Nước mắt nhà giàu chương 28

Tác Gỉa : Nguyễn Hiền
CHƯƠNG 28 ( Chương cuối)

Rời khỏi giường, bà Trang định đi xuống căn tin mua mấy thứ đồ dùng, thấy vậy chị Xuân giúp việc vội ngăn lại:

– Bà chủ còn yếu nên nằm nghỉ, để con đi mua cho…

– Tôi có gì đâu, chẳng qua là do mấy chuyện không vui nên buồn rồi tụt huyết áp, cô cứ để tôi ra ngoài đi cho thoải mái, mà con bé Thùy Nhung không hiểu sao dạo này bận lắm hay sao mà cứ tất bật, đến thăm mẹ mà vội vội vàng vàng rõ khổ…

– Chắc cô Ba bận á Bà, thôi nếu Bà chủ muốn ra ngoài đi dạo thì con cùng đi luôn, không rồi ông chủ lại la…

Vừa nghe nhắc đến ông chủ, bà Trang quay sang hỏi:

– Ổng la cô hồi nào? tại sao cô lại không nói với tôi chứ?

Cô Xuân chưa kịp trả lời thì bỗng chỉ tay về phía cổng Ьệпh viện:

– Cô Ba giỏi ghê á, bà chủ vừa nhắc là tới liền à, mà còn mua nhiều thứ lắm…

Nhìn theo hướng cô giúp việc vừa chỉ, bà Trang thấy Thùy Nhung đang từ cổng đi vào, nhưng có một điều lạ là cô không đi về hướng phòng của bà mà đi về hướng cầu thang, đã thế lại mang rất nhiều đồ thì lấy làm lạ, cô Xuân định cất tiếng gọi thì bà ngăn lại:

– Cô bám theo xem cô Ba đi đâu rồi về báo cho tôi biết, tuyệt đối không được để lộ nghe chưa?

– Dạ, con biết rồi…

Câu nói chưa dứt thì cô giúp việc đã nhanh chóng chạy theo, khi thấy Thùy Nhung vào thang máy tầng 4, thì cô Xuân lội cầu thang bộ nhằm sợ bị phát hiện. Từ trong thang máy, Thùy Nhung đi đến phòng 408 thì dừng lại và đẩy cửa bước vào.

Nghe từ miệng người giúp việc làm bà Trang thắc mắc, không hiểu ai đang nằm điều trị ở phòng 408 mà con gáι bà đến đó? Cũng có thể Thùy Nhung đi thăm người Ьệпh, nhưng theo như cô Xuân mô tả thì không hẳn là như thế, bởi khi đến phòng 408 thì con gáι bà đẩy cửa bước vào như rất thân quen. Như vậy chứng tỏ Thùy Nhung đang chăm sóc một ai đó, nhưng tại sao con bé lại giấu bà chứ? Với Bích Liên thì không nói, chứ với Thùy Nhung thì rất thân và hay tâm sự với mẹ, và có một điều là ít khi nói dối hoặc giấu mẹ điều gì. Thôi thì chờ con đến rồi bà sẽ hỏi, mặc dù nghĩ như thế nhưng không hiểu sao bà vẫn thấy không yên tâm nên lấy điện thoại ra gọi cho con:

– Alo, con nghe nè mẹ…

Nghe con gáι lên tiếng, bà giả bộ hỏi:

– Con đang ở nhà hay sao? Mẹ không nghe thấy tiếng học sinh…

Thùy Nhung ngập ngừng một lát rồi trả lời:

– Dạ, con đang ở nhà mẹ, con vừa về…

– Thôi con nghỉ ngơi đi…

Nói xong không chờ con gáι trả lời, bà vội cúp máy, bởi bà đang rất sốc, tại sao con gáι lại nói dối bà, bây giờ bà biết tin ai đây? rõ ràng chính mắt bà nhìn thấy cô từ cổng đi vào Ьệпh viện, mà khi bà hỏi thì trả lời là đang ở nhà? vậy chuyện gì đã xảy ra và tại sao Thùy Nhung lại phải nói dối? chuyện này nhất định có lý do và bà phải tìm hiểu.

Bỗng bà tái mặt và run lẩy bẩy khi chợt nghĩ đến một điều khủng khϊếp có thể xảy ra, có bao giờ người nằm trong phòng 408 đó lại chính là ông Hào chồng bà? Bởi dạo này ông ấy ốm yếu, con gáι mới nói ổng lại ho lại, trời ơi nếu vậy thì bà quả là vô tình. Bà phải lên lầu 4 để thăm, nếu đúng là ổng thì còn tiện chăm sóc, bà Trang gọi chị giúp việc:

– Cô Xuân…

– Dạ, bà chủ lại đi căn tin mua đồ ạ? Thôi bà cứ nằm nghỉ, để con chạy mua cho lẹ…

– Sao tôi chưa nói gì mà cô toàn nói trước không à, chỉ khỏe được cái tính lanh chanh là không ai bằng…

Cô Xuân bị la nên im bặt, lúc này bà Trang mới cười nói nhỏ:

– Cô còn nhớ cái phòng mà Thùy Nhung vào không? cô đưa tôi đến đó…

– Tận lầu 4 lận á, bà chủ phải đi bằng thang máy…

Bà Trang cười:

– Thế không đi thang máy thì đi bằng gì?

– Hồi giờ con toàn lội bộ không à…

Bà Trang lại cười, cô Xuân chỉ Ϯộι hay nói nhưng rất siêng năng và chu đáo, bà hỏi:

– Thế bây giờ tôi đi thang máy còn cô lại lội bộ nữa nhé…

– Thôi mỏi giò lắm bà chủ ơi, con phải đi thang máy để còn bảo vệ bà chủ chứ?

Hai người cùng cười rồi ra khỏi phòng. Khi lên đến lầu 4 thì bà phát hiện ra chàng trai Hoàng Vũ con bà Nhã thì vô cùng ngạc nhiên, nếu người nằm trong phòng kia là ông Hào thì có nghĩa trước giờ chàng trai này cũng đang chăm sóc ông ấy, mà một khi cậu Vũ đã biết thì sao tránh khỏi sự có mặt của bà Nhã. Từ trước tới giờ chỉ có bà là thật thà và hay tin người, nên bị lừa hết lần này đến lần khác. Mới hôm qua bà còn có ý nghĩ sẽ tha thứ cho ông Hào, nhưng một khi chính mắt bà đã chứng kiến thế này thì bà có thể trả lời là không bao giờ. Con người ông ta phản bội, lừa dối đã ăn vào tιм thì không bao giờ thay đổi.

Đúng lúc Hoàng Vũ cũng đã nhìn thấy mẹ Hai, mặc dù lo sợ vô cùng nhưng anh vẫn lễ phép cúi đầu chào:

– Con chào mẹ Hai,…A con xin lỗi…

Bà Trang tỏ ra tức giận:

– Anh không phải chào, đúng là mẹ nào con nấy…

Nói xong bà không cần chờ chàng trai trả lời, mà nhanh chóng đi về phía phòng nơi mà ông Hào đang nằm, bà muốn được chứng kiến bà Nhã đang chăm sóc chồng mình, cho dù chỉ là một lần duy nhất nhưng đây cũng sẽ là lần cuối cùng. Dường như đoán được ý của mẹ Hai nên Hoàng Vũ vội vượt lên đứng trước mặt bà chắp tay van xin:

– Mẹ Nhã yếu lắm rồi, con xin mẹ Hai hãy tha cho mẹ con, thời gian không còn nhiều nữa…

Bà Trang đứng khựng lại khi nghe những câu van xin từ miệng chàng trai, nhất là đôi mắt đã ngập nước nhìn bà như cầu xin. Phải một lúc như muốn trấn tĩnh, bà nói:

– Cậu vừa nói cái gì? vậy người nằm trong căn phòng kia là ai?

– Dạ, mẹ Nhã…

– Tại sao lại là bà ấy? tại sao lại Ьệпh chứ? Tôi chưa nói chuyện với bả mà…

Thốt được mấy câu thì khuôn mặt bà cũng đã đầm đìa nước mắt. Bà ôm lấy chàng trai và nói:

– Hãy để ta nói chuyện với bà ấy, các con ở ngoài này…

Nói rồi bà bước vào thì thấy Thùy Nhung đang lau người cho bà Nhã, cô tỷ mỉ lau hết sức nhẹ nhàng, vừa nhìn thấy mẹ thì cô có phần bối rối, nhưng bà Trang đã đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng và gật đầu. Nhìn người phụ nữ đang nằm ngủ tгêภ giường, mà bà không thể tưởng tượng đây là bà Nhã, người đã chung sống với chồng bà và nổi tiếng xinh đẹp. Thấy con gáι cứ cầm cái khăn lúng túng khi gặp mẹ, bà nói nhỏ với con:

– Đưa khăn đây cho mẹ rồi đi ra ngoài, để mẹ lau cho bà ấy…

Thùy Nhung hiểu ý mẹ muốn gì, cô bê thau nước ấm lại gần và sau khi nhận được cái gật đầu của mẹ, thì lẳng lặng đi ra ngoài và khép cửa lại…

Chỉ còn hai người trong phòng, bà Trang nhìn người phụ nữ đang co quắp tгêภ giường vì đau, tiếng thở khò khè mệt nhọc mà bao nhiêu nỗi giận hờn đều tan biến hết, cùng là phụ nữ với nhau mà phải chịu kiếp chồng chung, để rồi khi buông xuôi ra đi vẫn còn đau khổ. Bỗng bà Nhã trở mình гêภ nhè nhẹ rồi mở mắt, miệng thều thào:

– Nhung ơi…

Bà Trang cầm bàn tay gầy lên tiếng:

– Tôi đây…

Mặc dù rất mệt và đau đớn, nhưng khi nghe thấy tiếng nói lạ thì bà Nhã vội mở mắt thật to ra nhìn, và ngạc nhiên khi nhận ra người ngồi cạnh mình là bà Trang chứ không phải Thùy Nhung. Khuôn mặt trắng bệch tỏ ra sợ hãï, bà lắp bắp:

– Bà…tha lỗi…

Bà Trang cũng không cầm được nước mắt, bà nghẹn ngào:

– Phải cố gắng khỏi Ьệпh để còn ở với con, mọi chuyện cho qua hết, tất cả là do người đàn ông, chị em mình cũng đều là пα̣п nhân của ổng thôi…

– Chị thương cháu Vũ, em gửi…

Nghe thấy thế, cũng chẳng kịp suy nghĩ, bà Trang vội trả lời:

– Được rồi, thằng Vũ cũng là con tôi, bà phải cố gắng lên nghe không?

Bà Nhã không nói gì mà chỉ nhìn, từ hai hốc mắt chảy ra những giọt nước mắt ướt đầm gối, một lúc sau bà nói tiếp:

– Tôi biết mình sắp đi rồi, nhưng nay gặp được chị để nói lời xin lỗi là tôi mãn nguyện lắm rồi…

Bà Trang nghẹn ngào, nhìn bà Nhã thở dốc mà bà đau đớn vô cùng, bà muốn hỏi bà ấy có muốn gặp ông Hào không nhưng lại thôi, bởi nếu bây giờ bà ấy có muốn gặp thì cũng không dám đồng ý. Nhìn bà Nhã nhắm mắt ngủ với hơi thở nặng nề mà bà quặn lòng. Nhẹ nhàng ra khỏi phòng, bà vẫy Thùy Nhung lại nói gì đó và thấy cô gật đầu…

Vừa nghe con gáι nói phải đến Ьệпh viện gấp làm ông Hào ngạc nhiên, nhưng khi ông định hỏi thì Thùy Nhung lại tắt máy, khi đến Ьệпh viện thì thấy con gáι đang đứng chờ sẵn ngoài cổng liền hỏi:

– Sao con lại đứng đây? mẹ con lại bị sao nữa? hôm qua Ba thấy tỉnh táo rồi mà…

Thùy Nhung không trả lời mà kéo ông về phía cầu thang, ông Hào thắc mắc:

– Nay con làm sao vậy hả? phòng mẹ con điều trị ở hướng bên này mà…

– Mẹ đang ở tгêภ lầu 4, Ba theo con…

Nghe nói đến lầu 4 là ông Hào rụng rời, bởi ở Ьệпh viện này khu vực đó toàn Ьệпh nhân υпg Ϯhư nặng đang điều trị, ông cứ như một cái máy đi theo con gáι mà biết bao nhiêu câu hỏi trong đầu. Khi vừa bước ra khỏi cầu thang máy, thì ông nhìn thấy vợ và Hoàng Vũ đang cúi đầu ngồi ở ghế băng trước cửa phòng thì lại càng ngạc nhiên. Vừa nhìn thấy ông thì bà Trang đứng dậy chỉ vào cửa phòng nói nhanh:

– Ông vào với bà ấy đi, thời gian không còn nhiều…

Thùy Nhung ôm lấy mẹ từ phía sau khi nghe câu nói đó, có người vợ nào đau đớn hơn như thế này không? nhưng cô hiểu rằng bà Nhã không còn nhiều thời gian, và nhìn ánh mắt của bà thì cô biết vẫn như trông ngóng được gặp Ba. Dường như đoán được điều gì, ông Hào nhìn bà Trang rồi nói:

– Hai vợ chồng mình cùng vào…

Ông cố gắng nhấn mạnh hai chữ Vợ chồng nhưng bà Trang vẫn tỉnh bơ trả lời:

– Tôi vào rồi, vào gặp bà ấy đi…

Thấy Ba nửa muốn vào nửa lại sợ mẹ nên Thùy Nhung kéo tay cha đi vào, ông Hào không tin ở mắt mình, khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy và thân hình gầy yếu của bà Nhã, tại sao lại nhanh đến thế, từ khi xảy ra sự việc nên ông mới không gặp, vậy mà chỉ một thời gian ngắn mà bà ấy trở nên như thế này hay sao?

Sau khi đưa cha vào phòng thì Thùy Nhung cũng kín đáo đi ra ngoài, ông Hào ngồi lên mép giường, cầm bàn tay gầy của người phụ nữ mà ông yêu say đắm một thời, ông cúi xuống gọi khẽ:

– Nhã ơi, tại sao lại đến nông nỗi này hả em?

Nghe tiếng gọi và hình như cũng nhận ra người đang bên cạnh mình là ai, bà Nhã hé mắt nhìn nhưng rồi lại nhắm mắt lại rồi quay mặt vào tường, và hai vai rung nhè nhẹ. Từng giọt nước mắt, từng tiếng nấc nghẹn, mặc dù đã cố kìm nén nhưng cũng vẫn thoát ra ngoài cổ họng. Ông Hào cầm bàn tay gầy của bà áp vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình, nói nhỏ:

– Tất cả lỗi của anh đã làm khổ em và con, anh xin lỗi em, hãy cố gắng lên Nhã ơi…

Khuôn mặt của bà Nhã cũng đã đẫm nước mắt, hai môi lắp bắp như muốn nói điều gì nhưng không thành tiếng, bỗng toàn thân bà co rúm lại, hơi thở dốc, từ hai khóe mắt chảy ra những giọt nước mắt, ông Hào hốt hoảng chạy ra ngoài la lên:

– Gọi Bác sỹ nhanh lên…

Hoàng Vũ nghe thấy thế thì chạy vào ôm lấy mẹ la lên:

– Mở mắt ra nhìn con nè mẹ ơi, con là Vũ của mẹ đây, mẹ đừng bỏ con lại một mình mẹ ơi…huhu

Tiếng kêu mẹ như xé lòng của chàng trai làm ai cũng rơi nước mắt, nhưng bà Nhã đã không nghe thấy gì nữa, bà thanh thản ra đi trong ʋòпg tay của mọi người…

Sau đám tang của mẹ, Hoàng Vũ vô cùng đau khổ, thấy vậy bà Trang lên tiếng:

– Trước khi quα ᵭờι, mẹ con có lời gửi con cho ta và mẹ đã nhận lời. Thôi thì không con ruột thì ta nhận làm con nuôi, con hãy quay trở về tập đoàn Trịnh Gia để giúp đỡ cho Ba Hào, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi rồi…

Hoàng Vũ trả lời nhưng lại nhìn Thùy Nhung:

– Con cảm ơn mẹ Hai…

Nghe vợ nói như thế thì ông Hào cảm động đi lại gần cầm tay vợ tỏ ra biết lỗi:

– Anh xin lỗi em, cũng đã đến lúc vợ chồng mình nghỉ ngơi rồi, em tha lỗi cho anh nhé, anh xin hứa toàn tâm toàn ý lo cho vợ con…

Bà Trang quay sang lườm chồng:

– Chẳng nhẽ lại còn lần nữa hay sao?

Cả nhà cùng cười, nhưng người vui nhất có lẽ là Hoàng Vũ và Thùy Nhung, bởi từ nay họ được ở bên nhau trong một mái nhà…

HẾT

Bài viết khác

Người chα ᵭưα hộρ cơm, mặc dù nghèo về vật chất nhưng ông ɾất giàu tình thương !

Đã một giờ chiều ɾồi mà chα vẫn chưα mαng cơm hộρ ᵭến.Nó làm chủ quản ở một nhà máy, áρ lực công việc ɾất lớn. Buổi tɾưα nhà máy không ρhục vụ cơm, nó Ьảo chα mαng cơm hộρ cho. Một ρhần là tiết kiệm, một ρhần cơm chα nấu ɾất ngon. Đồng nghiệρ […]

Cui 1 1
Người xưa dạy đáng suy ngẫm: vay gạo không vay củi, mượn áo không mượn giày

Cho vaγ gạo là tích ρhúc cho mình, là cứu đói người.Tuγ nhiên củi có khắρ nơi, chỉ cần mình nỗ lực có thể kiếm củi dược .Thế nên người xưa sẽ chọn cứu nghèo, không cứu người lười. 1. Vaγ gạo không vaγ củi, mượn áo không mượn giàγ Vaγ gạo là vì ‘có […]

Niềm hạnh phúc trời ban – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Trưα, tôi dọn cơm, cho hαi đứα con ăn xong. Bản thân chẳng cách nào nhuốt được. Lo lắng cứ tràn ngậρ trong lòng. Tôi cầm lăm lăm chiếc điện thoại trong tαy chỉ mong một cuộc gọi từ số máy lạ. Chồng tôi bực dọc bảo:     – Em cứ như vậy khéo […]