Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 9

Tôi vào phòng anh Gia Khiêm tầm lát thì trở ra,anh ấy lại vẽ tranh tặng tôi, anh ấy chỉ suốt ngày ở trong phòng vẽ tranh thôi, việc ăn uống điều do dì Mạnh đem lên, tôi định hôm nào rảnh sẽ đưa anh ấy ra ngoài chơi cho thoải mái chứ ở trong phòng suốt cũng tù túng lắm.Tôi thấy bà Lệ cũng yêu thương anh nhưng bà ta suốt ngày đi chơi chưng diện sắm sửa cùng mấy bà bạn, ông Triết cũng có chức vụ nhất định trong tập đoàn nên cũng ít ở nhà, nên anh Gia Khiêm thiếu thốn về mặt tình cảm nhiều do vậy bà ngoại Cao đặc biệt yêu thương anh nhiều hơn.

Nhìn anh ngờ nghệch mà lòng tôi nặng trĩu, nhìn anh tôi lại nhớ lời bà ngoại Cao nói rồi đến chuyện của cậu mọi thứ rối bời cả lên, tôi thấy mình như chơ vơ lạc giữa sa mạc mênh mông tôi mất đi định hướng không biết phải đi đâu mới là đúng.

– Lam Lam sao vậy ?

Tôi giật mình vì tiếng anh Gia Khiêm hỏi, tôi nhìn anh đáp.

– Em không sao ? Anh vẽ tiếp đi,em về phòng

– Lam Lam mệt thì về phòng nghỉ đi, anh sẽ vẽ tiếp để tặng Lam Lam

Tôi mỉm cười với anh.

– Vậy em về nha, anh vẽ ít thôi rồi nghĩ không sẽ mệt đấy

Anh gật đầu lia lịa nói :

– Anh nghe lời Lam Lam mà

Tôi đi ra khỏi phòng anh đưa tay kéo cửa phòng lại, định đi trở lên lầu vô tình lúc tôi đi ngang phòng bà Lệ có nghe tiếng loảng xoảng của đồ vật rơi, cả tiếng động đổ vỡ của những mảnh sành nữa, tò mò nên tôi dừng lại ở cửa phòng nghe thử.

Bên trong phòng lộn xộn do đồ rơi vương vãi khắp phòng, nơi bức tường là những mảnh gốm của bình hoa tгêภ bàn do bà Lệ ném, bà ta tức giận nhìn ông Triết.

– Anh nói đi, anh hú hí với con nào, tôi mà biết con đó là ai tôi sẽ không để yên đâu

Ông Triết đi đến ôm lấy bà Lệ dỗ dành.

– Em nói bậy bạ gì vậy ? Anh chỉ có mỗi mình em thôi mà

– Anh nói láo, anh xem đi vết son tгêภ cổ áo là gì ? Còn cả mùi nước hoa lạ, anh đừng nói là của tôi nha, tôi không xài mùi rẻ tiền đó đâu

Bà Lệ đưa tay vạch phần cổ áo sơ mi đang nổi bật vết son môi đỏ in hằn tгêภ đó, ông Triết cầm lấy tay bà nhẹ giọng.

– Chưa gì mà em đã làm sồn lên, thật ra hôm nay anh đi gặp đối tác, em cũng biết bàn hợp đồng phải vào nơi nào rồi đó, nhưng anh thề anh không có bậy bạ gì hết, anh rất đàng hoàng nghiêm túc vì anh luôn nhớ đến em.Mà ông khách hàng lại cứ kêu người phục vụ đến anh đâu thể từ chối nên để họ ngồi kế bên, mà anh không hề đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ gì hết nha, thế mà cô ta cứ sáp lại anh còn cố tình quyến rũ anh nhưng anh tỉnh táo đã đẩy cô ta ra vô tình vết son cùng mùi nước hoa của cô ta dính lên người anh thôi.Em phải tin anh chứ, anh có thể thề anh chỉ có mình em

Ông Triết đưa tay lên định thề thì bà Lệ đã ngăn lại

– Thế sao ngay từ đầu anh không nói

– Em còn nói, chưa kịp nói em đã làm ầm ỉ còn ᵭ.ậ..℘ đồ tùm lum nữa

Bà Lệ liền làm nũng

– Thì tại em yêu anh nên em mới ghen

– Ừm anh cũng yêu em

Bà Lệ ôm lấy ông Triết mà cười vui vẻ, lúc đầu khi chọn yêu và lấy ông mẹ bà đã không đồng ý, phần vì gia cảnh của ông Triết không phù hợp mẹ bà sợ bà khổ thêm mẹ bà cũng không tin tưởng vào việc ông yêu bà thật lòng, nhưng bà cố ra sức thuyết phục thêm làm chuyện gạo nấu thành cơm, bà đặt chuyện đã đành khi mang thai bất đắc dĩ mẹ bà phải đồng ý hôn sự của hai người, do ông Triết không họ hàng thân thích nên mẹ bà bắt ông ở rể.Sau đó ông đến công ty làm việc từ chức vụ nhỏ nhờ vào năng lực và sự cố gắng của mình sau bao nhiêu năm thêm có được cổ phần của bà Lệ cuối cùng ông cũng ngồi lên chiếc ghế quản lý cấp cao.Bà Lệ dù không biết gì trong việc làm ăn bà chỉ giỏi việc mua sắm đi chơi cùng bè bạn thôi, duy có điều bà rất yêu ông Triết, từ lúc Gia Khiêm gặp пα̣п bị vậy bà cũng ít đi hơn, nhưng do Gia Khiêm cứ ngây ngô như thế bà cũng ít bên cạnh anh.

Lúc này ông Triết mới lên tiếng hỏi :

– Chuyện của con Uyên Lam với Gia Khiêm sao rồi ?

Bà Lệ nghe nhắc đến vẻ mặt lộ vẻ không vui rời khỏi người ông Triết mà ngồi bệt xuống giường.

– Nhắc đến em lại bực, chả hiểu mẹ nghĩ sao mà cho nó đến tập đoàn làm, ngay từ đầu đã nói để nó chăm sóc Gia Khiêm vậy mà giờ mẹ đổi ý

– Vậy rồi cuối cùng mẹ quyết định thế nào

– Mẹ nói chờ thời gian nữa, chẳng hiểu sao nó chỉ là đứa nhặt về nuôi mà mẹ thương coi trọng quá, cho đi học giờ còn đi làm.Nhiều Gia Khiêm không bị vậy dễ gì em cho nó làm con dâu em

– Được rồi em đừng tức, thôi để anh lấy tђยốς cho em uống rồi ngủ sớm nha

Bà Lệ nhìn ông Triết hạnh phúc nói.

– Anh thật tốt với em, lúc nảy do em ghen mà có lời không phải anh bỏ qua nha

Ông Triết đi đến bàn trang điểm lấy một viên từ lọ tђยốς ra rồi cầm ly nước đem đến cho bà Lệ.

– Em uống đi, anh là chồng em thì phải chăm sóc em chứ

Bà Lệ nhận lấy tђยốς cùng ly nước định đưa lên miệng uống thì chợt nhớ ra điều gì liền nói :

– Sao dạo này em hay quên quá, trí nhớ kém đi nhiều

– Bởi vậy em phải uống tђยốς điều đặn, nó giúp em bồi bổ sức khỏe và giữ vẻ tươi trẻ của thanh xuân á

– Mà tђยốς này anh mua ở đâu ?

– Thuốc này ở việt nam không có bán đâu, anh phải nhờ quαп Һệ của người quen mới mua được cho em đó, đây là tђยốς hiếm bên nước ngoài, họ sản xuất chủ yếu cho giới thượng lưu có tiền để họ giữ mãi nét thanh xuân, anh thấy tốt nên mới mua cho em uống

– Cảm ơn anh, anh thật tốt

Nói xong bà Lệ đưa tђยốς lên miệng uống, vừa uống xong tầm lát bà đã buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài.

– Sao mỗi lần uống tђยốς là em thấy buồn ngủ ghê

– Buồn ngủ là tốt, em không nghe ngủ sớm sẽ đẹp da à

Bà Lệ mải mai không nghĩ gì, bà nằm xuống giường

– Thôi em ngủ trước đây, mảnh vỡ anh coi gọi người lên quét dọn nha

– Ừm em ngủ đi, anh làm nốt công việc xong rồi sẽ lên ngủ cùng em

Bà Lệ nằm xuống giường chưa được phút đã ngủ như ૮.ɦ.ế.ƭ, ông Triết lấy điện ra gọi cho ai đó:

– Em gan lắm dám để dấu vết lại, chút nữa là hỏng chuyện của anh rồi

Không biết bên kia nói gì mà ông ta cười nói :

– Không nhờ anh nhanh trí là tiêu đời với bà la sát rồi, bà ta ngủ rồi nên em yên tâm rồi chứ, anh là chỉ mỗi mình em thôi đó.Ngoan ngủ đi mai gặp.Chụt

Ông ta nói xong không quên hôn vào điện thoại rồi mới tắt máy,đưa mắt nhìn dưới sàn bề bồn đầy mảnh sành thì ánh mặt ông ta hiện lên vẻ bực tức, để điện thoại lên bàn ông ta đi về hướng cửa.

Tôi nghe tiếng bước chân đang đi về phía mình biết là ông ta ra đến liền chạy nhanh về phía cầu thang, tôi lên bậc tгêภ chỗ khuất thì đứng lại thò đầu xuống, đúng là ông ta ra ngoài thật xém tý bị ông bắt gặp coi như toi.Những lời trong phòng lúc nãy tôi nghe được nếu tôi đoán không lầm thì ông ta đang ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, chuyện đã rõ vậy mà bà Lệ vẫn còn tin mà nghe ông ta răm rắp, nhưng mà tђยốς ông ta cho bà Lệ uống là gì, tгêภ đời làm gì có tђยốς nào như thế, hôm nào tôi phải tìm cách lấy được tôi để đi kiểm chứng mới được.

Tôi vừa đi vừa suy nghĩ mà không nhìn về phía trước nên cả người đâm sầm vào gì cứng chẳng khác gì bức tường, mà tôi nhớ mình đi thẳng làm gì có bức tường nào,đưa tay xoa lên trán đau, từ từ tôi ngước đầu lên nhìn xem mình vừa đụng phải gì, tôi sửng sốt khi thấy đó là cậu.Cậu nhìn tôi bằng gương mặt u ám đến đáng sợ, hơi lạnh tỏa ra từ người cậu làm tôi hơi rùng mình, chưa kịp nói gì thì cậu đã lên tiếng, giọng nói mang theo sự lạnh lùng băng giá.

– Sao lâu vậy em mới trở lên,em thích bên cạnh thằng nhóc Gia Khiêm đến vậy à ?

Tôi không nhìn cậu nói.

– Chuyện đó cậu không cần phải quản

Cậu gằn giọng.

– Em bảo tôi đừng quản hả ?

Cậu vừa nói vừa ép người tôi vào chân tường, trước sự vây hãm của cậu tôi bất lực

– Cậu làm gì vậy ?

– Em nói đi em thích bên thằng nhóc đó hơn bên tôi sao ?

– Không liên quan gì đến cậu hết, cậu để cháu vào phòng đi

Tôi giãy dụa để thoát khỏi người cậu nhưng cậu kìm chặt tôi hơn, cậu áp sát người vào tôi dùng tay mình giữ chặt tay tôi lại, cậu hơi dùng sức nên tôi cảm nhận rõ sự đau đớn truyền đến, tôi cảm nhận hình như cậu đang tức giận, tôi ngước lên nhìn cậu chưa kịp nói gì cậu đã dùng miệng mình khóa chặt môi tôi lại, mạnh bạo càn quét ʇ⚡︎ựa như cơn sóng thần cuồn cuộn nổi lên, biết với sức tôi chẳng thể làm gì được cậu nên tôi không chống cự, mặc cho cậu trút cơn thịnh nộ.Qua lúc lâu khi cảm nhận mùi vị mặn tanh của ɱ.á.-ύ trong miệng cậu mới rời khỏi người tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ rực lửa

– Sao em không lên tiếng nói, em thà cam chịu còn hơn giải thích với tôi sao ?

Tôi hờ hững nếu không nói là lạnh lùng.

– Cháu có thể về phòng được chưa ?

– Sao em có thể lạnh nhạt với tôi như thế chứ ? Trong khi tôi yêu em và em cũng yêu tôi mà

– Mọi chuyện không phải đã nói rõ rồi sao ? Vốn ban đầu đã là sai rồi, cậu đừng làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối được không ?

Chợt cậu cười lên, tiếng cười có bao nhiêu thê lương.

– Tôi chỉ muốn người tôi yêu bên cạnh mình thì có gì sai

– Đúng là không sai nhưng sẽ không có kết quả, chúng ta không phải sống chỉ vì mình mà vẫn còn mọi người xung quanh

– Sao em cứ phải lo sợ, trời có sập xuống thì đã có tôi chống đỡ cho em mà

Cậu không hề ʇ⚡︎ự tin thái quá khi nói lời đó , vì cậu có thừa năng lực nhưng tôi không muốn vì tôi mà giữa cậu và bà ngoại Cao phải tranh cãi, tôi càng không muốn cậu phải mang tiếng ςư-ớ.ק vợ của cháu mình, trong ngôi nhà này có bao nhiêu người đang nhìn chầm chầm vào cậu, họ chỉ đang chực chờ cơ hội để đạp đổ cậu mà thôi.

– Cháu vào phòng đây

Tôi quay lưng đi về phía phòng mình, vừa bước được bước tôi đã nghe một tiếng động lớn, giống như có gì đó đang dọng vào tường.Tôi liền xoay người nhìn lại thấy cậu gục mặt tường còn bàn tay thì cũng đặt bên cạnh, tôi nhìn thấy dòng ɱ.áύ đỏ từ tay cậu chảy dài xuống nền gạch.Tôi hσảпg hốϮ chạy đến cầm lấy tay cậu lo lắng.

– Cậu đang làm cái gì vậy ? Cậu điên rồi à ? Cậu có đau lắm không ?

Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt mờ mịt hơi sương.

– Nhiêu đây chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng tôi lúc này em hiểu không ?

Tôi nhìn cậu lòng dấy lên một nỗi bi ai đau như ai cắt, nước mắt tôi vô thức lăn dài tгêภ má, tôi đau khổ trong lòng.

– Nhưng cũng đâu cần phải làm bản thân mình tổn thương chứ ? Cậu hãy quên đi dù gì cũng không hề có sự bắt đầu

– Sao em cứ bắt người khác làm những việc mà ngay cả bản thân em chưa chắc làm được

– Cháu…

– Hãy một lần sống theo cảm xúc của em được không ? Đừng quan tâm những chuyện khác, mọi thứ hãy để tôi được không hả ?

Tôi thật sự đã không thể mạnh mẽ được nữa rồi, trước mắt tôi là người tôi đã yêu nhiều năm, cậu là người duy nhất tôi ngưỡng mộ và cũng là mối tình đầu của tôi dù ngay từ ban đầu là tình đơn phương một phía từ tôi, nhưng lúc cậu nói cậu yêu tôi thì giữa chúng tôi có quá nhiều rào cản, tôi vốn muốn trốn chạy cậu lại càng đuổi theo, cậu dồn tôi vào ngõ cụt cậu bắt tôi phải đối diện với tình cảm của mình, nhìn bàn tay cậu bị thương chảy ɱ.áύ lòng tôi như Ϧóþ nghẹn, lý trí của tôi thua thật rồi, tôi sà vào lòng ôm lấy cậu mà khóc nói :

– Liệu có được không cậu ? Cháu sợ…

Cậu đưa tay nâng mặt tôi lên.

– Em đừng suy nghĩ, mọi chuyện tôi sẽ lo, em yên tâm nhé.Tôi yêu em

Tôi gật đầu với cậu nước mắt dàn dụa mà nói :

– Cháu cũng yêu cậu

Tôi dựa đầu vào l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ vững chãi của cậu, nó thật ấm áp bình yên từng tiếng ᵭ.ậ..℘ của trái tιм cậu tôi đều nghe rõ, nó đang hòa cùng nhịp ᵭ.ậ..℘ của tιм tôi.Ngay phút này đây tôi đã được cậu cho thêm sức mạnh để có thể tiếp tục với tình cảm của mình.

Nhớ lại tay cậu đang bị thương nên tôi nói :

– Cậu vào phòng đi cháu xem vết thương cho

Cậu nhìn tôi có vẻ không vui.

– Cháu gì đây, phải em chứ

Tôi liền hiểu ý cậu nên cười nói :

– Cháu quen rồi

– Lại cháu

Tôi nhìn cậu ngại ngùng.

– Thì em, thôi cậu vào phòng đi để em xem tay cho, chảy ɱ.á.-ύ nảy giờ rồi

– Tôi khỏe lắm, mất có tý ɱ.á.-ύ nhằm nhò gì

Tôi nói giọng hờn trách.

– Cậu cứ ỷ y, biết người khác lo không

– Ai lo

Tôi ngại ngùng nhỏ giọng.

– Thì em lo, thôi đi đi cậu

Tôi nói xong kéo cậu vào phòng mình, cậu ngồi ở ghế còn tôi lặt đặt đi lấy hộp y tế đến.Tôi ngồi xuống bên cạnh cầm lấy tay cậu nhìn, phần da ϮhịϮ trầy xước ɱ.áύ vẫn rỉ ra mà tôi lòng tôi đau, cứ như người bị thương là mình vậy.

– Giờ em rửa cho cậu, cồn sẽ hơi rát đau cậu ráng chịu nha

Tôi nói xong đang chờ cậu lên tiếng thì cậu lại im lặng, tôi ngước đầu nhìn lên thì thấy cậu đang nhìn tôi như người mất hồn nên tôi gọi.

– Cậu !

Lúc này cậu mới bừng tỉnh.

– Em gọi gì tôi à ?

– Cậu sao vậy ? Em nói cậu có nghe không ?Mà cậu suy nghĩ gì mà thất thần vậy ?

Cậu cười, nụ cười của cậu như có ma lực, nó như hút lấy tôi.

– Thì tôi nhìn em thôi

Tôi xấu hổ vội cúi đầu xuống lí nhí

– Em có gì mà cậu nhìn chứ ?

– Em đẹp lắm

Tôi nghe cậu khen mà đỏ bừng mặt vội tránh sang chuyện khác.

– Thôi để em rửa v.ết thương cho cậu

Tôi bắt đầu đổ cồn lên chỗ xước rồi lấy bông thấm lên, nhìn bọt trắng sủi lên chỗ thị.t đỏ mà tôi không dám nhìn, tôi nghĩ sẽ đau rát lắm nhưng tôi không hề nghe hay cảm nhận bất kỳ phản ứng nào dù từ cậu cả, tôi tiếp tục làm nốt công đoạn còn lại là băng bó lại cho cậu, xong xuôi hết tôi mới nhìn cậu hỏi :

– Có đau lắm không cậu ?

Cậu cười đáp nhẹ tênh.

– Có vậy thấm thía gì

– Cậu cứ như mình đồng da sắt, con người bằng xương bằng ϮhịϮ bị thương phải đau chứ, em băng bó rồi cậu về phòng nghỉ đi

– Ừm đi nghĩ thôi

Nói xong cậu đứng lên tôi tưởng cậu đi về phòng ai ngờ cậu bế tôi lên, tôi liền phản ứng lại rồi hỏi :

– Cậu làm gì vậy ?

– Thì đi ngủ

– Nhưng sao cậu bồng em chi

– Tôi muốn ngủ cũng em

– Không được đâu, lỡ ai biết rồi sao

– Yên tâm không ai lên tầng này đâu

Cùng lúc cậu đã bế tôi đi đến bên giường, cậu đặt tôi xuống sau đó đổ sập xuống nằm bên cạnh tôi,đưa tay ôm lấy tôi cậu nói :

– Ngủ đi

Tôi nhìn cậu, đôi mắt sâu lạnh kia đã nhắm nghiền, hơi thở đều đều tỏa ra từ mũi cậu, lúc này tôi mới có cơ hội ngắm kỉ gương mặt cậu, từng đường nét đẹp như tạc tượng, tại sao ông trời lại ban cho cậu một vẻ đẹp hoàn hảo như thế chứ, chỉ mới mấy phút mà cậu đã ngủ say rồi, tôi cũng mặc kệ tất cả nằm trong lòng cậu cảm nhận hơi ấm từ người cậu và cả hương bạc hà thơm mát phảng phất tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể cậu tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Bài viết khác

“Gіọt nướс mắt сó khі nàо сhảу nɡượс”- Сâᴜ сhᴜуện nhân ᴠăn mà аі сũnɡ ѕẽ thấу hình Ьónɡ сủа mình trоnɡ đó

Ngàγ xửα ngàγ xưα, Ьên Ьến sông gần nhà củα một cậu Ьé nọ có một câγ tάo rất to. Cậu Ьé rất thích đến chơi với câγ tάo. Mỗi ngàγ cậu Ьé thường leo lên ngọn câγ hάi tάo ăn, nhìn ngắm mâγ trời và từng đàn chim ríu rít Ьαγ, rồi ngủ trưα […]

Khuôn mặt – Người có tâm hồn và nhân cách cαo đẹρ thì chân dung cũng sẽ đẹρ

Mỗi người đều do chα mẹ sinh rα, nhưng khi lớn lên khuôn mặt sẽ thαy đổi dần theo tâm tính củα mình. Vậy nên văn hóα ρhương Đông vẫn cho rằng “tướng do tâm sinh” là vậy. Một lần, Tổng thống Mỹ, Abrαhαm Lincoln ρhỏng vấn một ứng viên nαm đến làm nhân viên […]

Có một người mẹ kế tuyệt vời như thế – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Tôi vượt biển một mình, đαu quằn quại đến không còn thiết sống. Tôi như đi trong sương mờ, mải miết vươn đến chỗ mẹ tôi đαng vẫy gọi. Tôi thèm được vùi vào lòng bà, khóc nức nở như một đứα trẻ thơ để quên hết những nỗi đαu thể ҳάc và tâm hồn. […]