Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 6

TÁC GIẢ : HOÀNG CHI

Đoạn 6.

Đó là cậu Tuấn Vỹ, cậu đang ngồi ở trong phòng tôi, nhớ lại tгêภ tay mình đang cầm thứ không thể để ai biết dù đó là cậu tôi cũng phải giấu, vội đưa tay đem bìa hồ sơ đưa ra sau lưng tôi nhìn cậu hỏi :

– Sao cậu lại ở trong phòng cháu ?

Cậu vẫn bình thản ngồi đó, đưa tay kẹp lấy điếu tђยốς tгêภ miệng ra rồi đặt lên tгêภ cạnh ghế sofa, cậu nhìn tôi nhàn nhạt đáp.

– Tôi muốn ở đâu thì tôi ở, em cấm được sao, mà em đang cầm gì mà giấu phía sau vậy, sợ tôi nhìn thấy à

Tôi chột dạ.

– Cháu đâu có giấu gì đâu

– Thế đưa hai tay ra đi

Tôi nghe vậy liền ôm bìa hồ sơ chạy nhanh đến chỗ tủ rồi mở ra cất tạm vào, sau đó quay lại nhìn cậu nói.

– Chỉ là mấy tờ giấy vẽ anh Gia Khiêm cho cháu thôi

Cậu nhìn tôi nhếch môi cười đáp lạnh.

– Hình như em rất thích nên mới cất kỉ như vậy

Tôi khó hiểu.

– Thích gì ạ ?

Cậu hừ lạnh.

– Em còn giả vờ, thì bản vẽ của thằng nhóc Gia Khiêm đó

Tôi sực nhớ ra liền nói :

– Anh ấy vẽ đẹp lắm, cậu muốn xem không ?

Không muốn cậu nghi ngờ nên tôi phải nói thế, thêm trong tủ của tôi cũng có sẵn mấy tờ giấy vẽ của anh Gia Khiêm, do khi vẽ xong thì anh hay đưa cho tôi xem, nghe tôi bảo đẹp thì anh lại đưa cho tôi, nói là tặng tôi.

– Thôi khỏi

Tự dưng tôi thấy sắc mặt cậu có hơi u ám, chẳng khác gì bầu trời đang trong xanh lại kéo mây đen đến.

– Sao cậu không về phòng mình đi

– Em định đuổi tôi à ?

– Dạ cháu đâu dám

– Em dám thử xem, coi tôi có trừng phạt em không cho biết

Tôi vì lời hăm dọa đó của cậu mà im bật.

– Đến đây ngồi đi, mắc gì phải đứng cách xa như vậy, làm như tôi ăn ϮhịϮ em vậy đó

Tôi nhìn cậu có hơ do dự, đúng là tôi hơi sợ vì đã trải qua mấy lần cậu trêu đùa rồi, tuy vậy nhưng tôi vẫn đi, đến chỗ ghế đối diện cậu định ngồi xuống thì cậu đưa tay đặt xuống chỗ trống bên cạnh chỗ mình mà nói.

– Em đến đây mà ngồi

Tôi ngồi xuống ghế không phải chỗ cậu bảo.

– Dạ thôi cháu ngồi đây được rồi

Tôi vừa nói xong đã vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của cậu, tôi vội cúi đầu để tránh né, có hơi căng thẳng nên hai tay tôi nắm chặt lại với nhau, đến nổi túa cả mồ hôi lạnh.

– Ngày mai em đi chung với tôi đến tập đoàn luôn

Tôi ngước lên.

– Nhưng mọi người thấy sẽ dị nghị nên cháu thấy tốt nhất để cháu ʇ⚡︎ự đi đi ạ

– Hình như em đang né tránh cố tình cách xa tôi thì phải

Đúng là tôi đang cố tạo khoảng cách với cậu, tôi sợ bản thân sẽ không ҟҺốпg chế được thứ tình cảm mà mình đã cố chôn giấu, những lúc ở gần bên cậu tôi luôn ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ lo sợ, những lời bà ngoại Cao vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, số phận của tôi đã được định sẵn tôi không thể nào thay đổi được, tôi nhìn cậu.

– Sao cháu phải vậy chứ ? Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu cũng thấy việc cháu đi làm đã làm nhà xào xáo, nên cháu không muốn chuyện cậu đưa cháu đi làm lại làm mọi người phải nói

– Có gì mà em phải sợ, tôi có thể bảo vệ được em mà

– Cháu cảm ơn cậu vì đã đối xử tốt với cháu, nhưng chúng ta đừng vượt qua giới hạn thì sẽ tốt hơn

Cậu nhìn tôi, đáy mắt sâu hút kia ngập tràng hơi sương, cậu đưa tay đang cầm điếu tђยốς đưa lên miệng mình mà hít lấy một hơi, làn khói xám mờ ảo bao phủ gương mặt cậu, sự thâm trầm u ám khó đoán, im lặng lúc lâu cậu mới trầm giọng.

– Em đang sợ hay lo lắng điều gì à ?

– Không có, trễ rồi cháu muốn nghỉ mai còn đi làm

Cậu không nói gì, chỉ nhìn tôi rồi đứng lên đi thẳng ra khỏi phòng tôi, nhìn theo bóng lưng ấy sao tôi thấy cô đơn quá, khi cάпh cửa phòng đóng lại tôi mới dám thở mạnh, nãy giờ tôi vẫn đang gồng mình để kìm nén đi cảm xúc trong lòng, tôi không biết rồi tương lai của tôi sẽ đi về đâu, nhưng số phận đã không cho tôi lựa chọn điều mình muốn.Bao năm qua tôi luôn ʇ⚡︎ự hỏi gia đình của mình ở đâu, họ có nhớ là có đứa con là tôi không, vô thức tôi chực trào nước mắt.Tôi đứng dậy đi đến chỗ tủ, kéo lấy ra tấm ảnh của cậu, nhìn vào ảnh mà nước mắt tôi rơi nhiều hơn, tôi nên quên và tập quên đi thứ tình cảm không nên có, vì điều đó là không thể.Tôi cầm hình đi đến bên giường, đặt tấm ảnh lên tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ mình, tôi khẽ nhắm mắt, tôi ʇ⚡︎ự nhủ nốt hôm nay nữa thôi thì tôi sẽ từ bỏ, trong bóng đêm tĩnh lặng sao tôi thấy mình cô đơn lạc lõng quá, tôi nhớ ʋòпg tay ấm áp của ai kia quá, không biết phải qua bao lâu tôi mới chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, tôi tranh thủ sửa soạn, tôi chọn cho mình cái váy màu hồng phấn nhẹ nhàng nhưng cũng lịch sự, tôi đến trước gương trang điểm nhìn mình trong gương, trời ưu ái cho tôi làn da trắng cùng khuôn mặt ưa nhìn, tôi không quen trang điểm nên chỉ thoa lớp son mỏng lên môi cho gương mặt thêm tươi tắn, thấy đã ổn nên tôi bước ra khỏi phòng, ra đến cửa theo phản xạ tôi nhìn qua cάпh cửa phòng đối diện, tôi không biết giờ cậu còn trong phòng hay đã đi làm rồi, nhanh chóng gạt suy nghĩ đó khỏi đầu tôi bước nhanh xuống dưới nhà.

Lúc xuống đến tầng hai thì tôi thấy anh Gia Khiêm đang đứng đó, tôi liền đi đến hỏi :

– Sao anh lại đứng đây ?

Anh nhìn tôi nở nụ cười ngây ngô nhưng ẩn sâu trong ánh mắt anh có gì đó hơi buồn, khác với ngày thường, anh nói.

– Anh đợi Lam Lam

– Sao lại đợi em

Anh chìa tay ra đưa cho tôi một tờ giấy, tôi khó hiểu cầm lấy nhìn đến thấy anh vẽ một vườn hoa khoe sắc với rất nhiều con bướm lượn lờ, phía tгêภ là ông mặt trời đang chiếu rọi những ánh nắng đầu tiên của buổi bình minh.

– Cho em à ?

Anh gật đầu lia lịa.

– Lam Lam đi làm vui vẻ nha

Tôi hơi kinh ngạc vì sao anh biết tôi đi làm, tôi nhớ tôi nói tôi sắp đi làm nhưng đâu nói với anh là hôm nay.

– Sao anh biết em hôm nay em đi làm

Anh mặt buồn bã, đưa tay nắm lấy vạt áo của mình mà vò vò.

– Anh nghe mẹ anh nói, mẹ bảo là Lam Lam đi làm rồi Lam Lam sẽ bỏ anh, mẹ bảo kêu anh đi nói em đừng làm

Tôi không ngờ bà Lệ lại đi nói với anh những điều đó.

– Vậy sao anh vẫn chúc em đi làm vui còn tặng em này nữa

– Anh không muốn Lam Lam buồn, anh biết Lam Lam thích đi làm

Nghe anh nói mà tôi thấy thương anh quá, bất giác sống mũi tôi cay xè, cố lắm tôi mới không để nước mắt mình rơi.

– Anh thật tốt với em, cảm ơn anh nhiều lắm, em đi làm nhưng sẽ cố gắng dành thời gian để chơi với anh nên anh đừng buồn nha, em sẽ không bỏ anh đâu

Anh liền nhìn tôi mỉm cười như một đứa trẻ được quà.

– Lam Lam nói thật hả ?

Tôi gật đầu nói :

– Quắc quéo nha

– Anh tin Lam Lam mà

– Anh vào phòng đi, giờ em phải đi làm rồi nếu không sẽ trễ, người ta sẽ la em đấy

– Ai ăn hϊếp Lam Lam, anh sẽ ᵭάпҺ người đó

Tôi cười.

– Không ai ăn hϊếp em hết, chỉ là đi làm thì phải đến đúng giờ đó là quy định

– Vậy thôi Lam Lam đi nhanh đi

– Anh vào phòng đi chút dì Mạnh sẽ đem đồ ăn sáng cho anh

Anh liền gật đầu rồi đi nhanh về phòng, đi được nửa anh lại quay đầu nhìn tôi đưa tay ra hiệu bảo tôi đi nhanh đi.

Lúc tôi xuống đến dưới nhà dì Mạnh từ phòng bếp đi ra nói :

– Con vào ăn sáng đi

– Mọi người đang ăn ở trong đó hả dì

– Ừm, cả nhà đang ăn sáng, nhưng mỗi cậu Tuấn Vỹ thì không có ăn, cậu đi làm từ sáng sớm rồi

– Vậy hả dì ?

– Ừm thôi con vào ăn nhanh đi còn đi làm

Tôi gật đầu với dì rồi đi vào phòng ăn, lúc này bên trong là bà ngoại Cao cùng vợ chồng bà Lệ và ông Thành cùng đang ăn sáng.

– Bà ngoại, cô dượng, cậu mợ

Bà ngoại Cao nhìn tôi gật đầu.

– Con vào ăn sáng luôn đi

– Dạ

Tôi ngồi vào bàn rồi bắt đầu ăn, nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại ăn không vô, húp được vài muỗng cháo thì tôi bỏ muỗng xuống.

– Dạ thôi con no rồi con xin phép đi làm ạ

– Ừm con đi đi, mà xe nhiều con cứ lấy một chiếc mà đi

Bà ngoại Cao lên tiếng nói, từ trước tới giờ tôi không quen lái xe đi, thêm học ở kí tú xá nên chẳng phải đi lại nhiều, lúc nào muốn về nhà thì tôi sẽ ʇ⚡︎ự đi taxi dù nhiều lần bà bảo tôi cứ lấy xe nhà đi cho tiện.

– Dạ thôi con đi taxi được rồi bà

– Con bé này nói mà không biết nghe

– Cứ thích tạo vẻ, giờ thì giả đò như vậy, sau này đi rồi sẽ thấy bộ mặt thật

Bà Ngọc Hoa lên tiếng mỉa mai, tôi cũng không bận tâm vì trước giờ bà ta đã không thích tôi rồi.

– Thôi con chào cả nhà con đi làm ạ

Mỗi bà ngoại Cao là nhìn tôi gật đầu còn bốn người kia vẫn dửng dưng mà ăn.Tôi rời khỏi phòng ăn đi thẳng ra cổng, định là sẽ đón taxi nhưng khi tôi vừa ra đến đã thấy có chiếc xe đậu sẵn đó, tôi nhận ra đó là xe của cậu Tuấn Vỹ, đang thắc mắc vì lúc nảy dì Mạnh đã nói là cậu đi làm từ sớm rồi mà, sao bây giờ xe cậu lại ở đây.

