Lời hứa – Chương 6
Tác Giả : Dương Cầm
Hàng ngày đi học cứ đến chỗ nhà có giàn hoa giấy là Trí Thành lại xuống đi bộ trả xe cho Diệu Đình đi đến trường. Chiều về hai đứa lại hẹn nhau chỗ nhà có giàn hoa giấy ấy. Ở trường có chạm mặt nhau thì Diệu Đình cũng lờ đi không thấy anh mặc kệ đám con gáι ở lớp cứ thấy Trí Thành lại réo ầm lên.
Trí Thành không những nổi tiếng ở trường vì đẹp trai, học giỏi mà còn nổi tiếng về thể thao nên khiến không ít các bạn nữ thầm ngưỡng mộ. Nhưng ngược lại với sự nổi tiếng của mình thì Trí Thành rất ít nói và hạn chế giao lưu bạn bè. Thỉnh thoảng nhớ lời chú Đức thì cậu lại liệng qua lớp Diệu Đình xem em thế nào. Gần đây cả hai anh em đều ở đội tuyển thi học sinh giỏi thành phố nên đứa nào cũng cắm đầu học mãi khi trời sẩm tối mới về. Nhiều hôm về nhà, ba cũng đi làm về muộn thì hai anh em úp mì tôm ăn để lấy thời gian học. Dù vậy Trí Thành vẫn có thói quen thức giấc khi chú đi làm về trong đêm khuya. Buổi sáng còn dậy sớm trước Diệu Đình nấu đồ ăn sáng cho cả nhà.
Suốt 1 tháng ôn thi, hai anh em gần như không có thời gian nói chuyện với nhau. Với Trí Thành thì kì thi này thực sự quan trọng. Nếu đạt giải nhất thì sẽ được tuyển thẳng vào một số trường danh giá của thành phố nên nó rất lo lắng. Ngược lại với Diệu Đình thì thi chỉ để ba vui nên con bé tâm lí thoải mái hơn anh nhiều. Trước ngày thi, hai anh em rủ nhau nghỉ ngơi. Đi học về, Trí Thành nhận đi chợ mua đồ về nấu cơm để cho Diệu Đình dọn dẹp nhà đợi ba về.
Diệu Đình còn trổ tài tỉa hoa quả trang trí nữa. Vừa bày biện đầy đủ tгêภ bàn thì ba cũng về đến nhà.
– Hai đứa nấu gì thơm vậy?
Diệu Đức vừa vào nhà đã cười tươi, anh ngó vào bàn xuýt xoa.
– Ngon quá, đợi ba đi tắm cái đã nhé!
– Vâng ạ.
Trí Thành xếp bát lên bàn nhanh nhảu trả lời. Hai anh em ngồi vào bàn, trong lúc đợi ba thì mỗi đứa cầm một quyển sách đọc.
– Nào cơm thôi cho hai đứa còn học nữa.
Diệu Đình nhanh nhẹn xới cơm ra bát cho ba và anh. Trí Thành gắp đồ ăn cho chú đợi chờ cảm nhận.
– Ngon đấy, món này lần đầu chú được ăn. Hai đứa ăn đi.
Anh gắp thức ăn bỏ vào bát hai con, nhìn chúng nó ôn thi gầy rộc cả người mà anh xót ruột.
– Mai ba sẽ nghỉ đưa hai đứa đi thi, thi xong ba sẽ xin cho hai đứa nghỉ học một ngày đi chơi xả hơi được không?
Cả hai anh em đồng thanh.
– Không cần đâu ạ.
Anh nhìn hai đứa ngạc nhiên, Trí Thành giải thích:
– Bọn con đến trường rồi đi xe của trường cũng được, chú không phải nghỉ đâu ạ.
– Không sao, chú xin nghỉ rồi. Mai chú sẽ đưa hai đứa đi. Thôi ăn đi nào, còn đi học nữa.
Diệu Đình đang định thuyết phục ba nhưng Trí Thành lắc đầu nên thôi. Ăn xong, Diệu Đức nhận dọn dẹp cho hai đứa lên phòng học luôn. Diệu Đình ra hiệu cho anh vào phòng mình nói chuyện.
– Anh Thành ơi, giúp em bài này với.
Nhìn thấy ba không chú ý nên Diệu Đình kéo Trí Thành đi luôn. Đóng cửa cẩn thận, Diệu Đình ngồi vào bàn càu nhàu:
– Bây giờ làm sao đây, nếu ba đưa chúng ta đi thì các bạn sẽ biết anh ở cùng nhà với em mất.
– Lúc nãy anh cũng từ chối rồi mà chú quyết rồi, nếu cố thì sẽ lộ mất.
– Anh nghĩ cách gì đi.
– Này nhé, mai chúng ta sẽ đi sớm lúc còn ít người xong xin xuống xa cổng trường một chút, anh sẽ cố làm bài xong sớm ra trước em, còn em cứ đúng giờ mà ra nhé!
– Nhưng bọn con Hân nó hâm mộ anh rồi lại để ý thôi.
– Yên tâm đi, nếu thấy nó thì anh sẽ cắt đuôi trước mới lên xe.
– Vậy cứ làm thế đi, dù sao cũng hết cách rồi mà. Nếu bại lộ thì bảo ba anh và ba em cùng cơ quan nên đưa đi hộ nhưng tuyệt đối không được để chúng nó biết chuyện anh ở cùng nhà em đâu đấy.
– Ừ anh biết rồi. Cố gắng thi tốt nhé! Anh về học đây.
– Vâng anh cũng thi tốt nhé!
*****
Hai đứa gọi nhau dậy từ sớm, ăn uống thật nhanh vì trót nói dối ba tập trung sớm. Mới 6h sáng mà ba và hai chú đã ngồi sẵn ở xe đợi. Thấy hai đứa ra khỏi nhà, Chí Hùng bắt dừng lại và yêu cầu bước chân phải, chú Tín đứng đầu ngõ đón đầu lấy may. Hai đứa nhìn nhau cười ngặt. Diệu Đức mở cửa xe cho hai con lên phía sau ngồi.
– Hai đứa bình tĩnh làm bài nhé! Cố gắng thi tốt nhất có thể còn được giải hay không thì không quan trọng nên cứ bình tĩnh và cố gắng là được nhé!
Dặn dò hai con xong, anh lái xe đi ra đường. Tгêภ đường, ba người thi nhau dặn dò hai đứa làm bài cẩn thận.
Đến trường, ngó ra ngoài Diệu Đình thấy đám con Hân đã đang đứng nói chuyện với nhau ở sân trường. Nó rụt rè nhìn Trí Thành.
Chí Hùng mở cửa xe hào hứng hô to.
– Hai đứa xuống xe đi nào.
Không còn cách nào khác, Trí Thành xuống xe trước, Diệu Đình kéo mũ che bớt mặt xuống sau nhưng làm sao che nổi đôi mắt cú vọ của đám con gáι hâm mộ Trí Thành ở giữa sân. Chúng nó ngây người như những pho tượng đá.
– Hai đứa vào trường đi, nhớ xin phép cô giáo là ba sẽ đón hai đứa tại trường thi và nghỉ buổi chiều nhé! Ba cũng sẽ gọi cho cô chủ nhiệm của hai đứa.
Cúi đầu chào ba và các chú, Diệu Đình ra hiệu cho Trí Thành đi trước nhưng anh vừa đi đã bị ba gọi lại:
– Đợi em một lát con.
Anh đẩy Diệu Đình đi nhanh lên cùng Trí Thành.
– Ba và các chú về đi ạ.
Trí Thành quay lại cúi đầu chào.
– Ba sẽ đợi hai đứa ở cổng trường Nguyễn Tất Thành nhé!
Trí Thành đi song song với Diệu Đình, khẽ hỏi:
– Phương án có ba quen nhau như hôm qua em nói nhé! Chắc mấy đứa sẽ chặn em hỏi đấy.
– Anh nói với bọn nó đi, em về lớp trước. Chúng nó sẽ tin lời anh hơn em. Lát gặp nhau ở phòng ban giám hiệu tập trung ạ.
Diệu Đình chào Trí Thành rẽ sang phải đến lớp mình nhưng vừa đi được mấy bước chân thì đám con Hân đã đến trước mặt:
– Sao cậu lại đi cùng xe với anh Thành? Tưởng cậu không quen anh ấy hóa ra là làm trò hả?
– Diệu Đình là con bạn thân ba anh nên hôm nay ba em ấy đưa anh đi cùng thôi.
Trí Thành đứng sau lên tiếng khiến cả bọn cứng họng. Lợi dụng cơ hội Diệu Đình ᵭάпҺ bài chuồn. Trả lời xong, thấy Diệu Đình đã đi về lớp nên anh cũng quay bước đi mà không nói thêm lời nào.
– Thật tức ૮.ɦ.ế.ƭ đi được, anh ấy lại bảo vệ nó chứ? – Một đứa xị mặt, càu nhàu.
Diệu Đình vờ như không nghe thấy bước nhanh vào lớp.
– Này cậu quen anh Thành sao lại giấu tớ.
Anh Thư vừa đến đã lao ngay vào hỏi nó.
– Bây giờ tớ phải đi tập trung đi thi rồi, khi nào rảnh tớ sẽ kể cho cậu nghe.
Diệu Đình kiểm tra lại đồ dùng một lần nữa rồi bước ra khỏi lớp. Ra tới cửa, nó giật mình khi thấy Trí Thành đứng đợi. Nhìn nó, anh mỉm cười:
– Đi thôi em.
– Sao anh lại ở đây? – Nó thì thầm, quay lại vào trong lớp thì cả lớp đang nhìn nó đầy ngạc nhiên, vài ánh mắt hình viên đạn đang muốn bắn đến người nó.
– Cô hiệu phó điểm danh không thấy em nên anh xin cô đi gọi. Nhanh đi thôi nào.
Nó lật đật đi sau theo anh mặc kệ cả lớp vẫn nhao nhao ngó ra cửa.
Từ khi biết Trí Thành chơi cùng mình thì đám con gáι càng ghét nó hơn, nhưng Diệu Đình cũng chẳng hơi đâu mà giải thích còn Trí Thành lại ung dung chở nó đến tận cổng trường mà không thèm dừng lại ở cổng nhà có giàn hoa giấy nữa.
Cuối cùng thì Diệu Đình chỉ mang về giải Nhì thành phố còn Trí Thành tất nhiên ôm về giải Nhất như vậy cậu được tuyển thẳng vào một số trường cấp ba có tiếng của thành phố. Đã nổi tiếng, Trí Thành lại càng nổi hơn nữa nên đi đến đâu là đám con gáι nhìn cậu đầy ngưỡng mộ còn dành cho Diệu Đình cái nhìn ghét bỏ, oán hận.
Sau giờ học thể dục, vừa ra khỏi phòng chức năng, Trí Thành ném cho Diệu Đình chai nước lọc trước khi cậu vào tập bóng rổ khiến cho đám con gáι càng được thể muốn xé Diệu Đình ra. Vừa lên đến cầu thang, con Hà lớp Toán cùng Trí Thành đã chắn trước mặt, nó chìa tay, mặt vênh váo:
– Đưa chai nước đây.
Diệu Đình lờ đi, bước qua thì bị nó kéo giật lại, quá đà lên cả người ngả về sau, ngã nhào xuống mấy bậc cầu thang. Bọn con gáι sợ tái mặt khi thấy Diệu Đình nằm im bất động. Mặc dù không tới nỗi ngất đi nhưng Diệu Đình muốn dạy cho bọn nó một bài học.
– Các cậu làm gì em tôi thế hả?
Trí Thành từ đâu xuất hiện, giọng cậu quát lên nhìn chằm chằm vào đám con Hà đang đứng tái mặt.
– Không phải lỗi tại bọn em, Đình ʇ⚡︎ự ngã.
Trí Thành đỡ Diệu Đình ngồi dậy, lúc này thì cô bé đã nhận ra cái chân mình không bình thường nữa.
– Em có làm sao không?
– Hình như chân em…đau quá!
Trí Thành nhấc chân Diệu Đình lên thì cô bé hét lên đau đớn càng khiến những học sinh xúm xung quanh sợ sệt. Con Thư ào đến:
– Cậu làm sao vậy hả? Tay cậu cũng chảy ɱ.á.-ύ này, trán sưng nữa…
Nó đứng dậy chống tay chỉ vào đám con gáι:
– Các chị thật quá đáng. Lần này thì ba Đình sẽ kiện cho hạnh kiểm các chị xếp loại trung bình.
Trí Thành đỡ Diệu Đình đứng lên nhưng chân cô bé không nhúc nhích nổi. Cậu nhăn mặt nhìn đám con Hà cùng lớp tức giận.
– Lên lưng anh cõng xuống phòng y tế.
Cái Thư giúp Đình bám lên lưng Trí Thành. Anh cõng nó băng băng đi xuống tầng một để vào phòng y tế. Các cô sát trùng tay, trán cho Diệu Đình và sơ cứu chân cho cô bé xong thì quay sang Trí Thành:
– Em gọi ba đến đưa Đình đi viện thôi, có vẻ chân cô bé bị gãy rồi.
Trí Thành lo sốt vó, nhìn Diệu Đình an ủi, cậu mượn điện thoại của nhân viên y tế gọi về cho ba Đức. Diệu Đình ngó ra ngoài vẫn thấy đám con gáι thập thò ở cửa nhưng Trí Thành vừa quay ra nhìn thì bọn nó sợ chạy biến hết đi.
Cô Hương chủ nhiệm lớp Diệu Đình hớt hải chạy vào lo lắng:
– Em có làm sao không? Cô nghe các bạn nói em bị ngã cầu thang hả?
– Dạ, em không sao đâu cô.
Nhân viên y tế trao đổi xong thì cô càng lo lắng hơn. Ba Đức và hai chú vào đến nơi nhanh như một cơn gió. Cô Hương rối rít xin lỗi:
– Xin lỗi anh, tôi quản lí học sinh không tốt nên mới để xảy ra thương tích thế này.
Ba Đức bình tĩnh nhìn Diệu Đình, ánh mắt thở phào nhẹ nhõm:
– Cháu cũng không sao đâu ạ. Bây giờ xin phép cô chúng tôi đưa cháu đi viện kiểm tra.
Ba bế Diệu Đình đi ra khỏi phòng, chú Hùng cứ xuýt xoa:
– Chú sẽ làm ra lẽ chuyện này, mấy đứa trẻ ranh, mới nứt mắt ra đã kéo bè phái ЬắϮ пα̣t bạn bè rồi.
Chú Tín lắc đầu:
– Trẻ con không chú ý thôi, chúng ta sẽ làm việc với ba mẹ chúng và nhà trường để tránh làm ảnh hưởng đến tương lai bọn trẻ nữa.
Ba Đức nhìn Diệu Đình nhắc nhở:
– Lần sau con chú ý hơn nhé!
Anh quay ra Trí Thành trước khi đóng cửa xe:
– Con vào học đi, các chú đưa em đi khám xem sao rồi quay lại.
Trí Thành không đồng ý nhưng trước sự kiên quyết của ba người lớn thì cậu đành phải ở lại. Cô chủ nhiệm cũng đi cùng sau khi ba từ chối cô không được.
Chân Diệu Đình bị gãy xương nên phải bó bột. Tự dưng phải ngồi một chỗ khiến Diệu Đình khó chịu, việc gì cũng phải nhờ đến anh hoặc ba. Có lúc ba vắng nhà, Trí Thành cứ quanh quẩn bên cạnh khiến Diệu Đình nổi cáu.
Hàng ngày, Trí Thành vẫn nhận nhiệm vụ đưa Diệu Đình đi học, cậu bé cõng em vào tận lớp, may mà Diệu Đình nhỏ nhắn nên cũng không quá vất vả. Nhưng bọn con gáι ở lớp thì càng ngày càng ghét Diệu Đình.
Sau khi được tháo bột, Diệu Đình đi lại vẫn còn ngượng nghịu thì Trí Thành lại dìu em đến tận cửa lớp. Cậu bỏ qua tất cả ánh mắt của những đứa trong lớp, có lúc còn tiện mắt liếc nhìn sắc lạnh cảnh cáo “Cấm đứa nào động vào em của cậu.”
Đi học về qua một nhà ven đường, xoài sai quả trĩu trịt, Diệu Đình lay lay Trí Thành:
– Anh ơi….hái trộm xoài đi, nhìn ngon quá!
Trí Thành ngập ngừng nhưng thấy ánh mắt thèm thuồng của Diệu Đình thì lên tiếng:
– Em lên giữ xe đi, anh đứng lên hái nếu bị phát hiện thì ù té chạy ngay.
Diệu Đình cười thành tiếng đồng ý, lên ngồi tгêภ yên xe, giữ cho anh đứng lên. Trí Thành ngó vào trong thấy yên ắng thì với tay hái. Vừa hái được vài quả thì tiếng chó sủa ầm ĩ, một con chó béc – giê to lớn phi ra cửa, nhe hàm răng nhọn hoắt nhìn kẻ ăn trộm, chủ nhà nghe thấy tiếng chó sủa cũng ngó ra quát:
– Mấy đứa kia, con cái nhà ai mà dám vặt trộm xoài nhà bà hả?