Nước mắt nhà giàu chương 12

Đang định mở giáo án ra soạn, bỗng nghe tiếng hét thất thanh của mẹ làm Thùy Nhung vội vàng chạy sang thì thấy mẹ nằm tгêภ giường, khuôn mặt trắng xanh vẫn còn hằn lên nét đau khổ, bình tĩnh gỡ chiếc điện thoại từ tay mẹ mở ra xem thì cô đã hiểu nguyên nhân là gì, lúc này Bà Trang mẹ cô cũng đã tỉnh nhưng im lặng khóc, cô lặng lẽ xoay người mẹ lại và ôm từ phía sau như muốn truyền hơi ấm sang cho mẹ.

Mặc dù chưa hiểu những bức hình từ đâu mà có, nhưng cô vẫn biết rằng tất cả việc này là chị Bích Liên gây ra, tại sao chị ý cứ làm khổ mẹ mãi chứ? Việc Ba có người phụ nữ bên ngoài thì cũng đã lâu lắm rồi và ai cũng biết, vậy mà tại sao chị ý cứ khoét sâu vào vết thương làm mẹ thêm đau khổ chứ? Còn Ba nữa, mọi chuyện vừa xảy ra không đủ đau đầu hay sao mà Ba còn hứng thú đi gặp người đàn bà đó? Tại sao không để lúc khác?

Chính cô cũng không hiểu trong lòng Ba có còn hình bóng của mẹ không nữa? nhìn mẹ nằm khóc mà cô thương vô cùng. Cuộc đời mẹ tuy xuất thân con nhà Hào gia, nhưng từ khi lấy chồng là bước vào chuỗi ngày đau khổ, chịu đựng và nước mắt. Cô hận Ba đã làm mẹ khổ nhưng cô lại cũng thương Ba phải chấp nhận với một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Bốn chữ MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI là gì? Phải chăng sự ρhâп biệt cao thấp sang hèn, hay địa vị trong xã hội đã đẩy cuộc sống hôn nhân vào tấn bi kịch không có lối thoát.

Ba đã lấy mẹ rồi thì tại sao lại còn tơ tưởng đến người phụ nữ khác? Cô hiểu có người phụ nữ nào chấp nhận chung chồng với người phụ nữ khác như mẹ không? đã nhiều đêm Ba không về nhà là mẹ cũng thức trắng ngồi khóc, cô hiểu chính sự nổi loạn của chị Liên cũng một phần từ nguyên nhân này. Không dưới hai lần cô khuyên mẹ nên ly hôn nhưng với mẹ, thanh danh của gia đình họ lý không cho phép bị hoen ố, khi con gáι ly hôn hay bỏ chồng thì cũng không chấp nhận được.

Mải suy nghĩ, cô không biết mẹ đã ngủ từ lúc nào, gương mặt mệt mỏi và hơi thở nặng nhọc. Lặng lẽ đi ra ngoài tắt đèn cho mẹ ngon giấc, Thùy Nhung đi sang phòng chị Liên thì thấy hai chị cũng đang say ngủ, cô không về phòng mà xuống phòng khách ngồi chờ Ba về. Thùy Nhung tuy là một cô gáι hiền lành, nhưng không phải vô tâm với những sự việc xảy ra trong gia đình. Cô mơ hồ nghĩ rằng nếu một ngày nào đó, Ba đưa mẹ con bà ta về đây ở thì cuộc sống ở cái nhà này chẳng khác nào nhà tù, cô và chị Hai cũng phải lấy chồng nhưng còn mẹ? cô không thể chấp nhận mẹ tiếp tục chịu đựng nữa, cô muốn mẹ được giải thoát, hai chục năm là cả một quãng đời thanh xuân của mẹ đã trôi theo những dòng nước mắt.

Chẳng nhẽ cứ vì cái danh tiếng gì đó mà chôn vùi cuộc đời người phụ nữ hay sao? Cô muốn mẹ được giải thoát khỏi bể khổ này, ngày xưa thì Ba lấy lý do phải có trách nhiệm lo cho mẹ con bà ta vì Hoàng Vũ còn quá nhỏ, nhưng còn bây giờ thì sao khi cậu ta đã là chàng trai ở lứa tuổi 20. Cô sẽ yêu cầu Ba phải lựa chọn một trong hai người phụ nữ, nếu Ba không yêu mẹ thì hãy giải thoát cho mẹ…

Bỗng tiếng xe của ông Hào về, việc cô lo nhất là chị Hai, chính chị ấy đã tận mắt chứng kiến Ba với bà Nhã thì không có một lý do gì bắt chị ấy yên lặng được…, tiếng của Ba cất lên nhưng không hiểu sao lại hoàn toàn vô cảm đối với cô…

– Khuya rồi mà con còn ngồi đây?

Nghe câu hỏi tỉnh bơ của Ba mà chính cô cũng muốn nổi loạn, nhiều khi cô cũng ʇ⚡︎ự an ủi bản thân rằng dù sao Ba cũng chỉ là một người đàn ông nhưng ai có thể hiểu được nỗi đau của mẹ? lần đầu tiên cô hỏi lại Ba:

– Cũng khuya rồi mà Ba mới về?

Ông Hào lúng túng:

– À, Ba bận chút chuyện…

– Bận phơi đồ à Ba?

Đang định đi về phòng thì ông Hào đứng sững lại khi nghe con gáι hỏi, ông không trả lời mà cũng không đi tiếp bởi ông biết nói gì đây? ở cái nhà này chỉ có Bích Liên là hay bắt bẻ nọ kia, còn Thùy Nhung thì mặc dù biết rõ mười mươi nhưng cô vẫn im lặng và tỏ ra cảm thông. Vậy mà bây giờ con gáι lại hỏi ông câu này? Nếu người hỏi là Bích Liên thì ông còn dễ trả lời, nhưng với Thùy Nhung rất ít khi chất vấn hay hỏi về chuyện này thì rõ ràng đã xảy ra chuyện, ông không hiểu tại sao con gáι ông lại biết ông có ghé nhà bà Nhã? Ngồi xuống ghế đối diện con gáι, ông trả lời:

– Thực tình Ba muốn gặp bác Tùng nhưng bác ấy lại đang tгêภ đường đi Cần thơ, nên Ba…

Thùy Nhung nhìn thẳng vào mặt ông Hào nói giọng đẫm nước mắt:

– Nếu không còn thương mẹ thì Ba giải phóng cho mẹ, còn những việc như Ba vừa nói thì không phải nói với con mà Ba nên nói với mẹ mới đúng. Bây giờ con mới hiểu tại sao chị Hai lại nổi loạn? con không mạnh mẽ như chị ấy nhưng con cũng không thể chứng kiến mãi nỗi đau khổ ngày đêm dày vò mẹ. Ba làm khổ mẹ hơn hai mươi mấy năm mà còn chưa đủ hay sao?

– Ba có lỗi, Tất cả là tại Ba đã làm khổ cả hai người phụ nữ…

– Con coi thường Ba, Ba là người đàn ông ích kỷ chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu của bản thân mình mà không cần biết đến cảm xúc của mẹ, Ba gây ra chuyện nhưng lại hèn nhát không dám đối diện với sự thật. Ba nói đã làm khổ bà ta ư? Bà ta khổ gì chứ? một người phụ nữ biết mình là kẻ thứ ba xen vào cuộc sống gia đình nhà người ta, nhưng lúc nào cũng tỏ ra đáng thương nhằm mục đích gì? bà ta có thể đi làm để nuôi con nhưng không làm mà sống tầm gửi vào Ba, nếu như Ba không có tiền, thử hỏi bà ta có ʇ⚡︎ử tế như vậy hay không?…

– Ba xin lỗi…

– Ba xin lỗi gì con? Người mà Ba xin lỗi đang ngất xỉu trong kia khi xem những tấm hình mà chị Hai chụp về, chính chị Hai chứng kiến Ba ở trần cùng bà ta phơi đồ, đã bao giờ Ba làm việc đó với mẹ chưa? Hay mẹ phải hầu hạ Ba từ miếng ăn giấc ngủ? Mẹ sống cam chịu mà không dám ly hôn chỉ vì muốn giữ thanh danh cho gia đình mà vô tình đang làm tổn thương chính bản thân mình…

– Giờ Ba biết phải làm sao?

Thùy Nhung nói dứt khoát:

– Ba phải chọn một trong hai con đường, gia đình mình hay mẹ con bà ấy. Cuộc sống này không cho phép ai có quyền làm tổn thương người khác, nhất là người đó lại là vợ của mình. Ngày mai con sẽ gặp ông Ngoại để nói hết cho ông biết…

Ông Hào giật mình và tái mặt khi nghe con gáι nhắc đến tên cha vợ. Ông bỗng nhiên trở thành đứa trẻ ngồi im nghe con gáι giáo huấn, sở dĩ ông không mở miệng nói được bởi con ông nói đúng, ông là người đàn ông ích kỷ, chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu bản thân. Nhưng nếu bây giờ bảo ông lựa chọn một trong hai người thì thực tình ông không làm được. Ông yêu bà Nhã nhưng với người vợ như bà Trang dù không tình thì cũng còn nghĩa, hàng ngày đi làm về thì việc đầu tiên là ông gặp bà. Cuộc sống của ông dường như không thể sống thiếu được điều đó…

– Con cho Ba thời gian…

Thùy Nhung chua chát:

– Hơn hai mươi năm vẫn chưa đủ thời gian à Ba? Con nghĩ bây giờ cũng là muộn lắm rồi…

Nói xong cô đi thẳng lên lầu về phòng, còn lại một mình, ông Hào ôm đầu tỏ ra đau khổ, những lời con gáι ông nói quả là không sai. Nhưng bây giờ ông phải làm sao? Nếu ông chấm dứt với mẹ con bà Nhã thì Hoàng Vũ cũng đã học xong, ông chỉ còn lo công ăn việc làm cho nó là xong…

Nhưng nếu ông rời cái nhà này thì dường như ông sẽ mất tất cả, công việc làm ăn đang gặp khó khăn về vốn, nếu bà Trang vợ ông rút 50% cổ phần thì thật sự tập đoàn Trịnh Gia có vấn đề, ông sẽ không đủ sức để trụ lại khi đồng vốn ít mà không được sự trợ giúp của Lý Gia…

Bà Trang không hề ngủ, chẳng qua bà không muốn con gáι Thùy Nhung phải lo lắng, bà vẫn nằm im và lắng nghe, ngày nào bà cũng lắng nghe tiếng xe quen thuộc của ông mỗi khi đi làm về, ngày nào bà cũng đón ông bằng ly trà sâm mật ong tгêภ tay để ông đỡ mệt. Nhưng ngày hôm nay lại khác, rõ ràng bà nghe thấy tiếng hai cha con nói chuyện dưới nhà, nhưng tuyệt nhiên bà không muốn xuống đón ông như mọi ngày, phải chăng sự chịu đựng của người phụ nữ đã vượt xa cái ngưỡng cho phép.

Bà biết mình đang sống giả tạo, đang cố gồng mình mỗi ngày để cố gắng nở nụ cười cho gia đình được yên ổn, để rồi mỗi đêm lặng lẽ rơi nước mắt khi người chồng lạnh lùng nằm quay lưng lại vợ. Kể từ khi sự việc xảy ra, bà biết hai cô con gáι luôn nhìn thái độ của mẹ. Bà đã sai khi chấp nhận lấy một người mà mình không quen, chứ nói gì đến chữ yêu thì bây giờ bà cũng phải chấp nhận với hậu quả của nó, hai đứa con nó có Ϯộι tình gì mà phải bắt nó chịu đựng cảnh gia đình luôn xào xáo, ghen tuông, cãi vã? Bà biết ông không cần đến bà bởi bên cạnh ông đã có một người phụ nữ khác, nhưng ngược lại bà cần ông, bà cần người cha cho hai đứa con gáι, bà vẫn cố gắng chịu đựng và chờ đợi, chờ đến cái ngày mà con gáι út Thùy Nhung lên xe hoa về nhà chồng, có đủ đầy cả cha lẫn mẹ và sự chúc phúc của mọi người. Nhưng hình như ông Hào không cần biết đến điều đó, mà chỉ nghĩ rằng mẹ con bà ta mới cần đến ông, còn mẹ con bà có sẵn cuộc sống đủ đầy thì không cần gì nữa? Nhưng ông đã vô tình ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ tình thương trong lòng bà và sự tôn trọng của hai con đối với một người cha, sở dĩ hai con không dám lên tiếng bởi thái độ của bà, bà luôn tỏ ra hạnh phúc và mọi chuyện là bình thường, hay nói cách khác bà chấp nhận cuộc sống này.

Nhưng sau sự việc mà Bích Liên gây ra thì bà đã hiểu tất cả, sự chịu đựng và hy sinh của bà bấy lâu nay là hoàn toàn vô ích. Bà rất muốn xuống phòng khách làm một cái gì đó nhưng bà hiểu Bích Liên đang ở nhà, hơn nữa lại còn người bạn đi cùng cũng đang ở đây, nếu như con gáι chứng kiến thái độ của mẹ với Ba, thì chắc chắn rằng mọi việc sẽ ngày càng phức tạp hơn mà thôi…

Tiếng bước chân đang đi gần về phòng, bà vội chạy ra bấm ổ khóa cửa, bà không thể gặp ông nhất là trong lúc này. Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng một lúc rồi tiếng vặn ổ khóa nhè nhẹ nhưng cửa đã khóa. Không phải ông Hào không có chìa khóa để mở cửa phòng mà ông bỗng cảm thấy sợ, rõ ràng bà Trang vợ ông đã rất giận thì mới có việc làm này, một việc mà hai mươi mấy năm không hề xảy ra, ông lặng lẽ quay xuống phòng khách và ngả người xuống ghế sofa mệt mỏi…

Đêm đó hầu như cả ba người đều không ngủ, trong phòng khách ông Hào xoay trở người liên tục khi mọi suy nghĩ đều đi vào ngõ cụt mà không có lối thoát, ông suy nghĩ về câu nói của con gáι, nếu nói rằng ông phải lựa chọn một trong hai người là bà Nhã và bà Trang thì ông không thể nào chọn được, bởi một bên tình còn một bên là nghĩa. Nhưng lần này ông có cảm giác mọi chuyện không còn là lời nói mà là hành động. Bích Liên nói vậy nhưng không thâm thúy như Thùy Nhung, không hiểu chiều nay ở nhà xảy ra chuyện gì mà con gáι ông lại gay gắt với cha mình như thế…

Tiếng hét và những giọt nước mắt của mẹ đã thể hiện ra tất cả, Thùy Nhung hiểu rằng sức chịu đựng của mẹ đã vượt quá giới hạn, cô không thể nào quên được khuôn mặt của mẹ lúc đó, cô chắc chắn lúc này mẹ không thể ngủ và ước gì có mẹ ở bên, cô muốn được ôm mẹ để nói với mẹ rằng cô luôn ở bên mẹ. Đêm nay trôi đi thật chậm, chỉ ngày mai thôi, nhất định cô phải thay mẹ làm một cái gì đó với chính người cha ruột của mình…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *