Lời hứa – Chương 4
Mưa đáp xuống như trút nước, đám tang diễn ra càng u ám hơn, trời cứ rầm rầm sấm sét. Cả đội có mặt đông đủ tiễn đưa đồng đội mình. Diệu Đức đứng bên cạnh Trí Thành giúp thằng bé làm mọi lễ nghi. Từ lúc biết ba mất, nó chỉ khóc đúng một lần khi đến Ьệпh viện, sau đó thì cứ lầm lũi không nói một lời. Từ hôm qua, ai đưa gì nó cũng không ăn, chỉ lẳng lặng ngồi, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt vô hồn nhìn di ảnh của ba nó.
Sau đám tang, cả đội kéo nhau về nhà Trần Khôi giúp Trí Thành dọn dẹp, sắp xếp lại hết đồ của hai ba con.
– Đội trưởng, bây giờ chúng ta làm gì tiếp đây.
– Các cậu dọn hết đồ của cậu ấy đem đi, ngày mai chúng ta sẽ trả ngôi nhà này cho cơ quan. Còn Trí Thành sẽ về nhà tôi ở và chúng ta sẽ thay nhau hương khói cho Trần Khôi đến 49 ngày rồi đưa cậu ấy vào cửa chùa.
Cả đội gật đầu đồng ý. Họ đưa mắt nhìn Trí Thành, thằng bé ngồi thu lu trước cửa nhà, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài trời mưa. Diệu Đức lệnh cho mọi người tiếp tục dọn và mang đồ ra xe. Anh nhẹ nhàng lại gần Trí Thành ngồi xuống:
– Cháu có nghĩ rằng ba cháu đang ở ngay gần chúng ta không?
Thằng bé ngước đôi mắt đượm buồn sang nhìn anh khẽ gật đầu:
– Ba cháu đã hi sinh anh dũng khi làm nhiệm vụ, cháu hãy ʇ⚡︎ự hào về cậu ấy và dũng cảm lên chàng trai. Cháu về ở với chú nhé! Từ bây giờ chú sẽ thay ba cháu chăm sóc cháu được không?
Trí Thành vẫn không nói gì, ʇ⚡︎ự dưng nó bật khóc nức nở. Diệu Đức ôm thằng bé vào lòng vỗ về:
– Ngoan nào con trai, chúng ta sẽ sống thật tốt để ba cháu ʇ⚡︎ự hào nhé! Về với ta nào, đứng lên đi cháu.
Anh đỡ thằng bé đứng dậy, nó vẫn sụt sùi khóc không thành tiếng. Ra xe, nó quay lại nhìn ngôi nhà lần cuối, khẽ giơ tay chào tạm biệt nơi hai ba con đã sống rồi bước lên xe.
*****
– Ba ơi, con đi học về rồi. – Diệu Đình dựng xe đạp vào góc sân gọi to.
Diệu Đức nghe tiếng con gọi, từ trong nhà anh đã lên tiếng.
– Con gáι gì mà chưa thấy người đã thấy tiếng rồi thế con?
Diệu Đình đi đến cửa thì sững lại ngạc nhiên nhìn cậu con trai tóc húi cua, khuôn mặt gầy nhom đang ngồi bên cạnh ba nó.
– Diệu Đình, con vào nhà đi rồi ba giới thiệu con với anh.
Cậu con trai nhìn nó nở nụ cười nhưng khuôn mặt vẫn phảng phất nét không vui. Nó thiết nghĩ anh đâu có chào đón nó mà nó phải hào hứng làm gì.
– Con xin phép ba đi cất cặp và thay đồ đã ạ. – Nó nhìn lại cậu con trai lần nữa. Lần này, cậu ta còn không nhìn nó mà chỉ cúi gằm xuống đan hai tay vào nhau.
– Ừ cũng không vội lắm đâu, hai anh em còn nhiều thời gian làm quen nhau.
Anh quay sang Trí Thành, vỗ vai động viên:
– Em chưa quen nên vậy thôi con đừng để bụng nhé!
Tiếng Diệu Đình thét lên trong phòng, cả Diệu Đức và Trí Thành đều lao vào. Diệu Đình bám tay ba:
– Ba ơi…gián…phòng con sao lại có gián.
Trí Thành không nói gì bỏ dép đến ᵭ.ậ..℘ rồi rút giấy nhặt ҳάc con gián đi ra ngoài.
– Con học lớp 6 mà sợ con gián bé tẹo thế à? Ba cho con học võ mà nhát vậy thì sao bảo vệ ba đây.
Anh gỡ tay con gáι xuống, xoa đầu con nhắc nhở.
– Sao ʇ⚡︎ự dưng gián lại xuất hiện, phòng con sạch lắm mà? Hay cậu ta thả vào hả ba?
Anh nhìn con, mặt nghiêm lại:
– Ba đã dạy con thói nghi ngờ và đổi Ϯộι cho người khác từ lúc nào mà ba không nhớ nhỉ?
Diệu Đình im lặng cúi đầu biết lỗi, nó lén nhìn ra ngoài phòng khách, Trí Thành dường như không nghe thấy mà đang đọc cuốn sách của nó.
– Con nghe này, có những sự việc nhìn tận mắt vẫn chưa chắc là đúng nên cần ᵭάпҺ giá thật khách quan, đừng ᵭάпҺ giá người khác qua vẻ bề ngoài và đừng bao giờ nghi hoặc một ai đó nếu không biết về họ. Nếu không con sẽ trở thành một người tầm thường và xấu tính đấy con gáι.
– Dạ con biết rồi ạ. Ba đi tắm rồi nghỉ đi. Hôm nay con nấu cơm cho ạ.
– Ừ vậy cũng được. Con thay đồ đi rồi nấu cơm. Ba đưa anh Thành lên phòng.
Diệu Đình trố mắt ngạc nhiên:
– Anh ấy sẽ ở đây sao ạ? Sao vậy được hả ba?
– Ba sẽ nói chuyện với con sau. Bây giờ con đi nấu cơm đi vì ba đói rồi.
Diệu Đình lại nhìn ra ngoài, nhìn ba mà không hiểu. Nhưng ba đã đi ra ngoài nên nó đành im lặng thay quần áo để đi nấu cơm.
*****
Cả bữa ăn, Trí Thành không nói lời nào chỉ cắm cúi ăn sau khi mời Diệu Đức và Diệu Đình. Diệu Đức gắp thức ăn vào bát cho cậu liên tục:
– Con ăn đi để có sức đi học, dạo này xảy ra chuyện con gầy quá rồi.
– Dạ con cảm ơn chú.
– Ba chưa gì đã thiên vị rồi nhé! Lâu lắm rồi ba không gắp cho con đâu. – Diệu Đình mặt tỉnh bơ gắp ϮhịϮ đặt vào bát ba. – Ba cũng ăn nhiều vào còn có sức mà làm việc chứ?
– Con gáι ba biết ghen tị với người khác rồi cơ à? – Anh cười gắp rau cho con. – Con gáι thì nên ăn nhiều rau phải không con?
– Con gáι ba thừa rau rồi nhé! Ba không thấy người con toàn xương cần bổ sung ϮhịϮ sao. – Diệu Đình vờ dỗi, giơ bàn tay gầy gò lên trước mặt.
Trí Thành ngẩng mặt lên nhìn chăm chú, bất chợt cậu gắp miếng đùi gà bỏ vào bát Diệu Đình:
– Xin lỗi đã tranh phần của em.
Diệu Đình ngạc nhiên nhìn, cậu nở nụ cười như có nắng đáp lại rồi lại cắm cúi ăn. Diệu Đức hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng ăn cơm tiếp.
Diệu Đình trút thức ăn còn lại vào hộp và dọn sạch rác tгêภ mâm cơm. Trí Thành nhanh chóng bê luôn mâm bát đến bồn rửa khiến Diệu Đình ngơ ngác nhìn ba. Diệu Đức uống nước lên tiếng:
– Hai anh em chia nhau làm việc đi cũng được. Để Trí Thành rửa bát đi, con bổ hoa quả để ba con mình ăn xem phim nhỉ? Hôm nay thứ sáu hai đứa nghỉ ngơi một hôm mai rồi làm bài cũng được.
Diệu Đình cười tít mắt:
– Con cảm ơn ba.
Trí Thành đã quen rửa bát khi ba còn sống nên làm một loáng là xong. Nó đun nước pha trà trong khi đợi Diệu Đình bổ d᷈-i᷈a với đủ loại hoa quả.
– Chú uống trà ạ. – Trí Thành bê khay nước ra đặt lên bàn.
– Con ngồi đi, đợi em ra rồi chú sẽ giới thiệu cho hai anh em làm quen với nhau.
Diệu Đình bê ra hai d᷈-i᷈a quả được cắt tỉa và trang trí cẩn thận mời ba:
– Ba thấy thế nào? Con gáι ba khéo tay không?
– Con học món này từ bao giờ đấy? – Anh lấy dĩa cắm miếng táo đưa cho Trí Thành.
– Trước kia con thấy bà làm nên bây giờ bắt chước thôi ạ. Chưa đẹp bằng bà nhưng con sẽ cố gắng.
Diệu Đình ngồi xuống cạnh ba, rót nước trà vào các chén.
– À cô Hạnh gửi bánh ngọt cho ba. Để con lấy ra cho ba ăn thử nhé!
Diệu Đình đứng lên mở tủ bê ra d᷈-i᷈a bánh được cho hồi sáng.
– Sao con lại nhận bánh của cô vậy? Lần sau không lấy gì của cô nữa nghe chưa? – Anh nghiêm giọng nhắc nhở.
– Ba sợ phải nợ tình cảm với cô sao? – Diệu Đình bỏ bánh ra d᷈-i᷈a nhỏ đặt trước mặt ba và Trí Thành.
– Con đang có ý gì vậy con gáι?
– À con nghĩ là ba sẽ hiểu nhanh hơn con mà. Các chú ở cơ quan bố có nói với con rồi. Ba yên tâm, con gáι ba sẽ ủng hộ tình cảm của ba mà.
– Thôi không nói chuyện này nữa nhưng ba không đồng ý cho con nhận đồ từ cô nữa đâu nhé!
– Dạ con nhớ rồi ba. Con mời ba, em mời anh.
Trí Thành khẽ mỉm cười.
– Diệu Đình này, từ bây giờ anh Thành sẽ ở nhà chúng ta nhé!
Diệu Đình đang cắn dở miếng táo, dường như nó mắc kẹt lại ở cổ họng khi nghe ba thông báo. Nuốt mãi mới thông được cổ họng, ánh mắt nó vẫn đầy kinh ngạc:
– Ý ba là anh ấy sẽ ở hẳn đây ạ?
– Ừ, anh sẽ ở đây làm con ba và làm anh trai con được chứ. Như vậy con sẽ đỡ buồn và sẽ không còn phải thức đợi ba về trong đêm nữa.
Trí Thành dường như cũng hôi hộp nhìn Diệu Đình chằm chằm. Con bé bê cốc nước uống, trán khẽ nhíu lại, пα̃σ bắt đầu ρhâп tích để hiểu hết những gì ba đang nói. Nó lắc đầu:
– Nếu con không đồng ý thì sao ba? Anh ấy là ai mà ʇ⚡︎ự dưng ba lại tin tưởng mang về nhà nuôi như thế?
Diệu Đình nhìn Trí Thành ᵭάпҺ giá. Trí Thành buông dĩa xuống d᷈-i᷈a từ tốn đáp:
– Em yên tâm, anh sẽ không làm phiền em, sẽ không tranh giành những gì là của em đâu. Anh ở nhờ đến khi có thể ʇ⚡︎ự lo cho mình thì anh sẽ dọn ra ngoài.
– Anh hứa đấy nhé! – Diệu Đình nhìn ba rôi lại nhìn Trí Thành.
– Thành à, con nói gì vậy? Chú đã hứa với ba con sẽ chăm sóc con thay cậu ấy nên con cứ coi đây là nhà mình, chú là ba con còn Diệu Đình là em gáι con là được, còn Diệu Đình thì ba muốn con cũng coi anh như anh trai. Con nên giúp đỡ anh chứ đừng phán xét hay bắt anh hứa gì cả nghe chưa?
Diệu Đình cúi đầu gật đầu miễn cưỡng đồng ý.
– Hai anh em học cùng trường nên từ tuần sau anh Thành sẽ đưa con đi học. Tạm thời hai đứa đi chung xe đạp rồi ba sẽ mua cho anh chiếc xe nữa.
– Dạ không cần đâu ạ, con có thể đi bộ được ạ. Ở đây gần trường hơn nhà cũ của con. Trước con cũng toàn chạy bộ đến trường cho khỏe thôi a.
– Vậy cũng tốt, thế anh lại chạy bộ đi nhé! – Diệu Đình hớn hở nhưng lại bị ba chỉnh đốn:
– Không được, trước kia khác bây giờ khác, hơn nữa con đi cùng em chú cũng yên tâm. Cứ quyết định vậy đi, sáng dậy hai đứa ʇ⚡︎ự chuẩn bị đồ ăn sáng và ăn trưa sau đó cùng nhau đi học cho ba.
Diệu Đình không thể cãi lại nên tảng lờ đi lại ngồi ăn táo. Còn Trí Thành lại ngoan ngoãn hơn nên đồng ý luôn.
– Nhưng nhà mình chỉ có hai phòng thì làm gì còn phòng cho anh ở nữa? – Diệu Đình lí luận.
– Không sao cả, anh sẽ ở cùng phòng với ba rồi. – Diệu Đức ung dung uống trà ăn bánh nhìn Trí Thành mỉm cười.
– Vậy không bất tiện sao ba? – Diệu Đình vẫn cố lấy lí do.
– Trước kia anh cũng ở cùng phòng với ba mình nên bây giờ ở cùng phòng với chú cũng tốt, anh không quen ngủ một mình. – Trí Thành ăn táo nhìn Diệu Đình cười thân thiện.
– Ba cũng thấy rất vui khi có bạn cùng phòng con ạ.
Diệu Đình ấm ức nhìn hai người đàn ông trong nhà tỏ ra hợp nhau. Chưa gì đã bị gạt ra rìa thế này, Diệu Đình ấm ức không thành lời, cái mặt xị xuống bưng cốc nước uống một hơi.