Lời hứa – Chương 20

Biết không thể lừa được bọn chúng, Trí Thành buộc phải làm thật, anh nâng hông Diệu Đình lên, ôm chặt lấy cô trong ʋòпg tay mình, tiếng гêภ của Diệu Đình thốt lên, cả ς.-ơ τ.ɧ.ể lay động. Quên đi những kẻ đứng sau, Trí Thành đặt nụ hôn lên gáy Diệu Đình nhằm xoa dịu cảm giác đau đớn cho cô.

Bàn tay của một tên trong bọn chúng định vỗ lưng Trí Thành đột ngột bỏ xuống, giọng nói bực tức:

– Mẹ kiếp…không phải…tìm cô ta đi.

Một tên ra lệnh cho đồng bọn, có tên thì vẫn lưỡng lự chưa đi đến khi nghe thấy hơi thở k-ɧ.o.-á-ı .©.ả.ʍ. của cả hai người trong bóng tối mới chạy đi.

Nghe tiếng bước chân đã xa, anh dừng lại, kéo Diệu Đình vào lòng khi thấy cô đã lả đi.

– Anh xin lỗi…nhà em bây giờ không an toàn, về nhà anh nhé!

Diệu Đình chẳng còn sức mà phản đối, tâm trạng sợ hãï xen lẫn với cảm xúc ҳάc ϮhịϮ lần đầu xảy ra khiến cô vẫn chưa điều hòa nổi, chân cứ mềm nhũn ra không bước đi được. Sau khi chỉnh lại quần áo cả hai, Trí Thành cúi xuống bế Diệu Đình tгêภ tay, cả người cô mềm nhũn vùi mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh mà thϊếp đi.

Trí Thành thắt dây an toàn cho Diệu Đình, nắm lấy tay cô hôn nhẹ, giọng nói âu yếm:

– Em không sao chứ?

Diệu Đình im lặng không nói gì, mắt hướng nhìn ra cửa kính với khuôn mặt mệt mỏi.

– Đình…anh xin lỗi.

Diệu Đình quay lại nhìn anh, nở nụ cười nhẹ:

– Cảm ơn anh đã bảo vệ em…chúng ta về thôi.

Trí Thành một tay lái xe, tay còn lại cứ nắm chặt lấy tay Diệu Đình không buông. Đường phố về đêm tĩnh lặng, người đi lại vắng vẻ hơn, không gian tĩnh mịch cùng với tiếng nhạc không lời nhè nhẹ. Cả hai im lặng suốt quãng đường về nhà. Thỉnh thoảng Trí Thành liếc nhìn Diệu Đình nhưng dường như chẳng được để ý.

Gửi xe dưới tầng hầm, anh nắm tay Diệu Đình đi về phía thang máy, ánh mắt vẫn nhìn cô như người mang Ϯộι lớn. Sự im lặng của Diệu Đình làm anh thấy khó chịu nhưng chẳng biết mở lời thế nào.

– Em vào nhà đi.

Diệu Đình ngước mắt nhìn căn hộ, thoáng ngạc nhiên:

– Anh ở đây một mình hả?

– Em muốn anh ở cùng ai nữa sao?

– Anh mua hai căn và làm thành hai tầng hả?

– Ừ, em lên tầng tгêภ tắm rửa đi. Anh nấu gì đó cho em ăn.

Diệu Đình đưa ánh mắt nhìn một lượt căn hộ, nó khá rộng và được thiết kế đơn giản nhưng đủ ấm cúng với gam màu gỗ là chủ đạo. Bước lên tầng hai có hai phòng rộng mênh mông nhưng chỉ có một phòng có giường ngủ còn phòng kia là phòng đọc và làm việc.

Bước vào phòng ngủ, cô thoáng ngây người với bức ảnh ngay đầu giường. Bức ảnh cô đang khám cho Ьệпh nhân không biết anh đã chụp lén từ bao giờ nhưng lại thật đẹp. Đứng ngắm ảnh mình một lúc, định đi tắm thì chợt nhớ ra không có quần áo. Cô bước đến chiếc tủ lớn chσáпg hết cả bức tường tìm đồ có thể mặc được. Tủ đồ rộng hơn Diệu Đình tưởng tượng, lại sâu hun hút, có rất nhiều quần áo và vật dụng cá nhân của anh nhưng chủ yếu đều là màu đen, chỉ có rất ít màu ghi. Kiễng chân lấy một chiếc áo sơ mi rồi đóng tủ lại, tay vô tình chạm vào một nút màu đỏ, một khoang tủ nữa mở ra, Diệu Đình thoáng rùng mình nhìn đồ bên trong là những con dao lưỡi nhỏ, đủ loại súng ngắn và những băng đạn được xếp gọn gàng. Sợ anh thấy, cô lại đưa tay ấn vào nút ấy thì ngăn chứa vũ khí lại được đóng lại như không tồn tại.

Bước vào nhà tắm, lại một lần nữa Diệu Đình thấy ngạc nhiên, anh xếp mọi thứ ngăn nắp, mùi hương bạc hà nhè nhẹ, thoảng tan trong không khí mang lại cảm giác dễ chịu, thoải mái.

Nhìn một lúc, cô vẫn không hiểu cái vòi nước sẽ được dùng kiểu gì nữa, không hề có khóa mở gì cả, loay hoay một lúc, vẫn không biết phải mở nước tắm thế nào. Diệu Đình lẩm bẩm ” Lấy nước ấm thế nào nhỉ?” Nước từ vòi sen phun ra khiến cô ướt từ đầu đến chân, quần áo còn chưa kịp cởi nữa mà lạ là nước đủ ấm. Diệu Đình như hiểu ra vẫn đề, giơ tay hất nước nghịch ngợm. Cởi bỏ quần áo đã ướt sũng, nhìn tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ vẫn nham nhở vết hôn của anh làm cô nhớ lại hình ảnh buổi tối. Thoáng đỏ mặt nhớ lại, vậy là cô và anh đã…lòng có chút hậm hực vì lần đầu tiên mà chẳng ngọt ngào lại còn trong tâm trạng hoảng sợ nữa.

” Nước mát” – ngay lập tức nước chuyển sang lạnh buốt xối xuống, Diệu Đình bật cười thích thú nhưng lạnh quá nên lại hô ” nước ấm”. Mở tủ lấy dầu gội và sữa tắm, nhìn thấy dòng dầu gội và sữa tắm của nữ thì cô thấy không vui ” Hóa ra là đã có phụ nữ ở đây trước mình, thế mà bảo gặp lại cho phép mới yêu.”
Trí Thành bày đồ ăn ra bàn, ngó chưa thấy Diệu Đình xuống thì lấy điện thoại gọi đi.

– Cậu dẫn người qua căn hộ 2208 tòa Mark kiểm tra cho tôi đi.

– Có chuyện gì sao ạ?

– Diệu Đình vừa bị phục kích, tôi nghi ngờ đám tay chân của ông trùm chúng ta vừa tống vào trại giam. Kiểm tra và xử lí ngay cho tôi.

– Vâng.

Nghe tiếng bước chân đi xuống, Trí Thành tắt điện thoại, ngẩng mặt nhìn Diệu Đình, mái tóc còn ướt mặc áo sơ mi của anh đến nửa đùi, khoe chân trắng muốt, chiếc áo khá rộng so với thân người cô.

– Sao em không sấy khô tóc đi?

– Em không tìm thấy ở đâu cả.

Thấy Trí Thành cứ nhìn mình chằm chằm, Diệu Đình kéo cổ áo lên nhưng khổ nỗi vẫn không kín được, thoáng đỏ mặt giải thích:

– Nước nhà anh, em không biết dùng nên đã bị ướt hết cả quần áo…em.

Trí Thành giật mình quay người lấy nước uống, lời nói trở nên mơ hồ, ấp úng:

– Không sao… em ngồi đi…chúng ta ăn cơm nào.

Nhìn mâm cơm, Diệu Đình ồ lên thích thú, cô lấy đũa thử đồ ăn.

– Anh nấu ăn vẫn ngon thật, món nào cũng ngon.

– Nhà chỉ còn những thứ này nên em ăn tạm nhé!

Diệu Đình lắc đầu, ngồi lên ghế xới cơm ra bát, bụng đã đói cồn cào nên ăn uống ngon hơn.

– Em thì vẫn nấu ăn không ngon lắm đâu.

– Vậy thì anh sẽ nấu cho em ăn. Mai anh đưa em về lấy đồ dùng cá nhân qua đây ở nhé! Tạm thời anh sẽ đưa đón em đi làm, nếu bận sẽ điều người làm việc ấy.

Diệu Đình gật gù đồng ý vì không muốn chuyện như hôm nay lại xảy ra lần thứ hai:

– Họ là ai? Tại sao lại định hại em chứ?

– Anh đang cho người điều tra rồi. Từ bây giờ anh sẽ chú ý hơn.

Diệu Đình nhoài người lấy cơm tгêภ miệng giúp Trí Thành nhưng không biết lại làm người khác có chút khó thở.

Dù không cố tình nhưng sự vô tình của Diệu Đình đã làm anh bối rối. Cúi xuống ăn cơm nhanh, Trí Thành đứng bật dậy:

– Em ăn xong thì xếp bát vào máy rửa nhé! Anh lên tắm không muộn rồi.

– Anh không ăn nữa sao?

Trí Thành bước đi vội vàng lên tầng, ấp úng:

– Anh ăn đủ rồi… hơi nóng nên anh đi tắm cho mát.

Diệu Đình nhún vai, tiếp tục ăn thêm bát cơm nữa mới dọn dẹp gọn lại, xếp bát vào máy rửa. Cô đi quanh phòng tìm chỗ tắt điện mà chẳng thấy bất kì công tắc nào ” Sao nhà này cái gì cũng lạ vậy nhỉ? Tắt điện chỗ nào không biết.” Đèn điện phụt tắt, Diệu Đình hơi sợ, co chân chạy vèo lên tầng hai. Ngó vào phòng ngủ thấy anh đã đi tắm nên đi sang phòng đọc tham quan. Một căn phòng như một thư viện nhỏ có đủ các loại sách, bàn làm việc được đặt bên cạnh cửa sổ khá lớn. Tгêภ tường treo đủ mọi loại bằng khen của anh, ở giữa là bức ảnh anh chụp cùng mẹ trong lễ tốt nghiệp và bức ảnh của hai anh em chụp ngày anh tốt nghiệp cấp hai. Tгêภ bàn có một chiếc tủ kính để huy chương và thẻ đặc vụ.” Tại sao chụp ảnh thẻ cũng đẹp vậy nhỉ?”. Diệu Đình mỉm cười, hôn lên khuôn mặt người trong thẻ.

Ra khỏi phòng tắm, không thấy Diệu Đình đâu nên Trí Thành ngó xuống tầng một đã được tắt điện. Anh nhẹ nhàng bước vào phòng đọc, đứng ʇ⚡︎ựa cửa nhìn Diệu Đình đang tìm sách, mỉm cười “Sao Diệu Đình mặc áo sơ mi nam lại quyến rũ thế nhỉ?”.

Nhìn thấy cô cố với quyển sách tгêภ cao, đôi trân trần kiễng hết cỡ vẫn không với được, Trí Thành đi vào phòng nhấc hẳn Diệu Đình lên khỏi mặt đất:

– Lấy đi, nhìn anh làm gì?

Diệu Đình mỉm cười, với tay lấy quyển sách mình đã tặng anh, xoay ra cười thích thú:

– Anh vẫn giữ nó sao?

Thả cô đứng xuống, trong tư thế sát nhau như này mà áo của Diệu Đình mặc thì cứ liên tục phản chủ, dù không muốn nghĩ xấu nhưng tâm trạng anh thật sự đang bấn loạn.

Diệu Đình nhìn ra khuôn mặt anh đang đỏ rần rần thì lùi lại, lưng chạm vào giá sách, lúc này cô mới kịp để ý. Anh không mặc gì ngoài chiếc khăn tắm quấn quanh hông. Dù đã từng nhìn thấy ς.-ơ τ.ɧ.ể này nhưng hôm nay sao lại quyến rũ thế? Trước kia, băng quấn kín người nên cô không có cơ hội mà ngắm nhìn. Bất giác, những ngón tay thon dài, nhỏ nhắn chỉ chuyên cầm dao mổ chạm nhẹ lên ռ.ɠ-ự.ɕ anh, trượt dài xuống cơ bụng rắn chắc khẽ reo lên như một đứa trẻ:

– Sao người anh đẹp thế? Đẹp quá!

Sự vô tư của Diệu Đình làm Trí Thành chỉ biết rủa thầm trong bụng “cố mà nhịn đi”. Bàn tay xinh đẹp ấy hết ѵυốŧ ѵε lại di di ʂ.ờ ʂσạ.ηɠ, ánh mắt thì sáng lên thích thú như đang nghịch đồ chơi. Sức chịu đựng đạt đến đỉnh điểm, anh nắm lấy tay Diệu Đình lắc đầu:

– Em sờ đủ chưa?

– Chưa ạ.

– Nhưng anh thì…

Diệu Đình ngửa mặt lên nhìn, khuôn mặt anh cũng thật đẹp, bàn tay lại di chuyển sờ khắp mặt mũi anh.

– Sao em lại không nhận ra anh nhỉ? Tệ thật đấy.

Đứng cao hơn Diệu Đình, nhìn khuôn mặt cô cứ hồng rực, đôi môi đỏ hồng cứ xuýt xoa khen hết người đến mặt, chiếc cổ áo thì đóng mở theo tay Diệu Đình đưa lên xuống. Vì cô không mặc áo ռ.ɠ-ự.ɕ nên mọi thứ như phơi bày ra trước mắt. Cảm giác trong lòng cháy đen, bỏng rát đến thở với anh lúc này cũng thật khó khăn. Anh nhấc cô đặt ngồi lên bàn, nâng mặt Diệu Đình lên ngắm nhìn:

– Anh là của em rồi nên cứ khám phá thoải mái nhưng bây giờ dừng lại được không? Anh…

Diệu Đình bá vai anh, ánh nhìn âu yếm, trêu đùa:

– Anh sao vậy? Khó chịu ở đâu à?

Anh đứng ngây người nhìn, trong lòng khó chịu nhưng lại sợ tiến tới. Bàn tay anh vén sợi tóc lòe xòe trước mặt Diệu Đình, cúi xuống đặt lên đôi môi đỏ mọng ấy nụ hôn đầy khao khát. Diệu Đình thoáng hiểu ra vấn đề, cô bám lấy cổ anh kéo xuống cho dễ dàng cảm nhận. Mùi hương thơm mát xông vào mũi, vào miệng mang lại cảm giác thật dễ chịu. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng nhưng lại mê đắm, một chút gì đó của sự ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t, ham mê.

Diệu Đình cảm nhận hơi thở của cả hai đều loạn nhịp, chiếc khăn quấn tгêภ người anh rơi xuống nên cảm nhận rõ cả người anh nóng bừng chạm vào da ϮhịϮ qua lớp áo sơ mi khiến ham muốn của bản thân cũng như được đốt cháy.

Trí Thành nhẹ nhàng nhưng hơi thở thì trầm đục, chạm khuôn mặt vào nhau, anh thì thầm:

– Anh muốn…được không?

Dù câu hỏi chẳng rõ ràng nhưng cô hiểu anh muốn gì, rướn người quặp lấy hông anh:

– Về phòng ngủ chứ?

Trí Thành mỉm cười, mang theo Diệu Đình tгêภ người, tay nhanh chóng lần ς.ở.เ t.ừ.ภ./ﻮ ς.ђเ.ế.ς ς.ú.ς á.๏, ném xuống sàn. Bờ môi lại tìm đến nhau quấn quýt không rời. Đặt Diệu Đình nằm xuống giường, hai bàn tay l*иg vào nhau, ς.-ơ τ.ɧ.ể chẳng còn bị vật cản chạm vào nhau nóng rực.

Diệu Đình muốn kéo chăn che đi nhưng bị anh gạt ra, rời khỏi môi cô, anh ☪.ắ.ท ท.ɦ.ẹ lên cổ, xương quai xanh và dừng lại ở hai ռ.ɠ-ự.ɕ nóng hổi. Anh liên tục hôn, xoa nhẹ làm cho Diệu Đình rướn người né tránh nhưng lại bị anh giữ chặt trong ʋòпg tay mình. Đôi môi đỏ rực theo đó mà thoát ra những tiếng yêu đương mê đắm. Bàn tay rảnh rỗi của Diệu Đình chỉ biết bám chặt lấy lưng anh ҳιếϮ nhẹ.

– Anh à…em

– Anh sẽ nhẹ nhàng nên cứ tận hưởng đi…thoải mái chứ?

Ngước mắt nhìn cả người lẫn khuôn mặt Diệu Đình đỏ rần rần, anh mỉm cười âu yếm. Nụ hôn lại tham lam không ngừng nuốt lấy hai chiếc bánh nóng hổi kia mà chiếm lĩnh. Nụ hôm trượt dài, xuống bụng phẳng lì, trắng muốt, anh nhấc chân Diệu Đình đặt lên vai mình. Cô thoáng hσảпg hốϮ lùi người lại:

– Anh làm gì vậy?

– Ăn ϮhịϮ em…ngoan đi…anh sẽ dạy em từ từ.

Diệu Đình cứ ngơ người chưa hiểu chuyện gì thì anh đã hôn lên đùi, chạm dần đến nơi ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ, bí ẩn xen lẫn ngọt ngào. Diệu Đình ngượng ngùng nhưng cảm giác như có dòng nước ấm chảy len lỏi кђắק ςơ tђể. Nụ hôn của anh mỗi lúc một ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t còn cô thì chỉ biết hưởng thụ sự cuống nhiệt ấy mà quên đi sự ngượng ngập lúc đầu. Hơi thở của cả hai trở nên gấp gáp, Diệu Đình không ngăn được những tiếng yêu đương, k-ɧ.o.-á-ı .©.ả.ʍ.. Cả người như bị ngọn lửa tình hun cháy, nắm chặt xuống ga giường, giọng nói đứt quãng:

– Thành à…em khó chịu.

Cảm giác trống rỗng xâm lấn кђắק ςơ tђể nhưng toàn thân lại vô cùng ấm áp, lâng lâng theo từng nhịp ᵭ.ậ..℘ của trái tιм. Cô kéo anh nằm lên người mình, tìm đến môi anh thỏa mãn. Trí Thành ѵυốŧ ѵε tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể mềm mại của Diệu Đình, từ từ cảm nhận sự giao hòa mới dám lách chân cô tiến vào. Khuôn mặt người bên dưới khẽ nhăn lại nhưng nhanh chóng giãn ra.

– Đau thì bảo anh nhé!

Đôi môi mím chặt, khuôn mặt càng lúc càng ửng đỏ, mắt nhắm nghiền cảm nhận sự lấp đầy trong lòng. Từ nhẹ nhàng, anh dần dần mạnh bạo hơn, Diệu Đình chẳng còn cảm nhận được đau đớn nữa mà bây giờ cả ς.-ơ τ.ɧ.ể như muốn tan ra thành kẹo, chìm vào biển k-ɧ.o.-á-ı .©.ả.ʍ., hạnh phúc trào dâng trong từng tấc da ϮhịϮ.

🌸🌸🌸

Nửa đêm, tiếng chuông điện thoại làm Trí Thành tỉnh giấc, việc thính ngủ như một phần công việc của anh. Dù chỉ là một tiếng động nhẹ cũng làm anh thức giấc. Ấn nhanh nghe máy tránh làm Diệu Đình thức giấc:

– Giải quyết xong chưa?

– Đã bắt hết về trại, hai kẻ lên thiên đường sớm vì cứng đầu, sớm mai anh qua thẩm cung nhé!

– Tôi biết rồi.

Tắt điện thoại, nhìn Diệu Đình ngủ ngon, miệng nhoẻn cười rúc vào người mình, Trí Thành thì thầm:

– Hãy sống thật hạnh phúc nhé! Yêu em!

Kéo cô sát vào lòng mình, sự mát lạnh từ ς.-ơ τ.ɧ.ể Diệu Đình lại khiến ς.-ơ τ.ɧ.ể anh nóng bừng, làn da mềm mại của cô cứ quấn lấy anh. Khi ngủ đúng là Diệu Đình không chịu nằm yên, tay chân vác hẳn lên người anh say giấc. Trí Thành nằm ngắm cô ngủ khẽ bật cười, hôn lên đôi môi đang chúm chím, ς.-ơ τ.ɧ.ể anh lại muốn nổi loạn.

Với tay lấy gối ôm đặt Diệu Đình vào, Trí Thành lách người ra, xuống khỏi giường nếu không muốn làm cô thức giấc.

Diệu Đình khẽ trở mình, khua tay sang bên cạnh không thấy Trí Thành đâu thì giật mình mở mắt, căn phòng im ắng chỉ có một mình tгêภ giường, cô ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh:

– Anh lại đi làm nhiệm vụ rồi thì phải.

Lấy áo mặc vào người, Diệu Đình vỗ tay bật điện, bước xuống giường đi tìm anh. Chân vừa chạm đất đã muốn ngã xuống, không chỉ nơi đó đau mà chân cũng không muốn bước nữa. Bám vào ven tường, hít thở sâu điều hòa ς.-ơ τ.ɧ.ể cho ổn định, hình ảnh ùa về ” Anh ấy như ăn chay hay sao mà đιêи ¢υồиɢ đến mức làm mình muốn tê liệt như vậy?”

Diệu Đình chậm rãi ngó ra ngoài thì thấy phòng đọc có điện sáng nên rón rén đi vào, khoác tay qua cổ, ʇ⚡︎ựa vào người anh, giọng nói nặng nề hơi rát nơi cổ họng, chắc vì quá khích hơi nhiều khi yêu:

– Anh không ngủ được hả?

Trí Thành mỉm cười, xoay ghế kéo cô ngồi vào lòng mình:

– Anh có điện thoại nên không ngủ lại được. Sao em không ngủ tiếp đi?

– Giật mình không thấy anh nên em đi tìm, lại tưởng anh đi hẹn hò ca hai rồi chứ?

– Anh được như vậy khi là người yêu em hả?

Nhìn ánh mắt reo vui, đùa giỡn của Trí Thành, Diệu Đình giận dỗi:

– Vì vậy mà nhà tắm mới có đồ dùng của nữ nhỉ?

Dụi mặt vào người Diệu Đình cảm nhận mùi hương da ϮhịϮ nhẹ nhàng, anh giải thích khi thấy mặt người kia bắt đầu hơi nặng nề:

– Hôm trước bảo em dọn qua đây ở nên anh mua đấy, quần áo của em cũng có mà sao em không tìm ra vậy?

– Anh mua cả quần áo của em sao? Lúc tối chỉ thấy của anh thôi nên em mới…

– Nếu muốn quyến rũ anh thì cứ mặc áo sơ mi của anh cũng được, ở nhà không cần mặc đồ lót cho dễ hành sự.

Bị trêu đùa, bàn tay anh đã luồn vào trong người mình từ lúc nào, Diệu Đình đứng bật dậy, lúng túng, t-.ђ.â.ภ ๔-ư.ớ.เ vẫn truyền đến cảm giác mỏi:

– Em về ngủ tiếp đây…anh đọc sách đi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *