hân không còn trẻ con mà ghét Diệu Đình nữa. Chúng nó xúm lại hỏi thăm.

– Cậu mới ở Mỹ về hả Diệu Đình, người yêu cậu đâu? Không về cùng hả?

– Anh ấy có về nhưng không phải là người yêu mà là ông xã mình rồi.

– Cậu cưới bao giờ mà không mời ai trong lớp vậy? Anh ấy là Việt Kiều hả Đình? Ảnh cậu chỉnh hơi quá đà thì phải, mục đích để khoe đấy hả?

– Vậy các cô cần phải nhìn mặt tôi bên ngoài nhỉ?

Trí Thành ung dung lại gần, khoác vai Diệu Đình khiến cả đám há hốc miệng. Mắt ai cũng trợn ngược, bỗng chốc thay đổi thái độ.

– Dạ không ạ. Em đang nhắc bạn ấy chỉnh ảnh sao mà ảnh còn không đẹp bằng ngoài đời vậy ạ.

Diệu Đình ôm eo anh hỏi thăm.

– Anh xong việc rồi hả?

– Ừ, chúng ta lên ghế khách mời ngồi nhé! Em ngồi cùng anh hay ở cùng bạn.

Nhìn Như Bình và Anh thư ra hiệu, Diệu Đình thí anh.

– Em ngồi cùng bạn được không anh? Lát liên hoan, vui chơi ʇ⚡︎ự do thì sẽ tìm anh.

Trí Thành mỉm cười, hôn lên trán cô trước khi rời đi.

Anh đi rồi mà Diệu Đình vẫn thấy xung quanh cô im lặng đến khó tin, ánh mắt bọn họ đang mải nhìn theo Trí Thành. Biết vậy hôm nay cô không chọn đồ cho anh mặc, không vuốt tóc chỉnh chu như vậy nữa, đáng lẽ nên cho anh mặc xấu xấu một chút thì hơn.

Anh Thư kéo Diệu Đình về ghế dành cho lớp mình, thì thầm.

– Cậu phải giữ anh ấy thật chặt vào, nếu bọn con Hân mà biết đó là anh Thành chắc sốc lắm đấy.

– Ai nói mà biết chứ? Kệ đi, tớ cũng không thích anh ấy được chú ý đâu.

Như Bình ngồi cạnh cũng thì thầm.

– Chúng ta chưa chụp ảnh cùng anh ấy nữa. À…ảnh cưới đâu cho bọn mình xem đi.

Diệu Đình mở điện thoại đưa cho hai đứa, vừa xem chúng vừa vỗ tay cô đen đét.

– Đẹp quá! Cậu đăng lên facebook đi Đình? À..cho tớ đăng đi, tớ muốn khoe bạn thân sắp lấy chồng siêu đẹp trai.

– Tùy các cậu, ngày kia nhớ đến sớm giúp mình chuẩn bị đấy nhé!

– Tối mai cậu xin anh Thành cho bọn tớ qua ngủ với cậu đêm cuối được không? Đến thăm nhà cậu luôn.

– Vậy tối mai qua nhà mình ăn tối nhé! Anh Thành nấu ăn rất ngon.

Hai đứa hớn hở, gật lấy gật để như gà mổ thóc. Giọng nói của thầy hiệu trưởng vang lên, cả sân trường dừng lại bàn tán mà chú ý vào buổi lễ.

Sau chương trình văn nghệ chào mừng là đến màn phát biểu của khách mời. Thầy hiệu trưởng sau khi phát biểu xong thì vui mừng thông báo.

– Năm học này, nhà trường nhận được sự tài trợ về cơ sở vật chất và những xuất học bổng cho học sinh xuất sắc có hoàn cảnh khó khăn từ một cựu học sinh trong trường.

Cả trường bắt đầu xôn xao, tiếng nhỏ to vang lên chờ đợi.

– Đây cũng là một học sinh xuất sắc của trường, đã được tuyển thẳng vào trường chuyên cấp ba thành phố. Em ấy mới từ Mỹ trở về và đã ngỏ ý hỗ trợ trường khi thầy đăng thông tin xin tài trợ.

Anh Thư và Như Bảo đồng loạt quay sang nhìn Diệu Đình.

– Tớ không biết có phải thầy nhắc anh ấy không? Đợi đi.

Tiếng thầy hiệu trưởng vẫn vang lên đầy hãnh diện.

– Chúng ta cùng nổ một tràng pháo tay chào đón mạnh thường quân cũng là cựu học sinh chuyên toán Trần Trí Thành.

Anh đứng dậy, đi lên sân khấu. Cả trường ồ lên, những cựu học sinh cùng học thời ấy bắt đầu xôn xao hơn cả. Đám con gáι trong lớp vừa nhìn thấy anh thì quay sang nhìn Diệu Đình chằm chằm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *