Người chồng mù – Chương 3

– Cậu Huy! Cô Diệp Lan đã về, phiền cậu báo với cậu Phong một tiếng giúp tôi!

– Dì cứ xuống trước, để cháu dẫn chị dâu vào là được!

– Vâng.

Dì Na đi xuống nhưng người thanh niên tên Huy này còn chưa cho cô vào ngay mà nở nụ cười như có, như không thăm dò một lượt:

– Chị dâu trẻ đã tìm hiểu kĩ anh tôi chưa mà dám đến đây vậy?

– Nếu anh đã gọi tôi một tiếng chị dâu thì nên mở cửa rộng ra để tôi đi vào gặp chồng tương lai của tôi mới phải chứ?

Tuấn Huy hơi bất ngờ về Diệp Lan, mặt rõ non nớt nhưng lời lẽ thì không non chút nào, không có vẻ ủy mị, sướt mướt giả tạo như mấy cô gáι lần trước… Khá bất ngờ đấy nhưng Huy vẫn đứng chắn trước cửa, anh lại cười, không ra chê bai, cũng không ủng hộ:

– Cô không sợ phải làm vợ một người mù, vừa xấu xí, vừa khó tính như anh tôi à?

– Tôi đã đến đây thì câu hỏi đó có phải là quá thừa thãi không?

– Không chỉ có những điều tгêภ mà anh tôi còn không thể mang lại cho cô tư cách làm mẹ cô cũng chấp nhận ư?

– Anh là quαп Һệ như nào với chồng sắp cưới của tôi?

Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tuấn Huy mà Diệp Lan hỏi ngược lại khiến cho Huy hơi chσáпg, cậu cảm thán trong lòng: “Đúng là không hề tệ đấy!”

Tuấn Huy đưa tay hất tóc, lấy lại phong độ rồi trả lời:

– Là em trai!

– Vậy phiền chú tránh ra! Nếu chú còn ngăn cản tôi, còn tiếp tục hỏi tôi những lời như này thì tôi sẽ xuống nhờ mẹ can thiệp đấy!

Lại lần nữa Tuấn Huy được phen ngạc nhiên, cô gáι này càng ngày càng hay đấy, lại còn thay đổi cách xưng hô ngay lập tức, lá gan quả thật không nhỏ chút nào. Huy không nói nữa mà làm như mình bị lời nói vừa rồi dọa cho sợ mà đứng nép qua một bên và làm động tác mời cô bước vào. Phần sau này để cho anh trai ʇ⚡︎ự giải quyết thôi…

Diệp Lan cũng chẳng muốn đôi co nữa, đã đến đây thì giờ có là vào hang cọp cũng phải cứng rắn. Tự trấn an là vậy thế nhưng khi bước vào bên trong phòng, chứng kiến hình ảnh người chồng trong lời đồn thì cô mới thật sự thấy sợ hãï…

Tuấn Phong ở bên trong nãy giờ cũng nghe hết những gì em trai và cô vợ sắp cưới này đối đáp với nhau rồi, quả là những cô gáι bất chấp thì không biết sợ.

Diệp Lan đưa tay vuốt nhẹ ռ.ɠ-ự.ɕ một cái rồi làm như không có gì, cô giữ cho giọng trong nhất có thể nói với người là chồng trước mặt:

– Chào anh! Tôi là Diệp Lan, tôi biết chúng ta là lần đầu gặp mặt nhưng tôi cũng đoán là anh đã cho người tìm hiểu về tôi ít nhiều rồi và lúc này tôi có thể đứng trước mặt anh cũng là chuyện được cho phép. Tôi không mong muốn chúng ta sẽ có tình cảm yêu đương như các cặp đôi khác nhưng mong muốn sống hòa bình chắc là được phải không anh Lê Tuấn Phong?

Lúc đầu Phong đã ʇ⚡︎ự dặn mình là sẽ im lặng mà không nói thêm gì nhưng nghĩ tới những điều mình biết thì lại không nhịn được mà thốt ra những lời như sắc lẹm:

– Cô có tư cách nói mấy điều này à?

– Ý anh là sao?

– Cô còn không biết mình đến đây với nhiệm vụ gì ư?

– Tôi không hiểu anh muốn nói gì?

– Ha ha…Cô đúng là ʇ⚡︎ự ảo tưởng, chẳng qua mẹ tôi tốt bụng cho cô chút sĩ diện với người làm trong nhà thôi!

Cũng nghe đồn anh ta chỉ mù lòa, xấu xí, thế nhưng đến đây rồi mới biết còn có thêm cả kiểu khó tính, khó nết, ăn nói hạ ทɦụ☪ người khác nữa nhưng không kiên trì thì không phải tính cách của cô:

– Tôi là con dâu được mẹ anh lựa chọn, đó mới là điều tôi bận tâm!

– Tôi nói thế mà cô vẫn không hiểu à?

– Anh muốn tôi hiểu gì? Nếu anh không thích tôi thì tôi cũng không quan tâm đâu! Bố mẹ anh nhận tôi là đủ rồi!

Tuấn Phong nghe Diệp Lan nói vậy thì cười to, anh lại buông lời chế giễu tiếp:

– Cô cần tiền lắm sao?

Những người được ngậm thìa vàng từ nhỏ như Tuấn Phong thì hiểu hết sao được những người thiếu hụt như cô. Dù nhà cô khá giả đấy nhưng cô chưa bao giờ được hưởng thụ cuộc sống có tiền thoải mái, chưa một lần biết đến những bữa tiệc sang trọng lịch sự, mà đến ngay việc đối đãi ngày thường của một đứa con đẻ cũng không có thì lấy đâu ra những thứ cao sang hơn…

Thật lòng không muốn đối đáp anh ta nhưng cuối cùng Diệp Lan vẫn phải trả lời cho câu hỏi ngang ngược này:

– Đúng! Tгêภ thế gian này có ai dám nói sống mà không cần tiền, không thích tiền!

– Bảo sao nghe đồn về tôi như thế mà cô không sợ, còn dám 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 đến đây! Cả nhà cô đúng là một lũ hám lợi bất chấp!

– …

Uỳnh…Oàng…Như có thứ gì đó ᵭ.ậ..℘ mạnh vào đầu cô…Cô thực sự không muốn tin vào điều mình vừa nghe thấy nên hỏi lại:

– Anh vừa nói gì? Tôi 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓?

– Sao? Lại tiếp tục giả nai à? Đừng có diễn tuồng trước mặt tôi vì tôi quá quen thuộc rồi! Nhà cô vì cần tiền nên mới có chuyện hôn sự đến nhanh như này, còn cho cô sang nhà tôi trước vì sợ mẹ tôi đổi ý! Thực sự cô không hề đáng giá tới 50 tỷ đâu nhưng không hiểu sao mẹ tôi lại quá hào phòng mà chịu chi mạnh tay như vậy!

– 50 tỷ?

– Sao? Đừng nói với tôi cô là con gáι của ông Đặng Chu mà không biết công ty của nhà cô vừa rồi bị thiệt hại một số vốn khá lớn đấy nhé! Nhưng vì công ty của nhà mà cô chịu 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 đến đây làm dâu trong khi tuổi đời còn quá trẻ thì cũng khá đấy! Đúng là tôi nên nhìn nhận lại năng lực của cô rồi!

Hóa ra là mấy con người kia đã bán tôi cho nhà họ Lê này. Thế mà lúc đầu tôi còn tưởng mình còn chút danh dự nhỏ nhoi, hẳn là được những ba chỗ để tôi lựa chọn cơ đấy…Nhưng cuối cùng là tôi bị chính bọn họ xem như một con lừa, bị bán đi mà tôi vẫn nghĩ mình được lựa chọn, dù là sự lựa chọn kém cỏi thì cũng còn hơn là mang tiếng là 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓. Dù bản thân đã có phòng bị với sự thay đổi đột ngột của mấy người nhà đó thì cũng không qua khỏi cửa ải ทɦụ☪ nhã này…

Bên nhà mày bán và bên mua là nhà anh ta đấy…Ha ha…Bảo sao dì Na và chú Thẩm lái xe lại nhìn cô với ánh mắt lạ lùng khi đón cô sang đây nhưng cũng còn may là họ chưa tỏ thái độ khinh khi và bố mẹ anh ta còn tốt bụng, trước toàn thể người làm đã nhận cô là con dâu, cho cô chút sĩ diện ở nhà này….

Người ngoài tuy mua cô về nhưng người ta lại chừa cho cô chút mặt mũi nhưng còn những người mang danh người thân lại lừa bán cô đi. Mà bán thì mới có giá cao thế chứ, hẳn những năm mươi tỷ cơ mà…

Nỗi cay đắng, nỗi uất ức trào dâng lên tận cổ nhưng bây giờ cô chỉ có thể nuốt hết xuống, nếu đã khổ tận thế này, ทɦụ☪ nhã thế này rồi thì cần gì phải vớt vát sĩ diện nữa, mà còn gì nữa đâu mà vớt vát, những lời vừa nãy đủ để thấy anh ta khinh thường cô đến thế nào rồi…

Biết mình chẳng còn đường lui, cũng đủ tủi ทɦụ☪ rồi nên cô quyết định tùy cơ ứng biến:

– Tôi không 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 mà là được gả đến đây! Bố mẹ anh đã chấp nhận tôi là dâu con rồi nên việc ai đó nghĩ gì tôi không quan tâm.

Vốn đã không hài lòng về việc mai mối của mẹ nhưng vì sợ bà buồn nên anh mới miễn cưỡng chấp nhận hôn sự này, có điều nghe trong lời nói của Diệp Lan có chút ngang ngạnh nên Tuấn Phong càng thêm bực tức mà buông lời chế giễu cô:

– Tôi đúng là ᵭάпҺ giá cô hơi thấp đấy!

– Cảm ơn anh quá khen!

– Nếu đã bất chấp muốn ở đây đến thế thì từ từ mà tận hưởng cuộc sống ở đây đi! Nhà tôi đã mất tiền thì cũng nên tận dụng triệt để chứ nhỉ?

– Tôi sẽ cố gắng làm anh hài lòng!

– Cút ra ngoài!

– …

Bị đuổi ra ngoài nhưng Tuấn Huy tốt bụng cũng chỉ cho cô vào căn phòng phía bên trong, phòng này cách phòng chính của Tuấn Phong một cάпh cửa kéo. Diệp Lan không nói gì mà lặng lẽ đi vào bên trong, một căn phòng nhỏ bé nhưng rất sạch sẽ, đối với cô thế này là đủ rồi, chỉ cần anh ta không đối xử quá tệ thì cô vẫn còn cơ hội ở lại đây…

Tuổi thơ không được may mắn, mẹ mất sớm, sống với gia đình ngoài bà nội ra thì không có ai yêu thương cô. Từ lúc lên năm tuổi cô đã cảm nhận dần cuộc sống nơi đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 rồi, đến bây giờ cô cũng không khá hơn được, thật là đáng buồn. Cứ tưởng được gả đi nhưng rốt cuộc là bị bán đi và nhà người ta mua về làm người giúp việc kiêm chức danh làm vợ. Có lẽ tгêภ thế gian này chỉ có cô là thảm nhất mà thôi…

Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy tư của Diệp Lan, nhìn thấy số của Trà My cô vội gạt nước mắt rồi nghe máy:

– Tao đây!

– Mày sao rồi?

– Không sao!

– Anh ta có như trong lời đồn không? Tao lo cho mày quá!

– Không như mọi người nói đâu, tại cứ mỗi người một câu phóng đại lên thôi! Tất nhiên là bọn tao mới gặp nhau lần đầu nên cũng chưa có gì để nói cả!

– Ừ, như vậy tao cũng đỡ lo rồi! Thương mày quá nhưng tao chẳng giúp được gì!

– Mày nói chuyện với tao như này là tao thấy vui lắm rồi, nếu trước đây không có bà nội, có mày chắc tao sẽ thảm lắm!

– Bạn bè cứ nói đi đâu vậy, chuyện chồng con tao không giúp được nhưng những chuyện khác tao hết sức giúp đỡ nên cứ alo hiểu không?

– Ừ!

– Nghỉ đi, mai gặp nha!

– Ừ!

Sau cuộc nói chuyện với Trà My thì Diệp Lan đã bình tâm lại, cô lau khô nước mắt rồi đứng dậy lấy đồ đi tắm, làm gì cũng cần phải sạch sẽ thơm tho. Cô tắm xong thì ℓêп gιườпg nằm ngủ một giấc, chắc anh ta không ưa mình nên giờ này cũng chưa yêu cầu gì đâu, cứ ngủ trước đã.

Ở phòng bên này Tuấn Phong nói chuyện với em trai:

– Em thấy cô ta thế nào?

– Mới mười tám tuổi mà miệng lưỡi cứng ra phết! Có vẻ bà chị dâu này không giống mấy cô gáι lần trước mẹ đưa về!

– Em gọi hai từ chị dâu ngọt sớt nhỉ?

– Hôm nay trước mặt mọi người mẹ đã nhận chị ấy là con dâu rồi, anh nghĩ em không gọi mà được chắc!

– Bỏ đi!

Tuấn Huy thấy anh trai lại thở dài thì khuyên nhủ:

– Thôi, anh chịu khó một thời gian, anh cứ giữ thái độ lạnh nhạt như trước đây với mấy cô gáι thì em nghĩ cô ta chắc cũng không ở lại được bao lâu đâu. Mới mười tám tuổi, cái tuổi chỉ muốn ăn chơi thì được mấy bữa mà anh phải sốt ruột! Nghe em, đừng dại mà làm phật ý mẹ, em vừa hóng được Dì Na bị mắng khi gọi người ta là Diệp Lan đấy!

– Mẹ mắng dì Na?

– Ừ! Vì Ϯộι không gọi đúng vai vế đấy!

– Chưa bao giờ mẹ mắng dì Na đâu, cô ta thế mà ghê gớm thật!

– Đấy! Mẹ đã để cho cô bé này một vị thế trong nhà thì anh cũng lựa mà xưng hô, với mẹ không được khỏe nên anh cũng đừng manh động!

– Được rồi! Nói lắm quá! Ra ngoài đi!

– Ơ…. Có vợ cái là đuổi thằng em đi ngay đấy à?

– Từ mai đến công ty làm việc giúp bố đi!

– Ơ…Đuổi em thật à?

– Biến luôn đi!

****

Diệp Lan ngủ một giấc dài thì mới tỉnh dậy, cảm giác ς.-ơ τ.ɧ.ể khỏe hẳn ra, cô sửa sang đầu tóc gọn gàng, tính đi sang phòng của Tuấn Phong thì đúng lúc có tiếng gõ cửa vang lên. Cũng canh đúng giờ đó chứ nhưng phải cẩn thận với tên khó tính này mới được. Diệp Lan vừa kéo cάпh cửa thì đã thấy Phong đứng trước mặt khiến cô có chút giật mình nhưng cũng mau lấy lại sự bình tĩnh mà hỏi và vấn đề chính:

– Anh cần tôi giúp gì ạ?

– Cô cũng giỏi nhỉ? Cô quên thân phận của mình ở đây rồi hay sao mà dám ngủ nướng đến giờ này?

– Xin lỗi, hôm nay tôi hơi mệt nên ngủ quên. Lần sau sẽ không xảy ra như vậy nữa!

– Tôi ghét nghe lảm nhảm mấy lời này! Nghe tôi dặn đây!

– Anh cứ nói đi!

– Tôi vì nể mẹ tôi nên sẽ cho cô một danh phận ở đây nhưng khi chỉ có hai người thì cô nên biết mình làm gì rồi đó!

– Thực ra tôi không quan tâm anh xem tôi là gì nhưng dù sao cũng cảm ơn anh! Anh yên tâm, tôi không phải kẻ thích gây chuyện hay tò mò, tôi sẽ hết sức chú ý bản thân mình để không làm mất mặt anh, những gì cần nói tôi mới nói, còn không cần thiết tôi sẽ không hé ra nửa lời, cũng không đi quá phận, anh bảo đi đằng Đông thì tôi nhất định không đi đằng Tây!

Mấy lời định nói ra tiếp lại bị câu nói kia của Diệp Lan chặn đứng lại, cuối cùng Tuấn Phong chỉ nhàn nhạt lên tiếng:

– Đi xả nước để lát tôi tắm!

– Vâng.

Nếu anh đuổi thẳng thừng cô gáι này thì mẹ anh nhất định đau lòng mà sinh Ьệпh thêm, vì theo anh biết trong các cô gáι mẹ anh đã từng lựa chọn thì cô gáι này có vẻ bà rất thích, mà giá tiền bà bỏ ra cũng khá cao. Không nghĩ rằng một cô gáι non trẻ thế mà lại được lòng cả hai người từng trải là bố mẹ anh… “Diệp Lan! Nếu cô thích ᵭάпҺ đổi để sống ở đây đến vậy thì tôi sẽ giúp cô hưởng thụ dần”

Nghe tiếng bước chân Diệp Lan trở lại phòng thì Tuấn Phong đứng dậy nói trước:

– Cô đưa tôi vào tới cửa phòng tắm, còn lại để tôi ʇ⚡︎ự làm mọi việc!

– Nhưng anh không nhìn thấy làm sao mà đi tiếp được!

– Tôi bảo sao thì cô cứ nghe vậy đi!

– Vâng! À…anh có cần cạo râu đi không, tôi thấy râu của anh mọc dài và rậm quá! Hay tôi cứ chuẩn bị…

Nhưng lời của Diệp Lan còn chưa nói hết thì đã bị Tuấn Phong cắt ngang với thái độ rất khó chịu:

– Đừng để tôi nhắc tới lần thứ hai, việc gì không liên quan đến cô thì im miệng đi!

– Tôi nhớ rồi!

– Ra ngoài đợi!

– Vâng.

Diệp Lan trả lời rồi đi về phòng của mình, xem ra người đàn ông này quả thật còn khó hơn cả lời đồn thổi. Rõ là mới 25 tuổi cớ sao lại để râu rậm và tóc thì quá dài khiến cho mình già đi như ông chú 40 mươi ấy, trông đáng sợ thật…

Cô vẫn ngồi ᵭộc thoại một mình thì lúc sau có tiếng gọi của Tuấn Phong, Diệp Lan không dám chậm trễ mà nhanh chóng chạy lại nhưng vừa tới cửa phòng tắm thì cô bị giật mình bởi hình ảnh trước mặt, cô vội vàng quay ngoắt đi miệng lắp bắp:

– Sao…Sao anh không mặc quần áo vào mà có mỗi cái khăn tắm thế kia?

Tuấn Phong nghe cô hỏi thì nở nụ cười chế giễu:

– Sao vậy? Cô chấp nhận 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 đến nhà tôi, mục đích như nào đã rõ mà giờ còn ra vẻ sợ sệt à?

– Tôi…Tôi…

– Từ giờ cô không chỉ có mỗi việc hầu hạ tôi chuyện vệ sinh cá nhân, mà ngay cả việc làm ấm giường cũng không thoát nổi đâu, thế nên đừng có vẻ giả nai làm gì khiến tôi bực mình thêm!

– Tôi hiểu rồi!

– Hư…Tôi biết cô còn có mặt giả tạo này nữa mà nhưng không ngờ lại thay đổi thái độ nhanh vậy! Chưa hết ngày đã để tôi nhìn ra tâm ý vậy thì ở đây lâu sao được! Cô có biết tôi ghét nhất là loại phụ nữ nhiều mặt như cô không? Thật ghê tởm! Người như cô mãi không có cơ hội gần giường của tôi đâu!

Với tình hình này thì những ngày tháng sau này của cô quả thật không dễ dàng rồi…Cố nuốt hết mọi ấm ức vào trong lòng, lên tiếng hỏi anh ta:

– Anh mặc bộ đồ nào để tôi lấy giúp?

– Cô là cố tình đúng không?

– Ơ… Cố tình gì ạ? Tôi không hiểu!

– Đáng ૮.ɦ.ế.ƭ! Mắt tôi như này còn hỏi tôi mặc bộ nào? Cô muốn cút ra khỏi đây không?

– Tôi… Tôi xin lỗi! Tôi không có ý thế! Anh bớt giận, để tôi lấy quần áo giúp anh!

Tuấn Phong bực bội nên cũng chả thèm để ý cô có mặt ở đây mà thản nhiên thay quần áo, Diệp Lan cũng chỉ đành có thể lơ đi mà nhẫn nhịn tiếp… Đúng rồi, chấp nhận ở đây thì cô phải chấp nhận mọi sự khắc nghiệt từ con người này, ai bảo cô không còn sự lựa chọn nào nữa…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *