Lời hứa – Chương 14

Giọng nói Trí Thành trở nên ҳúc ᵭộпg, anh cứ ôm chặt lấy Diệu Đình vào lòng:

– Đình…anh xin lỗi…anh là Trí Thành đây…là anh đây.

Diệu Đình thoáng giật mình, giọng nói cũng trở nên ҳúc ᵭộпg:

– Anh đang đùa tôi phải không?

Cô đẩy anh ra, ngước đôi mắt có nước nhìn người trước mặt, ánh mắt anh trở nên hiền lành. Đôi mắt này đúng là của anh rồi, sao cả tuần qua chăm sóc anh mà cô lại không nhận ra.

– Là anh thật sao?

Trí Thành gật đầu, nắm hai vai Diệu Đình, ánh nhìn âu yếm:

– Anh đã nhận ra em sau khi đưa đồng đội vào đây nhưng khi nhìn thấy vết bớt mới dám khẳng định là em. Xin lỗi đã không bảo em sớm hơn.

Diệu Đình dang tay chủ động ôm lấy Trí Thành, bật khóc nức nở:

– Cuối cùng em đã tìm thấy anh rồi. Sao anh đi mất hút vậy? Có biết em đã nhớ anh thế nào không?

– Anh xin lỗi…có thời gian thì anh sẽ giải thích tất cả. Anh vẫn nhớ lời hứa…vậy mà em đã tìm thấy anh trước rồi.

Diệu Đình gật đầu, rời khỏi người anh, bàn tay chạm lên khuôn mặt:

– Sao anh thay đổi nhiều vậy? Cuộc sống vất vả lắm hả? Mà sao anh cao hơn em nhiều vậy?

– Không, anh sống rất tốt đấy. Chẳng qua em nhỏ nên anh mới cao thôi. Như này thì sẽ bảo vệ được em mà phải không?

Trí Thành kéo Diệu Đình lại giường ngồi. Anh nắm lấy tay cô mỉm cười:

– Chú Đức và cô dạo này thế nào? Em sang đây ở và làm việc như này có nhớ nhà không?

– Ba và dì em sống rất tốt. Em trai em cũng đã 12 tuổi rồi, nó cũng ngoan và học giỏi như anh vậy. Ba đồng ý cho em sang tìm anh nhưng mỗi năm về nhà hai lần. Tháng sau đến hạn em về, anh có về thăm mọi người không?

– Anh sẽ sắp xếp, công việc của anh không thể nói trước được. Thật ra anh đã có kế hoạch trở về từ lâu mà không được.

– Anh kể cho em nghe cuộc sống của anh sau khi sang Mỹ đi.

– Chúng ta nói chuyện này sau được không? Nói anh nghe, em có bạn trai chưa?

Diệu Đình bày ra vẻ mặt Ϯộι nghiệp:

– Em ế rồi anh, công việc như này thì ai dám yêu em chứ? Hơn nữa sang đây mục đích của em là tìm anh mà.

– Để anh giới thiệu cho em nhé! Em thấy đấy, đồng đội của anh toàn người rất được phải không?

Diệu Đình giận dỗi, buông tay anh ra xuống khỏi giường:

– Thôi em về đây, anh nghỉ ngơi đi. Sáng mai em quay lại kí giấy tờ cho anh ra viện. Chắc cô bạn gáι của anh sẽ đến đón sớm đấy.

Nhìn dáng vẻ giận dỗi của Diệu Đình, Trí Thành chợt có cảm giác những ngày xưa cũ ùa về. Cứ mỗi lần không hài lòng là Diệu Đình lại vùng vằng bỏ đi. Nếu anh không kịp thời làm hòa thì sẽ bị giận cả tháng.

Nắm được tay Diệu Đình kéo lại, Trí Thành mỉm cười với các điệp vụ bên ngoài rồi đóng cửa lại kèm theo chốt.

– Lisa không phải bạn gáι anh. Ngày xưa anh đã hứa khi nào gặp lại em thì mới có bạn gáι còn gì?

– Anh lại thất hứa thôi, em thấy cô ấy quan tâm anh lắm mà.

– Đồng đội của anh thôi chứ giữa bọn anh không có tình cảm nam nữ gì cả. Anh xin thề.

Diệu Đình mỉm cười, quay trở lại ghế ngồi.

– Vậy là anh chưa có bạn gáι thật hả?

– Thật…

Trí Thành lại gần, đặt tay lên thành ghế, ghé sát đến mặt Diệu Đình:

– Vì người anh thích bây giờ mới chịu lớn.

Diệu Đình xị mặt ra:

– Anh thích một đứa trẻ chưa vị thành niên sao?

– Không, cô ấy đã trưởng thành nhưng trong lòng anh còn lại là một cô bé hay khóc nhè, hay làm nũng nhưng bây giờ thì nên thay đổi rồi. Cô ấy đã lớn lại rất xinh đẹp nữa.

Diệu Đình đứng phắt dậy, gạt Trí Thành sang một bên, chạm phải vết thương nên anh nhăn nhó.

– Đau quá!

Diệu Đình sững người lo lắng nhìn ɱ.á.-ύ thấm đẫm băng gạc, cô rối rít:

– Anh ℓêп gιườпg đi, em chạy đi lấy bông băng xử lí. Ai bảo anh không tránh ra chứ? Đặc vụ gì mà chẳng phản ứng nhanh gì cả.

Vừa quay người đi, Diệu Đình lại bị kéo lại, ôm chặt cứng:

– Sao em vẫn như ngày xưa vậy? Anh tưởng em đã lớn rồi chứ?

– Máu đang chảy sẽ khiến anh nhiễm trùng đấy, buông em ra đi.

– Anh mong nó nhiễm trùng để ở đây cho em chăm sóc và điều trị lâu hơn.

Diệu Đình cố thoát ra nhưng vẫn bị ôm chặt cứng.

– Em hứa sẽ không đi đâu thì anh sẽ buông em ra.

– Em chỉ đi lấy dụng cụ xử lí vết thương cho anh thôi mà.

– Hôm nay em sẽ như người nhà ở đây chăm sóc anh cả đêm chứ?

Không nghe thấy Diệu Đình trả lời, Trí Thành càng ôm chặt mặc cho ɱ.á.-ύ chảy:

– Em sẽ ở lại, anh buông em ra được rồi.

Lúc này, Trí Thành mới buông Diệu Đình ra với khuôn mặt đau đớn. Diệu Đình càu nhàu nhưng vẫn đỡ anh về giường nằm xuống, thăm khám vết thương cẩn thận cô mới dời đi lấy dụng cụ y tế. Ra khỏi phòng, một đặc vụ chặn cô lại:

– Có chuyện gì vậy bác sỹ?

– Tôi đi lấy bông băng để xử lí vết thương của anh ấy bị rách.

Anh ta vẫn không cho cô đi đến khi có người vào trong kiểm tra Trí Thành rồi mới đứng sang bên:

– Xin lỗi bác sỹ.

Diệu Đình nhanh nhẹn đi ra quầy trực, yêu cầu γ tά đưa đồ cho mình.

Diệu Đình chậm rãi tháo hết băng ra, kiểm tra lại vết thương một lượt, lau, sát trùng xung quanh cô mới tiếp tục băng bó lại, khuôn mặt thoáng cau có khi thấy anh cứ nhìn mình cười.

– Anh nên nhẹ nhàng một chút cho miệng vết thương se lại không lâu khỏi lắm.

– Đừng cho anh xuất viện được không?

Diệu Đừng ngưng công việc, ngẩng mặt liếc xéo anh nhưng Trí Thành vẫn bình thản cười:

– Bây giờ em vừa là bác sỹ điều trị, vừa là người nhà nên anh muốn nằm viện thêm vài ngày nữa chứ ra viện lại làm nhiệm vụ khó có thời gian bên em như này lắm.

– Anh lười biếng và trốn nhiệm vụ nhé! Anh có biết phòng anh nằm chi phí tốn kém lắm không?

– Nhà nước trả mà có phải anh trả đâu.

Sự bình thản của Trí Thành làm Diệu Đình bật cười:

– Anh biết cách làm giảm ngân sách nhỉ?

Dọn lại đồ dùng y tế gọn gàng vào hộp, Diệu Đình nhìn Trí Thành nhắc nhở:

– Em sẽ để anh lại Ьệпh viện thêm hai ngày nữa nhé! Vết thương há miệng thế kia về nhà không cẩn thận sẽ bị nhiễm trùng đấy.

– Thật hả?

Diệu Đình đứng dậy đi rửa tay, bật cười:

– Anh vẫn như ngày xưa nhỉ? Vậy mà còn chê em trẻ con.

Quay ra thấy anh định ngồi dậy thì cô lắc đầu:

– Cấm động đậy không mai em cho anh ra viện luôn cho nhiễm trùng ૮.ɦ.ế.ƭ đấy.

Trí Thành than vãn nhưng vẫn nằm im không nhúc nhích.

– Có em gáι làm bác sỹ kể ra cũng không hay chút nào.

Diệu Đình ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn anh.

– Ai là em gáι anh hả? Chúng ta đâu có quαп Һệ ɱ.á.-ύ mủ gì chứ?

– Thì là bạn bè, dù sao chú Đức nhận nuôi anh thì chúng ta gọi là có chút quαп Һệ.

– Làm gì có ai ở chung nhà mà là bạn bè chứ? Em chưa từng nhận anh là bạn em hồi nào đâu.

Diệu Đình đứng dậy, cầm hộp bông băng y tế định ra khỏi phòng nhưng Trí Thành nắm tay lại:

– Vậy làm người yêu anh nhé!

Diệu Đình tròn xoe mắt, liếc nhìn anh giận dỗi:

– Đừng có đùa linh ϮιпҺ, yêu bao giờ mà làm người yêu chứ?

– Từ ngày còn ở cùng nhà với em thì anh đã thích em rồi chẳng qua em cứ ác cảm với anh thôi.

– Nói dối không biết ngượng miệng hả? Buông ra cho em đi cất đồ.

Chẳng những không buông, Trí Thành còn kéo mạnh tay khiến Diệu Đình ngã dúi dụi xuống người anh rồi lại bị ôm chặt:

– Không em gáι, không bạn bè vậy làm người yêu đi được không?

– Ai yêu anh chứ?

– Không mà lại nhớ nhung, đi tìm anh bao năm qua hả? Không yêu mà tιм ai đang ᵭ.ậ..℘ nhanh, mặt ai đang đỏ lên kia hả?

– Anh tỏ tình các cô gáι đều dễ dàng vậy sao?

– Không có, chỉ với em thôi. Dù sao chúng ta cũng quá hiểu nhau rồi không phải sao. Em bắt anh ế hơi lâu nên bây giờ thèm có người yêu rồi. Thật may là có cô bác sỹ xinh đẹp thế này mà vợt lại.

Diệu Đình ngước mắt nhìn anh, cảm giác khó chịu khi cứ nửa đứng nửa nằm nhưng lại không muốn anh buông tay.

Trí Thành mỉm cười bí ẩn, anh hôn nhẹ lên trán Diệu Đình:

– Đình, anh yêu em…yêu rất lâu rồi.

Khuôn mặt quá gần nhau cộng thêm câu nói có phần ngọt ngào khiến Diệu Đình đỏ mặt, đúng là từ lúc gặp lại anh, cô như bị Ьệпh tιм thì phải. Sao nó cứ phản chủ ᵭ.ậ..℘ thình thịch nghe rõ mồn một như vậy chứ?

– Không nói gì là đồng ý nhé!

Chợt bừng tỉnh khi anh đang cúi sát xuống môi mình, Diệu Đình vùng dậy, tay luống cuống cầm hộp y tế:

– Em đi cất đồ rồi quay lại. Anh có muốn uống sữa không?

– Không, anh muốn thứ khác.

Mặt Diệu Đình càng đỏ hơn, cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng nhưng bàn chân thì cứ dính lấy nhau. Những đặc vụ bên ngoài nhìn cô vội đi ra với khuôn mặt đỏ lựng thì nhìn nhau, mỉm cười.

Diệu Đình đi về phòng của mình mà chưa có ý định quay lại phòng Trí Thành khi tâm trạng vẫn hồi hộp, tιм vẫn ᵭ.ậ..℘ nhanh còn mặt thì vẫn cứ đỏ bừng bừng.

Đợi mãi không thấy Diệu Đình quay lại, Trí Thành bước xuống giường, mở cửa ra ngoài vời một đặc vụ lại gần:

– Tôi thấy khó chịu trong người, cậu xuống phòng gọi bác sỹ Đình hộ tôi.

– Sếp làm người ta chạy mất hồn nên bây giờ khó chịu hả?

Ba người đồng nghiệp nhìn nhau cười nhưng một người cũng nghe theo lệnh mà đi tìm Diệu Đình.

– Các cậu cứ cẩn thận đấy, đừng có nói linh ϮιпҺ.

Hai đặc vụ ra điều gật đầu đồng ý im lặng nhưng vẫn tủm tỉm cười khiến Trí Thành nóng mặt.

Diệu Đình bị gọi đi thì biết là anh chẳng làm sao cả nhưng chắc thấy cô không quay lại nên cho người đi tìm mà thôi.

– Anh về bảo anh ấy ngủ đi ạ. Tôi còn việc phải làm, sáng mai ngủ dậy là người hết khó chịu thôi.

– Đặc vụ Jones đã làm gì đắc Ϯộι với bác sỹ ạ?

Diệu Đình giật mình, bối rối, đứng bật dậy:

– Không có.

– Vậy sao bác sỹ lại trốn trong phòng không lên thăm khám cho Ьệпh nhân.

Chẳng thể từ chối, Diệu Đình đành đứng dậy nhận lời:

– Anh về trước đi, tôi đi pha cho anh ấy cốc sữa.

– Vâng ạ.

Trước khi rời đi, Diệu Đình vẫn còn nhìn thấy nụ cười tгêภ môi đặc vụ ấy mà ʇ⚡︎ự dưng thầm trách Trí Thành.

– Bác sỹ Đình, sữa của chị đây ạ.

Một nữ γ tά vào phòng đặt trước mặt cô cốc sữa nóng.

– Chị còn cần gì nữa không ạ? Vị đặc vụ kia thật quá đáng, đã hết giờ làm của bác sỹ mà vẫn còn đòi hỏi nữa.

Diệu Đình mỉm cười:

– Anh ấy là người quen của chị.

– Người yêu phải không ạ? Em thấy mọi người nói anh ấy đặc biệt để ý đến chị và rất hay hỏi khi người khác vào thay băng hộ chị.

– Đi làm việc đi…yêu đương gì khi công việc đang ngập lên đến cổ chứ?

Diệu Đình cầm cốc sữa lững thững đi lên phòng Trí Thành vì biết nếu không lên thì anh lại cho đặc vụ xuống gọi. Ngày mai cô sẽ nổi tiếng khắp cái Ьệпh viện này mất.

Đi qua các đặc vụ đang ngồi ngoài cửa, họ nhìn cô cười càng khiến Diệu Đình nóng mặt muốn trảm Trí Thành. Bước vào phòng, điện lại tắt tối thui, tức giận, Diệu Đình lảm nhảm như tiếng thì thầm trong gió ” Ngủ rồi còn gọi người ta làm gì?”

– Anh đã ngủ đâu.

Trí Thành lù lù xuất hiện phía sau, lại đứng sát bên cạnh khiến Diệu Đình tý thì rơi cốc sữa may mà anh phản ứng nhanh đã cầm lấy nó trước khi gây ra tiếng động làm trò cười cho các đặc vụ bên ngoài.

– Em đi cất đồ gì mà lâu vậy?

– Anh không ngủ đi còn gọi em làm gì?

– Em hứa sẽ chăm sóc anh mà chuồn đi đâu vậy?

– Em không có.

Diệu Đình quay mặt lại cãi cố thì đã chạm sát mặt Trí Thành đang cúi xuống.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *