Lời hứa – Chương 5

2h sáng mới về đến nhà, Diệu Đức lặng lẽ vào phòng sợ Trí Thành thức giấc. Anh vừa định mò trong bóng tối lấy quần áo thay thì đèn được bật sáng. Trí Thành mỉm cười:

– Chú có mệt không ạ? Con đi nấu gì cho chú ăn đêm nhé!

– Thôi chú ăn rồi, con ngủ đi mai còn đi học. Mai đi học với em thì để ý em hộ chú. Con bé vẫn còn trẻ con lắm nên nếu nó làm gì không lễ phép thì cứ bảo chú nhé để chú dạy lại em.

– Dạ không sao đâu ạ. Con cũng chưa từng có em gáι nên sẽ cố gắng tìm hiểu nhiều để hòa hợp với em.

– Con thật là đứa trẻ ngoan quá! Có con ở đây chú cũng yên tâm hơn. Như hôm nay chẳng hạn, Diệu Đình sẽ được giấc ngủ ngon hơn. Thôi con ngủ đi, chú tắm rửa thay quần áo rồi ngủ.

– Dạ vâng ạ.

Trí Thành ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn nhắm mắt ngủ. Diệu Đức nhìn thằng bé nhắm mắt thì tắt điện lặng lẽ ra khỏi phòng xuống tầng 1 tắm để tránh làm hai đứa thức giấc.

*****

– Hai đứa rủ nhau dậy sớm nhỉ? – Diệu Đức ngáι ngủ đi xuống bếp.

– Dạ ba, con nấu ăn sáng xong rồi. Ba vệ sinh đi rồi ăn sáng ạ. – Diệu Đình cười tươi đặt ba d᷈-i᷈a thức ăn và sữa ra bàn.

– Trí Thành, con đang làm gì đấy?

– Con đang chuẩn bị bữa trưa cho hai anh em.

Sợ ba không hiểu ý nên Diệu Đình giải thích:

– Con chuẩn bị bữa sáng còn anh chuẩn bị bữa trưa ba, vậy cho nhanh ạ.

– Ừ hai anh em bảo nhau mà làm. Thôi hai đứa ăn đi còn đi học không muộn.

Hai đứa trẻ nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, chúng ăn nhanh hơn anh nghĩ. Trong bữa ăn không đứa nào nói với nhau câu nào, Diệu Đức cứ hết nhìn đứa này đến nhìn đứa kia. Đúng 7h cả hai đứa uống hết giọt sữa cuối cùng.

– Thưa…ba…chú con ăn xong rồi. – Cả hai đứa đồng thanh hô lên.

– Hai đứa thi ăn đấy à? – Anh nhìn chúng lạ lẫm.

– Dạ không ạ. Bọn con đi học đây ạ.

Trí Thành cầm hai hộp cơm ra ngoài, Diệu Đình buộc lại tóc cho gọn rồi ra ngoài sân, Trí Thành đã lên xe ngồi đợi sẵn.

– Hai đứa đi cẩn thận nhé! Trí Thành coi em hộ chú nhé!

– Vâng ạ – Trí Thành vẫy tay rồi đạp xe đi.

Diệu Đình cũng giơ tay vẫy rồi bám yên xe cho chắc.

Hai anh em đi dọc đường không ai nói câu nào. Gần đến trường thì Diệu Đình đòi dừng xe lại.

– Bạn bè em sẽ trêu khi thấy đi cùng anh, anh thả em xuống đây để em ʇ⚡︎ự đi đến trường là được rồi. – Diệu Đình định cầm hộp cơm của mình đi trước nhưng Trí Thành giữ lại.

– Vậy em đi xe đi để anh đi bộ. – Cậu kéo chân chống xuống, đeo cặp lên vai rồi cầm cơm đi.

Diệu Đình lên xe đạp đến gần:

– Chuyện này anh không được nói với ba đâu đấy. Chiều thì anh đợi em ở đây nhé!

Trí Thành mỉm cười gật đầu. Diệu Đình đạp xe Ꮙ-út lên trước, vừa đi được một đoạn thì gặp một đám con gáι cùng lớp nhà gần trường đang đi bộ.

– Diệu Đình, hôm nay cậu trực nhật đấy. – Một bạn gáι lên tiếng nhắc nhở.

– Tớ biết rồi. – Diệu Đình nghiêm mặt đạp xe vọt qua đi vào bãi gửi xe.

Vừa ra đến sân trường, Diệu Đình đã lại thấy đám con gáι lớp mình xôn xao.

– Anh Thành lớp toán kìa, đẹp trai quá! – Con bé cùng lớp mà Diệu Đình ghét nhất đang hí hửng nhìn anh Thành đi vào từ cổng trường.

Diệu Đình liếc nhìn Trí Thành, anh cười nhưng cô lờ đi như không nhìn thấy quay bước đi.

– Anh ấy cười với bọn mình hả? – đám con gáι vẫn xôn xao không ngớt.

Diệu Đình liếc xéo đám ấy lảm nhảm ” mới nứt mắt ra đã mê trai thì học hành nỗi gì?”.

Hết 5 tiết buổi sáng, cả lớp ùa ra ngoài kéo nhau lên căng tin ăn trưa, có bạn mang cơm đi như Diệu Đình còn có bạn mua cơm ăn. Diệu Đình ngồi bàn cạnh cửa sổ ăn cùng Anh Thư – người bạn thân duy nhất ở lớp chuyên Anh.

– Diệu Đình nhìn kìa.

Diệu Đình ngẩng mặt lên, đám con Hân lớp trưởng đã kéo nhau ngồi ngay gần ấy, túm năm tụm ba bàn luận về Trí Thành. Trước kia thì Diệu Đình cũng chẳng thèm quan tâm nhưng bây giờ mới biết vì Trí Thành mà bọn con gáι để ý lại đang ở cùng nhà với mình. Cúi xuống ăn cơm tiếp, Diệu Đình nhắc bạn:

– Kệ chúng nó đi, ăn cơm còn tranh thủ nghỉ một tý chiều học lớp chuyên đi.

– Chúng ta tìm cách làm quen với anh Thành đi. – Anh Thư thì thầm.

– Làm gì? – Diệu Đình nhăn mặt nhìn bạn.

– Cậu chẳng để ý gì cả, anh ấy vừa học giỏi vừa đẹp trai như vậy, nếu làm bạn với chúng ta thì bọn con Hân sẽ không dám cà khịa chúng ta nữa.

– Thôi kệ chúng nó đi, tớ thấy như vậy mới vui mà. Ăn nhanh đi nào không cơm nguội đấy.

– Sao trứng của cậu hôm nay có hình mặt cười yêu thế?

– Ừ ba tớ chuẩn bị đấy. Ăn không tớ cho đấy.

Anh Thư thích thú lấy luôn ăn và không quên gắp lại cho Diệu Đình miếng ϮhịϮ gà.

– Anh Trí Thành kìa, ôi hôm nay anh ấy ăn ở nhà ăn ư? – Giọng con Hân hét lên chói tai.

Diệu Đình đang nuốt dở miếng bí luộc tí nghẹn. Anh Thư bụm miệng cười khi thấy bọn nó mời anh ngồi cùng nhưng anh từ chối.

Diệu Đình ăn xong đứng lên dọn dẹp, bỏ rác vào thùng rác. Đi qua bàn Trí Thành, Anh Thư đưa tay vẫy khi thấy anh nhìn nhưng Diệu Đình lại vờ như không quen biết đi qua luôn.

*****

Chiều nay, lớp học chuyên Anh được nghỉ sớm 1 tiết nên cả đám reo hò ầm ĩ. Cả lớp rủ nhau đi ra sân vận động xem thi ᵭấu bóng rổ của lớp toán.

– Anh Thành có thi ᵭấu không? – Con Hân hất hàm hỏi đồng bọn.

– Thấy bảo ba anh ấy mới mất nên tạm thời không tham gia các hoạt động vui chơi. – Một thằng con trai trong lớp tám chuyện.

– Vậy thì không vui, phải có anh ấy thi ᵭấu tớ mới có hứng xem. – Hân tỏ vẻ buồn bã

– Biết đâu anh ấy ngồi xem lớp mình thi ᵭấu thì sao? – một đứa khác lên tiếng.

– Ừ nhỉ, thế mà tớ không nghĩ ra. Chúng mình đi thôi nào.

Cả đám reo hò, kéo ra khỏi lớp trả lại lớp học yên tĩnh. Anh Thư ngồi cạnh Diệu Đình thì thầm:

– Chúng ta cũng đi xem đi.

– Không, tớ tranh thủ làm bài tập đã. Hơn nữa tớ không thích bóng rổ. – Diệu Đình vẫn chăm chú vào bài tập ngữ pháp Tiếng Anh.

– Thế cậu giúp mình làm quen với anh Thành đi, xinh như cậu mới dễ làm quen với anh ấy.

– Cậu nghĩ ba tớ sẽ cho phép tớ quen bạn trai ở tuổi 12 sao? Lo học đi rồi sau này tha hồ mà kén chọn.

– Nhưng tớ muốn…

Anh Thư ngưng bặt khi thấy Trí Thành ngó vào lớp mình, nó bất ngờ tới ngơ người chỉ biết nhìn anh chằm chằm.

*****

Anh bước đến chỗ chúng nó, Anh Thư lay tay Diệu Đình để nó ngẩng mặt lên. Diệu Đình sầm mặt lại nhìn người đang bước tới.

– Hai em trả lại thẻ cho bạn này được không? Anh vừa nhặt được ở sân trường. – Trí Thành đặt trước mặt Diệu Đình ảnh thẻ của cái Hân.

– Anh tìm nó mà trả đi, chắc nó sẽ vui lắm đấy. – Diệu Đình đẩy lại cái thẻ.

– Em sẽ đưa cho bạn ấy giúp anh ạ. – Anh Thư nhặt cái thẻ cầm lên tay.

Trí Thành kí hiệu xuống bàn chữ ” về” ra hiệu cho Diệu Đình. Anh Thư mải nhìn khuôn mặt anh mà không để ý đến. Diệu Đình hiểu ý nên kéo con bạn đang ngơ ngẩn tгêภ trời về mặt đất.

– Dọn dẹp về thôi tiểu thư ơi.

Anh Thư giật mình thì Trí Thành đã quay bước ra đến cửa lớp rồi.

– Sao cậu về sớm vậy?

– Hết giờ rồi chẳng lẽ cứ ở đây à. Cậu cầm thẻ tìm con Hân đi không mai nó khỏi vào trường. Tớ về trước đây. – Diệu Đình khoác cặp lên vai bước ra khỏi lớp đến bãi gửi xe.

Đi đến chỗ đã hẹn trước thấy Trí Thành đang ngồi xổm ven đường đợi. Xuống xe đưa tay lái cho Trí Thành, Diệu Đình ngồi ra sau không nói gì.

– Hôm nay em có nhiều bài tập không? – Trí Thành gợi chuyện.

– Đủ để học hết tối ạ.

– Lớp anh cũng vậy, bọn anh đang học dồn chương trình để sang năm bước vào học ôn thi cấp 3.

– Anh định thi trường gì?

– Anh sẽ thi chuyên Toán của Amsterdam. Đó là mong ước của ba anh.

– Vâng, anh tập trung mà học. Ba Đức không dễ tính đâu, nếu thấy anh không chú tâm học mà mải mê chuyện không đâu là sẽ ăn mắng và ăn đòn như chơi đấy. – Diệu Đình dọa.

– Em đã bị như vậy chưa? – Trí Thành mỉm cười hỏi lại vì biết Diệu Đình dọa mình.

– Em ngoan lắm làm sao bị mắng được nhưng em nhắc anh vậy thôi.

– Anh biết rồi, anh sẽ không làm ba em thất vọng đâu.

– À, em không muốn mọi người biết chúng ta ở cùng nhà nên nếu ở trường anh cứ coi như không quen em nhé!

– Vì sao? Dù sao bây giờ chúng ta cũng là anh em cơ mà.

– Em không thích như vậy? Anh cứ nghe lời em đi.

– Sao người lớn phải nghe lời người nhỏ tuổi hơn vậy?

– Em không thèm nói với anh nữa. Chỉ cần biết em không thích là được rồi.

Thấy giọng Diệu Đình giận dỗi nên Trí Thành nhún nhường:

– Anh biết rồi, sẽ làm theo ý em.

Về đến nhà, cửa đã mở to. Diệu Đình biết ba đã về nên lao vào nhà.

– Ba ơi, chúng con về rồi.

Trong nhà có mấy chú nữa, họ đang túm tụm nấu nướng.

– Con chào các chú ạ. – Trí Thành vào nhà chào hỏi mọi người.

Cả đội quay ra cười, rôm rả chào đón hai đứa:

– Hôm nay các chú sẽ nấu cơm, hai đứa nghỉ ngơi đi rồi xuống ăn nhé!

– Hai đứa đi học có mệt không? – Chí Hùng bỏ rổ rau lên bàn lại gần khoác vai hai đứa.

– Dạ cũng bình thường ạ. – Trí Thành cười đáp lễ.

– Hai con lên tắm rửa đi rồi xuống đây giúp ba dọn bàn đi. – Diệu Đức từ ngoài vườn vào xua tay.

Cả hai chào các chú lần nữa rồi về phòng của mình.

*****

Trí Thành lon ton làm chân sai vặt cho các chú, nó nhanh nhẹn lấy đủ thứ được yêu cầu.

– Con ở đây với chú Đức và Diệu Đình đã quen chưa?

– Dạ rồi ạ.

– Cố gắng học hành và dạy em học cho chú Đức nhé! Con biết công việc của các chú rồi đấy.

– Con đâu cần ai dạy học đâu ạ. Con lớn lắm rồi chứ có bé nhỏ nữa đâu. – Diệu Đình từ tгêภ tầng đi xuống.

– Thì anh học hơn con nên có bài gì khó thì bảo anh dạy cho. Con lấy bát đũa hộ chú đi.

Diệu Đình đến tủ sắp bát d᷈-i᷈a ra bàn ăn. Các chú nói cười hò nhau rộn ràng khắp bếp. Diệu Đình tranh thủ lấy dưa hấu ra bổ để lát mọi người ăn tráng miệng.

******

– Anh nuôi hai đứa có vất vả lắm không? – Chí Hùng uống ngụm nước chè hỏi thăm.

– Bọn em định sẽ cùng nhau góp tiền phụ anh nuôi Trí Thành chứ mình anh nuôi hai đứa nó học hành tốn kém lắm. – Trung Tín trầm ngâm khẽ nói nhỏ đủ để cả đội nghe.

– Hiện tại thì không vấn đề gì đâu. Trí Thành được nhà nước miễn học phí ở trường rồi nên cũng không phải đóng nhiều. Trước mắt thì chưa cần, khi nào khó khăn tôi sẽ nói với các cậu. – Diệu Đức chia sẻ.

– Trí Thành sẽ phải đi học thêm để ôn thi cấp 3 nữa nên sẽ tốn kém, chúng ta cứ góp hàng tháng tích trữ lại đi chứ bây giờ mà đùng cái cần khoản tiền lớn thì lấy đâu ra. – Chí Hùng giảng giải.

– Cậu nói nhỏ thôi cho hai đứa nhỏ học. – Trung Tín thì thầm.

– Các cậu còn gia đình nữa nên không cần đâu. Tôi lo được cho hai đứa mà. Cứ yên tâm giao thằng bé cho tôi đi.

– Vậy sau này có khó khăn gì anh nhớ nói với chúng tôi đấy. – Trung Tín căn dặn.

– Tôi biết rồi, trước mắt thì cứ vậy đi đã. Mai tôi hỏi xem Trí Thành cần đi học thêm gì sẽ cho nó học.

– Anh vất vả rồi, hay Diệu Đức này…hay là…

– Trung Tín ngập ngừng – Cậu lấy vợ đi cho đỡ vất vả.

– Cậu nghĩ có ai muốn lấy một người đàn ông một nách hai con như mình không? Thôi đừng nói chuyện này nữa, các cậu về đi không muộn.

Diệu Đức tiễn mọi người ra cửa. Anh ngồi vào chiếc ghế đặt ngoài sân hút tђยốς. Cuộc sống thật lắm vô thường, mọi thứ đôi khi xảy ra không dự báo trước. Bây giờ anh đang nuôi hai đứa con tuổi mới lớn. Rồi chúng sẽ có những thay đổi mà anh sợ mình sẽ không đuổi kịp tụi nhỏ.

Từ ngày có Trí Thành về ở, căn nhà trở nên rộn ràng hơn, mặc dù tiếng chí chóe cãi cọ của Diệu Đình với Trí Thành có nhiều lên nhưng anh vẫn vui. Thỉnh thoảng anh lại đứng ra giảng hòa hộ cậu bé vì con gáι anh ЬắϮ пα̣t và giận dỗi anh.

Bài viết khác

Bố mẹ con đã chiα tαy rồi – Câu chuyện ngắn nhưng ý nghĩα cho các giα đình có ý định ly hôn, hãy vì con cái

Con ở với bố. Bố hứα với con: “Bố sẽ không tìm người nào về nhà, làm mẹ kế củα con, vì bố lo con sẽ ρhải chịu tổn tҺươпg…!” Mẹ con cũng rời đi rồi. Trước khi đi, mẹ ôm chặt con khóc không ngừng, liên tục nói: “Mẹ xin lỗi con…!”   Hình […]

Nụ cười – Câu chuyện xúc động ý nghĩa sâu sắc

Ngày cưới con trai, con dâu được mẹ chồng là chị lên sân khấu trao quà. Đó là một chiếc kiềng vàng chừng ba chỉ. Người thợ ảnh giơ máy lên, nheo mắt ngắm, hô to: -Cười lên nào? Một…hai …ba. .nào. Tươi lên nào? Mọi người ở ngoài đều giục. – Kìa, tươi lên! […]

Рhụ nữ muốn сó dunɡ mạо xіnh đẹр thì trướс hết сần рhảі сó một nộі tâm рhі рhàm

Nếu muốn có một vẻ ngoài thoát tục, thì trước hết cần phải có một nội ᴛâм phi phàm. Tổng thống Hoa Kỳ Abraham Lincoln từng phỏng vấn một ɴʜâɴ viên ứng tuyển vào Nhà Tɾắɴg. Trợ lý của ông cho rằng ứng viên này là người có năng ʟực, nhưng Lincoln lại không chấp […]