Nước mắt nhà giàu chương 23
Đang lúng túng chưa biết trả lời Ba vợ thế nào, thì bỗng ông Hào nghe tiếng cười lớn rất quen của một cô gáι ở chòi bên cạnh, chợt ông dừng lại và quay ra ngoài, thấy vậy ông Thành nhắc nhở:
– Trả lời đi, kệ người ta…
Ông Hào trả lời:
– Hình như là tiếng của Bích Liên Ba ạ, giống lắm…
Câu nói của ông không làm ông Lý Thành ngạc nhiên mà hai chân mày bỗng châu lại, hai mắt nhìn ra ngoài vô định, ông trả lời con rể mà trong giọng nói vừa cay đắng, nặng nề và thất vọng:
– Nghịch cảnh xảy ra cũng từ những người cha vô trách nhiệm, không quan tâm đến gia đình, bỏ bê con cái chỉ biết thỏa mãn nhu cầu của bản thân, nên mới có được những đứa con ngang bướng, ích kỷ như thế…
Ông Hào ngạc nhiên, ủa ông Thành có biết cô gáι kia là ai không mà lại khẳng định rằng cô ta ích kỷ và ngang bướng? chợt ông giật mình khi nghĩ rằng có bao giờ cha vợ cho gọi ông ra đây là để chứng kiến Bích Liên ăn chơi sa đọa hay không? Thấy con rể nhìn mình như muốn hỏi về ý của câu nói vừa rồi, ông Thành nói:
– Con bé ngang bướng và đang chống lại ta, nó hận cha ruột của nó và muốn trả thù, phải chăng nguyên nhân cũng vì cuộc sống sa đọa, bỏ bê không quan tâm chăm sóc của con mà gây ra. Hôm nay ta cho gọi con ra đây vì hai lý do, thứ nhất ta không muốn mọi người biết chuyện không hay ho gì của Trịnh Gia, thứ hai để con chứng kiến hậu quả của việc mình gây ra…
Ông Hào đứng dậy:
– Để con sang nói chuyện với nó…
– Anh định nói chuyện gì? tâm sự, năn nỉ hay ᵭάпҺ cҺửι nó trước mặt những người bạn của nó? Vô ích mà thôi…
– Con biết con sai rồi, con xin lỗi Ba…
– Vấn đề không phải xin lỗi mà từ nay về sau anh phải làm gì mới là quan trọng. Tôi cho anh thêm thời gian 10 ngày để anh giải quyết hai vấn đề tгêภ, nếu không thì ngày thứ 11 gặp tôi ở đây. Lúc đó chắc anh cũng đã biết tôi sẽ làm gì rồi…
Im lặng tỏ vẻ đau khổ, ông Hào van xin:
– Con sẽ chia tay bà ấy, nhưng còn Hoàng Vũ dù sao nó cũng là con trai con, giọt ɱ.á.-ύ của Trịnh Gia…
Ông Thành không trả lời vào câu nói của con rể, hai mắt nhìn xa xăm như đang hồi tưởng về một chuyện nào đó, bỗng giọng ông cất lên nghe thật buồn:
– Trịnh Hùng, ông làm gì có cháu trai mà hy vọng, mai mốt xuống dưới tôi sẽ hỏi Ϯộι ông…
Ông Hào nghe trọn câu nói của cha vợ khi nhắc đến tên cha mình thì vô cùng ngạc nhiên, ông quay sang hỏi dồn:
– Ba vừa nói gì ạ? Lỗi là ở con nhưng cháu Hoàng Vũ không có Ϯộι, xin Ba tha cho cháu…
– Tôi có làm gì đâu mà tha với thứ? Phải công nhận anh là thằng quá ngu, con mình hay không mà cũng không biết…
Nói rồi ông lấy ra một tờ giấy đưa cho ông Hào, lúc đầu ngạc nhiên không hiểu ý Ba vợ muốn nói gì, nhưng sau khi đọc nội dung tờ giấy thì bỗng mặt ông tái xanh, miệng lắp bắp:
– Không, không thể được, con không tin…
Rồi bất ngờ ông ôm mặt khóc, làm sao ông có thể tin được đứa con trai mà ông cưng chiều, dạy dỗ, chăm sóc suốt hơn hai mươi năm trời lại không phải con ruột của mình. Sở dĩ ông cứ níu kéo và rồi trượt dài trong Ϯộι lỗi cũng chỉ vì đứa con này, ông lại nhớ đến mẹ đã vui mừng thế nào khi nghe tin ông có con trai, và trước khi quα ᵭờι mẹ còn dặn ông nhớ ghi tên Hoàng Vũ vào gia phả của dòng họ Trịnh. Bây giờ thì sao đây? rõ ràng ngày đó, cái ngày mà bà Nhã đồng ý chung sống với ông, và rồi một tháng sau thì bà ấy báo có thai. Lúc đó ông hạnh phúc và hết mực cưng chiều người tình. Vậy thì tại sao lại có chuyện này chứ? Có bao giờ có kẻ đặt điều để phá hoại hay không? không còn nghi ngờ ai mà chính là ông Khoa, người tình cũ của bà Nhã…
Cũng có thể ông ta cay cú bị bà Nhã bỏ rơi mà ra tay trả thù, hồi đó hai người chia tay nhau ông cũng biết, mặc dù biết là tàn nhẫn, nhưng trong tình trường thì không có chữ nhân đạo, cơ hội chỉ đến với mình một lần thôi…
Trong thời gian chung sống, ông biết bà ấy không yêu ông, nhưng vấn đề đó không quan trọng, miễn ông yêu thương bà ấy là được rồi, nhưng còn thằng Vũ? Nhất định nó là con ông, ông không tin tờ giấy này là đúng…
Chờ cho con rể bớt ҳúc ᵭộпg, ông Lý Thành hỏi:
– Quá bất ngờ đúng không?
– Không những bất ngờ mà con khẳng định là không đúng…
– Vậy thì ʇ⚡︎ự đi xét nghiệm, có ai cấm anh đâu…
– Việc này rõ ràng là do ông ta làm, ác quá…
Hai mắt vằn đỏ, môi mím chặt tỏ vẻ căm giận, ông Hào khẳng định việc ông Khoa trở về để phá ông, nếu Hoàng Vũ là con trai thì tại sao ông ta không về sớm mà đón con? Để ông nuôi nấng dạy dỗ khôn lớn rồi mới trở về phá hạnh phúc gia đình của ông chứ? Đồ hèn hạ, ông ta giỏi thì gặp trực tiếp ông, việc gì phải cho Ba vợ ông biết…
Tiếng ông Thành làm ông giật mình:
– Chính ta đã ʇ⚡︎ự hứa với lòng mình rằng, nếu thằng bé là giọt ɱ.á.-ύ của Trịnh Gia, thì cho dù con gáι ta có đau khổ cỡ nào thì ta vẫn tác thành cho hai người. Nhưng trước khi làm việc đó, ta phải điều tra thật chính ҳάc và biết rằng trước khi chung sống với con rể thì bà ta có yêu một người tên Khoa, và phải vất vả lắm ta mới cho người tìm được người đó trở về, mục đích xét nghiệm ADN cha con với Hoàng Vũ, thứ hai ta muốn biết người phụ nữ đó có yêu con rể thật lòng không hay chỉ vì tiền, khi gặp lại người tình thì bà ta sẽ xử lý như thế nào?
– Con muốn gặp ông ấy…
– Ông ta trở về Đắc Nông rồi, người ta hiện nay đang có vợ và gia đình sống yên ổn, ông ta không luyến tiếc gì người phụ nữ tham phú phụ bần, tất cả cũng chỉ vì tiền mà chối bỏ tình yêu 4 năm trời để lấy một người đàn ông giàu có, người phụ nữ này ông ta không hề tiếc…
Ông Hào im lặng, ông bỗng cảm thấy sợ hãï khi có ý định xét nghiệm huyết thống với con trai, ông sợ nếu như kết quả không trùng khớp thì ông còn đau khổ gấp bội phần. Nhưng nếu không xét nghiệm, thì chẳng nhẽ lại chấp nhận một sự thật như thế này hay sao? Tính đi cũng không được mà tính lại cũng không xong. Ông Hào ôm đầu tỏ vẻ đau khổ, nếu đúng như những gì mà cha vợ nói thì ông khẳng định bà Nhã đã lừa dối ông trong suốt một thời gian dài, nhưng có bao giờ chính bà ấy cũng không biết mình có thai với ông Khoa không? nên vẫn cứ nghĩ rằng Hoàng Vũ chính là con của ông Hào…
– Nếu tờ giấy xét nghiệm này là đúng thì có khi chính bà ấy cũng không biết…
Ông Lý Thành lắc đầu, cho đến lúc này mà con rể ông vẫn cố gắng tìm mọi cách để bênh vực bà ta, ông bỗng cảm thấy thương cho con gáι của mình, giá như nó cũng được chồng quan tâm như thế thì tốt quá. Tất cả là lỗi của ông đã ép buộc con, chỉ vì một lời hứa kết tình sui gia giữa hai tập đoàn Trịnh Gia và Lý Gia, mà cuộc đời con gáι ông phải khổ như thế này, và bây giờ chính ông đang phải sửa sai…
Nhìn con rể vẫn gương mặt thất thần, ông cười chua xót:
– Không tin đúng không? không tin cũng phải thôi, hãy về hỏi thẳng bà ấy xem bà ấy sẽ trả lời thế nào…
– Con xin lỗi Ba, con chỉ day dứt về cháu Vũ thôi, Ϯộι là của người lớn, nếu như khi nó biết sự thật người mà nó gọi là Ba lại không phải là cha ruột mà lại là một người khác thì sẽ đau khổ lắm…
Thấy con rể im lặng trong bế tắc, ông Thành dằn từng tiếng tỏ vẻ không vừa lòng:
– Ta cho anh 15 phút nữa để trả lời hai câu hỏi, còn nếu anh thấy khó quá mà không trả lời được thì ta sẽ không nhân nhượng nữa và thực hiện theo kế hoạch ban đầu…
Không cần suy nghĩ, ông Hào trả lời:
– Con đồng ý, nhưng con xin Ba không nói chuyện này cho Hoàng Vũ biết, thôi thì không phải con ruột thì cũng là con nuôi, thằng bé không có Ϯộι…
Ông chưa nói hết câu thì ông Thành trả lời:
– Chấm dứt là chấm dứt, không có con nuôi hay con ruột gì ở đây nữa, nếu tôi mà phát hiện anh còn dính líu đến mẹ con người phụ nữ ấy thì đừng trách tôi sẽ ra tay…
Nói xong ông Thành đứng dậy đi ra về, còn lại một mình với tờ giấy kết quả xét nghiệm, mà hai mắt ông Hào bỗng nhòe đi không còn nhìn thấy dòng chữ ghi tгêภ đó nữa, ông ôm ռ.ɠ-ự.ɕ đau khổ và lẳng lặng ngồi khóc một mình. Thế là hết, thất bại này nối tiếp thất bại khác, nhưng còn nỗi mất mát thì không gì có thể bù đắp được. Ông hận, hận bà Nhã đã lừa dối ông suốt một thời gian dài như thế mà ông không biết gì, bà ta không yêu ông mà vẫn cố nở nụ cười mỗi khi gặp, chẳng qua cũng chỉ muốn che đậy một Ϯộι lỗi nào đó mà thôi…
Ông Thành đã ra về từ hồi nào mà ông Hào vẫn ngồi đó khóc, bỗng tiếng cười nói của cô gáι giống Bích Liên đến gần, ông định xoay người vào trong không muốn cho ai nhìn thấy, nhưng không kịp khi chính cô gáι đó lại chính là Bích Liên. Vừa nhìn thấy cha thì cô giật mình có vẻ hốt hoảng, không hiểu tại sao Ba lại ngồi ở đây chứ? Ba đang hẹn hò với ai nữa hay sao? Thấy ánh mắt của Ba đầy nước, cô hỏi:
– Ủa, sao Ba lại ngồi đây? mà tại sao Ba lại khóc?
Thấy Bích Liên đang đi cùng một người đàn ông, ông Hào rất muốn hỏi con vì sao? Cho dù vợ chồng giận nhau nhưng hiện tại vẫn là gáι đã có chồng, tại sao lại hẹn hò với người đàn ông xa lạ đến những nơi như vậy chứ? Nhưng trong lúc này chính bản thân ông cũng không đủ bình tĩnh để chấp nhận sự thật chứ nói gì đến việc của con gáι, vì không muốn cho người đàn ông đi cùng con nhận ra mình nên ông lắc đầu:
– Ba không sao, con về đi rồi cha con mình nói chuyện sau…
Khi hai người đi về rồi thì ông cũng ngồi thêm khoảng 30 phút nữa thì đứng dậy ra về. Nhưng mặt ông tái mét khi tuyệt nhiên không tìm thấy tờ giấy kết quả xét nghiệm đâu cả, rõ ràng khi Bích Liên đến thì nó vẫn ở tгêภ bàn mà, tại sao bây giờ tìm cách gì cũng không thấy, bỗng ông giật mình ʇ⚡︎ự hỏi, có bao giờ con gáι ông thấy cha mình khóc nên nghi ngờ mà lấy tờ giấy hay không? ông cảm thấy lo lắng nếu như Bích Liên biết được sự thật, Hoàng Vũ không phải là con ruột của ông, mà là con cùng huyết thống với một người đàn ông tên Khoa. Rồi đây con gáι sẽ làm gì với tính cách của nó? Ông vội gọi cho cha vợ nhưng ông Thành đã tắt máy.
Thẫn thờ bước những bước chân vô định ra về với cái đầu trống rỗng, ông Hào cứ như người mất hồn đi như người mộng du làm ai cũng nhìn và không hiểu vì sao. Bỗng có tiếng gọi của trợ lý Hải:
– Chủ tịch…
Giật mình quay lại, ông thấy trợ lý Hải đang đứng bên cạnh xe của mình thì ngạc nhiên:
– Sao anh đang còn ở đây?
– Dạ, Chủ tịch Thành ʇ⚡︎ự lái xe về và nói em đứng lại chở chủ tịch về…
– Tôi không sao, đâu đến mức không lái được xe…
– Em cũng không biết, chỉ thấy Cụ ra lệnh như vậy thì phải chấp hành thôi…
Cực chẳng đã, ông đành đưa chìa khóa xe cho trợ lý Hải lái xe về. tгêภ đường ông rất muốn hỏi cậu Hải nhưng ông cũng hiểu rằng cho dù có nghe, có biết chăng nữa thì cậu ta cũng không dám nói ra, bởi đó là nguyên tắc mà không ai dám vi phạm nếu như không muốn bị mất việc…