Lời hứa – Chương 37
Lời nói của cô như dội vào ngọn lửa đang rừng rực cháy một trận mưa lớn, Trí Thành ngồi ngẩn ngơ, mặt nhắn nhó.
– Đình…em nỡ đối xử với anh vậy sao?
– Mặc áo đi còn về nào? Chúng ta còn đi mua quà sinh nhật cho ba, mua đồ cho dì và Diệu Đạt, cả đám bạn thân của em nữa…phải mua nhiều thứ lắm.
Diệu Đình ung dung dọn phòng làm việc, ҳάch túi chờ đợi con người chậm chạp kia đang xị mặt, nặng nhọc cài từng cúc áo.
Cô lại gần, bám cổ anh, cúi xuống hôn lên đôi môi đang chứa đầy khói kia xoa dịu.
Một giây bất ngờ qua đi, anh níu cô lại trong ʋòпg tay mình, giữ chặt không cho Diệu Đình dừng lại. Anh thỏa sức hôn sau bao ngày bị cấm vận. Cả ς.-ơ τ.ɧ.ể như muốn bừng dậy, anh ôm ҳιếϮ lấy cô vào lòng, hơi thở gấp gáp. Nhấc Diệu Đình ngồi vào lòng mình, bàn tay luồn hẳn vào trong áo, chạm lên ռ.ɠ-ự.ɕ xoa nắn.
Diệu Đình đẩy anh ra khi cảm nhận được sự biến đổi của ς.-ơ τ.ɧ.ể anh.
– Anh đang lạm dụng hơi nhanh đấy.
Anh dụi mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ cô, nhịp thở loạn lên.
– Tại em bắt anh nhịn đói lâu quá!
– Về thôi…khả năng kiềm chế của anh…
Chưa kịp nói hết câu, cô lại bị anh kéo xuống không cho nói tiếp. Nụ hôn không dứt khiến bản thân cô cũng cảm nhận mình thực sự đang muốn yêu anh.
– Đình ơi…về chưa?
Nghe tiếng Amanda ngoài cửa vọng vào, Diệu Đình rời môi anh khi đã bị nghiền cho đến đỏ au.
– Mai chúng ta đi mua sắm nhé! Bây giờ về nhà thôi…lệnh cấm được bãi bỏ.
Trí Thành gật đầu nhanh chóng, khuôn mặt reo vui như một đứa trẻ, thao tác nhanh nhẹn hơn hẳn lúc nãy. Anh khoác vai cô đi ra mở cửa.
Nhìn thấy hai con người mặt mày rạng rỡ, hớn hở trước mặt, Amanda mắt tròn mắt dẹt.
– Hai người làm gì mà hớn hở thế? Sắp xa nhau mà vui như Tết vậy?
Diệu Đình xoa xoa má Amanda nghịch ngợm.
– Có gì nói sau nhé! Bọn tớ có việc về đã.
Amanda kéo giật tay Diệu Đình lại, thì thầm.
– Không phải đang lên cơn yêu dở đấy hả?
– Cậu nói gì cũng đúng hết vậy.
– Chúc hai người buổi tối ngọt ngào nhé!
Amanda cười ranh mãnh, không níu chân họ thêm mà đóng cửa phòng hộ Diệu Đình mới về phòng mình.
Tгêภ đường về nhà, hai người cùng nhau vào siêu thị mua thức ăn cho bữa tối. Trí Thành đẩy xe, Diệu Đình đi cạnh ngắm nghía mà chẳng biết phải mua gì.
– Anh muốn ăn gì hả?
Trí Thành nháy mắt trêu đùa:
– Bây giờ anh không có tâm trạng ăn uống những thứ ấy.
– Lệnh cấm vận được tái thiết lập.
– Này…em đừng có nuốt lời đấy. Bác sỹ gì mà vừa nói câu trước câu sau đã muốn ᵭάпҺ nhau rồi.
Diệu Đình cười giòn tan, cô lấy rau củ và ϮhịϮ bò bỏ vào giỏ, mua thêm sữa tươi, bια và một ít bánh trái.
– Hôm nay em sẽ nấu ăn nhé!
– Thôi…để hôm khác đi, hôm nay anh không muốn nhịn đói mà yêu em đâu.
Diệu Đình lườm anh, quay mặt ra phố nhìn xe cộ đi lại tấp nập. Tâm trạng có chút phấn chấn hơn bình thường, thỉnh thoảng cô còn khe khẽ hát theo bài hát đang vang lên.
Mang đồ xếp vào tủ lạnh, Diệu Đình nhón socola cho vào miệng.
– Cái này rất ngon đấy anh muốn thử không?
– Anh không ăn đồ ngọt nhưng lần này sẽ thử.
Anh kéo cô lại, hôn lên môi, luồn lách lấy viên kẹo trong miệng cô ra mỉm cười.
– Ăn thế này mới ngon…em lên tắm đi, anh nấu ăn.
– Để em giúp anh chuẩn bị, không ai nhìn thấy lại bảo em bóc lột sức lao động của anh.
– Hình như đó là sự thật mà, sao em phải ngại?
– Anh muốn ăn đòn phải không?
Trí Thành đưa rau cho cô nhặt, ánh mắt nhìn âu yếm.
– Chúng ta chuẩn vợ chồng son đấy chứ?
– Công nhận.
Diệu Đình ôm anh mỉm cười hạnh phúc. Trí Thành cứ vừa nấu, vừa bị cô ôm cứng lấy phía sau lười biếng dựa dẫm.
– Em lên tắm đi cho đỡ mệt. Anh nấu sắp xong rồi.
– Bây giờ chỉ thích đứng ôm anh thế này thôi.
– Vậy đừng về Việt Nam nữa nhé!
– Thôi…em đi tắm đây.
Diệu Đình buông anh ra, chạy vèo lên phòng, tiếng cười vẫn vang vọng trong nhà.
Bày đồ ăn lên bàn, Trí Thành nhìn lại thành quả mỉm cười, tháo tạp dề chạy lên phòng, anh cần phải tranh thủ một lát.
Một nụ hôn nhẹ rơi tгêภ vai, Diệu Đình quay lại trợn mắt.
– Ai cho anh vào đây vậy? Em chưa xong mà.
– Vì em chưa xong nên anh mới vào chứ? Xong rồi thì nói làm gì chứ?
Mặc Diệu Đình đuổi xơi xơi, Trí Thành vẫn sán vào cô thả nụ hôn tới tấp lên vai, lên lưng mà ᵭάпҺ thức ham muốn của cả hai.
– Em chưa được ăn tối đâu.
– Ăn tráng miệng đã, lát đảm bảo em sẽ ăn ngon.
Diệu Đình bật cười, xoay người lại kiễng chân chủ động hôn lên môi anh. Bàn tay chạm nhẹ lên vết thương đã lành miệng nhưng còn vết sẹo dài xoa nhẹ. Hai ς.-ơ τ.ɧ.ể ướt sũng, nước mát không làm giảm đi nhiệt độ không ngừng tăng lên. Trí Thành nhấc cô ngồi lên bồn kính, bàn tay du hành tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể người phía trước vì đã bị cấm cả nửa tháng mà tham lam chiếm hữu. Rời khỏi môi cô, anh trượt nụ ђ.-ô.ภ א.ย.ố.ภ.ﻮ ռ.ɠ-ự.ɕ, ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ nhẹ nhàng làm cho hơi thở của Diệu Đình lạc nhịp.
Cả người như được thỏa mãn theo nụ hôn của anh, Diệu Đình chỉ còn biết nắm chặt vai anh cảm nhận những nụ hôn trượt dài tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể mình. Khoái cảm xâm lấn toàn ς.-ơ τ.ɧ.ể run rẩy không ngừng, cô đẩy anh ra không cho hôn nữa, cắn môi nhìn anh mê hoặc. Chẳng để Trí Thành hoạt động tiếp, cô mê man hôn lên ς.-ơ τ.ɧ.ể anh, hôn cả lên vết sẹo mới hình thành kia mà vẫn thấy đau lòng, nụ hôn dừng lại nơi đã nóng rực khiến Trí Thành đứng không vững, xoay người dựa vào thành kính, hơi thở hoan lạc.
– Đình à…anh…
Diệu Đình vẫn không ngừng hôn trêu đùa:
– Thoải mái đi…sao không nói lên lời thế đặc vụ?
Bị trêu, anh không cho cô làm càn nữa mà nhấc lên áp sát ς.-ơ τ.ɧ.ể vào bức tường kính, đặt lên môi cô nụ hôn dịu dàng, nuốt hết hơi thở khó nhọc mà ҳâм cҺιếм lấy ς.-ơ τ.ɧ.ể đã căng cứng ấy từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo đến khi hơi thở của cả hai lạc nhịp, Diệu Đình dụi mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh ☪.ắ.ท ท.ɦ.ẹ.
– Em không nên cho anh ăn kiêng thì hơn Thành ạ.
– Đó có lẽ là sai lầm của em đấy.
Anh mở bước, xối lên người kì cọ lại cho cả hai mới lấy khăn lau khô rồi nhắc cô đi vào phòng. Thả cả hai rơi ʇ⚡︎ự do xuống giường, đôi môi tham lam vẫn khóa chặt lấy ๒.ờ ๓.ô.เ căng mọng đỏ lên vì bị anh chiếm giữ suốt. Anh vẫn không có ý định ngừng lại, Diệu Đình nhấc đầu anh khỏi cổ mình.
– Không cho em ăn tối hả? Anh vừa xả hết rồi mà.
– Lần nữa đi, anh chưa hết thèm.
– Không chơi với anh nữa…thả em ra đi.
Chẳng thèm nghe cô nói, anh lại lần nữa ăn sạch ς.-ơ τ.ɧ.ể người bên dưới, vần vò, dây dưa thêm mãi mới chịu dừng lại.
Nằm úp mặt xuống gối, Diệu Đình không còn muốn nhúc nhích nữa, ném tay anh tгêภ người mình xuống khẽ cáu:
– Em không nên dỡ bỏ lệnh cấm thì hơn…
Khẽ trở mình, cô nhăn nhó còn anh nằm cạnh vẫn âu yếm mỉm cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra nữa.
– Em lại buồn ngủ rồi thì phải. Có phải mỗi lần hoạt động anh cho em uống tђยốς ngủ không hả.
– Đừng ngủ, dậy ăn đi có sức mà trả bài cho anh vì Ϯộι đã cấm vận người khác.
Anh đủng đỉnh dậy mặc quần áo, đưa đến trước mặt Diệu Đình chiếc áo sơ mi của mình rồi kéo cô dậy.
– Lấy hộ em đồ của em, sao đưa áo này cho em làm gì?
– Mặc nó đi, anh thích nhìn thấy em mặc đồ của anh.
– Không phải vì nó dễ ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ anh hả? Đồ mánh khóe.
Diệu Đình phụng phịu mắng anh nhưng vẫn mặc vào người.
– Có xuống được nhà ăn không hay anh bế em xuống.
– Anh đưa thiếu đồ, em chưa mặc đủ mà đi đâu chứ?
– Không cần nữa, áo anh rộng che hết rồi còn gì.
Nhìn ánh mắt anh, cô hét lên:
– Anh đừng có hòng đụng vào người em nữa.
– Quên chuyện đó đi em yêu, lệnh cấm bỏ rồi, mà em sẽ xa anh tận hai tuần nên từ giờ đến trước giờ em lên máy bay anh sẽ phải dùng đủ.
– Anh…muốn ૮.ɦ.ế.ƭ không hả?
– Chết chìm vì yêu em cũng nên thử đấy. Nào xuống ăn thôi còn làm nhiệm vụ tiếp.
Diệu Đình tức đến nghẹn họng khi anh lại bắt đầu dở thói trêu đùa, mặt thì cứ tưng ʇ⚡︎ửng không biết ngại là gì. Cô giơ chân đá cho một phát, dậm chân lạch bạch xuống khỏi giường lấy đồ lót mặc, lảm nhảm:
– Hôm nay em sẽ cho anh ngủ dưới đất.
Trí Thành kéo eo cô lại gần, vác lên vai cười lớn:
– Vậy lát anh sẽ thử yêu em dưới đất nhé! Cảm ơn em yêu đã gợi ý.
Mặt Diệu Đình thoáng đơ ra, người cứ bị dốc ngược xuống, tiện cầm tay anh cắn mạnh trả thù.
Bụng đói cồn cào sau khi bị ħàɲħ ħạ hai lần, Diệu Dình ăn như ૮.ɦ.ế.ƭ đói, ăn mãi mà chẳng thấy no còn Trí Thành lại vui ra mặt khi có người không còn càu nhàu việc bị bắt ăn lắm. Dạo này Diệu Đình có vẻ tăng cân hơn, mặt bầu bĩnh ra, ς.-ơ τ.ɧ.ể cũng có ϮhịϮ hơn nên gặm nhấm cũng thích hơn.
– Đừng nhìn em như vậy nữa, ai bảo anh nấu ăn ngon quá làm gì?
– Anh có nói gì đâu? Em ăn nhiều một chút anh đỡ phải ép.
– Em mà tăng cân là anh sẽ phải bồi thường đấy. Dạo này em ăn khỏe thật đấy…béo lên rồi thì phải.
Diệu Đình uống nốt canh trong bát, đưa mắt nhìn bàn thức ăn đã bay vèo hết vào bụng thì hơi giật mình, đứng bật dậy.
– Cân nhà mình đâu nhỉ? Em ăn nhiều như này thì thành lợn mất thôi.
Trí Thành nắm tay kéo cô ngồi xuống lòng mình, xoa xoa hai cái má phúng phính nhắc nhở.
– Quên cân nặng đi, anh không chê thì sao em cứ phải lo nhỉ?
