Chủ nợ là chồng chương 7
Phương và con Ngân thấy tôi đi vào thì giật mình, Phương lập tức ngồi bật dậy, cài vội cúc áo của anh ta, còn con Ngân nó chỉ hơi tái mặt hốt hoảng nhưng sau đó lấy lại bình tĩnh rất nhanh, rồi kéo cái chăn phủ ngang người nó ,ánh mắt nó không chút dao động nhìn tôi ra vẻ thách thức
Phương đi nhanh đến cạnh tôi,gương mặt khó chịu kéo tay tôi và nói
“Em đến đây từ lúc nào?
Tôi gỡ tay anh ta ra, ʇ⚡︎ự dưng bây giờ cảm giác Phương rất bẩn thỉu
” Đến vừa đúng lúc nghe hết những gì anh và nói nói. Anh chê tôi ռ.ɠ-ự.ɕ lép để đến đây ôm 2 cái bầu ռ.ɠ-ự.ɕ toàn silicon này có đúng không?
Phương im lặng nhìn tôi ấp úng, còn con Ngân lại bất chợt lên tiếng
“Silicon hay ռ.ɠ-ự.ɕ thật thì cũng hấp dẫn được chồng mày đến với tao. Sao hôm nay mày lại còn biết đến đây bắt ghen à?
Tôi đi mấy bước lại gần con Ngân. Ánh mắt trào phúng nhìn nó
” Tao không ghen, nhưng đến đây để dằn mặt mấy con cαʋe giống mày thôi? Ban đầu tao không định ᵭάпҺ ghen đâu, chỉ muốn đến đây xem có đúng là chồng mình đang ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ hay không, nhưng từ lúc thấy mày thì tao thay đổi ý định rồi.Tao không ngờ mày luôn đấy Ngân à, mày nói xấu tao một cách lưu loát đến như vậy, mày nói mà không nghĩ sau này ૮.ɦ.ế.ƭ xuống âm phủ Diêm Vương cắt cái lưỡi của mày à.Tao cứ thắc mắc tại sao chồng tao thay đổi, nhưng giờ thì tao hiểu rồi, thì ra là có cái miệng chó của mày xía vô. Hôm nay bằng mọi giá dù có bẩn tay tao cũng phải ᵭάпҺ mày cho bỏ ghét.Đúng là tao đã lầm mày rồi Ngân ạ. Bạn thân, thân đến mức dùng chung một thằng đàn ông. Cũng may hên là tao chưa có diễm phúc sử dụng chớ không thì dơ lắm.
Con Ngân nghe tôi nói liền đanh mặt tức giận, nó gạt vội cái chăn ra và đứng lên, chỉ tay vào mặt tôi đầy tức tối.
“Mày nói ai là cαʋe hả con chó, mày có tin tao ᵭάпҺ mày ngay tại đây luôn hay không. Cái thứ vô dụng lại còn mang đến xui xẻo cho nhà chồng, đến mức thằng chồng chẳng thèm sờ mó đến mà đi chơi gáι là hiểu mà thế nào rồi đó.Mà tao nói cho mày biết nè Minh Anh. Tao không ưa mày lâu rồi. Nên chắc chắn thứ gì của mày tao cũng sẽ ςư-ớ.ק về tay tao cả.Mày cứ chống mắt mày lên đi.
” Mày…
Tôi lao đến đè đầu nó xuống rồi dùng hết sức lực tát cho nó mấy phát, vừa tát tôi vừa gằn giọng cảnh cáo
“Hôm nay tao cho mày biết tao vô dụng hay hữu dụng như thế nào này, nhìn tao vậy thôi chứ ai mà đụng vô đồ của tao thì kết cục không hề dễ chịu một chút nào đâu Ngân à?Mày ghét tao thì kệ mày tao cũng đéo có ưa mày đâu?
Tôi ᵭάпҺ nó túi bụi, nó cũng phản kháng, cũng lảm nhảm cҺửι tôi nhưng đâu có ᵭάпҺ lại tôi được, do tôi có sức lắm, còn nó lâu nay làm việc nhẹ lương cao quen rồi, nên chỉ có thể cào cấu vào tay tôi bị trầy mấy đường thôi. Còn tôi tôi tát nảy giờ sưng cả mặt nó, đến mức ɱ.á.-ύ ở khóe miệng của chảy ra cả rồi. Thiệt hả hê gì đâu, đã cái dạ của tôi luôn.
