Người chồng mù – Chương 23
Tối nay Diệp Lan về muộn hơn ngày thường vì có hẹn đi ăn với bạn. Cũng lâu rồi cô không có tham gia tiệc tùng gì nhiều, nay nhóm bạn rảnh một chút nên tranh thủ rủ nhau đi xả stress. Khải cũng cùng nhóm nên hai người đi chung, ăn uống xong mọi người rủ nhau đi tăng hai hát hò, Diệp Lan cũng nhiệt tình tham gia nhưng đến 10h thì cô xin phép mọi người về trước.
Biết tính cô đi chơi có giờ giấc nên không ai ép mà vui vẻ tạm biệt nhau, Khải sợ Diệp Lan đi một mình không an toàn nên đưa ra ý kiến chở cô về. Cả nhóm cũng đồng tình ủng hộ nên cô cũng không từ chối ý tốt của bạn.
Hai người lên xe, vừa đi vừa nói chuyện phiếm thì lúc sau Khải hỏi Lan về cuộc sống riêng tư:
– Cậu và anh ấy sống tốt chứ?
– Cảm ơn cậu. Mình rất may mắn có được người chồng như anh ấy!
– Chúc mừng cậu nha!
– Mình cảm ơn!
Sau câu nói cảm ơn đó thì cả hai im lặng, Diệp Lan hướng mắt qua cửa sổ xe ngắm nhìn cảnh vật về đêm, nhớ lại thời học sinh năm nào của hai người thì bỗng dưng cô lên tiếng…
– Ngày ấy chúng ta là những cô bé, cậu bé mới lớn, tình cảm lúc đó nếu có chỉ là tгêภ mức tình bạn nhưng ở dưới tình yêu!
– Tớ hiểu!
– Cảm ơn cậu đã dành thứ tình cảm thân thiết đó cho mình! Đối với mình thì hai người bạn thân nhất, tốt nhất cũng chỉ có cậu và Trà My thôi. Mình mong muốn cả ba chúng ta vẫn cứ trân trọng nhau như thuở còn là học sinh ấy!
– Hứa với tớ! Phải sống thật hạnh phúc nhé!
– Mình hứa!
Khải gật đầu mỉm cười, nụ cười hôm nay thoải mái, ʇ⚡︎ự nhiên hơn rất nhiều rồi! Diệp Lan đọc được điều đó và thật sự rất quý trọng tấm lòng của Khải. Cô cũng mỉm cười thật tươi và nói lời từ đáy lòng mình:
– Mình chúc cậu sẽ sớm gặp được người như ý nha! Tìm được người ấy nhớ báo cho mình và Trà My đi xem mắt đấy nhé!
– Nhất định rồi!
Cả hai cùng cười sảng khoái sau mấy lời tâm sự vừa rồi, đi thêm đoạn nữa là tới nhà Diệp Lan, cô xuống xe thì Khải cũng xuống cùng, hai người tạm biệt nhau lần nữa thì đột nhiên Khải lên tiếng hỏi cô:
– Mình ôm cậu được không?
Chắc sợ cô không đồng ý hay sao mà Khải nói ngay ý thứ hai:
– Cái ôm chỉ như hai người bạn thôi!
Nghe Khải nói câu này thì Diệp Lan biết Khải đã hoàn toàn không bận sận nữa rồi, cô luôn mong giây phút hai người có thể trở lại là bạn bè vô tư của trước đây nên không ngần ngại dang tay ra nói:
– Được chứ!
Khải mỉm cười rồi tiến đến ôm cô, cái ôm đúng chất của hai người bạn thân không có chút vụ lợi…
– Mình vẫn là bạn của nhau như trước đây nhé!
– Cảm ơn cậu!
– Vào nhà đi!
– Về cẩn thận nha!
Khải vẫy tay chờ Diệp Lan đi khuất hẳn vào trong rồi mới lên xe rời đi! Tâm trạng thoải mái cậu với tay mở bản nhạc trữ tình êm dịu, lời bài hát nhẹ nhàng cất lên khiến tâm tình Khải thoải mái vô cùng… Tình cảm là ʇ⚡︎ự nguyện, nếu không thể thì hãy làm bạn, mà bạn hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc…
Diệp Lan lúc này lên tới phòng của vợ chồng mà không thấy Phong đâu, sang phòng bên cạnh cũng không thấy, cô nghĩ chắc anh lại loanh quanh đâu đó nên cô không đi tìm nữa mà lấy đồ đi tắm trước. Thế nhưng tắm xong đâu đấy rồi mà vẫn chưa thấy chồng về lại phòng, cô tính xuống nhà tìm thì vừa lúc Phong mở cửa bước vào…
– Em đang định đi tìm anh! Muộn rồi không ngủ mà anh đi đâu vậy?
– Anh ở dưới nhà! Mà biết muộn còn không chịu sấy cho khô tóc đi!
– Em tính sấy mà chưa thấy anh về phòng nên tìm anh trước! Thế anh ngồi đâu sao lúc em về không nhìn thấy vậy?
– Anh đứng dưới chờ em nhưng chắc em mải tạm biệt bạn nên không nhìn thấy.
Ui… Nghe âm giọng có chút hờn ghen đâu đây… Diệp Lan ᵭάпҺ ánh mắt nhìn chồng với kiểu dò xét thì Phong hắng giọng nhắc nhở:
– Em còn không mau sấy khô tóc rồi đi ngủ!
– Anh sấy giúp em đi!
Rõ là đang giận hờn nhưng không từ chối lời nhờ vả của vợ, Phong cầm máy sấy đi lại đẩy nhẹ cô ngồi xuống ghế rồi bắt đầu sấy tóc. Người ung dung ngồi hưởng thụ còn người đứng sấy tóc thì mặt sụ ra một đống. Diệp Lan thấy chồng kiểu hậm hực nhưng không nói ra được thì buồn cười lắm, có ý trêu chồng chút xíu nên cô dở bài làm nũng ra.
Diệp Lan xoay người lại, cô ʋòпg tay ôm lấy eo anh, cái đầu rúc rúc vào bụng anh làm trò thì Phong không nhịn được lên tiếng:
– Ngồi im thì anh mới sấy được chứ!
– Không ngồi im!
– Sắp khô rồi!
– Anh làm như bị ép thế em không dám nhờ nữa!
– Nói linh ϮιпҺ!
– Thế không phải thì sao anh không như mọi hôm?
– Không như mọi hôm bao giờ?
– Còn không à? Từ lúc em về anh mặt cứ xị ra, không ôm em, không hỏi em nhiều như mọi ngày, hay là anh chán em rồi?
– Không có!
– Hay em làm gì khiến anh phật lòng?
– Không có gì…
Diệp Lan tủm tỉm cười trước giọng buồn thiu của chồng, cô với tay tắt máy sấy tóc đi, ngước đôi mắt to tròn nhìn anh rồi hỏi:
– Chồng em ghen đấy à?
– Bật máy lên, tóc còn chưa khô hẳn đâu!
– Đàn ông ghen thì nhận chứ sao phải tránh!
– Ghen ai? Ai ghen?
Thấy chồng vẫn tránh né cô liền buông tay khỏi người anh, làm điệu bộ nhún vai rồi lại tủm tỉm cười hì…
– Thế không phải chồng em ghen à?
– Không!
– Thật không?
– Thật!
– Thế thì tốt rồi! Mình đi ngủ thôi chồng!
Diệp Lan nói rồi di chuyển nhanh về giường nằm thì Phong cũng thất thểu đi theo. Lên giường nằm, tay ôm vợ rồi đấy mà mặt thì cứ trầm ngâm trông đến Ϯộι nhưng cô nhất định thi gan với anh tới cùng, mặc chồng ôm thì cô vẫn quay lưng lại, cuối cùng Phong nhịn không được đành lên tiếng:
– Cậu Khải đó… Cậu ta…
– Cậu ấy sao ạ?
– Cậu ta vẫn còn theo đuổi em hả?
– Sao vậy?
– Lần sau đừng có cho cậu ta ôm đấy!
– Anh nhìn thấy à?
– Ừm…
Biết chồng mãi mới bộc lộ ra được mà Lan vẫn muốn đùa tiếp:
– Bọn em không có gì cả, cái ôm tình hữu nghị thôi!
– Không thích tình hữu nghị kiểu đó!
– Còn nói không ghen?
– Thế anh ghen không được à?
– Có chứ! Nhưng ghen một chút thì vui chứ ghen nhiều chút thì không vui tí nào… Hi…hi…
– Dám trêu anh hả?
– Chồng em ghen trông đáng yêu thật đấy… Hi hi…
Diệp Lan lại cười khiến Phong có chút xấu hổ, nhìn biểu hiện này Lan càng thấy chồng đáng yêu hơn nên rướn người hôn lên môi anh một cái rồi thủ thỉ:
– Bọn em vẫn chỉ là bạn như trước kia thôi, cái ôm hôm nay thực sự không có gì hết, người em chọn là anh và yêu duy nhất cũng là anh.
– …!!!
– Không tin em à?
– Tin! Chỉ là thấy hơi khó chịu khi cậu ta ôm em thôi!
– Cậu ấy xin phép em đàng hoàng, cái ôm rất vô tư không có gì hết! Chồng yên tâm chưa?
Tuấn Phong gật gật đầu nhìn Lan đầy cưng chiều nhưng cô lúc này lại ăn vạ chồng:
– Đền em cái cắn má hồi nãy đi! Vẫn còn đau đây này!
– Đền như nào?
Phong hỏi nhưng tay xoa xoa nhẹ lên má cô nhưng cô vẫn chu cái mỏ ra bắt vạ:
– Làm như nào mà em hài lòng là được!
– Thế thưởng cho củ khoai nóng nhé?
Giọng Phong đều đều nên Lan chưa nhận ra ý tứ của chồng mà vô tư nói:
– Đêm hôm không ăn khoai!
– Thế thì ăn xúc xích được không?
– Em mới đi ăn với các bạn về còn no lắm!
– Khoai không thích, xúc xích cũng không vậy ăn món truyền thống nhé?
– Món truyền thống là món gì?
– Món này…
Diệp Lan lúc này nhận ra món ăn truyền thống mà chồng nói là gì thì cũng không kịp phản ứng nữa rồi vì môi Phong đã khóa chặt môi cô, nụ hôn vừa bá đạo vừa chiếm hữu khiến cô cũng mê mẩn… Thế rồi cả hai nhanh chóng chìm vào cuộc yêu với tất cả cảm xúc ղóղℊ ҍỏղℊ tuyệt vời nhất cho tới khi hai thân thể dã dời mới chịu buông nhau ra…
Dù vẫn đang thở hổn hển vì cuộc vận động kịch liệt vừa mới đây nhưng Phong lại muốn trêu vợ mình:
– Giờ em đã hiểu món ăn truyền thống chưa?
– Ghét…Đồ lươn lẹo…
– Hi hi… Nhưng mà thích phải không?
– Không biết!
– Thế để anh làm lại lần nữa để em cảm nhận nhé?
– Thôi đi, em mệt dã người đây này! Mai còn đi cả ngày nữa đó!
Tuấn Phong nghe vợ kêu mệt thì bỏ hết vẻ đùa cợt mà chuyển sang nghiêm túc:
– Hay là em nghỉ thực tập ở công ty A đi, tập trung làm luận văn tốt nghiệp là được rồi!
– Em muốn ra trường đi làm thuận lợi hơn, cố gắng một chút là được!
– Nhưng nhìn em tất bật anh không nỡ!
– Công việc sau này còn nhiều bận rộn, áp lực hơn, đi thực tập chỉ là va chạm ban đầu thôi!
Phong gật gù hồi lâu thì muốn tâm sự với cô về tình hình của nhà mình:
– Em này! Không phải anh có ý tứ gì cả chỉ là anh không có chuyên môn kinh doanh nên không giúp được cho gia đình, mà một mình Huy cάпg đáng thì vất vả quá!
– Có Trà My về giúp rồi, anh yên tâm đi!
– Vì em không giống các cô gáι khác nên em không biết nhà mình có bao nhiêu chi nhánh công ty về đá quý. Hôm nay anh nói cho em biết rằng gia sản nhà mình rất lớn đồng nghĩa với lượng công việc rất nhiều và cũng phải đi thuê người có trình độ học vấn, ngoại giao tốt để về cùng quản lý kinh doanh với Huy. Bố có tuổi rồi, làm cùng Huy cũng chỉ một, hai năm nữa. Trà My về giúp thì em ấy cũng chỉ quản lý về tài chính được thôi vì đúng chuyên môn của mình nhưng em thì khác. Em học về ngoại giao, cái gì cũng biết lại thông thạo rất nhiều ngoại ngữ, nếu có em về sẽ giúp Huy rất nhiều trong việc phát triển công ty, mở rộng với các đối tác nước ngoài.
– Cho em suy nghĩ được không?
– Ừ. Em cứ suy nghĩ đi! Nếu em vẫn quyết định theo ý tưởng ban đầu của mình thì anh vẫn tôn trọng em!
– Vâng. Em cảm ơn ạ!
– Mình ngủ thôi!
Diệp Lan đúng là bốn năm làm dâu nhưng chưa bao giờ hỏi chồng hay bất cứ ai trong gia đình xem nhà anh giàu cỡ nào và có bao nhiêu tài sản lớn nhỏ. Cô chỉ biết qua lời đồn rằng nhà anh rất giàu, chữ giàu này chỉ gói gọn trong phạm vi là tỷ phú thôi nhưng xem ra còn hơn cả tỷ phú rồi. Cô chỉ nghĩ nhà chồng cô kinh doanh đá quý với quy mô vừa phải thôi chứ thực sự là cô không biết lại mở rộng như thế. Nói như anh thì gia sản của nhà có khi đến mấy đời con cháu ăn tiêu cũng không hết, thế mà từ bố mẹ đến anh hay Huy đều rất giản dị, sống không phô trương, ngoài việc cho thiên hạ thấy một biệt thự hoành tráng và 3 siêu xe thì mọi thứ đều bình thường…
Nhà người ta giàu có mà còn sống rất điềm đạm, đi từ thiện như đi chợ, nghĩ đến mấy người nhà cô thì không biết dùng lời nào để diễn tả cho hết những thói hư tật xấu mà còn tham lam nữa. Mỗi lần nghĩ tới là nản, lại nhớ mấy hôm trước bà mẹ kế còn mặt dày nhắn cô gửi tiền về để tu sửa phần mộ của các cụ nữa. Thực ra tu sửa cô không ngại đóng góp nhưng bà ta là người không từ thủ đoạn mục đích mà lấy cả lí do linh thiêng để tạo vỏ bọc cho hành vi, mục đích xấu của mình.
Cô biết là bởi cô có hỏi bác trưởng họ thì được biết đến cuối năm bác mới có chương trình, thế mà bà ta đã ngang nhiên nói dối không chớp mắt chỉ để lừa lấy tiền của cô tiếp. Hai mẹ con bà ta ăn chơi, phá hoại thế bảo sao bố cô làm còng lưng cả đời cũng không đủ hai mẹ con bà ta tiêu xài. Nhưng ông ta bị quả báo như vậy cũng là vì đối xử tệ với đứa con gáι ruột là cô, ông trời có mắt hết, luật nhân quả cũng không chừa một ai…
Diệp Lan nằm đó mà chưa vào giấc được bởi những suy nghĩ đang chiếm hết tâm trí cô. Cứ mỗi lần nhớ tới mẹ là cô hận mấy người đó lắm, hận chẳng thể cầm con dao mà kết liễu mấy người ᵭộc ác đó được… Nhưng không sao… Không kết thúc được ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của họ thì cô sẽ khiến cho họ ૮.ɦ.ế.ƭ từ từ…Các người cứ ăn chơi đi, sống bất nhân ác đức đi, rồi có ngày tôi sẽ khiến các người không còn gì cả, một đồng cũng không có, giống như cái ngày mẹ tôi phải tức tưởi rời khỏi cõi đời này vậy… Nhịn ทɦụ☪ bao năm rồi, thêm một chút thời gian nữa cũng không có là gì, các người cứ tranh thủ mà ЬắϮ пα̣t tôi đi, tranh thủ đi trong khi tôi còn nương tay nhẹ…
Tuấn Phong à! Xin lỗi anh nhé…Xin lỗi vì em không phải là một cô gáι lương thiện như anh nghĩ… Liệu rằng khi anh biết em là con người âm mưu thủ đoạn thì anh còn thương em nữa không???