Nước mắt nhà giàu chương 26
Thực chất cô ta không phải nín khóc mà bí mật lấy ra một cái điện thoại gọi về cho ông ngoại cầu cứu, nhưng thật kỳ lạ chuông vẫn kêu nhưng tuyệt nhiên ông ngoại không nhấc máy, cô ta nhắn tin cũng không trả lời thì bắt đầu hoảng sợ. Bích Liên định nhắn tin cho mẹ nhưng không hiểu suy nghĩ thế nào lại gọi cho trợ lý Hải:
– Alo…
Tiếng trợ lý Hải từ đầu dây bên kia trả lời hờ hững:
– Alo, ai gọi đấy?
– Em Bích Liên đây, anh Hải ơi cứu em với…
Khác với mọi lần, nếu nghe cô kêu cứu thì anh sẽ lo cuống lên, nhưng lần này anh im lặng một hồi rồi trả lời:
– Cô Liên gọi cho chủ tịch, chứ tôi người làm công ăn lương thì sao có thể cứu cô được…
Giọng Bích Liên gấp gáp:
– Ông ngoại có ở chỗ anh không? em gọi mà không nghe máy…
– Không biết cô Hai lại gây ra chuyện gì mà chủ tịch giận lắm, kêu luật sư làm hồ sơ từ mặt cô luôn rồi, còn cấm cả nhà không được nghe điện thoại của cô nữa…
Vừa ngạc nhiên vừa lo sợ, Bích Liên chỉ còn biết bám vào trợ lý Hải xin anh giúp đỡ, bởi cô biết ông ngoại rất nghe lời anh:
– Anh ơi cứu em, em có làm gì đâu, đang ngồi uống café bỗng có người đến gây sự hà…
Trợ lý Hải không quan tâm đến lời cô vừa nói mà trả lời:
– Mong cô Hai thông cảm, tôi không giúp được gì…
Nói xong anh cúp máy. Quá hụt hẫng và lúc này cô mới thấy mình dại, đáng lý ra việc liên quan đến bà Nhã thì cô không nên dính vào, mà nghĩ cho cùng nếu cô thu được căn biệt thự đó từ tay bà ta thì cũng có lợi cho Lý Gia, vậy tại sao ông ngoại lại giận mà từ cô chứ? Thật tình khi thấy ông ngoại hứa thành lập công ty cho cô làm cô hy vọng rất nhiều. Nhưng chờ mãi không thấy ông ngoại đả động đến việc đó, nên cô cố tình quậy để ông phải chú ý, nhưng cuối cùng hậu quả lại không như ý muốn. Chợt cô nhớ tới tên Kiệt người tình mới của cô, may ra nhờ anh ta cứu cô ra khỏi chỗ này, cô liền gọi cho hắn và không phải chờ lâu, đầu dây bên kia có người nghe máy:
– Alo, anh ơi cứu em…
Không thấy trả lời, nhưng hình như có tiếng nói tuy nhỏ nhưng nghe rất rõ:
– Anh cả, bà Liên gọi kìa…
Rồi tiếng tên Kiệt trả lời:
– Đ.M…mới quen mấy bữa, chưa xơi được nhiêu thì gặp chuyện rồi, dẹp đi, nói gọi nhầm số rồi…
Tai Bích Liên như ù đi, cô không đủ can đảm để nghe bên kia trả lời, khốn пα̣п thật. Tên Kiệt tán tỉnh, dụ dỗ cô để lấy tiền và chiếm đoạt thân ҳάc cô, giờ lại phủi tay xem cô như cái rẻ rách làm vướng chân hắn. Bích Liên cảm thấy ทɦụ☪ nhã và đau đớn, bây giờ không những người ngoài mà ngay cả người trong nhà cũng xa lành cô, xem cô như một loại ký sinh trùng làm ảnh hưởng đến họ. Giờ đây ngồi trong bốn bức tường, cô hối hận thì cũng đã muộn rồi…
Mặc dù biết mẹ con bà Nhã đã không còn ở căn biệt thự đó nữa, nhưng mỗi buổi chiều khi từ công ty trở về nhà, ông Hào cũng cố tình đi qua căn nhà ấy, mặc dù hận và thất vọng nhưng không phải cứ nói quên là sẽ quên được ngay, con người càng yêu nhiều thì lại hận nhiều hơn. Đau khổ, day dứt và nỗi nhớ, dù sao cũng hơn hai mươi năm, mặc dù không được pháp luật công nhận, nhưng dù sao họ cũng đã ở bên nhau, chăm sóc con và nhìn con trưởng thành mỗi ngày. Bây giờ không biết hai mẹ con đang ở đâu? Cuộc sống thế nào? ông biết bà Nhã theo ông không phải từ tình yêu mà là do ân nghĩa, nhưng việc bà thương và chăm sóc ông là thật lòng. Ông day dứt, lo lắng không yên và vẫn chờ một dòng tin nhắn, chỉ cần cho ông biết rằng hai mẹ con đã ổn là ông yên tâm rồi.
Miệng thì nói phải quên đi, nhưng mỗi khi đêm về với căn nhà rộng trống trải thì ông lại càng nhớ. Giờ tất cả đều đã bỏ ông mà đi, kể từ ngày ông nói chuyện với cha vợ ở chòi lá đến giờ, thì mẹ con bà Trang cũng không chịu cho ông gặp chứ nói gì đến chuyện trở về nhà. Ông chỉ có một mình về nhà rồi sáng ra lại một mình đi làm, cái giá phải trả cho một lần sai lầm là quá lớn, ông thầm cảm ơn cha vợ, nếu vừa rồi ông Lý Thành không cho ông một cơ hội để sửa sai, thì tưởng chừng cuộc đời cũng như sự nghiệp của ông đã chấm dứt từ ngày đó. Vấn đề bây giờ làm sao để vợ ông chịu quay về và tha thứ cho ông thì chính ông cũng không biết phải làm sao…
Chiều nay sau giờ lên lớp, Thùy Nhung có vẻ mệt nên xong việc là cô ra về, Từ ngày gia đình xảy ra sự việc đến giờ cô biết mẹ buồn và khóc rất nhiều, nhất là từ ngày chị Hai bị bắt và đi tù thì sức khỏe của mẹ lại càng suy sụp hơn. Bỗng cô nhận được cuộc điện thoại của anh Hải trợ lý:
– Alo, cô Ba ơi…
– Em nghe ạ, có chuyện gì vậy anh Hải?…
Từ đầu dây bên kia, tiếng anh Hải gấp gáp:
– Cô Ba đến Ьệпh viện ngay đi, bà bị ngất xỉu nên được đưa vào Ьệпh viện rồi…
Tin quá bất ngờ làm Thùy Nhung run rẩy vì lo sợ, cô lắp bắp:
– Bệnh viện nào ạ? Em đến ngay…
Vậy là cô quay xe chạy đến Ьệпh viện với mẹ, nhưng khi mới bước qua cửa Ьệпh viện thì cô bỗng nhìn thấy một người phụ nữ đang đi phía trước cùng chiều với cô trông rất giống bà Nhã, tuy người này có hơi gầy một chút. Cô định đi vượt lên để nhìn cho rõ thì bỗng dừng lại, bởi cô nghĩ nếu như bà ấy mà biết cô đang ở đây thì sẽ thế nào? nhưng cô muốn biết bà ấy cũng đến đây làm gì? đi thăm người Ьệпh hay chính bà ấy cũng đang điều trị một căn Ьệпh nào đó? Vậy là cô không vội đi đến khoa cấp cứu với mẹ và lẳng lặng đi theo bà Nhã. Khi đến dãy khoa E thì bà Nhã cứ thế đi vào phòng, giống như bà đã đến đây nhiều lần và rất thân quen. Thùy Nhung như hóa đá ở bên ngoài hành lang, hai hàng nước mắt bỗng tuôn rơi đầm đìa khuôn mặt. Cho đến khi khám xong bà Nhã quay trở ra thì cô vội nấp vào một chỗ, chắc chắn bà ấy đã đi rồi thì cô vào gặp bác sỹ…
Từng lời nói của bác sỹ như những nhát dao cắt nát trái tιм cô vô cùng đau đớn, bà ấy bị υпg Ϯhư cổ ʇ⚡︎ử cung đã hai năm nay nhưng chủ quan không chịu chữa trị, như vậy có nghĩa từ khi chưa xảy ra chuyện này thì bà Nhã cũng đã bị Ьệпh rồi. Giọng cô khan đặc vì ҳúc ᵭộпg:
– Xin bác sỹ lên phác đồ điều trị cho bà ấy, tất cả mọi chi phí tôi sẽ chi trả hết…
Bác sỹ lắc đầu:
– Giá như được câu nói của cô cách đây một năm thì còn hy vọng, nhưng nay khối u đã di căn ra khắp ổ bụng rồi…
– Xin bác sỹ cứu bà ấy, còn cách nào không? cho dù phải tốn kém…
– Nhiệm vụ của chúng tôi là cứu người, nếu còn có thể thì chúng tôi không bao giờ từ chối…
– Con trai của bà ấy có biết mẹ Ьệпh không?
Bác sỹ lại lắc đầu:
– Nhất định bà ấy không cho chúng tôi liên lạc với người nhà
Thùy Nhung cay đẳng hiểu rằng bà Nhã định lẳng lặng ra đi mà không muốn là gánh nặng cho ai, kể cả con trai mình. Lúc này chính Hoàng Vũ cũng chưa hề biết gì về Ьệпh tình của mẹ. Cô nói với bác sỹ:
– Nhất định phải nói cho Hoàng Vũ biết, xin bác sỹ cho tôi xin số điện thoại được không?
Cầm tờ giấy ghi số điện thoại của Hoàng Vũ nhưng Thùy Nhung chưa vội đi ngay, bởi cô phải sang khoa cấp cứu với mẹ. Cô suy nghĩ không biết có nên cho Ba biết tình hình Ьệпh của bà Nhã không? tốt nhất phải gặp Hoàng Vũ xem ý của cậu ấy thế nào rồi mới quyết định được…
Nhìn mẹ nằm quay mặt vào tường như đang ngủ, chỉ có cô mới hiểu nhưng chưa vào gặp mẹ được bởi Ba đang có mặt ở đây. Chỉ có một thời gian ngắn mà trông Ba tiều tụy và già đi rất nhiều, ngước ánh mắt mờ đục nhìn con gáι, ông nghẹn ngào:
– Con vào động viên mẹ, bà ấy không chịu tha thứ cho Ba…
Thùy Nhung lặng người, cô thương mẹ bao nhiêu thì cũng thương Ba bấy nhiêu, cô sẽ động viên mẹ hãy tha thứ cho ba để trở về nhà, nếu cứ tình hình như thế này thì rồi Ba cũng gục ngã mất. cầm bàn tay gầy của Ba, cô an ủi:
– Sao Ba biết là mẹ không tha thứ? Ba đã xin lỗi mẹ chưa?
– Mẹ con thậm chí còn không thèm nhìn thì làm sao Ba xin lỗi được, con giúp Ba nói với mẹ nhé…Ba sai rồi…
– Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa Ba ạ, con chỉ cần Ba mẹ có sức khỏe thôi…
Ông Hào mắt nhìn xa xăm, nói với con gáι nhưng cũng như nói với chính mình:
– Ba thấy sức khỏe cũng yếu đi nhiều, không biết còn gắng gượng thêm được bao nhiêu nữa…
Rồi chợt ông quay sang Thùy Nhung hỏi:
– Có lần Ba nghe nói con đi học lớp quản trị kinh doanh đúng không? hay là con nghỉ dạy về tiếp quản công ty, Ba còn sức khỏe sẽ hỗ trợ, khi con cứng cáp rồi thì Ba nghỉ ngơi thôi…
Thùy Nhung cười:
– Không phải đâu Ba, đó là ông ngoại bày kế để chị Hai sợ con chiếm vị trí giám đốc mà phấn ᵭấu, nhưng trong đầu chị ấy toàn hiềm khích, ganh tỵ mà thôi, chính vì thế ông ngoại mới để cho pháp luật giáo dục chị ấy…
Cả hai cha con cùng im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, nhưng ai cũng buồn khi nói đến Bích Liên. Vẫn biết rằng cô bị ảnh hưởng một phần từ bi kịch của gia đình, nhưng không phải ai cũng như thế, tính ích kỷ, ᵭộc đoán đã hằn sâu vào tâm trí của một con người, chỉ trừ khi họ bị vấp ngã một lần thật đau thì may ra mới thay đổi…Bỗng ông Hào thở dài:
– Cũng tại Ba…
Thùy Nhung cố cười như muốn xua đi không khí u buồn giữa hai cha con:
– Không hẳn như thế nên Ba cũng đừng day dứt làm gì, tại sao con cũng là con gáι của Ba mẹ mà con lại không giống tính chị ấy? Ba giữ sức khỏe nha Ba…
– Ba cảm ơn con…giờ con vào với mẹ đi, Ba đi gặp viện trưởng một chút…
Nhìn mẹ vẫn nằm im như đang ngủ, Thùy Nhung nhẹ nhàng ngồi xuống giường khẽ kéo mền đắp cho mẹ, chợt bà Trang mở mắt và khi nhận ra con gáι thì xoay người lại:
– Con đến đấy à?
– Mẹ thấy người thế nào?
– Mẹ không sao? Chỉ mệt một chút thôi…
– Lần này ra viện là về nhà luôn đi mẹ, con vừa nói chuyện với Ba, Ba gầy và yếu lắm…
– Mặc kệ ông ấy, mẹ không về đâu…
Chợt như nhớ ra điều gì, cô quay sang nói với mẹ:
– Hình như Ьệпh phổi của Ba lại tái phát, ngồi với con một lúc mà thở dốc, con nói nhân tiện Ba khám rồi nhập viện luôn đi…
Rõ ràng cách này có hiệu nghiệm, bà Trang hỏi:
– Rồi ông ấy chịu không?
– Ba nói bây giờ Ba còn không có cơm mà ăn, quần áo cũng không có mà mặc vì quần áo dơ thay ra không có ai giặt. Nếu nhập viện thì lấy ai mà chăm? Thôi Ba để theo ông bà nội thôi…
Bà Trang im lặng, mặc dù rất hận và giận vô cùng, nhưng tâm trí người vợ vẫn lo lắng cho chồng, bà biết tất cả mọi việc đều không thoát khỏi bàn tay của Bà, từ ăn uống đến sinh hoạt, trước giờ đều một tay bà lo cho ông, bây giờ ở nhà có một mình, không cần nói thì bà cũng biết cuộc sống của ông thế nào, nhưng hễ mỗi lần nghĩ đến việc ông lừa dối hết lần này đến lần khác thì bà lại hận lắm, bây giờ con nói thế làm Bà lại thêm lo, nhưng trước khi quay trở về thì bà cũng phải nói một lần cho rõ ràng, tất cả những tủi hờn trong hơn hai mươi năm qua bà sẽ đem ra nói hết…