Người chồng mù – Chương 17

Tuấn Phong nghe vậy thì nét mặt lo âu, hỏi dồn người bên cạnh:

– Cậu nói gì? Cô ấy không cầm kịch bản ư?

– Không biết làm sao mà cô ấy đi tay không bắt giặc thế kia! Tự tin thì cũng đừng mạo hiểm quá chứ! Hỏng chương trình của người ta thì ૮.ɦ.ế.ƭ dở!

Phong đứng ngồi không yên bởi anh rất hiểu vợ mình, gì chứ công việc cô rất luôn chu toàn và cẩn thận, càng không mạo hiểm bao giờ, chắc chắn đã có chuyện xảy ra với cô rồi… Nhưng vì không nhìn thấy được nên Phong chỉ đành bất lực đứng im tại chỗ. Ở đây đồng nghiệp cũng chỉ là quen biết chứ không thân thiết, em trai thì bận công việc không tới được, anh thấy giận bản thân mình vô dụng khi không giúp được vợ những lúc như này… Phong ở dưới vẫn đang mải trách giận bản thân mà không để ý tгêภ kia Diệp Lan vẫn ăn nói trôi chảy, lưu loát, giới thiệu thành phần khách mời không sai một tên, không thiếu một người thì bạn diễn cùng anh lại vỗ vai khen ngợi…

– Ây za… Xem chừng cái cô Diệp Lan này giỏi đó, phong thái tốt, giới thiệu mấy chục tên riêng mà toàn là tên của nước ngoài mà chính ҳάc tới một trăm phần trăm thế kia thì đúng là… chậc … chậc…

Nghe bạn diễn khen ngợi vậy Phong mới để tâm lắng nghe thì đúng là Diệp Lan nói không vấp váp gì mà xem chừng giọng nói còn rất vui vẻ và ʇ⚡︎ự nhiên nữa, hy vọng cô cứ ʇ⚡︎ự tin thế mà hoàn thành công việc. Phong giờ này đã nhẹ nhõm đi rất nhiều và anh cũng ʇ⚡︎ự nhắc bản thân phải cố gắng làm tốt như cô mới được.

Sau khi phần giới thiệu kết thúc Diệp Lan tiếp tục mời người chủ trì lên phát biểu ý kiến và sau đó là tới phần mở màn của buổi hòa nhạc. Phong là người mở màn cho chương trình này nên khi được cô nhắc tên thì anh được bạn trợ lý đưa lên tận sân khấu. Diệp Lan nhanh ý, ʇ⚡︎ự nhiên phối hợp cùng với bạn trợ lý, đỡ anh đi cùng tới chỗ để cây đàn, giúp anh ngồi vào vị trí cẩn thận. Tất cả hành động đồng thời với lời nói, cô như một người chuyên nghiệp lâu năm về chuyên ngành MC, ngôn từ mượt mà, cử chỉ đúng lúc không một động tác dư thừa…

Phần biểu diễn của Phong kết thúc tiếp sau đó là phần của Hạ Lan, khi cô ta lên sân khấu biểu diễn thì Diệp Lan lui xuống cάпh gà đợi, phát hiện ra Tuấn Phong còn đứng ở đây thì cô đi lại hỏi:

– Anh! Sao anh không vào trong kia ngồi, lát còn màn hòa tấu nữa đó!

– Em! Em có chuyện gì với kịch bản phải không?

– Sao anh biết?

– Là cậu bạn diễn cùng nói! Tại cậu ấy thấy em đi không lên sân khấu nên mới tò mò và còn nói em mạo hiểm. Anh biết là em không mạo hiểm, có phải xảy ra chuyện gì đúng không?

– Đúng là kịch bản bị mất vào phút chót nhưng anh yên tâm em sẽ làm rất tốt! Vợ của anh không dễ gì bị hại đâu. Bây giờ không phải lúc đi tìm ra kẻ nào đã lấy cắp mà việc chính cần làm là phải ʇ⚡︎ự tin hoàn thành tốt khiến cho kẻ muốn chơi xấu mình phải bẽ mặt.

– Em đã và đang làm rất tốt! Anh tin em!

– Cảm ơn chồng yêu của em! Bản nhạc vừa nãy anh đàn thực sự rất hay! Em rất thích!

– Ừ.

– Anh ngồi đây đợi nha, em lên tiếp tục chương trình đây!

– Ừm. Em đi đi!

Từ đó cho tới cuối chương trình Diệp Lan như càng thêm thăng hoa, lời nói càng mượt mà dễ nghe, các phần rất trình ʇ⚡︎ự không sai sót một chi tiết nhỏ nào. Không chỉ ban lãnh đạo, quan khách hài lòng mà tất cả các khán giả ở dưới đều được phen ngưỡng mộ tài năng của cô.

Khi kết thúc chương trình mấy vị lãnh đạo cấp cao của công ty sự kiện gặp cô trao đổi. Diệp Lan đối diện với những người có bộ пα̃σ siêu việt này thì hiểu mình phải nên làm gì cho nên khi được một trong mấy vị lãnh đạo đó hỏi tại sao cô lại không cầm kịch bản lên sâu khấu thì cô cũng không quanh co mà trả lời ngay:

– Trước tiên tôi thành thật xin lỗi các vị vì sự sơ suất của mình đã để thất lạc kịch bản trước giờ bắt đầu chương trình! Đây là lỗi không được phép của một MC chuyên nghiệp. Tôi biết hai từ xin lỗi không giúp cho công ty nếu bị sai sót dẫn tới phá hỏng buổi lễ lớn này, tổn thất đôi khi không còn nằm ở phần tiền của mà còn là cả danh tiếng bao năm gây dựng lên nữa nhưng tôi vẫn xin được nhận lỗi lầm này một cách chân thành đó là sự tôn trọng của tôi và là sự thành khẩn của tôi. Tôi cũng hiểu tất cả những khó khăn vất vả để có được thành quả lao động của mọi người và bản thân tôi không cho phép mình là một sai lầm không đáng có cho nên trước khi nhận lời làm việc cho quý công ty tôi phải chắc chắn mình đảm nhận được thì mới đồng ý hợp tác. Để chứng minh cho sự chắc chắn của mình thì tôi luôn cố gắng bằng cả hai trăm phần trăm sức lực và tâm huyết của mình và tôi luôn luôn nhắc nhở bản thân rằng khi một MC lên sân khấu việc cầm kịch bản theo là để cho ban lãnh đạo yên tâm chứ MC không nên phụ thuộc hoàn toàn vào kịch bản. Nếu thụ động sẽ không khiến cho bản thân tỏa sáng và phát huy hết khả năng vốn có của mình.

– Cô có phải là đang tìm cách nói lý cho sự việc đáng tiếc vừa xảy ra không?

– Không hề thưa ông! Những gì tôi nói và tôi vừa thực hiện xong đã chứng minh rất rõ năng lực và cách giải quyết của tôi!

Vị lãnh đạo nhìn thái độ rất bình tĩnh của Diệp Lan thì có chút hài lòng nhưng ông ta vẫn hỏi tiếp một câu nữa:

– Vậy sao khi đó cô không tìm ra kẻ nào đã lấy cắp kịch bản của cô mà quyết định tay không bắt giặc?

– Thưa ông! Ở vào hoàn cảnh đó tôi chọn cách xử lý vấn đề đó như thế nào chứ không ưu tiên chọn cách tìm kẻ gây ra vấn đề!

– Tốt! Tốt! Tuổi trẻ có bản lĩnh và năng lực!

Mấy vị lãnh đạo rất hài lòng về câu trả lời của Diệp Lan cũng như hoàn toàn thuyết phục cách xử lý công việc của cô hôm nay. Vị lãnh đạo chủ chốt đã đi ra tới cửa nhưng lại đột ngột quay lại nói với cô:

– Có sức trẻ, có bản lĩnh, có năng lực nhưng cô cần thêm chút mánh khóe nữa mới đứng vững tгêภ cương vị cao của mình. Con đường đi đến thành công không có dễ dàng!

– Dạ! Cảm ơn ông rất nhiều!

Tiễn mấy vị lãnh đạo ra về Diệp lan cũng đi ra phía ngoài tìm Tuấn Phong nhưng lại gặp Hạ Lan chờ sẵn. Bây giờ cô không còn là cô gáι 18 non nớt nữa rồi, bước sang tuổi 22 cũng va vấp đủ thể loại người trong xã hội, lại là người đi làm thêm khá sớm nên nhìn thoáng qua chị ta cô đoán được ý tứ phần nào có điều cô vẫn giữ thái độ hòa khí nhất để hỏi chuyện:

– Chị có chuyện tìm tôi sao?

– Cô đúng là vợ của Phong ư?

– Chị không tin vào lời giới thiệu của anh ấy?

– Tôi hỏi thì cô cứ việc trả lời, đừng có hỏi vặn lại tôi!

Đúng là cái kiểu nói năng của một tiểu thư được quen chiều chuộng, coi trời bằng vung, nhìn vẻ mặt sắp hết kiên nhẫn của cô ta Diệp Lan cười mỉa mai…

– Tôi không phải là cấp dưới của chị, càng không phải là nhân viên, kẻ ở nhà chị nên tôi không có nghĩa vụ phải làm theo ý chị muốn. Nói chuyện lịch sự còn chưa ăn ai lại thích dở thói kiêu căng ra đây à?

– Mày cũng khá đấy! Tao nghe qua về mày vẫn chưa tin lắm nhưng xem ra tao ᵭάпҺ giá mày hơi thấp rồi!

– Ô… Không ngờ tôi lại quan trọng với chị đến vậy, người bình thường như tôi mà được tiểu thư Hạ Lan đây mất công cho người đi điều tra cơ đấy! Hây… Cũng cảm ơn sự ᵭάпҺ giá cao của chị dành cho tôi nhé nhưng tôi thì không có ᵭάпҺ giá nào cho chị cả!

– Mày…

– Nếu chị không có gì để nói thì tôi xin phép ra tìm chồng kẻo muộn!

– …!!!

Một lời này như câu trả lời thẳng mặt Hạ Lan rằng cô đây chính ҳάc là vợ của Tuấn Phong, ánh mắt người đi vui mừng chiến thắng còn kẻ ở lại mặt đậm nét thù hằn…

Diệp Lan ra tới ngoài tìm chồng thì thấy Tuấn Phong đang chờ mình, cô nhanh nhẹn đi về chỗ anh ᵭάпҺ tiếng:

– Anh! Mình về thôi!

– Sao lâu vậy em?

– Dạ, còn vài việc cần xử lý giờ này mới xong ạ! Mà hôm nay chồng em đàn hay quá!

– Em cũng rất giỏi nữa! Một mình cân cả chương trình lớn!

– Em may mắn thôi ạ!

– Tối nay anh phải thưởng hậu hĩnh cho em mới được!

– Anh bật mí đi để em khỏi hồi hộp!

– Không! Bí mật mới vui!

– Hihi…

Hai vợ chồng tгêภ đường về nhà, Tuấn Phong có nhắc tới sự việc bị mất nội dung kịch bản vào phút cuối thì Diệp Lan gạt chuyện đó đi. Cô bảo anh không cần bận tâm nhiều chuyện này bởi những gì cô thể hiện vừa xong đủ để ᵭάпҺ bại người có mục đích xấu đó rồi. Tuy nhiên Phong cứ bận sận rằng mình không giúp đỡ được cho vợ, để vợ thiệt thòi.Diệp Lan nhận ra tâm ý của chồng, cô muốn anh vui vẻ trọn vẹn nên an ủi:

– Em đã làm tốt rồi! Kẻ nào muốn hại em thì chỉ khiến bản thân họ kém cỏi hơn thôi!

– Biết là vậy nhưng anh không muốn em bị người khác chơi xấu!

– Được rồi! Tâm ý của chồng em hiểu. Từ sau em sẽ cẩn thận hơn, anh yên tâm nha!

– …

Thấy chồng vẫn cứ lăn tăn thì cô mới trêu:

– Anh này!

– Sao em?

– Em giả sử nhé! Nếu người hại em là chị Hạ Lan, anh có thẳng tay giúp em lấy lại công bằng không?

– Không ai có quyền ҳâм ρhạм, hãm hại em, bất cứ đó là ai thì anh cũng không nể mặt!

Thấy chồng không cần suy nghĩ mà trả lời dứt khoát thì Diệp Lan hạnh phúc lắm. Một lời ҳάc nhận này đã quá đủ với cô rồi, làm đến cùng hay không, không còn quan trọng nữa…

– Ai làm việc xấu người đó chịu quả báo. Em có chồng thương như này là mãn nguyện rồi!

Tuấn Phong kéo vợ sát lại mình ôm chặt, anh xoa đầu cô rồi lại thơm lên trán cô một cách yêu chiều:

– Dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng đứng về phía em!

– Cảm ơn chồng yêu của em nhiều nhiều!

Kẻ hại Diệp Lan tưởng chừng sẽ hạ bệ cô khiến cô thất bại nhưng không ngờ sự việc này lại là một đòn bẩy tạo thêm tiếng vang cho Diệp Lan hơn nữa. Trước đó đã nổi tiếng rồi nhưng qua lần này cô chính thức trở thành một MC chất lượng hảo hạng bởi có thành tích đọc lưu loát trôi chảy hơn 2000 từ và 45 tên riêng không cầm gì tгêภ tay. Trước đó chưa có ai có được thành tích nổi bật này nhưng bây giờ đã có cô – Diệp Lan và cũng từ đây cô được mệnh danh là “MC không cầm kịch bản”.

Hạ Lan từ hôm về nước thì chăm chỉ tham gia hoạt động cùng với nhóm của Phong, mặc dù Phong ngó lơ nhưng cô ta vẫn cứ kiên trì theo sát anh.

Hơn một tuần nữa Phong có chương trình biểu diễn từ thiện ở các tỉnh phía Nam, lần này cô ta không có tham gia được vì bận diễn show. Hai vợ chồng Phong cứ đinh ninh là không cần phải giáp mặt cô ta nữa thì đúng hôm cả đoàn chuẩn bị lên đường thì cô ta xuất hiện. Diệp Lan nhìn thấy cô ta cùng trợ lý của mình đi đến thì ghé tai Phong nói:

– Người cũ của chồng đến rồi!

– Sao cơ?

– Tình yêu cũ ấy!

– Cô ta không có trong danh sách lần này mà!

– Vừa đến rồi đó! Nhìn có vẻ rất hào hứng!

– Mặc kệ cô ta đi!

Diệp Lan nghe chồng nói vậy thì lại nói trêu anh:

– Ch.ết thật! Người ta nói cái gì mà người yêu cũ là thành phần a…b… c gì lắm, không biết có rơi vào hoàn cảnh của chúng ta không nữa?

– Em yên tâm! Lòng anh vững như bàn thạch!

– Em chỉ đi cùng anh nốt chuyến này thôi, sau đó em bận học rồi làm sao theo sát anh được, em thấy hơi lo!

– Đã nói em cứ yên tâm mà lại. Anh có chuẩn bị hết rồi!

– Chuẩn bị hết là sao?

– Anh tìm được trợ lý riêng cho mình rồi! Là nam nên em cứ yên tâm học hành, việc khác em khỏi lo!

– Thật hả?

– Thật một trăm phần trăm! Cậu trợ lý này em cũng biết đó!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *