Người chồng mù – Chương 25
– Sao thế? Công việc thì làm cả đời vội gì chứ?
– Dạ… Là cháu… Cháu nhớ nghề rồi chú ạ!
– Nhớ nghề hay là còn lí do gì khác?
– Cháu nhớ nghề thật ạ! Chú xem cháu có thể ra ngoài đi làm được chưa ạ?
Vị bác sĩ thở dài với cậu cháu này, mắt mới thay giác mạc, thời gian tĩnh dưỡng còn chưa được ba tháng mà đã sốt sắng, không giữ gìn cẩn thận rồi lỡ có vấn đề gì thì hối hận cũng không kịp. Nhất định không thể chiều theo ý muốn nhất thời này được.
Sau một hồi im lặng vị bác sĩ quyết định nghiêm giọng nhắc nhở Phong:
– Phong! Cháu sống bốn năm trong bóng tối cháu cảm thấy thế nào?
– Sao ʇ⚡︎ự nhiên chú lại hỏi cháu thế ạ?
– Thì cháu cứ trả lời chú đi!
Phong đương nhiên là sợ những tháng ngày đó rồi, nỗi sợ ám ảnh nhất cuộc đời anh… Phong không nghĩ nhiều mà trả lời ngay lập tức:
– Thực sự đó là những ngày tồi tệ nhất ạ! Cháu không bao giờ muốn lặp lại nữa!
– Vậy thì đừng hỏi chú câu khi nãy vội!
– Dạ?
– Cháu muốn làm gì cũng ngoài 6 tháng trở ra thì hãy làm nhưng nhớ luôn luôn phải bảo vệ thật kỹ đôi mắt kể cả khi đã ổn định.
– Cháu…
– Cháu cũng biết cơ hội được thay giác mạc thích hợp không hề dễ dàng chút nào, nói đúng ra là rất khó khăn và cháu cũng đã trải nghiệm qua cảm giác đó rồi nên cháu phải biết trân trọng đôi mắt sáng hiện giờ của cháu. Đôi khi cơ hội không đến hai lần cháu hiểu chứ?
– Vâng. Cháu hiểu rồi ạ! Cháu cảm ơn chú!
– Được rồi! Khi nào đủ ba tháng đến Ьệпh viện kiểm tra lại, còn giờ chịu khó ở nhà, chịu khó dưỡng đôi mắt cho nhanh bình ổn là việc chính nhé!
– Vâng. Cháu chào chú ạ!
– Ừ.
Mấy lời dặn dò, ρhâп tích vừa rồi của vị bác sĩ đã khiến Phong không còn ý nghĩ muốn đi ra ngoài nữa. Thôi thì cố gắng một thời gian nữa vậy nhưng mình ở nhà thì cũng phải tìm cách cho cái cậu Khải kia tránh xa vợ mình một chút mới được…
Tuấn Phong nghĩ một lúc rồi gọi cho Quang, trợ lý riêng của mình, sau khi kết nối tín hiệu thành công thì Phong nói ngay:
– Cậu thời gian này rảnh rỗi thì quản lý em trai mình cho tốt đi!
Quang bên này nghe vậy thì cười ha hả?
– Anh đang ghen đấy à?
– Cậu nghĩ tôi có nên ghen không khi em trai cậu suốt ngày lấy lí do để đi cùng vợ tôi?
– Hai người học chung lớp, thực tập cùng công ty, thực sự chỉ là bạn thôi mà! Tiện đường…chỉ là tiện đường thôi!
– Tôi bảo cậu quản lý em trai cậu cho tốt chứ không bảo cậu giải thích nhé!
– Được… Được… Em biết rồi! Anh tính nóng như kem!
– Nói nhảm nữa tôi cho cậu biết tay đấy!
– Ha ha…
Tuấn Phong tắt điện thoại, nằm dài ra giường cố bắt bản thân ngủ đi để khỏi suy nghĩ lung tung nhưng dòng tin nhắn trưa nay ở máy của vợ cứ hiển hiện trong đầu khiến cho anh không tài nào ngủ được. Nằm lăn qua lăn lại một hồi thì Phong lại đi lên phòng tập đàn. Đúng lúc vừa định chơi một bản nhạc thì có điện thoại của số lạ gọi tới, sau vài giây đắn đo thì Phong mới quyết định nghe máy:
– Tôi nghe đây!
– Tuấn Phong phải không?
– Ai vậy?
– Là bố! Bố của vợ con đây!
Nghe lời giới thiệu này thì Phong biết là ai rồi, nói ra thì bảo là không lịch sự chứ bố mà bán con thì ai gọi là bố, mà gọi là quỷ dữ thì mới đúng. Mấy người nhà này đúng là toàn người mặt dày trơ trẽn, đã bán con gáι đi thẳng thừng thì khác gì cắt đứt quαп Һệ ruột ϮhịϮ rồi nhưng cứ vài ba hôm lại gọi tới ăn vạ, gây sự… Không biết lần này gọi trực tiếp cho anh là có chuyện gì đây…
– Là ông à?
– Là bố đây! Bố nghe tin con đã nhìn được trở lại nên gọi qua chúc mừng con!
– Hình như giữa chúng ta không có quαп Һệ thân mật thì phải? Nên lời chúc mừng này tôi không nhận!
– Bố là bố của Diệp Lan sao con lại nói chúng ta không có quαп Һệ thân thiết?
– Tôi nhớ không nhầm là vợ chồng ông bà đã kí giấy bán đứt con gáι rồi cơ mà? Vậy thì giữa ông bà và vợ tôi không còn quαп Һệ thân thiết nên tôi cũng không có liên quan tới mấy người!
– Ờ… Chuyện đó là khi quá túng quẫn, bố thực sự hối hận lắm! Bố biết mình không phải nhưng ngày đó Diệp Lan nó cũng ʇ⚡︎ự nguyện đồng ý 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓.
– Ông đúng là người bố tệ nhất mà tôi từng gặp nhưng thôi, tôi không thèm để ý đâu mà tôi chỉ quan tâm tới vợ của mình. Giờ cô ấy sống với tôi rất vui nên phiền ông bà tránh xa vợ tôi ra, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ nữa! Vô tâm bán con thì giờ hết nghĩa vậy thôi!
– Khoan đã con rể…
Tuấn Phong định tắt máy thì nghe ông ta kêu gào hai chữ con rể, thực sự Phong chỉ muốn cҺửι thề một câu nhưng anh không giống loại người xấu xa đó được. Tắt điện thoại thì rất dễ nhưng lúc này anh lại muốn nghe con người hám lợi mất nhân tính kia có mục đích gì…
– Ông là muốn gì nữa đây?
– Bố biết các con khinh thường bố mẹ lắm nhưng bố vẫn phải nhờ vả các con…
– Ông còn mặt dày nói hai chữ nhờ vả sao?
– Bố cũng hết cách rồi, chỉ có nhà con mới giúp đỡ được!
– Tôi không rảnh!
– Phong à? Con đừng thấy ૮.ɦ.ế.ƭ mà không cứu được không?
– Nói câu này mà ông không biết xấu hổ ư? Lúc ông quyết định bán con của mình liệu ông có từng nghĩ cho cô ấy không? Ông có biết nếu ngày đó Diệp Lan được bán qua nhà giàu nào đó cũng ác như các người thì liệu cô ấy có chịu nổi không? Ông hãy nghĩ lại hành động vô nhân tính của mình đi, hãy sám hối đi chứ đừng có ngồi đó mong chúng tôi cung phụng giúp đỡ nữa!
– Con…
Tuấn Phong nói một hồi liền tắt máy, nghĩ lại mấy người đó đối xử với vợ tệ bạc thì anh càng tức giận. Coi như mấy lần trước giúp đỡ là thay Diệp Lan trả công sinh thành của ông ta, còn từ nay về sau sẽ không còn chút tình nghĩa nào hết. Người ta vẫn thường nói: “Hổ dữ không nỡ ăn ϮhịϮ con” nhưng ông ta thì ᵭộc ác và không có tình cảm bằng cả loài động vật.
Cứ tưởng Phong đã thẳng thắn dằn mặt như vậy thì biết ý hay ʇ⚡︎ự xấu hổ mà lui, ai dè mấy hôm sau ông Đặng Chu vẫn trơ mặt đến tận chỗ công ty Diệp Lan thực tập tìm cô.
Diệp Lan vừa tan làm thì thấy ông Chu xuất hiện, không khó để nhận ra người bố vô tâm với chiếc xe ô tô quen thuộc đỗ cách cổng công ty không xa. Cô đoán là ông ta tới tìm mình nhưng cô cố tình đi hướng khác thì ông Chu gọi to:
– Diệp Lan? Bố đây!
Vì là giờ tan làm nên Diệp Lan không muốn bị chú ý nên đi lại chỗ ông ta hỏi:
– Bố tìm con có chuyện gì?
– Con gáι à? Bố hết cách rồi nên đành phiền hà con thôi!
– Con còn gọi một từ bố là vì dòng ɱ.á.-ύ chảy trong người con không thể thay đổi được chứ không có nghĩa con phải có trách nhiệm với sự sống còn của gia đình bố nữa! Bố về đi! Từ sau đừng có đến đây phiền hà con!
Diệp Lan nói rồi dứt khoát rời đi nhưng ông ta như con đỉa bám dai dẳng, chưa hút được ɱ.á.-ύ thì sao có thể từ bỏ được chứ…
– Con gáι! Bố không đến để xin tiền hay vay tiền mà đến nhờ con giúp một chuyện, mà chuyện này không khó đâu!
– Vấn đề đơn giản hay khó khăn con cũng không quan tâm!
– Diệp Lan! Con không đứng lại thì bố hét lên cho cả công ty biết con là đứa con bất hiếu đấy!
Nghe câu này Diệp Lan trợn mắt nhìn ông Đặng Chu nhưng ông ta vẫn thản nhiên mà nói tiếp những lời vô tình khiến cho lòng cô thắt lại…
– Để người bố già cả thế này mà qùγ xuống thì con sẽ bị đồng nghiệp xỉ vả và cái danh MC quốc dân của con sẽ bị khán giả quay lưng пéм ᵭά ngay lập tức.
Đến thời khắc này thì chút tình nghĩa còn sót lại trong cô đã biến thành nguội lạnh… Người ta cũng là bố nhưng bố nhà người ta chu đáo lắm, tình cảm lắm…Nhưng còn bố của cô thì lạ lắm … Ha ha… Cũng nhẫn tâm lắm… Cớ sao lại để cô là con gáι cuả ông ta…
Đôi mắt lạnh tanh hết sạch cảm xúc nhìn thẳng hướng người bố dã tâm kia mà hỏi câu khô khốc:
– Ông nói đi! Muốn tôi giúp gì?
– Con ngoan thế có phải bố con ta dễ nói chuyện đi!
– Ông có nói không?
– Được … Được… Vấn đề đơn giản lắm! Công ty bố đang cần hạng mục của công ty KaTan để thay đổi vận mệnh, con về nói với em chồng con ᵭάпҺ tiếng qua ông chú nó bảo để hạng mục đó cho công ty của bố đi!
– Việc này tôi không giúp được!
– Con không biết hay giả vờ không biết, nhà chồng con giàu nứt đố đổ vách, mảng nào chả nhúng tay vào, cái công ty nội thất KaTan đó là do em chồng con đứng sau, chú nó chỉ là người đứng lên quản lý thay thôi, một lời của em chồng con là quyết định được hết!
Giờ cô mới lại biết thêm nhà chồng cô kinh doanh cả mảng này nữa, quả đúng là rất rất giàu có… Cô cười nhạt rồi trả lời ông bố tồi tệ của mình:
– Được! Tôi sẽ giúp ông! Ông về chuẩn bị vốn đầu từ dần đi!
– Đúng là con gáι ngoan của bố!
– Tôi đã thỏa mãn mục đích của ông, vậy tôi đi về được chưa?
– Con về đi! Nhớ cẩn thận nhé! Bố chờ tin vui của con đấy!
– …
Diệp Lan không nói nữa mà đi thẳng ra bắt taxi về nhà, đến giờ cô chẳng còn nước mắt để khóc, mà thật lòng cũng không còn muốn khóc nữa. Khóc làm gì khi số phận đã không thể thay đổi, chỉ có thể là chấp nhận hoặc là khiến nó trở lên biến mất vĩnh viễn như khi chính tay cắt đi một khối u ác tính…
Đôi mắt ráo hoảnh không tia cảm xúc từ đó cho tới khi về nhà mới thay bằng ánh mắt hiền dịu. Thấy chồng đợi mình ở cổng lớn Diệp Lan vứt bỏ hết những suy nghĩ không vui kia mà sà vào lòng anh…
– Sao không ở trong nhà mà ra tận ngoài này đợi em?
– Anh vừa mới ra thôi! Hôm nay em có mệt không?
– Nhìn thấy chồng thì hết mệt rồi!
– Thật không?
– Thật!
Chụt… Chụt…
Nói là hành động liền, Diệp Lan thơm hai cái rõ kêu lên má Phong, cô cười tươi ôm cổ anh kể mấy chuyện vui ở chỗ thực tập thì Phong trêu cô:
– Đi làm vui thế bảo sao cả buổi không nhắn cho chồng lấy một tin!
– Trước khi đi làm hôm nào cũng tạm biệt thắm thiết rồi còn gì, có mấy tiếng buổi chiều mà cứ bận nhắn nhít người ta lại đuổi việc em thì sao?
– Đuổi thì về anh nuôi!
– Giờ thì nói to thế nhưng em nhớ không nhầm thì trước đây anh bảo em ʇ⚡︎ự đi học là phải ʇ⚡︎ự nuôi bản thân đó! Nhớ không?
– Không! Ai nói chứ anh có nói vậy đâu!
Ui cha… Diệp Lan nhìn chồng mặt tỉnh bơ trả lời thì bày ra vẻ mặt kiểu bất lực, hình như càng ngày chồng cô càng mặt dày hơn trước rồi… Tự vả mặt không biết bao nhiêu lần, giờ mặt lại dày thêm mấy tấc thế này thì gay đấy…
– Cậu chủ Phong ngày càng gớm ghê!
– Dám nói xấu anh hả?
– Nói xấu ăn thua gì, nói anh xấu tính, mặt dày cũng không sai đâu đó!
– Anh phải phạt em mới được!
– Ơ… Từ từ… Á… Cẩn thận không ngã em…
Không để Diệp Lan chuẩn bị Phong đã bế cô đi phăm phăm lên tầng mặc kệ mấy ánh mắt nhìn chăm chú của người làm rồi cái lắc đầu, cười tủm tỉm của dì Na và chú Thẩm. Bà Lệ vừa từ phòng đi ra thấy cảnh này cũng chỉ biết cười trừ rồi vẫy tay bảo mọi người đi làm việc tiếp.
Dì Na thấy bà Lệ ra thì mang theo cốc nước mát đưa cho bà:
– Chị uống đi này!
– Cha bố chúng nó! Xa nhau có nửa ngày mà cứ như xa cả năm vậy, càng ngày tôi càng thấy thằng Phong nó cuồng vợ rồi!
– Càng tốt chị ạ! Mình càng mau chóng được bế cháu!
– Nói mới nhớ, nó cứ bảo con bắt đầu triển khai mà đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Mấy hôm nữa là lễ tốt nghiệp diễn ra rồi!
– Chị đừng lo quá! Chuyện con cái là cứ phải để ʇ⚡︎ự nhiên, giục tốc bất đạt!
– Thì đành vậy thôi chứ biết sao! Mà dì xem tẩm bổ cho con Lan nhiều vào, dạo này tôi thấy nó có vẻ gầy đi đấy!
– Vâng.
Bên dưới hai bà già ngồi tâm sự chuyện tгêภ trời dưới biển, còn bên tгêภ vợ chồng Diệp Lan nô nhau trong phòng tắm.
Tuấn Phong bảo giúp vợ tắm nhưng là cái cớ để tiến hành làm việc lớn thôi, con sói háu đói như anh đứng trước cảnh xuân mộng thế thì chịu sao nổi mà còn tắm táp nữa… Lời hứa không làm gì mà chỉ giúp em xả nước đã bay đi đâu mất… Diệp Lan cũng đoán biết trước sự việc bị ăn đậu hũ nhưng không ngờ bị ăn sạch sẽ không chừa miếng nào luôn… Kết quả cô rời khỏi nhà tắm thì cũng mất cả tiếng đồng hồ và sau đó thì mệt lả nằm bẹp tгêภ giường không muốn xuống dùng bữa tối.
Phong thấy vợ ngủ qua bữa thì cũng ʇ⚡︎ự phạt, anh đợi cô cho tới lúc dậy thì mới ăn cùng, lúc này chỉ còn hai vợ chồng ở dưới phòng ăn thì Diệp Lan tếu táo hỏi đùa:
– Anh đang ʇ⚡︎ự phạt mình đấy hả?
– Anh là có ý đợi em chứ ʇ⚡︎ự phạt gì!
– Điêu!
– Thật đó! Thương vợ lắm đấy!
– Vâng. Thương cái xương chẳng còn!
– Ha ha…
– Đấy! Đã bảo rồi mà, nghi lắm!
– Vậy anh đền cho vợ đây! Món này đặc biệt làm cho em đấy! Ăn nhiều đi!
– Ăn chứ! Ăn cho bõ công dì Na nấu!
– Nhưng nguyên liệu là anh ʇ⚡︎ự tìm cho em đó! Ngon không?
Diệp Lan biết đó là tấm lòng của chồng mà, đương nhiên là không muốn anh thất vọng rồi…
– Dạ, ngon ạ! Em rất thích!
– Em ăn thêm đi!
– Anh cũng ăn đi này!
Hai vợ chồng ăn xong rủ nhau đi bộ cho tiêu cơm nhưng đi được một lúc thì Diệp Lan giục Phong về phòng trước còn mình thì qua phòng của Trà My thăm em bé. Cả ngày chưa được bế chút nào nên cô thấy nhớ lắm. Phong chưa muốn đi ngủ sớm nên bảo vợ cứ ở phòng em trai chơi với cháu còn mình qua phòng ᵭάпҺ đàn.
Diệp Lan vào phòng của Trà My thì thấy hai vợ chồng đang chuẩn bị cho con uống sữa, trông dáng vẻ của ông bố bà mẹ bỉm sữa chính hiệu mà Lan thấy vui, cô đứng nhìn lại tưởng tượng dáng vẻ của cô và Phong sau này có em bé không biết có tất bật như hai vợ chồng Trà My không nữa… Nghĩ tới đó cô lại bất giác mỉm cười…
– Trông hai người bận rộn thật đấy!
– Thằng ranh con hôm nay quấy lắm, vật vã suốt từ tối giờ chị ạ!
– Lại lười ăn à?
– Vâng. Cho ăn cứ ưỡn lên khóc mếu, giờ chuẩn bị ăn không biết có hết được chỗ này không nữa!
– Chắc hôm nay thời tiết hơi khó chịu, mùa nóng nực này dù nằm trong điều hòa thì cũng không thoải mái đâu.
– Vâng, chắc vậy quá!
Diệp Lan ngồi chơi cho đến lúc em bé ăn xong, khi thấy nó có dấu hiệu buồn ngủ thì cô mới đứng dậy rời đi. Từ phòng Trà My ra nhưng cô lại chưa về phòng của mình ngay mà đi xuống phòng khách ngồi.
Tuấn Huy lúc sau cầm mấy đồ của con xuống nhà rửa thì thấy chị dâu vẫn ngồi một mình xem điện thoại ở phòng khách thì nhắc nhở:
– Cũng không còn sớm, sao chị không lên phòng nghỉ đi!
– Tôi ngồi đây chút rồi lên, anh Phong vẫn còn đang tập đàn tгêภ kia!
Định đi rửa đồ cho con trước nhưng Huy nhớ ra chuyện cần nói nên hỏi chuyện chị dâu luôn:
– À… Sắp tới tốt nghiệp xong chị tính đi làm ở đâu chưa?
– Có mấy công ty mời hợp tác nhưng tôi chưa có nhận ở đâu.
– Em có ý này chị tham khảo xem được không nhé?
– Chú cứ nói đi!
– Chị chưa chọn hợp tác với công ty nào thì chị xem có thể suy nghĩ về giúp em được không? Thực sự là em rất cần một trợ thủ như chị.
Diệp Lan mấy nay cũng đang suy nghĩ tới việc này nên cô chưa đưa ra quyết định chọn công ty nào. Đúng là lúc đầu cô có ý sẽ đi theo hướng khác, chọn nơi làm việc mà mình mơ ước nhưng từ sau khi cô có được sự ủng hộ và yêu thương của tất cả thành viên trong nhà chồng thì cô đã thay đổi suy nghĩ. Mà thực tế cô có được học thức, kinh nghiệm, sự từng trải như ngày hôm nay tất cả là nhờ người mẹ chồng tốt bụng tạo điều kiện cho, có lẽ đã đến lúc cô trả ơn nhà bà rồi…
– Được! Tôi đồng ý với chú!