– Em lo cho em thôi, béo xấu không ʇ⚡︎ự tin lại không được nhiều trai đẹp để ý nữa chứ có liên quan gì đến anh đâu.
Trí Thành ngẩn mặt, nhìn cô đang cười ʇ⚡︎ự đắc thì cáu:
– Từ bây giờ anh sẽ chính thức lên kế hoạch nuôi heo cho em béo ú lên thì thôi…có người yêu rồi còn ham hố người khác để ý làm gì vậy?
Diệu Đình ôm cổ anh cười ngất khi nhìn anh cau có, hôn chùn chụt lên môi anh làm hòa trước khi đứng lên dọn dẹp.
– Phụ nữ á, được đàn ông để ý mới ʇ⚡︎ự tin là mình đẹp còn chẳng có ma nào thèm nhìn thì hơi đáng tiếc. Có ai bảo có người yêu thì không được đẹp đâu nhỉ? Càng có người yêu càng phải đẹp và sau này có gia đình lại càng phải đẹp hơn nữa cho chồng khỏi léng phéng bên ngoài.
– Phụ nữ các em đúng là sinh vật khó hiểu…
– Anh phải không hiểu thì mới thú vị, mới càng yêu chứ hiểu rồi thì dễ chán lắm. Tốt hơn phụ nữ không nên để đàn ông quá hiểu mình…sai lầm lớn đấy. Nên anh cứ từ từ mà tìm hiểu em đến hết đời nhé!
Xếp xong bát vào máy rửa, Diệu Đình rửa tay, lấy đồ ăn vặt bỏ vào giỏ mang đến bàn, vời anh lại gần.
– Xem phim cùng em chứ?
– Em xem đi, anh làm việc một lát rồi xuống. Đừng xem phim có trai đẹp đấy.
Diệu Đình bám lên thành ghế nhìn anh giận dỗi:
– Anh không tận dụng thời gian bên em sao mà còn làm việc. Nếu vậy em sẽ chọn phim nào trai thật đẹp để xem.
– Anh kiểm tra báo cáo tài chính một lát sẽ xuống ngay. Em tìm phim đi, tốt nhất là em nên xem phim kinh dị ấy.
Diệu Đình lười biếng nằm ra ghế, chọn phim Hàn Quốc xem mà next đi next lại chẳng chọn được mà mắt đã lại muốn ngủ nên chọn đại một phim lẻ mở lên.
– Đình ơi…em mang hộp tђยốς bổ này về cho chú Đức nhé!
– Anh để tгêภ bàn đi, mai em xếp vào hành lí.
Nhìn Diệu Đình ngồi xem phim mà cứ ngáp ngắn ngáp dài, anh ngồi xuống nhấc cô vào lòng mình cho dựa dẫm.
– Không ngủ đi còn cố xem làm gì.
– Em không muốn phí một buổi tối ở cạnh anh thôi.
Diệu Đình giơ miếng bánh lên trước mặt đưa cho Trí Thành, anh chẳng chịu cầm mà còn nhắc nhở.
– Tay anh đang bận, em đút đi thì ăn.
Cúi xuống nhìn cái tay đang bận của anh có vẻ như đang đặt sai chỗ, cô đưa bánh lên miệng anh nhắc nhở.
– Bận làm việc có ích nhỉ?
– Xoa nhiều sẽ làm cho ռ.ɠ-ự.ɕ em săn chắc hơn đấy, một công việc mà đàn ông rất nên làm.
– Biến thái thì có…
– Biến thái nhưng em thích là được…sao nó ấm và mềm mại nhỉ?
Diệu Đình chẳng biết nói gì với cái câu hỏi ngớ ngẩn ấy nữa nên mặc kệ cho tay anh cứ xoa xoa nắn nắn. Dựa hẳn người vào người anh, cố banh mắt ra xem thêm nhưng dưới sự nghịch ngợm của người kia thì cô chẳng biết mình ngủ lúc nào nữa.
Thấy Diệu Đình im ắng, không động đậy, ngó xuống đã thấy cô đã ngủ lăn, anh hơi ngạc nhiên.
– Ăn khỏe, ngủ tốt thì sớm muộn gì em cũng thành heo thôi Đình ạ.
Nhoài người tắt tivi, anh nhấc cô về phòng ngủ mà Diệu Đình hoàn toàn không biết gì. Nhìn đồng hồ mới 9 giờ tối, đối tác thì ngủ ngon lành mất rồi nên anh đành phải tắt điện lên nằm cùng. Chẳng mất bao lâu thì lại bị cô gác tay chân và ôm dính lấy người anh mà ngủ. Cả người hừng hực cháy khi cái gối ôm mềm mại này cứ cọ cọ dí dí, anh thều thào: “Cho em ngủ một lúc thôi đấy.”