Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 15
Phương Diệp ngủ đủ giấc khôi phục được một nửa sức lực, cô uể oải lắc đầu vài cái. Tгêภ bàn có sẵn mâm cơm, có vẻ đem vào lâu rồi nên thức ăn nguội hết. Phương Diệp ăn ngon lành, cô dựa vào ghế, tгêภ người bốc mùi khó chịu. Phương Diệp đi tới tủ quần áo, bên trong có hai bộ váy dài, kiểu dáng hiện đại đúng gu cô thích. Xem ra Duy Bách đã chuẩn bị tất cả cho cô, tâm trạng Phương Diệp tốt hơn một chút. Cô lấy chiếc váy màu xanh dài qua gối đi vào nhà vệ sinh. Tất cả mọi hành động của Phương Diệp đều được quan sát bởi cặp mắt ϮιпҺ quái của Lâm Sẹo. Ông ta cách một màn hình nhưng có thể định đoạt tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của người khác.
Phương Diệp đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối như tổ quạ, cô chợt khựng lại. Trong nhà vệ sinh không mở điện, cô dùng khả năng nhạy bén của mình quan sát mọi ngóc ngách. Phương Diệp bĩu môi, cô đem chiếc khăn tắm phủ lên chiếc kệ dán tường, trong lòng thầm mắng Duy Bách ngay cả nhà vệ sinh cũng gắn camera. Tắm rửa xong Phương Diệp thấy nhẹ nhõm cả người, mái tóc dài còn ướt nhẹp, nhỏ từng giọt xuống sàn. Lúc Phương Diệp trở ra đã thấy Duy Bách ngồi tгêภ ghế. Anh nhìn cô rồi quay sang chỗ khác, gằn giọng.
– Cô nhàn hạ quá nhỉ?
– Chứ cậu bảo tôi làm gì, cậu nhốt tôi cả ngày ở đây chỉ để mua vui thôi hả?
– Cô nói lại lần nữa xem.
Phương Diệp khuôn mặt đỏ bừng, lời nói không thoát ra khỏi họng bởi vì Duy Bách đang siết chặt cổ cô. Ánh mắt đầy hung ác ám ảnh Phương Diệp, cô kháng cự lại, dùng tay ᵭάпҺ loạn xạ. Duy Bách càng dùng thêm lực, anh thở hắt ra, hất văng cô xuống sàn.
– Tôi sẽ để cô từ từ nếm thử mùi vị sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ!
– Tại sao… Tại sao cậu lại hận tôi đến vậy?
– Cô giả vờ hay thật. Biết mẹ tôi vì sao ૮.ɦ.ế.ƭ không, biết vì sao tôi đi theo con đường này không… tất cả đều do cô ban tặng.
Hốc mắt Phương Diệp ngấn nước vì đau, cố gắng ngồi dậy.
– Mẹ cậu ૮.ɦ.ế.ƭ có liên quan gì đến tôi chứ?
– Năm đó mẹ cô dùng tiền sỉ ทɦụ☪ bà ấy, khiến bà ấy không chịu nổi kích động, cô cũng biết mẹ tôi bị Ьệпh tιм mà…
Phương Diệp bị câu nói của Duy Bách làm cho suy sụp hoàn toàn. Cô không còn gì để nói, thật sự cô không biết có chuyện này. Trái tιм như có ai cầm dao cứa vào, cô ngồi bệt xuống sàn, chỉ nghe tiếng đóng cửa đầy giận dữ của Duy Bách.
***
– Chú Hai xem gì vui vậy?
Chu Linh được Lâm Sẹo gọi đến, thấy ông ta nhìn điện thoại rồi mỉm cười liền tò mò hỏi. Lâm Sẹo tắt điện thoại rồi chậm rãi đáp.
– Xem người khác cãi nhau nên thấy vui.
– Chú thật là, hôm nay gọi cháu đến chắc không phải để tâm sự chứ?
Chu Linh là con gáι của em trai Lâm Sẹo, ba mất từ lúc cô ta còn nhỏ nên được Lâm Sẹo nuôi dưỡng đến tận bây giờ. Dù sao cũng là người nhà nên ông ta đối xử có phần thiên vị hơn. Mỗi khi nói chuyện vết sẹo tгêภ mặt ông ta cũng chuyển động theo, trông rất dữ tợn.
– Lần này cháu lui về giúp thằng Cường, hai đứa phụ trách bố trí địa điểm giao ᴅịcҺ. Nhất định không được để bọn khác nhòm ngó.
– Cháu hiểu, nhưng mà lần giao ᴅịcҺ này rất lớn, với quy mô của chúng ta không thể đảm bảo an toàn cho tất cả. Cháu nghĩ nên thuê thêm người.
Lâm Sẹo ๓.â.-ภ ๓.ê chiếc nhẫn vàng to tướng tгêภ tay, ông ta đăm chiêu suy nghĩ. Chu Linh nói cũng có lý, nếu để xảy ra sơ xuất chắc chắn uy tín của ông ta sẽ bị hạ thấp. Thế nên cần bố trí thêm lực lượng bảo vệ. Duy Bách một lúc sau cũng có mặt, nghe ý kiến của Chu Linh anh tán thành.
Từ chỗ Lâm Sẹo xuống bản mất ba giờ đồng hồ, do đó đêm nay Chu Linh ở lại. Cô ta khó có dịp ở gần Duy Bách nên tranh thủ cơ hội, tính cách cô ta không thích ép buộc người khác, nếu không chỉ cần nói một tiếng với chú ruột, Duy Bách nhất định không có cơ hội từ chối. Anh ngồi tгêภ mỏm đá cao hút tђยốς, Chu Linh đứng bên cạnh ung dung ngắm sao.
– Anh có tâm sự hả?
– Sao cô biết.
– Chỉ cần nhìn vào mắt anh thì em đã biết… có phải vì cô nhà báo kia không?
Duy Bách không trả lời càng khiến Chu Linh khẳng định mình nói đúng. Bản thân cô ta ganh tỵ với Phương Diệp, cô rất đẹp. Mái tóc màu nâu xoăn nhẹ, đôi mắt phượng kéo dài, môi hồng căng mọng, đặc biệt làn da trắng sứ mê người. Cô là ta phụ nữ nhưng nhìn vào si mê huống chi đàn ông. Duy Bách hôm nay được trút hết nỗi lòng. Anh không thể đổ hết trách nhiệm lên người Phương Diệp, buộc cô phải thấy có lỗi, nhưng trong hoàn cảnh này anh biết làm gì khác. Đôi khi hành động của anh tuy tàn nhẫn nhưng lại bảo vệ cô. Chu Linh nhặt một viên đá ném mạnh vào bụi cây phía trước, tiếng kêu đầy đau đớn của một con thỏ vang lên. Cô ta mỉm cười hài lòng.
– Anh là người thông minh, em tin anh biết cách giải quyết vấn đề. Đừng để em đợi lâu quá.
***
Phương Diệp cả đêm ngồi bệt dưới sàn, cô thϊếp đi lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy cả người ê ẩm. Cô ít hay khóc nhưng đêm qua đã khóc một trận thỏa thích. Phương Diệp cảm thấy mình mắc nợ Duy Bách, nếu mẹ cô là người gây ra chuyện đó, cô không biết đối mặt với cậu ấy thế nào. Có tiếng mở cửa Phương Diệp vội đứng lên, cô tưởng Duy Bách đến.
– Ăn đi.
Chu Linh ném hộp cơm lên bàn rồi dựa vào cửa nhìn Phương Diệp. Ánh mắt cô ta quét một lượt từ đầu đến tận gót chân, Chu Linh cảm giác mình rất ghét cô gáι đối diện.
– Cậu ấy đâu?
– Công nhận cô mặt dày thật, hại ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ anh Cường nhưng vẫn rất bình thản.
Phương Diệp chua xót, cô ta thân thiết với Duy Bách lắm ư, đến chuyện này anh cũng tâm sự với cô ta. Phương Diệp nhìn hộp cơm, khuôn mặt xinh đẹp không chút gợn sóng đáp.
– Tôi nợ cậu ấy, tôi sẽ trả.
Chu Linh từng nghĩ Phương Diệp điển hình là một người phụ nữ yếu ớt, vô hại nhưng không, qua lần tiếp xúc trực tiếp này cô ta mới thấy mình đã lầm. Sâu trong đôi mắt trong veo kia là sự bất kham đầy bản lĩnh. Chu Linh vui vẻ, xem ra đây là một trận ᵭấu ngang tài ngang sức, cuối cùng ai là người nắm giữ trái tιм Duy Bách vẫn còn là ẩn số.
***
Bà Lan không liên lạc được với Phương Diệp nên lo lắng vì thế mới gọi cho Vĩnh Nhiên. Nhưng điện thoại đổ chuông mãi vẫn không có người nghe máy.
– Bà thử hỏi cái Lam xem, con bé là bạn thân của Phương Diệp, chắc nó biết đấy.
– Tôi hỏi rồi nhưng nó cũng không biết.
Bà Lan thở dài, bà đã tìm được hạnh phúc mới bên cạnh ông Thành. Một người góa vợ một người từng ly hôn, cả hai tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn nên quyết định đến với nhau. Bà Lan không sống cùng con gáι, bà muốn Phương Diệp có không gian riêng. Công việc của con bà nhiều khi phải đi miết, ít ngồi một chỗ nhưng chưa lần nào biến mất mà không thông báo với ai như vậy. Bà Lan đang rầu rĩ thì điện thoại có người gọi, bà lập tức nghe máy.
– Chào dì!
– Cô… Cô…
Bà Lan nhíu mày kinh ngạc, người bên kia khẽ cười thích thú.
– Vĩnh Nhiên đang ngủ, dì gọi anh ấy có việc gì không ạ?
– Sao cô lại ở cùng bạn trai Phương Diệp…
– Bạn trai Phương Diệp? Dì già rồi nên đầu óc lú lẫn hả, anh ấy đang ngủ bên cạnh tôi này.
Phương Chi đang nói thật, cô ta nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình mỉm cười. Vĩnh Nhiên say đến bất tỉnh, anh được đưa vào phòng bằng cách nào cũng chả hay. Đêm nay Phương Chi cố tình sắp xếp, cô ta mời anh đến quán bar uống ɾượu, lấy việc công bàn việc tư. Sau một hồi Phương Chi cũng thành công, cô ta đưa Vĩnh Nhiên về nhà mình, chính thức tuyên chiến với Phương Diệp.
Ông Thành thấy vợ thẩn thờ ngồi phịch xuống ghế liền bất an hỏi.
– Sao thế, Vĩnh Nhiên nói gì?
Bà Lan vứt điện thoại lên bàn một cách chán chường.
– Là Phương Chi nghe máy.
Ông Thành có nghe vợ kể về mẹ con bà Thu, thỉnh thoảng bà ta vẫn hay đến làm phiền gia đình ông. Nhưng không ngờ mối nhân duyên này đeo bám mãi không dứt, Phương Diệp còn chưa rõ tung tích bạn trai đã vội có tình mới. Thử hỏi ba mẹ nào không buồn.
Yêu một người không sai, sai ở chỗ biết người ta đã có bạn gáι vẫn muốn chen vào. Đối với Phương Chi, ngay từ đầu cô ta đã định sẵn phải ςư-ớ.ק đoạt, sai lại càng sai.
Vĩnh Nhiên đầu đau như búa bổ, anh vừa hé mắt đã lập tức bật dậy. Trong đầu không ngừng hỏi đây là đâu, quay sang thấy người nằm bên cạnh mới giật mình. Phương Chi cả người không mặc quần áo, cô ta lười biếng chống tay ngồi dậy.
– Anh làm gì hốt hoảng vậy? Định bỏ chạy hả?
– Đêm qua chúng ta…
– Anh không nhớ thì để em nhắc lại cho nhớ nhé.
Cơ thể Phương Chi t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ ép sát vào người Vĩnh Nhiên, bàn tay như rắn nước len lỏi khắp người anh. Vĩnh Nhiên vẫn còn bất ngờ liền đẩy cô ta ra.
– Tôi xin lỗi… Tôi đã có bạn gáι rồi.
– Bạn gáι thì sao chứ, em sẵn sàng bỏ qua cho anh, sau này chỉ cần yêu mình em là được.
Phương Chi không chút liêm sỉ bám dính lấy Vĩnh Nhiên. Cô ta bắt đầu thấy thích người đàn ông này, gương mặt đẹp trai nam tính, thân hình hoàn hảo. Mặc dù là tổng giám đốc của một công ty lớn, nhưng đa số những người đàn ông đến với cô ta vì lợi ích. Phương Chi không quá xinh đẹp, trước giờ cô ta cũng chưa hề yêu ai thật lòng, riêng với Vĩnh Nhiên thì đặc biệt nảy sinh cảm giác.