Nước mắt nhà giàu chương 18

Mải suy nghĩ nên lúc quay ra nhìn thì người đàn ông đã rời đi, bà Nhã vội mở cửa đi nhanh ra ngoài tìm, nhưng thật kỳ lạ nhìn trước sau cũng không thấy bóng dáng ông ấy nữa, đến khi bà quay trở về nhà thì lại càng giật mình hơn khi thấy xe của ông Hào đang đậu trong sân. Thấy vẻ lúng túng của bà Nhã làm ông ngạc nhiên, bởi từ trước đến giờ Bà không bao giờ có thái độ như vậy nên ông hỏi:

– Em vừa đi đâu về mà mặc đồ nhà? trước giờ em có vậy đâu?

Bà Nhã lúc này mới nhớ ra vì ông Khoa biến mất đột ngột nên bà vội chạy theo, mà không nhớ rằng mình đang bận đồ làm bếp mà cứ thế chạy ra ngoài nên ấp úng:

– Không…không…em ở nhà…

– Anh đến nhà không có ai, còn em mới ở ngoài đi vào, vậy mà nói ở nhà, bộ em bị sao hả Nhã?

Bị ông Hào tra hỏi bỗng bà cảm thấy bực mình, bà đi đâu chẳng nhẽ ông cũng kiểm tra hay sao? Rồi bà ʇ⚡︎ự hỏi có bao giờ ông Hào nhìn thấy ông Khoa hay không? ngày xưa ông Hào biết rõ ràng bà yêu ông Khoa, nhưng khi gia đình bà gặp пα̣п mà không có tiền, ông tranh thủ cơ hội lấy lòng cha má bà, còn hoàn cảnh ông Khoa cũng chẳng khá hơn nhà bà là bao, nên đành rớt nước mắt để người yêu lọt vào tay người khác. Hồi đó bà ghét ông Hào lắm, nhưng thấy ông cứ cần mẫn lo cho cha má bà chữa Ьệпh, rồi đến khi quα ᵭờι mà không một lời ca thán nên dần rồi bà cũng mềm lòng, một điều quan trọng là trước khi quα ᵭờι, mẹ có trăn trối muốn con gáι trả nợ cho người ta, ông Hào là người đàn ông tốt lại giàu có, hy vọng sau này sẽ được nhàn tấm thân…và bà đã hứa để mẹ yên tâm…

Sau khi cha má lần lượt quα ᵭờι thì ông Hào muốn được mua nhà sống cùng bà, nhưng trong khi bà đang cân nhắc thì phát hiện mình có thai, vậy là mọi chuyện gần như đã được quyết định.

Cũng nhiều lần bà thắc mắc tại sao ông không đưa mẹ con bà về giới thiệu với gia đình, thì ông giải thích rằng mẹ ông đang Ьệпh nặng, hơn nữa ông bà yêu cầu gia đình con dâu phải môn đăng hộ đối, mà hoàn cảnh của bà Nhã thì như thế này rõ ràng là không bao giờ chấp nhận, nên cứ để một thời gian chờ thằng Vũ lớn lên rồi tính sau, miễn là ông một lòng thương hai mẹ con là được rồi…Từ đó trở đi bà Nhã không bao giờ nhắc đến nữa.

Nhưng giấy không thể gói được lửa, việc ông Hào đã có vợ và hai con gáι cũng đến tai bà, bà Nhã ૮.ɦ.ế.ƭ lặng người không tin người đàn ông sống bên cạnh mình lại là kẻ lừa dối, những ngày ông đi vắng công trình hóa ra ông ở nhà với vợ con. Bà đau khổ và không ngừng dằn vặt, khi biết mình là người thứ ba xen vào hạnh phúc gia đình người khác, đã hai lần bà bế thằng Vũ bỏ đi nhưng vì không có tiền, nên cũng chỉ quanh quẩn nhà người quen ở quê rồi lại bị ông cho người bắt về…

Những ngày tháng sau đó là những đau khổ, dằn vặt. May mà hồi đó ông ấy lại mua căn nhà này và cho bà đứng tên để bà yên tâm mà không bỏ trốn nữa. Thằng Vũ ngày một lớn và ngoan ngoãn, đã có lúc bà nghĩ rằng chờ con trai học xong ra trường rồi đi làm, lúc đó hai mẹ con đùm bọc nuôi nhau. Chính vì nghĩ thế nên cách đây mấy ngày thì ông Hào có nói xin lỗi bà để ông quay về nhà với gia đình và bà đồng ý. Nhưng rồi bây giờ ông lại yêu cầu bà bán nhà, để ông lấy tiền mua cổ phần của bà Trang, rồi đưa mẹ con bà về bên ấy thì nhất định bà không đồng ý. Lỗi là có một phần do Bà gây ra, vậy tại sao bà lại tiếp tục có lỗi để vợ chồng bà ấy ly dị chứ? Bà có thể bỏ ông Hào và yêu cầu ông ấy trở về với gia đình, chứ không thể bán nhà đưa tiền cho ông ấy mua cổ phần rồi ly dị vợ được…

Thấy bà Nhã im lặng làm ông Hào nghi ngờ, sở dĩ ông đột ngột đến đây bởi có một số máy lạ gửi tấm ảnh bà Nhã đang hớt hải chạy theo ông Khoa làm ông không thể nào tin nổi, vội vàng bỏ hết công việc để đến nhà thì không thấy ai, lúc sau bà Nhã hớt hải chạy về và vẫn mặc nguyên bộ đồ trong tấm hình, thì ông mới khẳng định rằng tấm hình kia là chính ҳάc, và như vậy đồng nghĩa với việc bà Nhã đang giấu ông một chuyện gì đó…

– Em đang giấu anh chuyện gì đúng không?

Bà Nhã lắc đầu, trả lời cương quyết:

– Em không giấu chuyện gì cả, chính em đang muốn biết tại sao anh lại hỏi câu đó?

Ông Hào rất muốn đưa tấm hình kia ra để cho bà hết chối cãi, nhưng ông đã kịp dừng lại bởi lúc này ông đang rất muốn tình cảm của bà để bà đồng ý bán nhà, thời gian cam kết chỉ còn một tuần nữa thôi, giải quyết xong chuyện này rồi ông sẽ điều tra về tấm hình kia vẫn chưa muộn…

Nhưng bà Nhã thì lại khác, bà cũng bất ngờ khi ông Hào chất vấn cả những chuyện cỏn con như thế này thì thật sự quá coi thường bà, việc bà đi ra ngoài và mặc quần áo gì thì sao chứ? Chẳng nhẽ bà không có quyền để làm điều đó, gọi là đồ mặc nhà nhưng kín đáo sạch sẽ, chứ có hở hang gì đâu mà ông ấy cũng bắt bẻ làm bà bực mình. Có bao giờ việc bà không đồng ý bán nhà mà ông ấy khó chịu không? nhưng cho dù ông ấy có yêu cầu một ngàn lần thì bà vẫn trả lời rằng không bao giờ. Bà cho rằng nếu ông Hào thật sự lo cho mẹ con bà thì ông sẽ tìm cách khác mà không yêu cầu bà bán nhà, đằng này thật hết biết, đáng lý ông ấy phải hiểu nơi cư ngụ che nắng che mưa là rất quan trọng với Bà và con, khi tỏ tình thì ông ấy đã hứa như thế nào? vậy mà bây giờ lại làm hoàn toàn ngược lại. Nếu hôm nay không phải việc bà ra ngoài tìm ông Khoa thì bà cũng không việc gì phải giấu, nhưng chuyện cũ ngày xưa nên bà không muốn nhắc lại để ông hiểu nhầm. Không thấy ông Hào nói gì thì bà im lặng đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn mà trong đầu vẫn bao câu hỏi về người đàn ông giống ông Khoa kia…

Khi nấu ăn xong bà đi ra phòng khách mời ông Hào vào dùng cơm, thì ngạc nhiên bởi ông đã đi từ hồi nào rồi, cả xe cũng không còn đậu trong sân nữa. Cũng dễ hiểu thôi thời gian giao tiền đang rút ngắn dần mà số tiền ông chưa thu xếp được. Chính ông cũng đã quá chủ quan về việc yêu cầu bà Nhã bán nhà, nên khẳng định thành văn bản về ngày giao tiền, chính vì thế bây giờ ông mới cảm thấy bế tắc. Chợt nhớ đến quyển sổ căn biệt thự mà côпg αп đang giữ, ông điện ngay cho ông Tùng:

– Alo…

Cũng chẳng phải chờ lâu, từ đầu dây bên kia ông Tùng trả lời:

– Tôi cũng đang muốn gặp ông đây, quán café cũ nhé…

Vậy là không kịp nói với bà Nhã, ông Hào ra xe chạy thẳng đến quán café quen thuộc, thì đã thấy ông Tùng đang ngồi ở một bàn phía trong và giơ tay vẫy:

– Tôi đây…

– Xe ông nhanh như máy bay á…

Ông Tùng chỉ tay vào ly café uống gần hết rồi cười giả lả:

– Xe ngon là phải nói đến các ông đại gia, chứ tụi tui lương ba cọc ba đồng thì nói làm gì, sở dĩ tôi có mặt sớm vì lúc ông điện thì tôi đã ngồi ở đây rồi…

– À, hèn chi…

– Nhưng hình như tôi thấy ông đang có tâm sự, bởi vậy mới nói sướиɠ mặt này thì khổ mặt khác chớ có sai, nhưng may ông được bà vợ quá tốt chứ như sư ʇ⚡︎ử Hà đông nhà tôi á? có mà ăn đại bác từ lâu rồi…

– Ông vừa nói gì? ông khen bà Trang tốt ư? Tốt mà khi chồng gặp khó khăn lại thu hồi cổ phần về, biết có ngày này thì hồi đó bả nói chuyển vào tài khoản cho tôi luôn, nhưng vì chưa cần nên tôi từ chối, hơn nữa cũng nằm trong tài khoản công ty chứ có mất đâu…

– Tôi không tin, nhất định phải xảy ra chuyện gì chứ không lẽ ʇ⚡︎ự nhiên bà ấy lại làm vậy…

Ông Tùng mải nói nhưng thấy ông Hào không trả lời hay chú ý lắng nghe, mà mất đang hướng nhìn ra ngoài nên cũng nhìn theo. Chợt ông cũng nhận ra cậu Hoàng Vũ con trai ông Hào đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông cùng hai người bạn, và cười rất tươi thì ngạc nhiên nên buột miệng:

– Kia có phải cậu Vũ nhà ông không? vì mới gặp nó có vài lần cùng với ông nên tôi không nhớ rõ lắm…

Thấy ông Hào vẫn không trả lời thì ông Tùng vỗ vai bạn cười thông cảm:

– Thanh niên lớn rồi phải cho nó có quyền ʇ⚡︎ự do, cha mẹ không nên o ép quá, nhưng mà tôi nói thật thằng Vũ may giống bà Nhã nên đẹp trai chứ giống ông thì lại buồn…

Câu nói vô tình của ông Tùng làm ông Hào giật mình vội quay ngoắt lại:

– Ông vừa nói cái gì? thằng Vũ không giống tôi?

– Dù ông có giận thì tôi vẫn nói, nó chẳng giống ông một điểm nào, nhưng chuyện giống ai bây giờ đâu còn quan trọng. Thời bây giờ các cô gáι có tiền còn mua tιпҺ tɾùпg trai tây để cho con mình đẹp đó thôi…

Lời ông Tùng vô tình nói làm ông chú ý, quả thật thằng Vũ con trai ông không hề giống ông, nó mũi cao, da trắng còn ông thì da đen và mũi hơi thấp, nhiều khi bà Nhã cười nói ông đi công trình phơi nắng nên da đen là lẽ tất nhiên, nhưng ông cũng chợt nhớ bà Nhã mũi cũng không cao tuy có làn da trắng, bây giờ nó lại đang ngồi cười nói chuyện cùng bàn với ông Khoa, người yêu cũ của bà Nhã. Liệu mọi chuyện này có liên quan gì đến nhau không? bây giờ ông cũng không thể đường đột đi sang bên đó được, bởi như vậy sẽ rất mất lịch sự, có điểu ông thắc mắc kể từ ngày ông và bà Nhã lấy nhau thì ông ta bỏ đi biệt tích, vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? ông ta đã đến nhà gặp bà Nhã rồi hai người sao đó nên ông ta bỏ đi, và bà Nhã đuổi theo như trong tấm hình mà ai đó đã gửi cho ông?…

– Tôi chuẩn bị có cuộc họp nên phải về, ông về sau nhé…

Tiếng của ông Tùng làm ông giật mình cắt ngang dòng suy nghĩ, chợt nhớ ra nhiệm vụ chính là hỏi về cuốn sổ đỏ ngôi biệt thự, ông vội vàng kéo tay ông Tùng:

– Ấy, có mỗi một việc chính thì lại quên, tôi muốn hỏi vụ án giải quyết sao rồi?

– Tất cả hồ sơ đã chuyển sang viện kiểm sát chờ ngày tòa xử án, mà ông quan tâm việc ấy mà làm gì?

Im lặng một hồi, ông Hào ngập ngừng:

– Tôi cần cuốn sổ nhà đất căn biệt thự…

Ông Tùng bỗng thốt lên:

– Cái gì? đừng nói ông bán nhà nhé, mà tôi nhớ hôm xử lý vụ này có nhắc đến nguồn gốc căn biệt thự, có ghi rõ để làm nhà thờ và không được mua bán sang nhượng thì phải…

Đến lần ông Hào ngạc nhiên:

– Ông vừa nói cái gì? tại sao tôi lại không biết chứ?

– Tôi cũng không rõ, hôm đó có mời đại diện văn phòng đăng ký nhà đất, thì họ có đưa ra một văn bản là Cha má ông đã yêu cầu như vậy. Chờ tòa án xử xong sẽ mời ông đến nhận tài sản, có gì thì ông hỏi nhé, nhiệm vụ của tôi không đảm nhiệm việc này…

Ông Hào bỗng tái mặt, và cũng không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc Hoàng Vũ không giống mình, và nó tại sao lại ngồi uống café với ông Khoa. Trong đầu ông lúc này chỉ là tiền, bây giờ bà Nhã không bán nhà, sổ đỏ căn nhà đứng tên ông thì cũng là tang vật vụ án, nên không biết đến bao giờ mới xử xong, thời gian giao tiền thì đang rút ngắn dần, giờ ông không biết phải làm sao. Thấy bạn mình ôm đầu có vẻ đau khổ, nhưng ông Tùng cũng không thể ngồi thêm được nữa, ông phải về để chuẩn bị cuộc họp nên nói với bạn:

– Tôi chưa hiểu chuyện gì, nhưng tôi phải về để họp, ông cũng nên về nghỉ ngơi rồi họp xong tôi gọi lại cho ông…

Không chờ bạn mình trả lời, ông Tùng vội bước ra ngoài đi thẳng. Lúc này ông Hào mới ngước lên nhìn về phía bàn mà lúc nãy ông Khoa và Hoàng Vũ đã ngồi thì cũng trống trơn, mọi người đã ra về từ lúc nào, ông lững thững đứng dậy lê những bước chân vô định đi ra ngoài mà lòng nặng trĩu, bầu trời buổi trưa sao oi ả làm ông càng thêm mệt mỏi, phải chăng chính thời tiết cũng không ủng hộ ông? Bất chợt ông thở dài

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *