Đồng Chí, Chào Anh ! Chương 6

Tác giả: An An

Sinh nhật mười tám tuổi của Phương Chi được tổ chức rất hoành tráng, một phần vì bà Thu muốn công khai mối quαп Һệ của bà ta và ông Cường. Bạn bè đối tác đều mời không thiếu một ai.

– Con muốn mời bạn bè trong lớp, khoảng vài người thôi ạ. Mẹ sắp xếp không gian riêng cho bọn con với nhé!

– Được! Con gáι mẹ muốn gì đều được hết.

– Cảm ơn mẹ.

Phương Chi cười tươi rói ôm vai bà Thu, căn nhà rộng rãi đủ để hai mẹ con bà ta khoa trương. Phương Chi đột nhiên nảy sinh một ý định, cô ta nói nhỏ.

– Con muốn khiến cho Phương Diệp bẽ mặt, mẹ có cách nào giúp con không ạ!

– Để mẹ nghĩ xem.

Bà Thu gật đầu tán thành, ở đời căn bản không chỉ thủ đoạn mà bà Thu còn muốn hạ thấp danh dự người khác. Bà ta cay cú cái vụ Phương Diệp ᵭάпҺ con gáι yêu quý của mình nên tất nhiên không để cô yên. Không biết bà ta dùng lời lẽ gì thuyết phục được ông Cường, vì muốn Phương Chi được vui vẻ nên ông ta gọi điện bảo Phương Diệp phải nhất định đến dự sinh nhật.

Đúng bảy giờ tối, bà Thu xuất hiện toàn thân đều là hàng hiệu khoác tay ông Cường đi chào hỏi mọi người. Phương Chi giống như công chúa, bộ váy màu hồng phấn bồng bềnh. Cô ta đang đợi Duy Bách đến, một lát lại ngó ra cổng xem thử. Phương Diệp vốn chẳng có ý định đến tham dự sinh nhật đứa em gáι đáng ghét kia. Nhưng vì một người nên cô phải đến. Phương Diệp đoán không sai, cô gặp Duy Bách trước cổng. Cậu ấy hình như lưỡng lự không muốn vào thấy Phương Diệp xuất hiện cậu hơi ngạc nhiên.

– Cô cũng tới dự sinh nhật sao?

– Ừ, Đặng Phương Chi là em gáι tôi.

Duy Bách gật đầu, cậu khẽ nhìn cô. Phương Diệp mặc một chiếc váy màu đen liền thân, khuôn mặt trang điểm nhẹ, cô vẫn kiêu ngạo đúng với khí chất của mình. Phương Diệp mỉm cười.

– Vào thôi.

Phương Chi bày ra bộ dạng mềm mại nhu mì khi thấy Duy Bách đến nhưng chỉ một giây sau hai mắt cô ta trừng trừng. Tại sao Phương Diệp lại đi cùng cậu ấy, cô ta không ngừng suy nghĩ.

– Sinh nhật vui vẻ, em gáι!

– Cảm ơn chị.

Trước mặt bạn bè của mình Phương Chi tươi cười nhận quà từ Phương Diệp.

– Mở quà đi, chị chọn mãi mới thấy cái này hợp với em.

Nụ cười tгêภ môi Phương Chi gượng gạo, cô ta gỡ từng lớp giấy được gói cẩn thận tỉ mỉ. Bạn bè xúm lại chúc mừng Phương Chi nhận quà từ chị gáι còn háo hức nhìn xem thử. Riêng Duy Bách vẫn ngồi tại chỗ, cậu cảm giác Phương Diệp có gì đó không vui, như đang cố gồng mình thể hiện rằng bản thân rất ổn.

Phương Chi mở chiếc hộp bên trong toàn là nước tẩy trang, cô ta lúng túng.

– Có thích không? Chị mua nhiều lắm em cùng mẹ dùng chung nhé. Loại này tẩy sạch lắm, mặt dày cỡ nào cũng dùng được hết.

– Chị…

Bà Thu mãi lo chào khách nên không chú ý đến con gáι, nhìn sang thấy Phương Chi khó xử liền đi tới.

– Cháu đến rồi à mau đến chào ba một tiếng đi, ông ấy chờ nãy giờ đấy.

Phương Diệp vừa đi khỏi thì có người tò mò hỏi.

– Chị ta là chị ruột của cậu hả?

– Không phải. Mẹ chị ta là kẻ chen chân vào gia đình tớ, vì không muốn mọi người ghét bỏ chị ta nên mẹ tớ mới đối xử tốt như vậy.

– Eo ôi trông lên mặt thật đấy, hóa ra là con gáι của kẻ giật chồng người khác.

Phương Chi nhoẻn miệng cười khoái chí, cô ta định nói thêm gì Duy Bách lạnh nhạt lên tiếng.

– Cô ấy không phải người thích thể hiện, đừng ᵭάпҺ giá người khác qua vẻ bề ngoài.

– Cậu… Cậu quen chị ta hả?

– Có quen.

Phương Chi siết chặt các khớp tay, cô ta không ngờ Duy Bách lại lên tiếng bênh vực Phương Diệp. Đám bạn học nhanh chóng khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt. Ai đến cũng có quà dành cho Phương Chi, gia đình cô ta rất giàu nên có vài người không ngại lấy lòng. Duy Bách cũng có quà cho cô ta, cậu không biết mua gì, lúc nãy đi ngang qua nhà sách nên ghé vào. Phương Chi nâng niu quyển sách Duy Bách tặng như báu vật, cảm ơn rối rít còn liếc mắt đưa tình.

Mấy người bạn thân thiết của ông Cường tất nhiên biết nguyên nhân ly hôn do đâu. Nhìn nữ chủ nhân của ngôi nhà thay đổi có người đoán gì đoán non rằng ông Cường là người có lỗi trước. Phương Diệp ở trước mặt bạn bè ông Cường rất được lòng, cô lễ phép nhưng không quá dễ gần. Khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo cách ăn nói cũng ra dáng người có tố chất lãnh đạo.

– Phương Diệp đã lên năm hai rồi nhỉ, sau này sự nghiệp của lão Cường giao cho cháu là thích hợp nhất.

– Cảm ơn bác Quân ạ. Chỉ sợ rằng cháu không có phần phước đó.

Phương Diệp tươi cười đáp lại lời của người đàn ông vừa lên tiếng. Cô thấy mặt bà Thu đanh lại, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ.

– Phương Diệp không có hứng thú với việc kinh doanh, con bé chỉ thích đi đây đi đó thôi.

Đám đàn ông không đáp lại lời bà Thu, trong mắt họ thoáng tia khinh thường. Ông Quân vừa là đối tác vừa là bạn thân của ông Cường có vẻ không thích bà Thu lắm. Bà ta là người đầy tham vọng, không phải một người vợ nhẫn nại vì chồng. Phía bên kia Phương Chi đang cùng đám bạn của mình ăn uống trò chuyện, cô ta bám dính lấy Duy Bách. Từ lúc vào nhà tới giờ Phương Diệp thấy cậu rất ít nói chỉ gật đầu đáp lại người khác. Biểu cảm không mấy mặn mà, có vẻ Duy Bách cũng giống cô, không thích loại người giả tạo như Phương Chi.

Giây phút được mẹ con bà Thu mong chờ đã đến, ông Cường ở trước mặt mọi người công khai gia đình mới của mình. Phương Chi cười không khép được mồm. Cô ta liếc mắt nhìn Phương Diệp, ra vẻ ta đây.

– Cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng sinh nhật, hôm nay tôi đặc biệt có vài lời muốn nói với chị gáι mình.

Trước mặt mọi người Phương Chi dịu dàng cất giọng.

– Em biết trước giờ chị không thích em. Mỗi lần em làm gì có lỗi chị đều dùng lời lẽ khó nghe mắng cҺửι nhưng em tin chị không có ý xấu. Có lần em làm vỡ lọ hoa chị thích, chị liền muốn đuổi em ra khỏi nhà, nhưng…

Phương Chi bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng rất đáng thương. Bà Thu vỗ vai cô ta an ủi, hai mẹ con họ phối hợp ăn ý quá. Phương Diệp đứng xem phải vỗ taγ tάn thưởng. Lúc này cô như một kẻ xấu tính chuyên ЬắϮ пα̣t đứa em gáι Ϯộι nghiệp đang diễn kia.

– Em thật lòng cảm ơn chị đã bỏ qua mọi chuyện để đến dự sinh nhật em.

Phương Chi nói xong còn không quên kèm theo tiếng thút thít. Đám bạn cô ta có người ҳúc ᵭộпg đưa khăn giấy cho cô ta lau đi những giọt nước mắt giả dối. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Phương Diệp nhưng cô chỉ mỉm cười không lên tiếng. Cô như lạc lõng giữa ngôi nhà từng là gia đình của mình, chả thèm quan tâm ai nghĩ gì về cô. Hôm nay Phương Diệp đến đây chỉ với một mục đích, cô muốn ҳάc nhận xem Duy Bách có phải người Phương Chi thích không. Cô đã có câu trả lời rồi nên không cần ở lại làm gì nữa. Phương Diệp đi đến bênh cạnh Phương Chi, cô giơ hai tay khiến cô ta hoảng sợ lui về sau.

– Ơ kìa sao em lại sợ thế, chị muốn ôm em tạm biệt thôi mà.

Phương Diệp ghé sát vào tai cô ta, hơi thở lạnh lẽo, cô gằng từng từ.

– Diễn hay lắm.

– Quá khen.

Bàn tay Phương Diệp siết chặt người Phương Chi cô ta bị đau nhưng không dám la lên. Không ai nghe thấy hai chị em họ nói gì, chỉ có Duy Bách đứng một góc chăm chú nhìn Phương Diệp. Vừa rồi nhìn khẩu hình miệng của cô cậu đã đoán được phần nào. Bà Thu thấy hai chị em hòa thuận mừng đến phát khóc nép vào ռ.ɠ-ự.ɕ ông Cường e lệ. Phương Diệp đẩy đứa em gáι kia ra, cô chào mọi người ra về. Lúc đi ngang qua chỗ Duy Bách, cô chớp mắt hỏi cậu.

– Về chứ?

Duy Bách gật đầu thế là hai người rời khỏi đó mặc kệ Phương Chi không đồng ý.

– Tớ còn chưa cắt bánh kem mà, cậu không được về.

– Con sao thế…

Bà Thu nhíu mày kéo tay con gáι lại, ở trước mặt bao nhiêu khách khứa níu kéo như vậy thật mất mặt. Phương Chi hậm hực nhìn Duy Bách đi mất.

***

Ra tới cổng Phương Diệp lục trong túi ҳάch chìa khóa xe, người bên cạnh nãy giờ mới hỏi cô.

– Sao không giải thích?

– Có ai tin tôi đâu, giải thích chỉ khiến bản thân trông buồn cười hơn

– Tôi tin cô.

Duy Bách đáp ngắn gọn nhưng đầy cảm xúc. Phương Diệp nhìn thanh niên đối diện, cậu quá đơn thuần, đến mức khiến cô không dám vấy bẩn. Phương Diệp bật cười.

– Cậu tin tôi cũng không thay đổi được suy nghĩ của tất cả mọi người ở đó. Dù sao cũng cảm ơn nhé. Tôi đưa cậu về.

Duy Bách nhìn chiếc xe hơi sang trọng chần chừ, cuối cùng cũng ngồi vào. Phương Diệp vừa lên xe đã nghe tiếng chuông điện thoại, là mẹ cô gọi, chắc bà thấy cô ra ngoài vẫn chưa về nên lo lắng. Giọng bà Lan truyền qua điện thoại đến tai Duy Bách ngồi kế bên nghe thấy rất rõ.

– Con đi đâu đấy, sao chưa về?

– Con đang tгêภ đường về nhà đây mẹ ngủ trước đi nhé!

– Ừ. Lái xe cẩn thận.

Chờ Phương Diệp cúp điện thoại Duy Bách mới hỏi.

– Cô và Phương Chi không phải chị em ruột?

– Đúng vậy! Cô ta là con gáι của kẻ chen chân vào gia đình tôi.

Lúc nãy cậu nghe Phương Chi cũng nói giống vậy chỉ là thay đổi chủ ngữ trong câu, ai cũng đồng cảm với cô ta, nhưng Duy Bách thì không. Chẳng hiểu sao lúc này nghe chính miệng Phương Diệp nói ra câu đó, cậu lại tin.

—–

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *