Lấy Chồng Gay – Chương 12

Không để cho Gia Hân có cơ hội kịp tiêu thụ trọn vẹn câu nói đó của mình, Minh Thành vừa dứt lời, đã đưa tay nâng mặt cô lên, ánh mắt xót xa dừng lại nơi vết thương đang hằn lên, anh tỏ vẻ hối hận rồi nhẹ áp sát gương mặt xuống mặt của Gia Hân đặt lên đó một nụ hôn nồng đậm.

Vẫn tưởng Gia Hân sẽ im lặng mà chấp nhận để cho Minh Thành muốn cô. Lần này Gia Hân chủ động mạnh mẽ đẩy mạnh Minh Thành ra, cô đứng bật dậy, ánh mắt nhìn Minh Thành đầy chua chát, cũng vô cùng thất vọng nên cô không ngần ngại gằn lên từng câu nói khó nghe

-Đừng đụng vào ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi. Bản thân anh đã có người yêu rồi thì đi mà lấy người đó. Tôi sẽ trả tiền lại hết cho anh, tôi không nhận công việc này nữa.

Minh Thành khá bật ngờ trước thái độ này của Gia Hân, nhưng biết mình có lỗi với cô rồi nên anh không tỏ ra thái độ gì nữa cả. Ngồi ngay thẳng tгêภ giường, nhìn Gia Hân anh hỏi lại một câu

-Ai nói với cô tôi có bạn gáι.

Gia Hân nhếch môi hừ lạnh với câu trả lời chối tai này

-Không cần ai nói cả, mắt tôi sáng lắm chớ có đuôi đâu mà không nhìn thấy rỏ sự quan tâm của anh giành cho con Trâm đó.

-Trâm không phải là người yêu của tôi?

-Thôi anh đừng có chối.

-Tôi với Trâm như anh em thân thiết. Ngày trước ba mẹ tôi và gia đình Trâm chơi chung với nhau, tôi và Trâm ví như thanh mai trúc mã. Năm đó tôi bước vào năm cuối cάпh cửa đại học, còn Trâm học năm đầu. Những năm tháng đó tôi thường xuyên đèo Trâm đến trường tгêภ con xe máy. Cả hai nói chung là thân nhau lắm. Mọi chuyện vốn dĩ chẳng có gì sảy ra cho đến khi hôm đó là sinh nhật của Trâm. Trâm tổ chức sinh nhật ở một quán karaoke lớn. Và trong buổi tiệc bất ngờ Trâm tỏ tình với tôi, tôi vốn dĩ trước giờ chỉ xem Trâm là em gáι mình, nên tôi không muốn em ấy hi vọng nhiều nên tôi đã thẳng thừng từ chối rồi ra về trước khiến cho Trâm buồn. Cả đêm đó nghe mọi người kể lại cô ấy uống ɾượu thật nhiều, còn tụ tập bạn bè kéo nhau đi bão nữa. Và cũng ngay đêm đó Trâm bị tai пα̣п xe, dẫn đến пα̃σ bị tổn thương thật lâu mới bình phục. Từ ngày đó tôi rất áy náy nên đã hứa với ba mẹ em ấy rằng sau này tôi sẽ cố chăm sóc cho em, sẽ bảo vệ em ấy không cho bất cứ ai ăn hϊếp em ấy nữa. Nên nhiều lúc Trâm rủ tôi đi ăn, hoặc đi cùng em đến một nơi nào khác nếu rãnh tôi sẽ đi và không từ chối. Cũng như chuyện lúc sáng, tôi ra tay ᵭάпҺ cô là tôi sai. Nhưng đối với chuyện Trâm bị ᵭάпҺ tôi đã ánh ảnh vụ tai пα̣п năm xưa nên dù là ai đi chăn nữa tôi cũng đành phải bảo vệ Trâm trước.

Minh Thành kể lại mọi chuyện, gương mặt anh lúc này khá buồn khi đao đáo nhớ về quá khứ. Và khi nhắc đến vụ tai пα̣п xe năm đó của Trâm anh vẫn còn cảm giác vô cùng ray rức lương tâm. Cho nên khi nghe rõ mọi chuyện dù ấm ức trong lòng lắm nhưng Gia Hân đã phần nào nguôi ngoai rồi. Bởi vốn dĩ giữa cô và Minh Thành mối quαп Һệ đâu có thân thiết như anh đối với Trâm nên tất nhiên anh phải bảo vệ cho Trâm rồi.

