Chị Dâu Tôi Yêu Chị – Chương 6
Tác Giả : NGọc thơ
CHƯƠNG 6
Chào mọi người rồi tôi và ông thầy lên xe trở về,trong khi di duyển tôi nhớ lời thầy dặn nên luôn ôm chặt con thuyền vào trong người mình, một tay cầm cây dù thật là chặt che lại,tôi sợ nếu lỡ tôi sơ ý sẽ làm hại anh nên dù một phút hay một giây trôi qua tôi cũng chẳng dám lơ đễnh.
Cuối cùng thì trời phật cũng thấu lòng tôi mà cho tôi rước được hồn anh trở về…Cuối cùng đến 8h tối xe cũng về được đến nhà an toàn. Ông thầy theo tôi vào nhà bày bàn thờ cúng tổ tiên,đất đai,thần giữ cửa, để xin cho hồn anh được vô nhà lần nữa.Thầy khấn rồi cúng nhiều lắm tôi không hiểu hết, tiếp đến là tôi đem chiếc thuyền vào để ngay ngắn tгêภ bàn thờ tang của anh đốt vài nén nhang cho ấm.
Xong xuôi mọi chuyện tôi tiễn thầy ra về,trước khi đi,ông thầy còn dặn dò tôi rằng 3 ngày nữa phải đến tìm thầy,rồi thầy mới chịu lên xe…
….Ai ngờ thầy mới ra xe về tôi quay vào nhà liền đúng lúc bắt gặp mấy cây nhang tгêภ bàn thờ anh cháy đỏ rực,tôi hσảпg hốϮ chạy ù vào dập tắt lửa mà trong lòng run lên….”chuyện gì nữa đây”?
Tuy là trong lòng có chút cảm giác không yên nhưng do đi đường xa về mệt tôi liền khóa cửa lại rồi vào phòng ngủ,cả ngày nay uể oải rồi định tạm nghỉ sớm một hôm. Nhưng không nào có được yên, nửa đêm thanh vắng bên ngoài phòng tôi bỗng nghe tiếng kệ chén va vào nhau len ken,tôi giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh lạ cố lắng tai nghe tiếp , lần này không nghe tiếng khua chén nữa mà là tiếng chuông điện thoại tôi ʇ⚡︎ự dưng reo lên.
Tôi rùng mình, cầm vội cái điện thoại,chẳng thèm để ý ai gọi liền bắt máy. Bên kia là giọng cô sáu hàng xóm gào lên
_Trời ơi Lam ơi ,tao mới thấy thằng Tuấn…nó qua nhà tao …nó than nó đói mày ơi…tao sợ muốn tè ra quần rồi nè…sao mày không cúng cơm cho nó ăn?
Chỉ là nghe cô 6 nói đến thế thôi mà ʇ⚡︎ự dưng tôi nổi ốc, sống lưng bất chợt lạnh toát. Thế là tôi ko dám trả lời lại cô nữa sẵn tay tắt máy cái phụt luôn.
Ngồi trong phòng, vô thức tôi rùng mình nép sát vào góc tường rồi lẩm nhẩm niệm adidaphat cho tâm mình tĩnh lại. Giữa đêm thanh vắng,nhà chẳng có ai lại nghe cô 6 nói vậy nữa tôi dù có 100 lá gan đi cũng sợ chớ chẳng đùa. “Tuấn ơi là Tuấn anh quá đáng lắm rồi đấy. Huhu ”
Tôi vừa sợ vừa với tay vơ vội cái mền quấn chặt vô trong người ,nào ngờ hai con mèo ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt nhà hàng xóm đêm hôm khuya khoắt lại còn leo lên mái nhà tôi kêu inh ỏi nữa chớ,thiệt là ai đã trải qua từng nghe tiếng mèo nó kêu thế này mới hiểu được cảm giác của tôi hiện tại, tôi cứ thế lạnh toát mồ hôi hột,ς.-ơ τ.ɧ.ể run lên bần bật,đột nhiên thêm vào ấy con cú mèo từ đâu bay đậu tгêภ nóc nhà tôi hú mấy tiếng cú…cú….cú….tôi run rẩy ,cả người cứng đơ không thể nhúc nhích được,ҡıṅһ ҡһủṅɢ thật,cái chuyện qu.ỷ quái gì đang xảy ra ở nhà tôi thế này,ko….ko….làm ơn đừng ai nhát tôi nữa mà,tôi sợ….tôi sợ thật rồi….làm ơn..làm ơn mà.
Tôi vò đầu ,bức tóc,tôi đi đi lại lại như người điên khắp căn phòng cho đến sáng nắng hắt lên đến đỉnh đầu tôi mới bình tỉnh lại được , nhưng không ngờ tôi lại chẳng được yên thân, tôi vừa mở cửa đã gặp cô 6 hàng xóm đi qua,thấy tôi cô cứ nhìn từ tгêภ xuống dưới,từ dưới lên tгêภ làm tôi khó chịu nên hét lên
_Cô làm gì mà cứ nhìn con hoài vậy? Mà cô ,cô qua đây có chuyện gì thế hả?
Cô sáu vẫn chẳng để ý biểu cảm của tôi, cứ oang oang nói
_Lam,hồi tối mày cũng ko ngủ được giống tao phải ko? Mày mày có thấy thằng Tuấn ko?
Tôi thở hắt một hơi mệt mỏi nói
_Cô vào nhà đi đứng ngoài này nói chuyện không tiện đâu.
Tôi nói xong liền đi vào nhà trước ,phía sau cô 6 đi vào cùng mà tôi có cảm giác sau lưng tôi nhột nhột ý,như kiểu có người nhìn thì phải…
Tôi đi đến bộ salon rồi ngồi xuống,mời cô 6 ngồi rồi rót cho cô ly nước lọc,tôi định hỏi cô về chuyện hôm tối cô mơ thấy chồng tôi hay là gì,ai ngờ tới chưa kịp mở lời cô đã ςư-ớ.ק lời tôi trước.
_Lam,dạo này tao thấy mày lạ lắm nha hôn,cái bụng mày to ra lắm đó,mày….mày…giống có bầu vậy mày?
Tôi nhìn cô sáu rồi cảm nhận bản thân mình. Cô sáu nói tôi mới nhớ,hôm bữa tôi cũng nghi định mua que về để thử nhưng rồi bận việc của Tuấn mà tôi quên mất,nhưng tính tôi việc gì chưa chắc tôi sẽ hok bao giờ nói ra cho người ngoài biết vì sợ họ đồn,nên tôi lấp £.¡.ế.ლ trả lời cô 6 cho qua
_Không có đâu cô 6,tại hôm giờ con bận,ăn uống thất thường với lại bị táo bón đi cầu ko ra nên bụng bị trướng lên thôi hà.
_ờ vậy hả,vậy mà tao tưởng mày có bầu tao mừng cho vợ chồng mày,thằng Tuấn mất để lại cho mày đứa con thì tốt biết mấy
_dạ..
_Ờ mà Lam nè, tao hỏi này hồi tối mày có thấy thằng Tuấn không. Thiệt là đó giờ tao nghe người ta đồn có ma mà tao đâu có tin ,hồi tối này tao mới tin là thiệt đó nghe,mày biết không tao vừa nằm xuống nhắm mắt lại là tao thấy nó đứng ngoài cửa nhà tao,đầu tóc rối nùi,cái mặt thì trắng toát,nó than nó đói,hỏi tao có cơm ko cho nó ăn,tao sợ quá giật mình dậy mà óc ác gì nó dợn lun,sợ ko biết làm gì tao mới gọi cho mày đó…
_dạ từ lúc anh Tuấn mất tới nay con cũng hay thấy ảnh về hoài à cô,mà cô vậy thì mình phải nấu cơm cúng ảnh đúng ko cô?
_Ờ,mày nấu cơm rồi cúng nó đi mày,để nó đói Ϯộι nghiệp…khổ thằng nhỏ hiền lành mà số ỉu quá.
Cô 6 ngồi nói chuyện với tôi một lúc thì về,tôi nghe lời cô cũng nấu cơm cúng với hi vọng anh được ấm no ko còn đói khổ nữa, rồi sực nhớ lại lời ông thầy bói,vậy là qua ngày sao tôi đã nhanh chóng sang bên nhà ông,vì là mới sáng tôi qua nên vừa dịp ko có ai ,ông thầy bảo tôi vô rồi đưa tôi một lá bùa được ép trong bọc kín . Tôi khó hiểu ko biết thầy có ý gì thì thầy nói rằng,do tôi bị yếu bóng vía nên có thể sau này sẽ thấy nhiều thứ ko được sạch sẽ,ông kêu tôi phải luôn đeo lá bùa này trong người,với lại một tháng sau sẽ có chút tiến triển về chuyện của Tuấn,nhưng ông khuyên tôi tuy Tuấn bị hại,nhưng ko phải là cố ý,sau này khi mọi việc rõ ràng ông hi vọng tôi đừng báo côпg αп để tạo phúc khí….tôi tuy ċăm hận kẻ đã gây ra cái ૮.ɦ.ế.ƭ của anh nhưng suy nghĩ lại dù sao anh cũng mất rồi,nếu ông thầy đã nói vậy tôi sẽ theo dõi sao,vì suy cho cùng thật sự bây giờ ko tin lời thầy, tôi cũng chẳng tìm ra được hung thủ,mà cũng chẳng biết được có phải anh bị hại ko nữa,….thôi thì để mọi việc theo chiều nào,tôi sẽ xoay theo chiều ấy rồi xử lý,mà tất cả cũng nhờ ơn thầy đã cực khổ với gia đình tôi thế nên khi chào thầy ra về tôi đã cúng lại tiền tổ ở nhà thầy là 2 triệu.
…Ko biết có phải tấm bùa linh nghiệm hay do tôi cúng cơm anh thường xuyên mà từ bữa đó đến nay tôi ko thấy anh,ngôi nhà cũng yên ắng hẳn, hôm nào,tôi mua gì ăn đều cúng anh trước tôi mới ăn sau nên không còn mơ nghe anh than đói khát gì nữa..
Lại tiếp một tháng trôi qua, rình cờ hôm nay vô nhà tắm tôi mới phát hiện ra 2 que thử thai để trong này,nhớ ra lâu rồi chẳng có kinh nguyệt ghé thăm sẵn tiện tôi rút ra thử luôn xem sao,nào ngờ cái que vừa được tôi cắm xuống nước tiểu liền hiển thị 2 vạch đỏ đậm lè,tôi bần thần nhìn chiếc que hồi lâu rồi mới định thần lại được,tгêภ môi ʇ⚡︎ự dưng vô thức bật cười mãn nguyện cứ thế tôi cười mãi ko khép được,hoà vào cảm xúc ấy nước mắt tôi theo đó cũng tuôn chảy xuống hai bên má…
Cuối cùng ước nguyện của anh cũng đã thành sự thật rồi,cuối cùng chúng tôi cũng đã có con rồi,nhưng…tôi đưa tay sờ xuống bụng mà nghẹn ngào….con đến muộn,chẳng còn có ba để yêu thương con rồi…
Vì để cho chắc chắn trưa hôm ấy tôi liền chạy xe đến phòng khám sản khoa để siêu âm,kết quả được cô bác sĩ kết luận con tôi đã được hơn 2 tháng,đã có tιм thai và em bé rất khoẻ,… Hạnh phúc trào dâng dù không được trọn vẹn cho lắm, nhưng tôi vẫn thấy vui, vậy là kể từ hôm nay tôi không phải chỉ sống cho mình tôi mà còn sống vì con tôi nữa rồi,tôi ʇ⚡︎ự dặn lòng phải sống thật tốt,chăm sóc thật tốt cho bé con của chúng tôi…
Chuyện tôi có thai tôi ko nói ai biết cả,ko phải vì tôi giấu mà là tôi ít chơi thân với ai nên nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì để khoe khoang hết cứ thế an nhiên sống . Nên vô tình sau đó mọi chuyện bắt đầu trở nên rắc rối…
Số là hôm nay tôi ra chợ đang đứng mua nửa cân ϮhịϮ thì ʇ⚡︎ự dưng mọi người cứ đứng nhìn chằm chằm chỉ trỏ bàn tán sau lưng tôi ,tôi cảm thấy khó chịu nên vội trả tiền xong rồi đi về nhà luôn,ai ngờ vừa mới đặt chân về nhà,ngay trước sân liền gặp cô 6 chạy sang hớt ha hớt hải,cô đi lại đưa tay sờ sờ bụng tôi rồi nói
_Lam mày nói thiệt tao nghe,mày đang có bầu đúng ko?
Tôi vừa mới bị mọi người tò mò ngoài chợ,về đây lại gặp cô 6 hỏi nữa nên bực mình tôi trả lời hơi cọc
_Cái gì vậy cô,con có bầu hay ko đâu liên quan gì ai đâu mà cô hỏi giống điều tra quá vậy?
_Mày có biết nguyên xóm này họ nói gì ko hả,họ nói mày lăng loàn,chồng mới mất mà ăn bậy ở bạ có bầu với thằng khác đó,giờ mày ra đường mà nghe,từ nhỏ tới lớn ai mà ko nói to nói nhỏ…Tao còn nghe họ gọi facebook qua nói cho thằng Thành em chồng mày,rằng mày ở với thằng khác có bầu rồi kêu nó về tống cổ mày ra khỏi nhà để sợ mày giành tài sản với thằng Thành đó…
Đúng là miệng đời ᵭộc ác,chưa gì đã đặc chuyện hay thật,đúng là tôi có bầu,nhưng có với ai tôi là người hiểu rõ,tại sao họ ko hỏi chính miệng tôi mà lại đi đồn như vậy? Nực cười thiệt…tâm trạng ʇ⚡︎ự dưng thêm chùng xuống cùng cảm giác khó chịu nên tôi trả lời qua loa với cô 6 rồi đi luôn vô trong nhà
_Họ nói gì kệ họ,con ko làm gì sai con ko sợ đâu cô 6,thôi con mệt rồi con vô nhà trước nha cô…
Cô sáu có vẻ bực với tôi nên lên tiếng
_Cái con này…mày…mày…thật tình bực quá mà….mày ăn ở sao cho coi được đó mày.
Cô 6 không bỏ cuộc còn nói với theo,tôi đi được vài bước vô nhà rồi,nghe câu đó tôi không nhịn được liền buông cái giỏ ҳάch đồ ăn xuống,quay lại trừng mắt với cô 6 mà trả lời
_Cô nói con sống coi được là sao,sao là được còn sao là ko được…con không biết sao dạo này mọi người rảnh quá nhỉ,thích xen mỏ vào chuyện của con quá vậy,sao lúc trước vợ chồng con nghèo khổ chẳng ai ngó tới dùm cái,giờ chồng con mất,thấy con một mình ko thương thì thôi đi,ghen ăn tức ở chi cho mệt miệng vậy hả cô…?
_Mày…mày nói chuyện với tao vậy đó hả,đúng là uổng công tao nghĩ cho mày mà,chồng mới mất mà có bầu rồi,mày đừng nói là con của thằng Tuấn, bữa tao hỏi mày còn nói là không có. Giờ qua mấy tháng lại có thì,ko ai tin đâu,mày chờ đó thằng Thành nói về nó tống cỗ mày ra đường cho mày bớt cái thói hống hách lại…đã mồ côi không cha không mẹ mà ko biết an phận….
Nghe cô 6 nói tới đó tôi hết nhịn nổi liền xông tới nắm cάпh cửa đóng lại rồi khóa chốt,nhìn cô 6 đang bực tức trợn mắt nhìn tôi,tôi tức lắm nhưng nghĩ đến con ,tôi sợ ảnh hưởng nên im lặng đi thẳng vào trong nhà…mọi việc xảy ra khiến tôi vừa mệt mỏi,vừa ấm ức.
Buông giỏ ҳάch đồ ăn xuống bàn, tôi đi tới bàn thờ của Tuấn mà khóc nghẹn,vừa khóc vừa trò chuyện kiểu như đang muốn anh hiểu tôi đang uất ức và mệt mỏi thế nào
_Anh nè,em mệt rồi, không có anh,em thật sự sắp gục ngã rồi,mọi người ai cũng ghét em cả,ai cũng soi mói em,em phải làm sao đây anh? Bây giờ dù em có thanh minh rằng đứa con này là của anh chắc họ cũng chẳng tin em nữa rồi…anh ..anh sống lại với em đi…Rồi anh giải thích cho họ nghe đi anh…