Chị Dâu Tôi Yêu Chị – Chương 12

Lúc sau út Thành lên xe đi mất chỉ còn tôi ở nhà một mình, thấy buồn tôi đi lên nhà trước lao dọn bàn thờ của Tuấn rồi ngồi đó thủ thỉ trước di ảnh của anh đại loại như tôi xin lỗi anh chuyện ko giữ được con của chúng tôi…tôi mong anh tha thứ…

Tôj về nhà được mấy hôm liền cô Sáu hàng xóm mới qua thăm,nhìn mặt cô khi gặp tôi có vẻ ngại ngùng lắm,còn tôi ,tôi thấy cô qua cũng rất vui…Coi vậy chớ dù sao cũng tình làng nghỉa xóm,cạch mặt nhau cũnh đâu vui vẻ được gì…

cô Sáu qua đem cho tôi hai con cá lóc thiệt to với một buồng chuối…Tôi nhận thấy cô Sáu có thành ý nên vui vẻ nhận lấy rồi mời cô vào nhà,lúc đầu cô ko nói gì chỉ đưa cho tôi,sau thấy tôi cười nói với cô,cô mới cởi mở lại.. Vừa vào nhà ngồi xuống ghế là cô nắm tay tôi lại, giọng cô dịu nhẹ

_Lam..mày cho cô xin lỗi mày chuyện lúc trước tao hiểu lầm mày nghen,bởi tụi tao nông dân cục mịch nghe ai nói gì là tin đó ,hại tao nó mày này kia…thiệt tao có lỗi quá

Tôi cười buồn trả lời

_Thôi cô ,chuyện qua rồi bỏ qua đi,con cũnh không nhớ tới gì đâu…nay thấy cô qua thăm con như vầy là con vui rồi…!!!

_Hôm bữa giờ tao định lên Ьệпh viện thăm mày mà tao còn ngại,cái con qu.ỷ đó cũng ác quá mày,bữa mày ở Ьệпh viện tao nghe bên này đùng đùng,tao nhjều chuyện đi qua leo lên hàng rào ngó vô thấy thằng Thành mặt nó hầm hầm nói gì….để khoan tao nhớ cái coi..

Vừa nói cô Sáu vừa làm kiểu như đang suy nghĩ vỗ vỗ cái đầu làm tôi phì cười rồi cô la lên một tiếng làm tôi giật mình..ờ nói nói vầy nè

_Chi? Sao cô nhẩn tâm quá vậy,cô có biết đó là đứa con duy nhất anh hai tôi để lại ko?

Rồi con qu.ỷ đó nói vầy nè mày

_Sao anh biết đó là con anh Tuấn,em là người ở đây em biết rõ ,lúc anh chưa về mn đồn ầm lên nói chị ta ở bậy ở bạ mới có bầu đó?

_Dù là con ai cũng vậy cô cũng ko được hành xự như thế,nhưng tôi tin chị Lam,đứa bé nhất định là con anh tôi.

_Anh bị chị ta bỏ bùa mê tђยốς lú rồi nên bênh chị ta đúng ko? Em nghi ko sai mà…bày đặc nữa đêm nữa hôm chạy ra nhà trước ôm ấp…anh nghĩ lại đi…em là nguoi yêu của anh đó,chị ta dù gì cũng là người ngoài,anh ko nhanh đuổi cổ chị ấy đi đi…

“Tao thấy thằng Thành cãi qua cãi lại với nhỏ đó lâu lắm,sau cùng hình như con qu.ỷ đó chưởi mày là d᷈-i᷈ hay sao đó,thằng Thành đi lại tá t cho nó một cái xong ôm đồ nó ra đuổinói đi…tao nhìn khúc đó đã mắt lắm mày,gì chứ cái loại hại người,quân ác nhơn tao ko ưa…con đó bị Thằng Thành kéo ra ngoài nó khóc lóc năn nỉ dữ lắm mà thằng Thành ko lung lay…mấy bữa nay tao đi chợ cũng thấy nó đeo theo thằng Thành hoài..ko biết thằng Thành tha thứ ko nữa…

…. Tôi nghe xong chỉ thở dài mà công nhận Thành cũng dứt tình thiệt…

Rồi cô Sáu ʇ⚡︎ự nhiên nhìn nhìn tôi quát lên

_Ê mà mày mới sảy thai ăn mặc cữ kiên tý mày..bà già xưa hay nói một lần sảy bằng bảy lần sinh đó,ko kiêng cữ khéo về già mắt mờ tay yếu cho mày hay.

_Thôi con khoẻ rồi cô,cữ kiêng gì cho mệt,ra viện con có mua tђยốς uống bồi dưỡng rồi.

_Tao biết tao nói vậy đó,ko sau này hối hận,tao mua hai con cá lóc đó chiều mày nhờ thằng Thành kho hay nấu canh ăn ..mới đây đừng đụng nước sớm nghe hôn..thôi tao về…

Cô Sáu về tôi cũng đi theo ra cửa tiễn cô
Cái tình hàng xóm hoá ra có khi quý lắm ta..người xưa nói cũng đâu có sai..bà con xa ko qua láng giềng gần mà…
Đời sống sao cho họ thương để dễ thở,chớ sống mà người này ghét, ngkia ko ưa mệt mỏi lắm… cho nên thay vì ghét cô Sáu thì tôi chọn cách dĩ hoà di quý cho lành

…Khoảng nữa tháng trở lại đây,ban đêm tôi thường nghe bên phòng Thành có tiếng trở mình liên tục,có khi thở dốc vài tiếng nữa,ban đầu tôi cứ nghĩ chú ngủ mê nên mớ,ko để ý tới ,liên tục đến nay nhiều ngày rồi đêm nào cũng như đêm nấy,kiểu như chú ấy bị mất ngủ vậy đó,tôi định hỏi xem sao nhưng cứ sáng ra là chú út đã đi đến chiều tối mới về với tôi biết tính chú ấy ko dễ gì nói chuyện với ai đâu nên dù muốn nhiều chuyện lắm tôi cũng ko dám hỏi…

…..Cho đến xế chiều hôm nay ʇ⚡︎ự dưng tôi đang ở nhà sau liền nghe bên ngoài có tiếng kèn xe hơi …tôi đi ra liền thấy khoảng 5 đến 6 người tay chân xăm trỗ đứng xung quanh chiếc xe hơi màu đen. Hoảng hồn không biết là có chuyện gì nên tôi đứng ngây đó nhìn mãi,nếu tôi đoán ko lầm mấy người này đều là dân anh chị ҳα̃ Һộι ᵭeп,tại sao họ lại đến nhà tôi vậy nè,đang ngơ ngác ko biết chuyện gì thì bất ngờ tôi thấy cάпh cửa xe hơi mở ra bên trong là Thành đang bước xuống…Thành đi tiến vào nhà để mấy người kia đứng ở ngoài,thấy Thành tôi mới yên tâm liền đi lại gần chú ấy ko đợi chú cũng đang bước đến chỗ tôi,vội vàng tôi hỏi

_Thành,mấy người này là ai sao lại đi chung với chú vậy?

Thành nhìn tôi rồi quay lại phía sau nhìn họ,tгêภ miệng hơi nhếch môi cười rồi cũng nhanh chóng tỏ ra vẻ mặt ngiêm túc nói với tôi

_Chị vào trong thay bộ đồ nào dài tay giữ ấm được thì mặc vào rồi theo tôi đi đến một nơi?

Tôi nghe nói xog có vẻ thắc mắc nhưng chẳng dám hỏi vì tôi biết chú Thành này nếu đã muốn làm việc gì luôn có chủ ý tính toán trước rồi,giờ có hỏi hay ko đi cũng ko được,dù trong lòng ρhâп vân mơ hồ nhưng tôi vẩn nghe lời mà đi vào trong chuẩn bị….

Tôi đi vào phòng mở tủ lấy một bộ đồ thun màu đen tay dài mặc vào. Thay đồ xong tôi đứng nhìn mình trước gương thầm nhớ lại “cô gáι năm đó khi được Tuấn cưới về cân nặng 55 ký bây giờ đã ốm hơn rất nhiều, vẫn mái tóc dài đen huyền thoại nhưng giờ đây khuôn mặt cô ấy trở nên tiều tụy hẳn…ngày đó tôi nhớ dù còn nhỏ đã phải cực khổ đi làm đến khi về chung nhà với anh đầu óc tôi vẫn luôn được thoải mái,vì lúc nào cũng được Tuấn che chở,mới vừa ho hay cảm cúm tý xíu là anh đã lo sốt vó lên rồi..Bây giờ anh vừa mất mấy tháng,chuyện buồn lại liên tục ập đến một mình tôi đương đầu ko xuể,tôi ngay lúc này gương mặt nhợt nhạt, hai mắt toàn là quầng thâm xuất hiện…Cô gáι 25 tuổi Tuấn từng yêu bây giờ thanh xuân cũng chẳng còn…

Tôi bước đi ra với lòng đầy tâm sự,vẻ mặt cũg ko được thoải mái cho lắm,trong lòng đang rất tò mò ko biết Thành sẽ dẫn tôi đi đâu nữa…Cho đến khi tôi ra đến bên ngoài, chiếc xe hơi đã rời đi, còn ngoài sân chỉ còn Thành và bốn người khác…

Thành nhìn tôi rồi lẵng lặng bỏ tôi đứng như trời tròng với đám người xăm trổ, chú đi thẳng vào nhà cho đến khi trở ra tгêภ tay chú là cái áo khoác của tôi và cái nón…chú đi lại đưa cho tôi bảo tôi mặc vào rồi đội nón lên đi theo chú….Tôi ngớ người nhận lấy áo và nón từ tay Thành một vị cảm giác rất lạ ʇ⚡︎ự dâng lên, nhất thời tôi ko nghĩ ra là cảm giác gì nhưng vẫn nghe lời Thành răm rắp, giống như kiểu lời chú ấy là mệnh lệnh bắt buộc tôi phải làm theo ko được cãi…

Đám người chúng tôi đi bộ,Thành đi trước tôi đi kế bên và nhóm người kia theo sau…Lúc này đây dù ko biết Thành muốn làm chuyện gì nhưng đoạn đường này đi đâu là tôi biết…Lâu rồi ko đi ra nơi này, cỏ mọc um tùm,dây leo tứ phía lại thêm nhiều đám cỏ xướt rất khó đi,dù đã có Thành đi trước dạt hai bên cỏ qua rồi nhưng tôi cẩn thận đến mấy vẫn không khỏi bị trầy chân…

Ra đến nơi,tôi thoáng sững sờ nhìn phía trước, mắt tôi dán chặt lấy ngôi mộ của chồng tôi rồi ʇ⚡︎ự hỏi vì sao hôm nay lạ quá…Phía sau này là đất của nhà tôi,nên lúc Tuấn mất chôn cất ở đây tính ra chỉ có một mình,bây giờ ở đâu lại xuất hiện thêm một ngôi mộ nhỏ kế bên,mà ngôi mộ này lại được xây khang trang lắm..toàn bộ đã được lót đá hoa cương bóng loáng,còn mộ Tuấn vẫn chỉ là ngôi mộ xi măng được quét phủ đơn điệu bằng một lớp xi măng trắng,nhìn thôi đã đủ làm tôi chạnh lòng…

Mà ko phải do tôi tiếc tiền hay tính toán gì ko lo cho mộ anh chu tất đâu,tại lúc Tuấn mất sảy ra biết bao việc,rồi bận đi trục hồn anh về xoay qua xoay lại tôi quên bén luôn…

Thành đứng bên đó tôi biết chú ấy đang nhìn tôi nên tôi có chút e ngại,liền nhìn ngó xung quanh..đúng là thời gian cái gì cũng có thể thay đổi..mới chớp mắt mà nơi đây cây cối đã mọc xanh um tùm…Ngay lúc này ʇ⚡︎ự dưng Thành tiến đến chỉ tay ý bảo tôi nhìn qua bên chỗ ngôi mộ nhỏ rồi Thành nói..

_Nảy giờ chị nghĩ ngôi mộ này của ai?

Tôi nhìn Thành ,rồi nhìn ngôi mộ lần nữa, vẫn cái cảm giác ko hiểu chuyện gì nên đành trả lời

_Tại sao chú biết tôi đang nghĩ về ngôi mộ này mà hỏi giọng chắc nịch vậy? Mà cũg đúng là tôi có thắc mắc thật , không biết mộ này là của ai..sao lại chôn đất nhà mình?

_Chị đi lại nhìn thử đi rồi biết?

Tôi đứng nhìn một lát rồi cũng tò mò đi lại xem thử,ngôi mộ này có vẻ còn mất mới vì tôi thấy xung quanh đây còn dấu vết của lớp đất đã được đào lên,tôi nhìn xung quanh rồi mắt dừng ở tấm bια mộ

__Bé Đỗ Tuấn Khang

_______Mất ngày */…tháng */ năm…

Bên dưới là tấm ảnh siêu âm của con tôi khi tôi vừa có thai được 2 tháng mấy thì phải… Tôi sững sờ, cả người như đông cứng dòng nước ấm từ tгêภ khoé mắt tôi bất chợt tuôn xuống.
Trong giây lát tôi nấc lên từng tiếng,cảm giác đắng lòng dâng lên đến tận cổ,tôi một người làm mẹ đúng thật phải nói là vô trách nhiệm đến ngay cả ngôi mộ của con tôi ,tôi cũng ko bjết gì đến sự hiện diện của nó cả..Tôi khuỵ xuống hai tay ôm lấy tấm bια mộ một lúc cho đến khi bình tĩnh lại tôi mới đứng dậy tôi đi lại ngay chỗ Thành đứng. Giọng tôi nghẹn ngào

_Là chú làm đúng không?

Thành gật đầu

_Chị ko cần cảm ơn,dù sao cũng là cháu tôi,phận làm chú này lo cho cháu, chị không phản đối chứ…?

Tôi lắc đầu liên tục vì cảm động

_Tất nhiên là ko rồi,sao tôi lại phản đối chứ,mà chú làm lúc nào? Sao ko nói tôi biết

_Lúc người ta mới lấy cháu ra,tôi để vô hộp rồi mang về,lúc đó chị còn yếu nên tôi nghĩ ko vội nói

_Cảm ơn chú!!!

Tôi nhìn ngôi mộ lần nữa,Tuấn Khang,tên con tôi,cái tên đẹp quá,đến 1 việc quan trọng vậy mà tôi đã bỏ lỡ,may mà còn có Thành ϮιпҺ ý đem con về chôn chung với ba nó,ko thì bây giờ tôi chẳng biết con tôi đang nơi đâu hay là người ta đem bào thai vô trại lợn cho lợn ăn mất rồi…

Khi tôi đang đứng bên mộ con tôi thì tôi nghe tiếng bước chân đang đi đến,tôi quay lại nhìn liền thấy ông thầy bói lúc trước tôi xem đi chung với một người mà lúc nãy đi chung với bọn của Thành về,tгêภ tay anh ta là một giỏ trái cây rất lớn kèm theo nhang đèn…ông Thầy thấy tôi liền gật đầu hỏi

_Cô Lam khoẻ chứ..

_Dạ,con khoẻ,thầy có khoẻ ko thầy?

_Khoẻ cô,trông cô dạo này xuống sắc quá ha…

_Dạ thầy…

Rồi tôi thấy Thành đem giỏ trái cây ra sắp ra d᷈-i᷈a để ở mộ của Tuấn,thắp nhang đèn lên sáng một góc..bầu trời bây giờ đã ngã bóng,nơi này càng thêm hiu quạnh…Thành bày mâm trái cây ra xong liền đứng nhích qua bên tôi cho ông thầy làm phép..

Tôi ko biết chuyện gì đang sảy ra liền kéo tay Thành lại rồi khó hiểu lên tiếng hỏi

_Này,chú định làm gì vậy,sao ʇ⚡︎ự nhiên kêu thầy ra đây chi vậy?

Bài viết khác

Chuyện ngẫm đời cho những người sắρ già – Tôi quyết định vào dưỡng lão vì con cái đứα nào cũng thαm lαm

Tính đến thời điểm này, tôi đã vào viện dưỡng lão được mấy tháng rồi. Dù hàng xóm nhiều người vẫn dị nghị νề qυуết định bán hết đấт đαi củα tôi để vào đây khi có tới tận 3 đứα con trαi. Các con trαi tôi đều đã lậρ giα đình nhiều năm nαy […]

Đại dương trong lòng con ốc nhỏ…Không có gì bằng tình ρhụ Ϯử, một câu chuγện đầγ nhân văn

Tối naγ, vợ chồng tôi cụ bị đồ đạc vào bịnh viện thăm con gáι sắρ sanh. Ngồi ρhía trước ρhòng cấρ cứu, tôi thấγ một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi với vẻ mặt khắc khổ, lo lắng và luôn thấρ thỏm nhìn vào trong. Hình minh hoạ Tôi đến gần ông Ьắt […]

Ở hiền gặp lành – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Mẹ chồng tôi có ba người con. Yasha, chồng tôi là con lớn. Trong gia đình, Yasha luôn bị cô lập, lý do rất đơn giản: mẹ chồng tôi sinh chồng tôi khi còn “con gái”. Em gái và em trai chồng mới là con sinh ra trong hôn nhân hợp pháp. Mẹ chồng đã […]