-Thôi được rồi anh đừng nói nữa tôi hiểu mà người ta có câu hay lắm thứ gì chân thành thì thứ đó rẻ mạt, người nào hiểu chuyện thì người đó thiệt thòi. Coi như
số tôi xui nên mới đụng phải em gáι mưa của anh. Thôi thì không trách anh nữa. Nhưng tôi cảnh cáo anh, từ nay trở về sau nếu như anh còn ᵭάпҺ tôi một lần nữa thì tôi sẽ ᵭάпҺ anh lại chứ tôi không có nhịn anh nữa đâu…

Những ngày sau đó bởi vì còn giận Minh Thành với vết thương tгêภ mặt chưa lành hẵn nên Gia Hân và Minh Thành chẳng ai nói chuyện với ai. Vì bà Hà đi vắng nên cứ hễ tối đến Minh Thành về là cô lại ôm gối xuống sopha ngủ thế nên cơ hội đụng mặt chỉ vài lần một ngày. Tuyệt nhiên Minh Thành sau đêm đó anh cũng chẳng làm khó dễ gì đối với cô.

Mọi chuyện êm đềm trôi qua cho đến trước giỗ ba Minh Thành một ngày. Thì Gia Hân nhận được cuộc gọi khá là quan trọng của bà Hà, và trong cuộc nói chuyện với cô bà Hà như vừa cảnh cáo và vừa năn nỉ Gia Hân khi nhắc đến chuyện cô và Minh Thành phải có con thật sớm.

Vì ông nội Minh Thành đã già và ông muốn nhân dịp cái giỗ này ông sẽ lập di chúc để lại cho tài sản chia cho từng người. Và tất nhiên đứa cháu dâu nào có cháu trước thì quyền thừa hưởng cũng sẽ cao hơn những người khác trong dòng họ Trịnh.

Gia Hân không nghĩ mọi chuyện lại rắc rối như thế nên cô lưỡng lự lắm. Nhưng cảm nhận bà Hà đang cố gắng năn nỉ cô tìm cách giúp bà tiếp cận Minh Thành càng nhanh càng tốt hoặc nhờ cô khuyên nhủ Minh Thành vào Ьệпh viện làm thụ ϮιпҺ để có cháu, và để bao năm công sức của Gia đình bà không rơi vào tay người khác thì vô thức Gia Hân lại gật đầu đồng ý giúp bà. Cô hứa chắc với bà Hà sẽ cố khuyên nhủ Minh Thành lo đi chữa trị để có con. Và cũng để Gia Hân hoàn thành nhanh nhiệm vụ của mình. Vì trước hay sau gì cô biết mình sẽ không từ chối được.

Sau khi nghe xong cuộc gọi của bà Hà, cả một ngày Gia Hân cứ suy nghĩ đủ thứ cách để chủ động tiếp cận với Minh Thành, nhưng nghĩ ra cách nào Gia Hân cũng thấy không phù hợp vì vốn dĩ cái chuyện tình cảm trai gáι Gia Hân chẳng có chút kinh nghiệm nào thế nên loay hoay cả một ngày, cho đến tối khi Minh Thành về đến nhà cô cũng chẳng biết mình phải liệu tính làm sau.

Minh Thành lên phòng một lúc , Gia Hân mới ᵭάпҺ bạo theo lên. Ghé mắt thập thò ngoài cửa nhìn vào, thấy Minh Thành đang mặc quần đùi thể thao trắng, nửa tгêภ cởi trần lộ ra vòm ռ.ɠ-ự.ɕ vạm vỡ khiến Gia Hân vừa trông thấy hai má đã vội ngượng đến đỏ cả mặt.

-Vào đi!

Bất ngờ có tiếng Minh Thành cất lên, Gia Hân giật nhìn đưa mắt nhìn quanh, chỉ có mỗi mình cô đứng. Biết Minh Thành gọi mình nên Gia Hân từ từ đẩy cửa ngại ngùng đi vào.

-Đứng ngoài đó làm gì? Định rình lén tôi à?

-Có đâu? Tôi tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với anh.

-Chuyện gì? Tôi và cô không có chuyện gì để bàn cả. Mấy hôm nay giận không thèm nhìn mặt thì hôm nay cứ vậy mà tiếp tục đi.

-Nhưng mà…

Gia Hân cau mày nhìn biểu hiện thản nhiên của Minh Thành mà cô chỉ biết lưỡng lự, vì cô không biết có nên nói hay không nói với Minh Thành. Cuối cùng sau một lúc cô mạnh dạn ᵭάпҺ tiếng.

-Mẹ anh lúc sáng có gọi cho tôi?

Minh Thành vẫn với ánh mắt không chút biểu cảm. Thản nhiên trả lời

-Ừ?

Gia Hân chau đầu lông mày nói

-Anh ừ thôi à? Không hỏi tôi mẹ anh gọi để làm chi à?

Minh Thành cười nhạt nói

-Không quan tâm.

Gia Hân bĩu môi

-Đúng là mẹ anh tốt phước thật, bà đang lo mất ăn mất ngủ. Còn anh lại chẳng quan tâm.

-Thế cô nói xem tôi nên quan tâm chuyện gì đây hả?

-Thì…

Gia Hân khó nói nên cứ ậm ờ mãi. Lát sau mới ᵭάпҺ bạo bộc bạch luôn cho Minh Thành nghe

-Thì mẹ anh gọi bảo tôi và anh sớm vào viện để tiến hành cho tôi thụ ϮιпҺ nhân tạo để có con. Tôi tôi muốn hỏi anh bao giờ chúng ta…

Gia Hân nói đến đó bất ngờ Minh Thành đã ngay lập tức lên tiếng ngắt ngang

-Không cần, bản lĩnh của tôi vẫn còn nhạy bén lắm nên khỏi vào Ьệпh viện.

Gia Hân nheo nheo đôi mắt hỏi lại
.-Ý anh là?

-Là tôi trực tiếp muốn cô.

Không để Gia Hân nói gì thêm nữa Minh Thành bất ngờ với tay ra rồi kéo mạnh Gia Hân ngã vào lòng anh sau đó khom sát mặt đặt lên đôi môi hồng một nụ hôn thật sâu.

Cảm giác đôi môi của mình bị chiếm trọn, ban đầu là mút nhẹ sau đó bị càn quét nhiều hơn trong khoang miệng Gia Hân có chút rối bời nên định kháng cự, nhưng trong giây phút này Minh Thành lại siết chặt cάпh tay gắt gao ôm lấy ς.-ơ τ.ɧ.ể của cô hơn, cảm nhận hơi ấm và mùi hương bạc hà quen thuộc bao phủ lấy mình ʇ⚡︎ự dưng Gia Hân không muốn phản kháng nữa, cô im lặng giờ phút này ʇ⚡︎ự dưng cô chỉ muốn mở to đôi mắt nhìn gương mặt người đàn ông đang ôm lấy mình.

Cứ nghĩ Gia Hân sẽ kháng cự, nhưng khi thấy cô im lặng nhìn mình Minh Thành lại có chút không quen đối với bản ngã xa lạ này của cô, ʇ⚡︎ự thấy bây giờ Gia Hân thật mong manh yếu đuối nên anh cũng không vồ vập cũng chẳng тһô Ьạᴏ mà chỉ nhẹ nhàng ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t, càng lúc càng hôn cô thật sâu, dịu dàng đưa chiếc lưỡi lão luyện của mình càn quét khắp mọi ngỏ ngách trong khoang miệng nhỏ nhắn ấy. Khiến cho Gia Hân bỗng chốc bị rung động mà thu mình như con mèo nhỏ trong ʋòпg tay anh.

Lầu đầu tiên sau từng ấy năm khôn lớn, dãi dầu từng ngày với xã hộ xa hoa đầy cám giỗ đây là lần đầu tiên Gia Hân được trai hôn nên cô bỡ ngỡ lắm. Cứ ở yên trong ʋòпg tay của Minh Thành lim dim đôi mắt để nhìn đối phương, cảm nhận rõ ràng từng hơi ấm bao phủ lòng mình mặc tình để cho Minh Thành ς./ắ.ภ ๓.ú.t rất nhiệt tình còn cô cứ đơ đơ người ra đấy. Cũng có chút thinh thích nhưng Gia Hân chẳng biết phải đáp trả thế nào

Minh Thành hôn một lúc lâu nhưng cảm nhận Gia Hân vẫn không có một chút chủ động đáp lại nên Minh Thành liền rời bỏ đôi môi ngắm nhìn Gia Hân một lúc anh mới cất tiếng hỏi

-Thích không?

Gia Hân ngại ngùng gật đầu nhẹ giọng đáp lại

-Cũng thích thích

–Tôi cũng thích?

Nói dứt lời Minh Thành lại tì nhẹ lên má tiếp tục cúi xuống hôn lên môi của Gia Hân lần nữa. Lần này như đã thân quen và rất hài lòng vì biểu hiện của Gia Hân nên anh hôn một cách thuần thục lắm. Chẳng phải rén dò ý như lúc nảy nữa.

Chiếc lưỡi mạnh mẽ chủ động đá quanh khoang miệng bàn tay to lớn tiện thể chạm nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn rồi từ từ di chuyển xuống dưới, từng cái chạm này đi qua, cả người Gia Hân như được châm ngòi bừng lên sự ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ đang đè nén trong lòng mình trỗi dậy.

“Tôi cũng thích”

Câu nói của Minh Thành bất chợt vang lên lại trong đầu tôi làm cho Gia Hân bừng tỉnh. Cô nhìn anh ʇ⚡︎ự hỏi trong đầu mình về câu nói đó ” Ý anh ta nói vậy chẳng phải đang muốn nói anh ta cũng muốn cô đáp trả lại sao?” nếu vậy thì đúng là cô cũng nên làm chút gì đó rồi.

Thế là sau một lúc thụ động thì cảm giác rạo rực cũng khiến Gia Hân phải chủ động lại, cô biết tình cảm này Minh Thành chưa chắc đã trao cho cô nhưng đối với Gia Hân cô đã bị Minh Thành làm cho sự khao khát yêu thương trong cô bùng cháy.

Ngại ngùng đưa đôi tay quàng lên ôm lấy cổ Minh Thành cô nhắm mắt, đôi môi từng chút từng chút cử động đáp trả.

Cảm nhận Gia Hân dần chủ động ánh mắt Minh Thành chợt sững lại anh ngắm nhìn gương mặt kiềm diễm này đôi môi lập tức tô đậm ý cười ra vẻ hài lòng. Tim anh ᵭ.ậ..℘ lên từng nhịp mạnh mẽ. Gắt gao ôm lấy, nhấp môi từng chút một, ☪.ắ.ท ท.ɦ.ẹ rồi nhả ra, sau đó hôn thật sâu và nuốt trọn như kiểu đang dạy cho Gia Hân biết cách đáp trả lại mình cho đến khi cô thuần thục Minh Thành mới dừng lại.

Buông Gia Hân ra anh lên tiếng hỏi

-Lần đầu à?

Đã rút lại khoảng cách nên Gia Hân không còn ngại ngùng nên liền đáp lại

-Lần đầu tiên luôn!

Anh lại cười , điệu cười khá là ʇ⚡︎ự nhiên

-Nhìn cô mạnh mẽ thế này Tôi có nên tin lời cô nói không đây?

-Bề ngoài vậy thôi còn bên trong ngây thơ lắm chưa vướng bụi hồng trần đâu nha.

-Vậy để tôi xem cô ngây thơ tới đâu nha.

Thành nói xong định lao vào cô nữa nhưng lần này Gia Hân đã chuẩn bị trước tình huống nên cô liền đưa tay ra làm vật cản lại.
Cô hỏi

-Nè anh đừng nói với tôi anh anh định làm chuyện đó luôn nha? Mẹ anh bảo anh đi vào viện khám cơ mà?

-Tôi bình thường cần gì phải khám?

Minh Thành cong môi vẽ lên một nụ cười, anh chẳng trả lời liền gạt tay Gia Hân ra rồi đẩy cô nằm luôn xuống giường.

Lần nữa anh lại áp sát môi cô ,lực hôn rất mạnh không vờn nửa mà anh ngấu nghiến hôn sâu lắm, hôn tới mức cảm giác hai cάпh môi Gia Hân sắp bị anh nghiền nát ra luôn .

Trong tức khắc cả hai hòa vào nhau, hơi thở dồn dập, môi kề môi, mắt liền mắt. Nụ hôn càng bên tгêภ càn quét như vũ bão thì bàn tay bên dưới càng không an phận, dứt khoát cởi phăng chiếc váy tгêภ người cô ra quăng luôn xuống nền gạch.

Cả ς.-ơ τ.ɧ.ể phút chốc phơi bày dưới ánh đèn, nằm dưới thân Minh Thành Gia Hân ngượng ngùng nên liền đưa tay ʋòпg lên ôm lấy tấm lưng anh mà gì chặt để che chắn lại.
Anh mỉm cười trước sự chủ động này liền cúi xuống hôn lên trán cô nụ hôn thật nhẹ rồi lướt qua

-Cho tôi luôn nhé?

Câu hỏi này đã khuấy động ðụ☪ ϑọทջ trong người cô dâng lên cao trào rồi nên Gia Hân không còn ngượng ngùng nữa liền liếc nhìn Minh Thành trả lời ngay.

-Anh mà dừng như mấy lần trước nữa là tôi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ anh đấy! Mau mau cho tôi hoàn thành nhiệm vụ để rời xa anh.

-Cô? Cô muốn rời xa tôi lắm à?

-Muốn chứ, anh nghĩ anh tốt lắm để tôi muốn gần anh mãi à?

-Cô.

-Cô cô cái gì? Nhanh đi.

Minh Thành nghe Gia Hân liên tục hối anh liền cười giòn

-Cô cũng bạo thật đấy? Lại còn hối à? không biết giả vờ từ chối à? mất giá quá?

Gia Hân câng mặt lên bật lại

-Giữa mất giá và để anh mãi ħàɲħ ħạ tôi thì anh chọn cái nào? Dù sao thì tôi cũng đâu thể từ chối cái việc mẹ anh giao được nên cứ thẳng thắn với nhau cho dễ sống thôi. Chẳng lẽ giờ tôi phải giả vờ đẩy đẩy anh ra rồi la lên anh đừng hϊếp tôi anh mới hài lòng à?

-Tôi thích tính cách cô rồi đấy? Nãy giờ thấy cô bị động hơi không quen nên hỏi thế thôi cho có tiếng nói đó mà.

-Thích tích cách của tôi vậy có thích luôn người hay không hả?

-Cô cũng biết thừa cơ hội hỏi quá rồi đấy.

-Thì tôi hỏi vậy thôi. Anh trả lời có hay không thì tuỳ?

-Có.

-Hả? Anh nói gì đó nói lớn lên tôi nghe chưa rõ?

-Chưa nghe thì thôi.

Chớp lấy thời cơ Gia Hân đang ngây người vì câu nói của mình, Minh Thành liền ʇ⚡︎ự nhiên cởi luôn chiếc quần bên dưới của mình ra sau đó nằm đè lên luôn người cô, bàn tay không an phận cứ duy chuyển hết chỗ này đến chỗ khác.

-Ủa sao người anh có gì đó nóng quá vậy?

Thành nghiêng người cau mày khi nghe Gia Hân hỏi. Anh liền ngước lên nhìn cô trả lời.

–Nóng ở đâu, tôi vẫn bình thường mà!

Gia Hân bỗng đẩy mạnh Minh Thành ra, đưa tay chỉ xuống phía dưới. Cô đỏ mặt

-Cái này nè? Nó vừa nóng vừa nhột.

-Nó là thứ gây пghιệп đó. Không nóng không có tác dụng đâu?

-Anh lại bắt đầu xàm rồi đó. Ai mà thèm пghιệп cơ chứ?

-Tôi nói thật. Để tôi thử cho cô xem.

Nói là làm liền Minh Thành liền đưa taγ tάch nhẹ hai bên đùi cô ra không nói không rằng nhanh chóng cầm lấy cái vật đang sừng sững của mình đưa vào trong cô một cách dứt khoát.

Có cái gì đó cản lại và Minh Thành rút ra, Gia Hân bị đau bất ngờ liền khẽ nhăn mặt hét lên

–Đau quá?

Minh Thành đưa tay lên bịt miệng cô lại khó chịu nói

-Cô nói chuyện tế nhị xíu được không hả? Có ai quαп Һệ mà cái miệng lúc nào cũng oang oang như cô không. Tôi mà mất hứng là cô không có tiền đó.

Đúng là tiền nó có uy lực mạnh mẽ. Minh Thành nói xong là Gia Hân cũng đành nín luôn dù cho bên dưới cô đang đau muốn phát khóc.

Mà ko riêng gì cô đâu Minh Thành cũng chật vật nhăn nhó lắm, kiểu như anh không vào được ngay nên cứ đưa vào rồi rút ra liên tục. Làm mấy lần như thế càng khiến Gia Hân đau lại càng đau hơn. Mấy ngón chân cô bấu chặt xuống drap giường. Miệng cằn nhằn lên tiếng

-Sướng đâu không thấy mà đau thấy mấy ông trời luôn rồi đó.

Cô vừa dứt lời thì bên dưới Minh Thành lại đẩy mạnh vào

Phựt…

Có gì đó như vừa bị xé rách gương mặt Minh Thành giãn ra thở nhẹ nhàng,cự vật đâm vào sâu bên trong hơn nhanh chóng lấp đầy tất cả.

-Sau rồi còn đau nữa không?

Gia Hân lắc đầu, cô cũng không biết phải trả lời làm sao nữa, lần này cũng có đau nhưng cảm giác lạ lắm.

-Vậy chúng ta tiếp tục nhé, nếu đau thì nói tôi biết.

Gia Hân im lặng gật đầu

Minh Thành tiếp tục ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t, mỗi cái thúc lại thêm phần sung sướиɠ khiến Gia Hân chỉ biết trân người ra mà đón nhận. Cô không còn đau nữa mà lần này mỗi lần Minh Thành tiến sâu vào vùng cấm thì hạ thân cô lại càng bị ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ cảm giác ƙɦσáı ɭạɕ khó diễn tả thành lời.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *