Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 7
Sau hôm sinh nhật Phương Chi, mẹ con cô ta chính thức một bước lên mây. Bà Thu bắt đầu rục rịch tính kế trả đũa bà Lan. Năm đó bà ta bị ᵭάпҺ xém xảy thai cũng may Phương Chi ๓.ạ.ภ .ﻮ lớn nên không sao. Ông Cường đến công ty tận trưa mới về, bà ta rảnh rỗi không có gì làm bèn đi gây sự.
Cửa hàng hoa quả của mẹ con Phương Diệp mới khai trương nhưng rất đắt khách, ngoài giờ học cô thường xuyên đến phụ mẹ. Một người phụ nữ đẩy cửa bước vào còn chưa thấy người đã nghe tiếng.
– Buôn bán tốt ghê nhỉ?
– Cô đến đây làm gì?
– Ôi em đến ủng hộ chị mà, thái độ như vậy là sao, chị muốn đuổi khách hả?
Giọng bà Thu the thé làm mấy người khách xung quanh đều nghe thấy. Bà Lan ráng nhịn xuống cơn tức giận.
– Cô đến ủng hộ thì tôi cảm ơn trước.
– Vâng. Phải vậy chứ khách hàng là thượng
đế mà.
Nói vậy thôi thật ra bà Thu không mua gì cả, lựa qua lựa lại đều chả ưng ý còn chê bai đủ thứ. Bà ta ngó qua một hồi thấy việc buôn bán cũng không tệ, mặt bằng thuận lợi, kì này chẳng mấy chốc mẹ con bà Lan ăn nên làm ra. Vốn bản tính đố kị, bà ta đâu dễ để yên.
– Sao mấy chùm nho này nhìn ghê thế, ăn vào đau bụng không đấy chị.
– Cứ ăn thử đi rồi biết.
Phương Diệp đứng ngay cửa khoanh tay nhìn bà Thu, cô mới tới nên không biết nãy giờ bà ta đã làm gì.
– Thôi nhìn thấy đã hết muốn ăn.
Bà ta ném chùm nho tгêภ tay giống như đồ bỏ khiến Phương Diệp không thể chịu được.
– Nếu bà đến để kiếm chuyện thì mời đi cho, ở đây không phục vụ khách hàng như bà.
– Mọi người xem cô ta nói gì kìa, buôn bán mà thái độ kênh kiệu gớm còn muốn đuổi khách.
Bà Thu làm ầm lên cho tất cả đều nghe, trúng ý bà ta quá nên càng thuận nước đẩy thuyền. Phương Diệp không nói nhiều cô mở cửa chờ sẵn, bà Thu trề môi õng ẹo đi ra vẫy tay chào cô.
– Hôm nay phá như vậy đủ vui rồi, hẹn hôm khác đến nữa nhé.
Bà ta đi khỏi thì bà Lan thở dài nhìn con gáι.
– Kệ bà ta đi, con đừng tức giận làm gì.
Phương Diệp không đáp cô hiểu một điều, đối với loại người như mẹ con bà Thu càng nhân nhượng thì họ càng lấn tới. Đây chỉ mới bắt đầu thôi, sau này mẹ con cô chắc chắn còn bị làm phiền nhiều lần
***
Khối lớp mười hai đang tập trung ôn thi, cái nắng gay gắt nhảy nhót khắp thành phố. Phương Diệp đứng trước cổng chưa đầy năm phút đã vào xe ngồi, kiểu thời tiết kiểu này ngồi máy lạnh là sướиɠ nhất. Cô nhìn đồng hồ gần tới giờ tan trường, một lát nữa thôi trước cổng sẽ tấp nập cho mà xem. Đúng giờ cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy xe bà Thu đang đậu ngay phía sau mình, bà ta rảnh lắm đi mua sắm xong sẵn tiện qua đón con gáι. Phương Diệp liếc mắt chăm chú nhìn về phía cổng trường, kia rồi người cô muốn tìm đã xuất hiện.
– Buổi chiều cậu tham gia phụ đạo với nhóm tớ được không?
Duy Bách chưa trả lời thì đã có người lên tiếng trước.
– Không được rồi buổi chiều cậu ấy có hẹn với tôi.
– Ai cho phép chị tới đây?
– Thật nực cười tôi muốn đi đâu cô quản được sao, tưởng đây là nhà cô chắc.
Duy Bách đang thắc mắc không biết Phương Diệp đến tìm cậu làm gì. Phương Chi giãy nảy lên giống như ai giành đồ chơi của cô ta, còn lăm le nhìn Phương Diệp như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
– Chúng ta về thôi dì đang đợi cơm đấy.
Phương Diệp nói xong kéo tay Duy Bách, cô nở nụ cười tươi rói vẫy tay chào đứa em gáι đang đứng trân trân kia. Duy Bách cảm giác toàn thân như có một luồng điện chạy qua khi năm ngón tay của Phương Diệp nắm tay cậu. Lúc nãy trước khi đến đây cô đã ghé qua nhà Duy Bách, thấy cô đến bà Thuỷ rất vui còn bảo nấu một bữa thật ngon đãi cô.
Bà Thu đứng ngoài cổng trông thấy một dáng người quen quen liền tháo kính ra xem thử. Bà ta nhíu mày nhìn Phương Diệp đi cùng một thanh niên, ngẫm nghĩ người này hình như có đến tham dự sinh nhật con gáι bà ta thì phải. Phương Chi vẻ mặt khó chịu trút giận lên cặp ҳάch.
– Mẹ nhìn gì vậy?
– Con nhìn xem con nhỏ đó đang đi cùng bạn học con hay sao đấy.
– Con ghét chị ta.
Bà Thu lúc này mới chú ý đến bộ dạng tức giận của con gáι.
– Sao thế, nó làm gì con hả?
– Chị ta biết con thích Duy Bách nên cố tình quyến rũ cậu ấy. Con không chịu đâu mẹ ơi, Duy Bách phải thuộc về con cơ.
– Nó giành không được đâu, con yên tâm. Hãy nhìn mẹ mà học hỏi, ông Cường chẳng phải có vợ rồi sao, cũng ly hôn đấy thôi.
***
Phương Diệp vào tới cửa đã nghe mùi thức ăn thơm nức mũi, cô đem túi hoa quả đưa cho Duy Bách đi phía sau.
– Của nhà bán nên cậu nhận đi, đừng ngại.
– Đến chơi được rồi lần sau không cần mang gì tới đâu.
Phương Diệp bĩu môi rồi đi thẳng vào bếp phụ bà Thuỷ. Căn bếp có thêm người liền trở nên nhộn nhịp. Duy Bách thay bộ đồng phục tгêภ người ra, cậu cảm giác mẹ và Phương Diệp nói chuyện rất hợp, trong lúc ăn cơm cậu kiệm lời hẳn.
– Hôm nay cháu sang chơi dì mừng lắm, vẫn chưa cảm ơn cháu vì đã giúp dì có được việc làm.
– Không có gì đâu ạ! Sau này cháu thường xuyên đến dì không chê đấy chứ.
– Con bé này, cứ đến thoải mái nhé.
Phương Diệp mỉm cười cô thấy Duy Bách nãy giờ im lặng ăn cơm bèn muốn chọc ghẹo cậu. Dưới bàn Phương Diệp khẽ dùng chân đá nhẹ vào người bên cạnh. Duy Bách đang ăn cơm liền bị sặc, kẻ đầu xỏ cúi đầu cười tủm tỉm. Ăn cơm xong Phương Diệp qua cửa hàng phụ mẹ, cô hẹn Duy Bách chiều nay đến thư viện cùng mình. Mục đích hôm nay của cô khi đến trường là chọc tức Phương Chi, nhưng không vì thế mà cô muốn lợi dụng Duy Bách. Phương Diệp rất quý mẹ con cậu, chỉ là vô tình vận mệnh của bọn họ bị cuốn vào nhau.
Phương Chi về nhà nuốt không trôi cơm cô ta còn nghĩ chiều nay sẽ có cơ hội thân thiết hơn với Duy Bách, ai ngờ nửa đường xuất hiện Phương Diệp. Trong lớp có một bạn học là hàng xóm với Duy Bách, cô ta rất thân với bạn học này nên nhờ người đó giúp mình. Phương Chi rất muốn biết chiều nay hai người họ sẽ đi đâu.
***
Phương Diệp chiều nay không có tiết, lúc nãy Quỳnh Lam rủ đi xem phim nhưng cô từ chối. Là một người rất ít khi đến những nơi như thư viện, nhưng hôm nay Phương Diệp đành phá lệ. Cô không biết rủ Duy Bách đi đâu, nghĩ tới nghĩ lui đây là nơi thích hợp nhất. Cậu ấy đã tới trước đứng bên ngoài cửa đợi cô.
– Cậu đến lâu chưa?
– Cũng mới tới thôi. Cô muốn tìm sách gì?
Phương Diệp đã chuẩn bị sẵn cô lấy trong túi ҳάch mảnh giấy nhỏ đưa cho Duy Bách. Cô có lên ๓.ạ.ภ .ﻮ tìm vài quyển sách liên quan đến chuyên ngành của mình sau đó ghi hết ra giấy. Duy Bách nhìn qua một lượt rồi gật đầu, cậu thường xuyên đến thư viện nên rành hơn cô. Cậu lịch sự đẩy cửa cho Phương Diệp vào trước, phía bên kia đường Phương Chi mím môi nhìn theo.
– Đó có phải chị gáι cùng cha khác mẹ với cậu không?
– Ừ, chị ta đó.
– Hết mẹ rồi đến con gáι đều lẳng lơ như nhau. Hôm nay tớ thấy xe chị ta đậu trước nhà Duy Bách đấy.
Phương Chi siết chặt túi ҳάch, mẹ cô ta đã dặn đừng quá nóng vội mà làm hỏng chuyện. Muốn theo đuổi một người không phải chỉ dựa vào mỗi tình cảm cần thêm vào đó một ít gia vị, mưu mô thủ đoạn mẹ cô ta có đầy chỉ sợ chưa kịp dùng thôi. Cô bạn đi chung với Phương Chi tên là Yến Ngọc, người này bản tính hay nịt nọt nên toàn nói những lời chê bai Phương Diệp để người bên cạnh vui.
Duy Bách rất nhanh tìm được hai quyển sách mà Phương Diệp cần, cậu sợ không chính ҳάc còn đi hỏi cả nhân viên. Phương Diệp lần đầu tiên thấy hứng thú với nhiều thể loại sách như vậy, cô kéo tay Duy Bách khẽ hỏi.
– Cậu từng đọc quyển này chưa?
– Tôi đọc rồi.
– Thế quyển này thì sao?
– Cũng đã đọc qua.
Phương Diệp nhún vai lắc đầu, bất chợt cô nhìn qua tấm kính chắn đối diện, bên góc phải có hai người đang nhìn chằm chằm, quan sát nhất cử nhất động của cô và Duy Bách. Quả nhiên không hổ danh là con gáι yêu quý của bà Thu, Phương Chi tính cách giống hệt bà ta, thích gì thì nhất định giành cho bằng được.
Phương Diệp nảy sinh ý định trong đầu, cô với tay lấy quyển sách tгêภ kệ cao nhất, chiều cao có hạn nên Phương Diệp bị chới với. Khi cô trẹo chân sắp ngã thì Duy Bách liền đưa tay ra đỡ. Phương Diệp nằm gọn trong ռ.ɠ-ự.ɕ cậu, ở khoảng cách gần như vậy cô nhìn thấy gương mặt Duy Bách từ từ ửng hồng, trông đáng yêu vô cùng. Ngoài ra cô còn nghe thấy tiếng nhịp tιм mình ᵭ.ậ..℘ loạn xạ. Không đúng cô chỉ xem Duy Bách như em trai thôi, sao lại nảy sinh phản ứng kì lạ thế này, Phương Diệp vội đứng thẳng người.
– Cảm ơn cậu.
Duy Bách hơi gượng gạo đáp trả.
– Không có gì, lần sau cẩn thận một chút.
Lúc nãy khi nhìn thấy Phương Diệp sắp ngã cậu liền vội vàng đỡ cô. Không chỉ có mình Phương Diệp nảy sinh cảm giác kì lạ mà Duy Bách cũng giống y như vậy. Mỗi khi ở cạnh cô gáι này cậu thấy mình luôn muốn hiểu hết về cô, nhiều lần không nhịn được trộm nhìn cô lâu hơn. Duy Bách chưa từng có cảm giác này với bất kì cô gáι nào khác, cậu thoáng giật mình, có khi nào cậu thích Phương Diệp rồi không.
– Sao thế, mặt tôi dính gì hả?
– Không có.
– Vậy cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì.
Duy Bách xoay người sang hướng khác ho nhẹ vài tiếng. Phương Diệp mím môi bật cười.