Lấy Chồng Gay – Chương 15
-Nếu có bản lĩnh con xin mời bác hai với chú tư xong giỗ ba con, mọi người cứ việc lên công ty mà giành lại…
Minh Thành thốt ra câu nói vậy thôi, nhẹ nhàng nhưng đầy bản lĩnh khiến cho ông bác hai của anh khi nghe xong đột nhiên ông ta nổi cơn tức giận tột cùng.
Ông nắm chặt bàn tay mình Ϧóþ lại thành nắm đấm Һuпg Һᾰпg định lao vào ᵭάпҺ Minh Thành. Giờ phút thấy cảnh xào xào có phần căng thẳng thế này, sợ sẽ xảy ra chuyện nên Gia Hân vội níu lấy bàn tay Minh Thành, ánh mắt nhìn anh xoáy sâu rồi nén lại ý bảo anh nhịn đi đừng đôi co với họ nữa cho im chuyện. Vì Gia Hân hiểu hôm nay là giỗ của ba anh. Cô không muốn người đàn ông này phải đau lòng.
Nhưng có lẽ Gia Hân sợ xung đột xảy ra là hơi lo xa vì đúng lúc này bà Hà từ đằng sau, khi nghe ồn ào bà sợ có chuyện không lành nên bà liền chạy lên, tay áo còn đang xoăn dỡ đến cả khuỷu tay.
Nhìn tình hình đang căng thẳng.
Mặt bà Hà xuất hiện đầy nỗi lo lắng bất an. Nhìn sang anh chồng đang giơ tay định ᵭάпҺ con mình bà liền cau mày nhìn ông, bàn tay chụp lấy bàn tay kia rồi lên tiếng nói gấp
-Có chuyện gì từ từ mà nói thái độ này anh hai định ᵭάпҺ thằng Thành à? Dù thằng Thành nó có sai trái thế nào thì anh là người lớn cũng không nên chấp nó mới đúng chứ anh?
Ông ta nghe bà Hà nói vậy liền im lặng hẳn, tầm mắt đang nhìn Minh Thành rất chán ghét cũng thu nhanh về, tay ông giật phăng ra khỏi tay bà Hà, mặc nhiên ông thở mạnh mà quay mặt đi chẳng nói lời nào cả, chỉ có bác hai gáι của Thành là lườm nguýt dài đanh đá trả lời thay chồng..
-Thím ba đừng có trách chồng tôi. Tại thằng con của thím đó, chưa chi nó đã cãi lời người lớn rồi. Nên anh hai thím mới định thay mặt cha nó dạy dỗ lại cho nó biết một chút phép tắt ở nhà này thôi đấy thím ba à?
bà Hà nghe bà ấy nói vậy liền tỏ ý rất không hài lòng, bà quyết định chẳng thèm trả lời lại nữa vì bà biết họ đã không ưa mẹ con bà thì họ cố cãi ngang bà trả lời nhiều chỉ thêm phí nên nhanh chóng bà đi thẳng lại đứng cạnh Gia Hân và Minh Thành, hỏi han sự tình rồi hướng mắt về phía ông nội mà lên tiếng
-Thưa ba những chuyện mà vợ chồng anh hai đang nói đó là việc công ty, mà công ty thì là việc công nên con mong ba đứng ra nói giúp thằng Thành một câu công bằng, dù sao Tổng Giám Đốc bây giờ cũng là chiếc ghế của nó. Cũng đừng để lâu lâu nó về lại bị người thân của nó lấy việc công xen vào việc tư mà chèn ép nhau coi nó không ra gì. Dù ba nó đã mất nhưng thằng Thành cũng còn ông nội nó là ba đây. Đừng để thằng nhỏ về đây phải tủi thân thì lại Ϯộι nó ba ạ.
Bà Hà nói rành mạch, ngữ điệu điều điều chẳng kiên dè hoặc sợ sệt ai nên trong phút chốc bầu không khí im lặng hẳn.
Vợ chồng bác hai của Thành phút chốc gương mặt tỏ thái độ rất tức tối liền hướng ánh mắt lên nhìn về phía ông nội chắc muốn ông lên tiếng đứng về phía họ.
Về phần ông nội, mặc dù nãy giờ ông không dành cho Minh Thành chút thiện cảm nào nhưng với lời lẽ sắc sảo của con dâu mình vừa nói ra, những lời nói này chẳng câu nào là sai cả nên ông là người lớn dù cho quy định ông từng đưa ra khắc khe thế nào thì giờ đây ông cũng đành phải miễn cưỡng nói chuyện theo lý lẽ.
Ông thở dài mệt mỏi, gương mặt nheo lại nhìn sang vợ chồng người thứ hai mà cao giọng lên tiếng
-Tụi bây im lặng hết đi, mẹ thằng Thành nói đúng dù sao hôm nay là ngày giỗ của em tụi bây, chuyện gì không hài lòng nên gác sang một bên đi, mẹ con nó xuống đây giỗ chồng nó cũng nên để chúng nó vui vẻ mà ăn cổ.
Nghe ông nội lên tiếng, Vợ chồng bác hai hậm hực lắm nhưng chẳng dám trả lời ông tiếng nào. Đành vội quay lưng đi một hơi xuống nhà sau. Và những người không quan trọng đang đứng xung quanh cũng vội giải tán khi ồn ào đã xong
Trả lại sự yên tĩnh cho gian nhà lớn, ông nội lúc này quay mặt nhìn sang Minh Thành và Bà Hà ông hắng giọng một cái, đôi mày đã bạc liền châu lại rồi nghiêm khắc nói
–Tụi bây lo giỗ chồng với ba bây đi, còn con nhỏ đó ( ý ông chỉ Gia Hân) tao ko đồng ý cho nó bước vào nhà này. Mấy thứ ăn mặc hở hang như thế tổ tiên nhà này không đón nhận. Bây đưa nó ra khỏi nhà tao đi.
Nghe đến thế, Gia Hân sững sờ cuối cùng cô cũng đã hiểu ra vấn đề tại sao ông nội lại ghét cô rồi.
vì sao ? vì cô đang mặc váy đó, nghe nói tới khúc này là cô đã nhột lắm rồi,vì trong nhà này ai cũng toàn mặc đồ đơn kín đáo, chỉ riêng Gia Hân cô mặc váy nên bị ρhâп biệt đối xử là thế.
Nhịn ทɦụ☪ mãi cuối cùng vẫn bực mình vô cùng. Gia Hân nhìn ông trong lòng bức xúc. Cô còn ʇ⚡︎ự hỏi trong đầu thời đại nào rồi còn mặc mấy bộ đồ kín đáo quê mùa thế này? Chứ đối với Gia Hân cô hôm nay cô về đây là nể Minh Thành và mẹ chồng cô lắm cô mới ăn mặc kín đáo như vậy thôi chứ nếu như bình thường cô mặc quần áo còn ร-є-אy hơn thế này nữa thì có làm sao? Bà Hà và Minh Thành chưa bao giờ sỉ ทɦụ☪ cô những lời như vậy!
Cũng vì sự sỉ ทɦụ☪ hết lần này đến lần khác mà Gia Hân đã không giữ được bình tĩnh nên cô liền lập tức mạnh dạn bước ra nhìn ông nội lên tiếng!
-Thưa ông, ông cho con nói đôi lời được không ạ?
Ông nội lạnh lùng đáp
-Cô không có cái quyền gì để nói ở đây cả?
-Ông không cho nói con cũng phải nói. Thưa ông tuy là con lần đầu xuống đây nhưng dù sao con cũng là vợ anh Thành, là cháu dâu của ông, con biết con ăn mặc như thế này không hợp với quê mình nhưng có nhất thiết ông phải nặng lời đuổi thẳng mặt con ra về như thế không ông? Trong khi đó ở đây đâu có phải không ai mặc váy giống con cơ chứ?
Bà Hà thấy Gia Hân nói thế? Lại nhìn sắc mặt đang u ám của ba chồng mình. Bà liền lập tức ghé miệng vào tai cô nói nhỏ
-Sao con lại trả lời như thế hả? Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi đấy. Có việc gì con có thể im lặng để mẹ và thằng Thành ra mặt cho con là được?
Gia Hân vì đang bức xúc nghe câu này bao dồn nén trong lòng cô liền nói thắng ra luôn
-Nãy giờ con đã im mẹ và anh ấy cũng đã nói nhưng mẹ xem ông có bỏ qua cho con không mẹ? Con dâu mẹ bị sỉ ทɦụ☪ thế này mẹ có đau lòng không hả?
-Ông có nói thế nào thì ông cũng là ông nội và con con trả lời như thế đó là hỗn láo có biết không? Tại sao đã biết về quê chồng rồi con lại không biết chuẩn bị để ra mắt họ hàng cho đàng hoàng thế hả?
-Chuyện đó mẹ phải hỏi lại con trai mẹ đi.
Tiếng Gia Hân vừa dứt, ông nội liền cầm chiếc tách trà tгêภ tay phang mạnh xuống đất chiếc tách bể tan tành, những mảnh sành vỡ ra lăn lóc đến lạnh người
Ông tức giận , giọng ông ồn ồn quát lên
-Loạn rồi thứ mất dạy. Tao bảo tụi bây đuổi cổ cái thứ đó ra khỏi nhà tao ngay.
Gia Hân cũng giận đến run người tiếp tục bật lại
-Con không nghĩ là ông lớn rồi mà ông vô lý tới vậy đó? con làm gì mà ông cҺửι con là thứ này thứ kia? Con mất dạy chỗ nào hả.
-Mày.. mày ..
Ông nội bị cô chọc tức đến độ thở dốc, mặt mày xanh lè làm cho mọi người trong nhà nghe thấy phải chạy vội lên rồi xúm xích lại vỗ lưng ông cho ông đỡ mệt.
Đứng bên cạnh, im lặng theo dõi sự việc đến giờ đột nhiên lần này Minh Thành lại quay sang giơ thẳng taγ tάt vào mặt Gia Hân một cái khi chứng kiến cô cãi nhau với cả nhà.
Chát
Cái tát bất ngờ khiến cho Gia Hân sững cả người ánh mắt căm phẫn quay sang nhìn Minh Thành rồi đưa tay ôm lấy mặt mình. Cô gào lên
-Tôi đã làm gì sai?
Minh Thành lạnh giọng, ánh mắt anh đỏ ngầu lên
-Cô câm miệng lại đi, học đâu ra cái thói lại cãi nhau với người lớn như thế hả?
-Anh… bây giờ đến anh cũng vô lý luôn hả Minh Thành. Vì ai, vì ai mà tôi không có đồ mặc. Vì ai mà tôi phải lếch thân xuống tới quê nhà của anh để bị anh sỉ ทɦụ☪ thế này. Vậy mà bây giờ anh còn ra tay ᵭάпҺ tôi. Anh vũ phu vừa thôi.
Gia Hân vừa nói cô vừa khóc. Lần đầu tiên trong đời cô tổn thương đến mức phải nghẹn lòng thế này. Thế nhưng Minh Thành vẫn lạnh lùng, anh chẳng ôm cô để dỗ dành một lần nào cả. Trái lại còn cҺửι cô tiếp
-Cô có im lặng không hả. Nếu còn bướng tôi ᵭάпҺ tiếp bây giờ. Bây giờ đi theo tôi ra xe ngồi, chiều xong tiệc tôi đưa cô về.
Nói dứt lời Minh Thành không để cô nói gì nữa liền thẳng thừng kéo tay cô đi bừa ra xe mặc tình cho Gia Hân cứ vùng vằng không chịu nhưng anh vẫn dứt khoát kéo cô đi trước những ánh mắt ghen ghét của những người trong nhà.
Ra tới sân, đi tới chiếc xe hơi của mình, Minh Thành mở cửa rồi nhét cô vào trong ghế ngồi.
Lúc này nhìn cô đang khóc, lòng anh thêm nặng. Bàn tay đưa lên định lau nước mắt cho cô nhưng rồi anh lại bất lực buông xuống! Hít một hơi dài trong lòng mình Minh Thành mệt mỏi lên tiếng
-Nín đi, cô cho tôi xin lỗi. Nếu lúc nãy tôi không làm vậy, mọi người trong nhà sẽ làm khó cô đấy. Chẳng thà tôi ᵭάпҺ cô trước còn hơn để họ ᵭάпҺ cô.
Gia Hân nghe vậy cô càng uất ức hơn nên vội liếc nhìn Minh Thành rồi nhếch môi trả lời
-Thà tôi bị người dưng ᵭάпҺ còn hơn tôi bị chính anh ᵭάпҺ đấy.
-Còn tôi thà tôi ᵭάпҺ chứ tôi không muốn ai ᵭάпҺ vợ mình. Thôi cô chịu khó ngồi yên ở đây đi. Xong việc tôi ra chở cô về. Ngoan nhé!