Phương đứng ngay cửa từ nãy giờ, anh chứng kiến tôi và con Ngân tất tần tật ẩu đả. Mãi khi thấy tôi ᵭάпҺ con Ngân tới mức thân tàn ma dại anh mới chạy đến kéo tôi ra rồi dùng thân mình che chở cho con Ngân
” Minh Anh đủ rồi, em đừng có làm loạn nữa.
Con Ngân thấy Phương đứng về phía nó thì nó liền bù lu bù loa lên níu lấy Phương, không quên kéo kéo cái khăn tắm trễ xuống thật thấp lộ ra hai bầu ռ.ɠ-ự.ɕ khổng lồ.
“Anh Phương anh coi vợ anh hung dữ ᵭάпҺ em kìa, anh có thương em không, anh mau ᵭάпҺ lại nó cho em đi.
” Được rồi, em ngồi im đi. Có anh ở đây rồi.
Tôi dừng lại,ʇ⚡︎ự dưng nghe 2 người họ ʇ⚡︎ự luyến mà nổi cả da gà, đứng im phủi phủi cάпh tay tôi nhìn anh ta nhếch môi nói
“Tôi ᵭάпҺ chưa có đã đâu. Còn anh nữa, côпg αп cái gì mà vô loại dữ vậy.Có vợ chưa đủ tuổi là vi ρҺα̣м ρҺάρ luật rồi. Bây giờ lại còn giở thói ăn vụng nữa. Tôi mà kiện là anh ngồi tù no luôn đó.
” Em im miệng lại đi. Muốn gì thì về nhà rồi nói. Ở đây?…
Phương nói chưa dứt lời, tôi đã chen vào ngắt ngang lời anh ta nói
“Ở đây là đâu thì tôi cũng nói thôi. Anh mà cũng sợ thiên hạ biết nữa à.Chia tay đi. Tôi chịu hết nổi rồi.
Bất ngờ lần này Phương cười lớn, một tay anh ta ôm ấy con Ngân, một bên nó nũng nịu trừng mắt nhìn tôi. Cả Phương nữa, anh ta trưng ra một bộ mặt kẻ sở khanh chính hiệu.
” Cô nghĩ chia tay với tôi dễ dàng vậy à? Cô ngây thơ quá rồi Minh Anh. Nói cho cô biết nếu cô không khắc ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ tôi thì tôi cũng chẳng phụ cô đâu. Mà thôi tới đây là đủ rồi nếu cô muốn li dị để đi theo thằng du côn du đãng ấy thì trả lại tiền đây cho tôi.
Nghe Phương thốt ra lời đó, ngay lập tức tôi ngứa mắt mà cười lạnh nhìn anh ta nói
” Là đàn ông nên nói chuyện nghe lọt lỗ tai chút đi Phương, anh đang là kẻ ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ đấy đừng có đỗ lỗi cho ai cả,bản chất anh từ đầu cũng đã chẳng tốt đẹp gì,nên chắc chắn anh sẽ ko bao giờ để bản thân anh chịu thiệt thòi nếu như mẹ anh không bị Ьệпh đâu nên anh không cần đóng vai là người tốt nữa. Đáng tiết vở kịch của anh chấm dứt sớm quá.Đồ côпg αп tồi, chỉ được cái đẹp trai đi lừa tình người khác chứ bản chất thì xấu xa đê tiện nên bao năm chỉ ngồi yên một vị trí côпg αп quèn ở xã mà không ngóc đầu lên nổi. Uổng công tôi từng thương anh.Được. 100 triệu. Tôi sẽ trả. Anh đợi đi.
Nói dứt lời tôi liền quay đi, vì không muốn mình phải chứng kiến cảnh dơ bẩn trước mắt của mình nữa, cũng chẳng muốn họ thấy được giọt nước mắt của tôi đang chực hờ rơi xuống nơi bờ mi.
Ra khỏi khách sạn, tôi bước thê thê tгêภ vỉa hè ,vừa tức vừa tủi, từng bước nặng trĩu, cũng chẳng biết định hướng rằng mình sẽ đi về đâu. Chỉ biết là rất buồn, rất thất vọng rồi cứ vô thức đi mãi đi mãi trong màn đêm đen kịt.
Cho đến khi trước mắt tôi chói đi vì ánh sáng đèn xe phía trước rọi vào.
“Đi không em 500k một đêm bao phòng?
Tôi nheo mắt mấy lượt và đứng im lại, trong đầu thầm nghĩ không biết tên biếи ŧɦái, nào giờ này lại giở thói ve vãn,dự định mặc kệ chiếc xe đó ,tôi lại khập khiển bước đi, vết thương dưới gối dường như sắp bung chỉ nên đau dữ lắm, đau rớt cả mồ hôi hột.
Lơ đi rồi vậy mà chiếc xe đó vẫn cố chấp, cứ chạy chầm chậm bên cạnh tôi. Tôi bực mình, quay lại nhìn, định lên giọng cҺửι thì bất ngờ tôi ngớ người khi nhìn thấy bên trong xe có người cho hạ kích xuống.
Gương mặt quá đỗi quen thuộc kèm theo lời nói nam tính vang bên tai tôi đầy châm chọc
Này này…giữa đêm giữa hôm đi đâu đây hả nhỏ.Làm tôi cứ tưởng em nào đứng đường không đó. Đừng nói với tôi bị chồng bỏ rơi rồi nha.
Tôi nhìn lại một lần nữa…thì ra là tên Khôi đáng ghét, nhưng lần này tôi không muốn ᵭấu khẩu với anh ta nữa, mệt mỏi tôi ngồi bệt luôn xuống lòng đường rồi gục đầu.Cảm thấy tâm trạng lúc này đã cực kỳ mệt mỏi lắm rồi, chẳng muốn tiếp chuyện với ai cả
Khôi thấy tôi như thế anh ta liền tắp con xe hơi đắt tiền vào lề, sau đó bước xuống cạnh tôi khều khều mấy cái
” Nè. Cô sao vậy? Có chuyện gì hả?
Tôi ngước mắt nhìn anh ta, ʇ⚡︎ự dưng tủi thân rồi òa khóc…kể lể cho Khôi nghe hết thảy mọi chuyện.Cứ nghĩ anh ta sẽ lên tiếng an ủi tôi, nhưng không ngờ khi nghe xong anh ta chỉ im lặng, rồi bất chợt vươn cάпh tay ra, áp lên đầu tôi rồi kéo đầu tôi ʇ⚡︎ựa vào vai anh ta. Vô tình hít luôn cả mùi thơm nam tính của anh ta vào mũi.
Tôi ngỡ ngàng với hành động ấy, tιм ᵭ.ậ..℘ loạn xạ, định né ra, nhưng đúng lúc này tгêภ đỉnh đầu đã có giọng nói ôn nhu truyền đến
“Tôi cho mượn vai này, không tính phí đâu. Không ổn thì cứ khóc đi.
Nghe đến đó ʇ⚡︎ự dưng tôi cũng để im, ʇ⚡︎ựa sâu vào lòng anh ta ,nước mắt cứ lăn dài xuống hai gò má thổn thức. Tự dưng áp mặt vào Khôi,cảm giác lạ lắm,cảm giác này chưa từng có khi tôi đối diện trước Phương cũng bởi thế mà thấy ấm áp lạ thường tâm tình vì vậy mà không ҟҺốпg chế được vô thức rung rinh trước anh ta.
Hai chúng tôi cùng im lặng, ngồi mãi bên lề đường. Mãi tầm hơn nữa tiếng, tôi thấy mình đã ổn mới ngước lên nhìn Khôi giọng nghẹn ngào nói
” Cảm ơn anh. Mà giờ này anh đi đâu đây?
Khôi nhìn tôi đáp lại”Tôi định về nhà, đi giữa đường thì gặp cô đó.
” Vậy anh về đi. Tôi ổn rồi. Tôi sẽ về nhà sau.
“Ổn thiệt không đó, mắt sưng cả rồi kìa.
Vừa nói Khôi vừa đưa tay lên nhẹ tém lấy mái tóc của tôi sang một bên, cũng vì hành động này ʇ⚡︎ự dưng tôi cũng bị đơ toàn tập. Trong lòng len lỏi một dòng nước ấm đang rót vào.
” Vậy cô định trả tiền lại và thoát khỏi tên đó à?
Khôi đột nhiên lên tiếng hỏi tôi về vấn đề đó. Tôi cũng không ngại với anh ta nữa nên liền gật đầu
“Đúng vậy, không có tình cảm thì chỉ có cách trả nợ và dứt khoát thôi. Nhưng tiền đâu trả nợ thì tôi chẳng biết. Mà này anh có tiền không? Cho tôi vay đi.
Khôi bật cười
” Cô cũng biết nhân cơ hội quá nhỉ. Ba cô vừa trả nợ xong bây giờ đến cô à?Ban đầu lấy tôi chẳng phải tốt hơn sao? Dù sao thì tôi cũng không có cái thói trăng hoa như tên côпg αп đẹp trai của cô.
Tôi xấu hổ đành im lặng, vừa đoán chắc anh ta sẽ không bao giờ tốt đến mức cho tôi mượn tiền đâu.Mãi một lúc, thấy tôi im lặng Khôi mới đột nhiên buông tôi ra rồi trầm ngâm suy tính nói
“Tôi sẽ cho cô mượn, nhưng với một điều kiện?
Tôi nhìn Khôi nghi hoặc, còn anh ta thì nhìn tôi đầy cao ngạo ra vẻ bí hiểm, nhưng khuôn mặt nam nhân ấy lại thu hút đến lạ thường khiến cho tôi như bị mê hoặc nên cứ nhìn trân trân
Điều kiện gì anh cứ nói?Anh ta lập tức chốt nhanh một câu không chút đắn đo
“Làm vợ tôi đi?
Tôi bất ngờ, chớp chớp mi mắt” Thích tôi à?
Khôi hắng giọng, trả lời cụt ngũn
“Điên
” Vậy sao đòi lấy tôi?
“Thích!
Tôi chợt bật cười, văng ra mấy tia nước bọt
” Anh ế quá nên đầu óc có vấn đề luôn à?
“Không hề nha. Gái đeo nhiều lại là đằng khác.
” Vậy tại sao còn muốn lấy tôi. Tôi với anh thì quen biết gì đâu?
Khôi hạ thấp đầu, cúi gần mặt tôi, phả ra hơi thở thơm tho mùi kẹo bạc hà nói nhỏ đủ tôi nghe
“Đơn giản là tôi thấy cô tôi có hứng thì tôi lấy thôi. Bây giờ thế nào? Cô chịu không trả lời nhanh tôi còn về?
Tôi…Tôi im lặng, thẩn thờ suy nghĩ một lúc nhưng cuối cùng vì 100 triệu trả lại cho Phương mà tôi đành liều mình gật đầu với Khôi…Dù sao thì cũng chẳng còn tha thiết gì? Cũng chỉ thay đổi từ người nay sang người kia thôi. Một khi đã không còn ưa nhau nữa thì một đồng dù không có tôi cũng sẽ vay mượn mà trả lại tất cả, nhưng sau câu chuyện ấy tôi sẽ ban tặng Phương thêm một câu chuyện khác nữa. Tôi muốn anh phải hối hận vì những gì anh ta đã làm. Là một côпg αп vì dân, nhưng nhân cách không tốt đẹp thì anh ta cũng nên bị loại ra khỏi xã hội đi là vừa.”
“Gật đầu là đồng ý?
“Chưa chắc, nhưng tôi lấy làm lạ nha. Tôi thấy anh cũng được, cũng đẹp trai đấy, sao không tìm hiểu rồi ʇ⚡︎ự lấy một người yêu mình để làm vợ mà lại một hai muốn tôi là vợ anh hả? Bộ có chuyện gì đằng sau đó có đúng không?
Lần này ʇ⚡︎ự dưng tôi thấy Khôi im lặng không cà rỡn nữa,đôi mắt màu hổ phách ấy cứ chuyển biến không ngừng rồi lại trở nên cực kì ưu buồn. Trong tức khắc Khôi hướng mắt nhìn ra khoảng không vô định rồi nghiêm túc trả lời tôi một câu rất đau lòng.
“Coi như cô cũng thông minh đấy. Là vì tôi cần một người vợ thay thế để mẹ tôi yên tâm mà cho tôi ʇ⚡︎ự do làm nhiệm vụ của mình.Mà cô thì là người phù hợp với tiêu chuẩn của mẹ tôi đưa ra nên tôi nghỉ cô với bà sẽ rất hợp. Đến một năm sau cô ấy… trở về,nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành. Tôi sẽ trả ʇ⚡︎ự do lại cho cô. Nếu cô đồng ý ngày mai tôi sẽ đưa tiền cho cô trả lại tên Phương kia.Cô thấy sao?
Thì ra là vậy, ʇ⚡︎ự dưng lòng tôi chợt chùng xuống khi nghe hết những lời của Khôi vừa thốt ra, nhưng khi nhìn sang Khôi, nhìn thấy gương mặt nam tính ấy , ánh mắt lại kiên định nhìn sang tôi dò ý thì vô thức tôi cũng liền gật đầu.Tôi tin Khôi sẽ là người tốt, dù đôi lúc thấy anh ta tưng ʇ⚡︎ửng một chút nhưng nhất định anh ta sẽ không làm khó dễ gì tôi đâu, chỉ một năm thôi rồi tôi sẽ được ʇ⚡︎ự do ʇ⚡︎ự tại, không bị ràng buộc bởi bất cứ một người nào.Còn nữa bây giờ trước mắt tôi phải giải thoát khỏi Phương và cho anh ta với con Ngân một bài học tôi mới hả dạ được.
Đang suy nghĩ đến đó tôi lại thấy cực kỳ hài lòng, khóe miệng câng lên một nụ cười lạnh. Bên cạnh Khôi thấy tôi có biểu hiện lạ, anh ta liền cau mày, đôi mày rậm khẽ nhíu chặt nhìn tôi hỏi
“Này,ʇ⚡︎ự dưng cười đểu thế?
Tôi khẽ thu lại nụ cười rồi nhìn Khôi nói
” Không có gì?Chỉ là mắc cười vì ʇ⚡︎ự dưng trong thời gian ngắn mình có hai thằng chồng thôi. Mà nè chắc là ngày mai anh đưa tiền cho tôi đúng không?
“Yên tâm tôi không bao giờ nuốt lời. Mà giờ cô định ngồi ở đây luôn không về à?
Nghe Khôi hỏi, tôi mới sực nhớ lại. Hình như cũng khuya rồi, tôi lại không thể về nhà Phương được. Mà về nhà mình thì sợ ba tôi lại lo lắng.
Nghĩ vậy tôi nhìn Khôi lên tiếng
” Anh chở tôi tìm một khách sạn gần đây cho tôi qua đêm đi. Mai rồi tôi sẽ về nhà tôi. Bây giờ về ba tôi lại lo.
Khôi nghe tôi nói dứt lời, bỗng dưng anh ta nhìn tôi đăm đăm, sau đó cái môi mỏng ấy lại nở một nụ cười tà mị. Khôi nhanh chóng áp sát mặt tôi phà ra hơi lạnh, nói mấy câu không đứng đắn
“Cô nghĩ giống tôi rồi đấy, giờ này tôi cũng lái xe về nhà hết nổi rồi. Vậy tìm khách sạn nhé. Tôi với cô thử là vợ chồng một đêm đi xem có hợp nhau hay không?
Tôi đỏ mặt, trước ý đồ đen tối của Khôi, hai tay cùng lúc đẩy mạnh anh ta ra
” Anh….
Khôi bật cười. Anh ta đứng dậy, đưa một tay ra kéo tôi lên rồi nhúng vai nói
” Tôi đùa cô đấy? Chưa chi đã đỏ mặt như đích vịt rồi.