– Em còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh lên xe đi

Tiếng cậu làm tôi bừng tỉnh, nhìn đến tôi thấy cậu đang mở kính xe nhìn về phía tôi, kinh ngạc nên tôi hỏi.

– Không phải cậu đã đi làm rồi à ? Sao bây giờ lại ở đây

– Tôi quay lại đón em

– Nhưng cháu đã bảo là ʇ⚡︎ự đi rồi mà

– Không nói nhiều, lên xe nhanh, bộ muốn trễ à

Tôi còn do dự nhưng vì cậu đã nói vậy tôi cũng không muốn cậu cũng đến trễ vì mình, nên tôi đã ʋòпg qua bên cạnh mà mở cửa bước lên xe.Khi tôi thắt dây an toàn xong thì cậu cũng khởi động xe chạy đi.Tгêภ suốt đoạn đường tôi đều im lặng, cả cậu cũng không nói gì, lúc gần đến tập đoàn tôi mới lên tiếng.

– Cậu cho cháu xuống gần đây được rồi

– Yên tâm tôi có chỗ đỗ riêng biệt nên em không phải lo ai nhìn thấy

Nghe cậu nói vậy tôi cũng không nói gì nữa, khi xe đi vào chỗ đậu tôi mới tháo dây an toàn ra rồi quay sang cậu.

– Cảm ơn cậu

– Không có gì, mà em không cần cái gì cũng phải cảm ơn tôi vậy đâu, thay vì nói thế em dùng hành động thì còn có ý nghĩa hơn

Tôi nhìn cậu khó hiểu.

– Hành động là sao ạ ?

Cậu nhếch môi cười đưa tay lên má mình ám chỉ, tôi đã hiểu ý tứ của cậu nên xấu hổ mà đỏ mặt, không muốn bị cậu trêu nữa tôi liền mở cửa xe mà đi xuống, đúng như cậu nói nơi đỗ xe của cậu là riêng biệt, không có chiếc nào khác đậu ở đây ngoài xe cậu, đang định đi vào làm tôi chợt nhớ ra là mình không biết lối nào để đi cả, bất đắc dĩ tôi phải quay trở lại xe, lúc này cậu cũng đã đi ra khỏi xe, nhìn tôi cậu cười.

– Không biết đường chứ gì ?

Tôi lí nhí.

– Cậu chỉ đường giúp cháu

– Cũng được, nhưng em định trả công cho tôi như thế nào

Tôi không muốn lại bị cậu đem ra để đùa nên làm mặt dỗi.

– Cậu không chỉ thì thôi, cháu ʇ⚡︎ự tìm vậy

Tôi định đi xem xung quanh để coi hướng nào ra ngoài thì tay tôi đã bị bàn tay của cậu giữ lại, tôi dùng dằng.

– Cậu buông tay cháu ra đi

– Giận à ?

– Cậu đâu làm gì đâu mà cháu phải giận

– Tôi chỉ muốn thử em thôi, nhưng em lại ngang bướng quá tôi đành chịu thua em thôi

Tôi nhìn cậu hỏi :

– Thử gì chứ ?

– Không có gì, đi thôi, ở đây có thang máy đưa lên phòng làm việc của tôi

– Vậy sao được, nếu để ai thấy cháu đi cùng cậu sẽ không hay đâu

– E yên tâm, đến đó tôi sẽ bảo trợ lý đưa em đến phòng nhận việc

Nghe vậy tôi cũng yên tâm hơn phần nào nên đi theo cậu vào thang máy, đúng như cậu nói khi thang máy mở ra tôi không thấy ai cả, chỉ thấy phía trước mặt mình là phòng làm việc cùng bảng dán ở trước cửa với dòng chữ ” Phòng Chủ Tịch” .Tôi còn đứng ngẩn ngơ thì cậu lên tiếng.

– Em đợi đi, tôi đi gọi người đưa em xuống

Cậu nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, chỉ tầm lát có một người từ đâu đi đến, tôi nhận ra đây là người đã gặp khi đi cùng cậu ở buổi lễ tốt nghiệp.Anh ta đi đến gần cậu liền cúi đầu.

– Chủ tịch cho gọi có chuyện gì dặn dò ạ

– Trợ lý Chu anh coi đưa cô ấy xuống phòng nhận việc đi, đây là một trong ba người đã được từ trường đại học đó

– Dạ tôi biết rồi ạ

Anh ta nhìn về phía tôi có hơi dò xét rồi nói :

– Mời cô đi theo tôi

Tôi nhìn qua cậu sau đó đi theo trợ lý Chu vào thang máy, lúc anh ta nhấn số xong thì tôi buộc miệng hỏi :

– Anh là trợ lý bên cạnh chủ tịch bao lâu rồi

– 5 năm rồi ạ, mà cô là gì của chủ tịch à ?

Tôi không hiểu sao trợ lý Chu lại hỏi tôi như vậy nên tôi nói :

– Anh hỏi vậy là sao ?

– Tại tôi thấy trước giờ chủ tịch không đi chung với bất cứ người phụ nữ nào, nhất là thang máy đó là chuyên dụng chỉ dành riêng cho chủ tịch dù là nhân viên cấp cao của công ty cũng không được dùng, nên tôi nghĩ là cô rất đặc biệt với chủ tịch

Tôi không muốn ai biết mối quαп Һệ giữa tôi và cậu nên nói :

– Anh nghĩ nhiều rồi, tôi có gì mà đặc biệt chứ ?

– Tôi biết cô là cháu của chủ tịch

Tôi sửng sốt nhìn anh ta hỏi.

– Sao anh biết

– Chủ tịch đã nói, còn căn dặn tôi phải quan tâm cô, mà cô cứ yên tâm tôi không nói điều này với ai đâu, tôi đã theo chủ tịch mấy năm nên cũng biết tính chủ tịch

– Cảm ơn anh, tại tôi không muốn mọi người nghĩ tôi vì quαп Һệ nên mới được vào đây

Trợ lý Chu nhìn tôi cười.

– Ai lại dám nghĩ vậy chứ ? Mà khi cô làm việc thì mọi người khắc ʇ⚡︎ự hiểu chủ tịch không phải niệm tình riêng

“Ting”

Cùng lúc thang máy mở cửa ra, tôi theo trợ lý Chu bước ra ngoài, đi dọc qua dãy hành lang đến trước một phòng anh ta nói :

– Cô vào trong trước đi, tôi có việc chút sẽ trở lại

Tôi liền gật đầu.

– Cảm ơn anh

– Không có gì đâu

Nói xong anh ta rời đi, tôi vừa định mở cửa bước vào phòng thì phía sau đã vang lên tiếng nói không mấy thiện cảm.

– Mới ngày đầu đến làm mà đã đi trễ rồi, cô nghĩ cô là ai vậy hả, cái thứ cóc ghẻ như cô sớm muộn cũng bị tống ra khỏi nơi đây thôi

Bài viết khác

Đôi mắt củα sự yêu thương – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Ngαy từ khi được sinh rα, nó đã bị mù cả hαi mắt. Bác sĩ nói rằng, muốn chữα khỏi, cần ít nhất 5 vạn đồng. Không những thế, bác sĩ còn không dám chắc là có thể chữα lành đôi mắt được hαy không. Bố mẹ nó đã hoàn toàn tuyệt vọng. Vậy là, […]

Nuôi mẹ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Một truyện củα báo Tuổi Trẻ tôi đọc được năm 1990 khi đαng trên tàu vào Nαm trả ρhéρ, tác giả là một nhà báo trên đường đi công tác từ Nαm rα Bắc, bài báo không nêu tên thật các nhân vật. Nhà báo ấy ngồi cùng với một bà cụ già và một […]

Bài học sâu sắc quα câu chuyện củα người thợ sơn thuyền – Chuyện thú vị nhân văn

Có một chủ thuyền quyết định thαy chiếc áo mới cho con thuyền củα mình, nên gọi một người thợ sơn tới và nhờ người này sơn chiếc thuyền đẹρ nhất có thể cho ông. Hình minh hoạ Như thỏα thuận củα họ, hôm sαu, người thợ sơn mαng chổi và sơn đến, cẩn thận […]