Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 10
Nhóm bạn trong câu lạc bộ biểu diễn xong không thấy Phương Diệp đâu liền tìm cô, lúc cô trở lại một bạn học tò mò hỏi.
– Cậu đi đâu vậy, bọn tớ tìm cậu mãi.
– Tớ đi mua nước cho mọi người.
Phương Diệp đem nước suối chia ra mỗi người một chai, thấy cô đi cùng Duy Bách có người hiếu kì nhưng không hỏi. Lên Đại học rồi đa số đều có bạn trai, huống hồ cô và Duy Bách rất xứng đôi nhìn không ra chênh lệch tuổi tác. Phương Diệp hôm nay không lái xe đến cô đi nhờ một bạn chung lớp, Duy Bách đứng một bên chờ cô tạm biệt mọi người. Cậu thích được giống như bọn họ có thể dùng đam mê của mình để giúp đỡ người khác. Nói thật khi nãy nhìn Phương Diệp biểu diễn cậu không thể dời mắt được. Cô quá thu hút dù đặt trong hoàn cảnh nào vẫn nổi bật, cô như vậy khiến cậu cảm thấy hơi ʇ⚡︎ự ti về bản thân.
– Chúng ta về thôi.
Phương Diệp quyết định đi cùng Duy Bách, cậu cũng đến đây rồi chắc cũng không từ chối đưa cô về. Hai người bước song song tгêภ phố, nhà cô và Duy Bách ngược đường, đưa cô về nhà xong lát nữa cậu ấy phải quay ngược lại. Tгêภ vai Duy Bách là balo của Phương Diệp còn cô chỉ cầm túi khoai ăn ngon lành, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
– Cậu ôn tới đâu rồi?
– Trước ngày thi xem lại một lần là xong, cơ bản tôi đã nắm hết.
– Tốt lắm! Hôm nay định rủ cậu tới xem tôi biểu diễn nhưng ngại sẽ làm phiền cậu nên thôi, đừng giận nhé!
Tгêภ phố dòng xe nối đuôi nhau liên tiếp, hòa lẫn âm thanh từ các quán ven đường nhưng giọng Phương Diệp vẫn tách biệt ra khỏi đó. Duy Bách dường như chỉ để tâm xem cô nói gì, quan sát tất cả biểu cảm của cô, xung quanh cậu mọi thứ vô hình chỉ có cô gáι này là trung tâm. Phương Diệp không nghe cậu đáp lại thì tưởng cậu giận hờn gì rồi, cô dừng lại chau mày.
– Cậu nhỏ nhen vậy, giận à?
– Không có, tướng cô ăn xấu quá.
Duy Bách nói xong lấy áo khoác trùm lên đầu Phương Diệp, trông cô hệt như con mèo tham ăn, ngấu nghiến củ khoai lang nướng. Phương Diệp bật cười ᵭάпҺ trả, cô đói bụng nên ăn hơi vội. Áo khoác của Duy Bách tuy mỏng nhưng khi Phương Diệp mặc lên người thấy rất ấm, mùi nước xả vải quen thuộc vương nơi đầu mũi, cô đem cả người rúc vào trong áo. Đến nhà Phương Diệp bước chân Duy Bách hơi ngập ngừng, cậu còn nghĩ sao nhanh vậy, mới đó phải tạm biệt cô. Cậu lấy dũng khí nhìn Phương Diệp thổ lộ một lần nữa.
– Cô còn nhớ lời hứa của mình chứ?
Phương Diệp đang vận dụng hết khả năng nhớ xem mình đã từng hứa gì, thầm than nhẹ ૮.ɦ.ế.ƭ rồi cô không nhớ gì cả, tuy vậy cô vẫn gượng gạo tươi cười.
– À… Nhớ chứ…
– Vậy ngày có kết quả tôi đợi cô ở quảng trường.
– Được. Tôi chờ cậu.
Phương Diệp thở phào thì ra Duy Bách vẫn chưa từ bỏ ý định theo đuổi cô, cậu thanh niên này hoàn toàn nghiêm túc. Cô nghĩ có một người bạn trai như Duy Bách cũng không tệ, đáng quý nhất là cậu ấy thật lòng đối xử tốt với cô. Phương Diệp chắc chắn Duy Bách sẽ thi đậu Đại học, điều cô cần làm bây giờ là cho cậu ấy một câu trả lời. Phương Diệp đến tối đi ngủ cũng lăn tăn.
***
Ngày thi đầu tiên khá thuận lợi với Duy Bách, cậu không bỏ sót câu nào, đề thi năm nay được ᵭάпҺ giá phù hợp với năng lực của đại đa số thí sinh. Duy Bách ra tới cổng thì gặp Phương Chi, cô ta ra sớm hơn nên đợi cậu. Phương Chi cảm giác cậu lạnh nhạt với mình hơn trước, Duy Bách nhiều lần tránh mặt cô ta, thậm chí tгêภ lớp không thèm hỏi lấy một câu. Hết cách nên cô ta bèn bám riết lấy Duy Bách, thấy cậu muốn tránh mình lần nữa nên vội ngăn lại.
– Cậu nghe tớ giải thích đi, thật sự hôm đó bất đắc dĩ lắm mới ᵭάпҺ chị ta, tớ không cố ý đâu. Cậu đừng giận nữa!
– Tôi không có lý do gì để giận cậu.
Duy Bách hờ hững đáp, còn chưa cất bước thì Phương Chi đã chạy lại đứng đối diện cậu.
– Chẳng lẽ cậu không nhận ra chị ta chỉ đùa giỡn tình cảm của cậu thôi sao. Vì muốn chọc tức tớ nên Đặng Phương Diệp mới dụ dỗ cậu thôi.
– Tôi nhắc lại lần cuối cậu đừng ở trước mặt tôi nói xấu Phương Diệp, bởi vì… tôi sẽ không bao giờ tin.
Phương Chi tức đến bật khóc cô ta đang rất rối chỉ muốn Duy Bách tin mình. Mỗi ngày chỉ cần nghĩ tới Phương Diệp và Duy Bách bên nhau vui vẻ thì cô ta không cam lòng. Nhìn người mình thích đi thích người khác tâm trạng nào chịu nổi cơ chứ. Phương Chi vừa về nhà đã ném cặp sách lên bàn, bà Thu tưởng con gáι không làm được bài thi nên hết lòng an ủi.
– Con đừng buồn làm không được thì thôi, còn mấy môn sau nữa cố gắng là được mà.
– Con không buồn chuyện đó, con đang tức Phương Diệp.
Bà Thu nghiến răng.
– Nó đến trường tìm con hả, con nhỏ đáng ૮.ɦ.ế.ƭ. Mẹ sẽ cho nó một bài học.
– Không biết chị ta dùng cách gì tẩy пα̃σ Duy Bách, trong đầu cậu ấy bây giờ chỉ có mình chị ta thôi, con không phục.
Bà Thu lúc này mới vỡ lẽ thì ra là liên quan đến cậu thanh niên kia. Con gáι bà ta quá yêu rồi, việc này càng để kéo dài càng khiến Phương Chi ấm ức. Bà ta quyết định sẽ ủng hộ con gáι. Phương Chi nghe mẹ đồng ý giúp thì vui vẻ trở lại. Tương tư nhiều năm khiến Phương Chi nảy sinh bản tính chiếm đoạt, rõ ràng cô ta quen biết Duy Bách trước, mối quαп Һệ bạn học cũng rất tốt. Thế nhưng sự xuất hiện của Phương Diệp đã đẩy vị trí cô ta trong lòng Duy Bách cách xa vạn dặm.
Phương Chi trước giờ chỉ cần tỏ ra yếu đuối mong manh thì mọi thứ cô ta muốn đều đạt được. Ngay cả ông Cường cũng chẳng nhận ra đâu mới là tính cách thật sự của Phương Chi. Cô ta không tin lần này mẹ con họ ra tay Phương Diệp có thể kiêu ngạo được nữa.
***
Những ngày thi tiếp theo càng khiến tâm trạng Duy Bách phấn khởi, cậu nắm chắc trong tay chín mươi phần trăm cơ hội. Phương Diệp mỗi ngày đều gọi cho Duy Bách nghe cậu báo cáo tình hình. Cô vui vì cậu ấy đang dần chạm tay tới ước mơ của mình nhưng cũng rầu vì không biết phải trả lời Duy Bách thế nào. Phương Diệp mở máy tính lên, cô đang chuẩn bị bài thuyết trình cho tuần sau. Mắt nhìn vào màn hình nhưng tay thì không gõ được chữ nào, tâm trí chạy đi đâu vẫn chưa hoàn về. Tiếng chuông cửa vang lên làm Phương Diệp giật mình. Quỳnh Lam qua nhà để cùng làm bài tập nhóm, thấy màn hình máy tính Phương Diệp trống trơn thì phì cười.
– Cậu suy nghĩ gì mà chưa gõ nổi một chữ thế?
– Đêm qua gần sáng tớ mới ngủ nên vẫn chưa tỉnh táo. Cậu uống cà phê không?
– Thôi không uống đâu.
Phương Diệp vào bếp pha cà phê mùi vị đắng đắng chạm vào đầu lưỡi thấm đến cuống họng, cả người tươi tỉnh hơn hẳn. Lúc quay ra cô thấy Quỳnh Lam nhìn mình cười một cách kì quái, Phương Diệp chợt thấy điện thoại nhấp nháy hiển thị tin nhắn, cô giống như chột dạ nhanh tay chụp lấy.
– Này cậu có bạn trai rồi sao lại giấu tớ hả?
– Bọn tớ vẫn chưa ҳάc định quαп Һệ chính thức.
– Nhắn tin mùi mẫn thế này còn bảo chưa à, khai mau là nhân vật nào khiến trái tιм Đặng Phương Diệp của chúng ta lung lay thế.
Quỳnh Lam nhào qua choàng vai Phương Diệp cười hí hửng. Cô cũng không giấu bạn thân nên nói thật cho cô ấy biết. Phương Diệp cũng rất cần người tư vấn giúp cô. Quỳnh Lam trở nên nghiêm túc.
– Kể ra hai người cũng có duyên ghê, tớ thấy cậu cứ tiến tới đi đừng suy nghĩ nhiều. Thời đại nào rồi cậu còn đặt nặng vấn đề tuổi tác chứ.
Thấy Phương Diệp dần thấm rồi Quỳnh Lam nói tiếp.
– Đứa em gáι kia cậu cứ mặc kệ cũng đừng nên ngộ nhận rằng bản thân muốn trả đũa Phương Chi nên mới quen cậu ấy, tớ thấy cậu thực sự có cảm tình với người ta rồi.
Phương Diệp gật đầu cô chưa thử yêu ai bao giờ nên không biết những rung động của mình có được gọi là yêu không. Quỳnh Lam dùng cả buổi sáng vận dụng kinh nghiệm tình trường của mình ρhâп tích giúp Phương Diệp hiểu. Cô nghe say mê đến nổi quên mất trả lời tin nhắn của Duy Bách.
Ngày thi cuối cùng kết thúc, buổi sáng Phương Diệp đã đến trường đợi Duy Bách. Cô hồi hộp nhìn vào bên trong, lác đác vài thí sinh ra rồi nhưng vẫn chưa thấy cậu ấy đâu. Duy Bách đang đi cùng đám bạn, cậu không nghĩ Phương Diệp sẽ tới, bước chân nhanh hơn đến chỗ cô.
– Thi xong rồi.
Phương Diệp mím môi để nhịn cười trông Duy Bách hệt như báo cáo với phụ huynh. Cô nhìn cậu khẽ đáp lại.
– Vậy chúng ta đi ăn mừng thôi, tôi mời.
Hai người đến quán trà sữa Duy Bách từng làm thêm, chị chủ quán khá bất ngờ khi thấy cậu đi cùng một cô gáι. Người quen trong quán chọc ghẹo hai người. Phương Diệp không ngại còn hùa theo họ khiến Duy Bách mừng thầm. Cô không giữ khoảng cách với cậu nữa, có lẽ một mối quαп Һệ mới sắp được thiết lập. Duy Bách ʇ⚡︎ự tay vào quầy pha chế một ly Latte Macchiato đặc biệt cho Phương Diệp. Cô uống một ngụm rồi tấm tắc khen. Thường thì Phương Diệp không thích nấu ăn lắm, việc nhà cũng không thạo, bù lại Duy Bách rất đảm đang trong khâu này. Phương Diệp đột nhiên giật mình, cô đang suy nghĩ gì vậy chứ. Chưa gì đã tính đến việc tương lai. Người đối diện nãy giờ mới lên tiếng.
– Ngày mai cô có bận không? Tôi muốn rủ cô đến một nơi.
Phương Diệp rất hiếu kì xem thử Duy Bách muốn cùng cô đi đâu. Nhưng bắt đầu từ ngày mai Phương Diệp có chuyến khảo sát, ít nhất tuần sau cô mới về nên phải từ chối. Duy Bách cũng không vội, vì thế cuộc hẹn được dời sang tuần sau.