Oan gia không hẹn mà cưới chương 34
Trịnh Minh Đăng kéo ghế cho cô ngồi xuống, rồi anh múc cho cô một bát súp tôm, anh nói:
– Em ăn thử đi xem ngon không.
– Chồng em nấu cái gì chẳng ngon.
Trịnh Minh Đăng cười, Thanh Vy cầm thìa lên múc một thìa nhỏ nếm thử, quả nhiên ngon hơn hẳn so với những nơi cô đã từng ăn.
Đang ăn ngon lành, cô lại ngước mắt nhìn anh, khe khẽ hỏi:
– Sao anh không ăn đi.
– Tuần nay, đây là bữa đầu tiên anh thấy em ăn ngon miệng.
– Chắc tại do hợp khẩu vị của em.
– Thế này mỗi ngày anh phải dành thời gian nấu cho mình vợ ăn thôi.
– Anh nhớ nhé.
– Ừm. Mà công ty dạo này đang gặp khó khăn gì à?
– Cũng không có gì đâu anh. Giống như kiểu rắn mất đầu thì bây giờ phải chỉnh đốn một chút. Rồi mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo thôi.
– Cần anh xử lý cho không?
Thanh Vy nhìn anh, bật cười đáp:
– cứ xem như thời gian này là thời gian thử thách với em, để em có thêm nhiều kinh nghiệm hơn. Em cũng không thể dựa vào bố mẹ hay anh mãi được.
– Được, nhưng nếu có ai ЬắϮ пα̣t em, anh nhất định sẽ không tha cho họ.
– Em hiểu mà. Anh yên tâm nhé.
Tối đó hai vợ chồng không đến Ьệпh viện mà ở nhà xử lý công việc tới khuya. Thấy Trịnh Minh Đăng bận rộn với đống dự án ngập đầu, Thanh Vy liền đi pha cho anh một cốc nước cam rồi đặt xuống bàn,nhắc nhở anh uống còn lấy ϮιпҺ thần. Cuối cùng, anh bận mãi tới hơn mười hai giờ mới xong, lúc đó cô vẫn còn chưa ngủ nhưng cứ nhắm mắt giả vờ như mình đã ngủ say, anh sợ cô mệt nên cũng không có ý làm phiền, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái rồi lặng lẽ nằm xuống.
Lúc sau, cô thấy anh dậy vào nhà vệ sinh rất lâu, cô không biết anh làm gì trong đó mà tiếng xả nước cứ liên tục. Khi anh ℓêп gιườпg nằm, cô cũng xoay người vào anh, hai chân quắp chặt lấy anh theo như một thói quen. Nhưng chẳng ngờ chỉ một cái động chạm nhẹ của cô cũng đủ để người anh nóng râm ran. Lúc đó, cô chợt phát hiện cả chục ngày nay anh đã không được giải tỏa. Chắc cũng có lẽ anh sợ cô mệt mỏi nên đã chục ngày nay cả hai sống một cuộc sống không có tì-ภ-.ђ ๔.-ụ.ς, chỉ lặng lẽ ôm nhau ngủ ngon suốt một đêm dài.
Thanh Vy mở mắt ngước nhìn anh, dưới ánh đèn, cô thấy sắc mặt anh vẫn đỏ. Chắc có lẽ anh đang bực bội và bí bách lắm mà không dám đòi hỏi. Nghĩ tới đây, trong mắt Thanh Vy thoáng hiện chút bối rối nhưng cô không dời ánh mắt đi nơi khác mà vẫn nhìn vào gương mặt anh. Cuối cùng, không nhịn được cô lên tiếng hỏi:
– Có phải anh đang khó chịu lắm không?
– Ừm.
Nói xong anh mới giật mình nhìn xuống khuôn mặt cô, ngạc nhiên hỏi:
– Em vẫn chưa ngủ à?
– Em chưa, thế sao anh còn chưa ngủ?
– Anh…À mà thôi, em mệt rồi, ngủ đi.
Trịnh Minh Đăng thở dài một hơi, ôm chặt cô trong ռ.ɠ-ự.ɕ, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô “ ngủ ngon!”
Thanh Vy trong lòng anh, suy nghĩ một hồi rồi chủ động ђô.ภ l-ê.ภ ς.ổ anh. Chỉ là một nụ hôn nhưng trong khoảnh khắc đó đã khiến Trịnh Minh Đăng phát tiết ðụ☪ ϑọทջ. Lúc này, anh đổi bị động thành chủ động, đặt lên môi cô một nụ hôn triền miên, quấn lấy lưỡi cô, không ngừng mút vào…
Nụ hôn của anh mang theo tất cả hương vị ngọt ngào của tình yêu, khiến cho cô như chìm đắm vào mật ngọt, mùi hương thơm thoang thoảng như câu dẫn linh hồn cô, khiến cô cam tâm tình nguyện chìm đắm. Trong bóng đêm mờ ảo, tâm tình của cô không ngừng dao động, cô cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn chìm đắm cùng anh trong cơn đam mê tì.ภ.ђ á.เ.
Thanh Vy đưa tay ʋòпg qua cổ anh, mặc cho hô hấp của anh đang lướt tгêภ thân thể mềm mại của mình. Trịnh Minh Đăng nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, hôn nhẹ lên chiếc xương quai xanh xinh đẹp, rồi theo đó, một đường dọc tới bầu ռ.ɠ-ự.ɕ ς./ă.ภ.ﻮ t./г.ò.ภ đang ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ theo hơi thở. Khi chiếc miệng nhỏ của anh ngậm vào nhũ hoa hồng đang dựng đứng, toàn thân Thanh Vy khẽ run lên, cổ họng không kiềm chế được mà phát ra những âm thanh yêu kiều.
Trịnh Minh Đăng cười khẽ, anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng hài lòng. Ngay sau đó, ngón tay kia cũng trở nên tham lam, vuốt dọc từ lưng xuống cặp Mông tròn trịa rồi ๓.â.-ภ ๓.ê về phía hang huyệt nhỏ. Nhìn ngắm bộ dạng mê người của cô, ánh mắt anh như ánh lên tình yêu bất diệt.
– Đăng, anh đúng là xấu xa.
– Anh xấu hay em xấu? Rõ ràng là anh bị em dụ mà.
Giọng nói trầm khàn của anh vang lên, Thanh Vy nghe vậy không khỏi ngượng ngùng xấu hổ. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô chủ động trượt xuống dã thú giữa hai chân của anh. Lúc chạm phải nhiệt độ ղóղℊ ҍỏղℊ của nó, cô thực có chút bối rối. Đầu ngón tay cô khẽ run, cự long trong tay cô không ngừng bành trướng, vừa muốn né ra lại bị anh giữ chặt lại.
Trịnh Minh Đăng tối nay thực sự bị cô làm cho ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm tới bảo bối của anh khiến không khí hôm nay có chút khác thường so với những lần kích tình trước đây. Mặc dù hai người đã trải qua không ít tư thế bên nhau, thậm chí là dưới nước có, sofa có, bên khung cửa sổ có, nhưng chưa bao giờ thấy cô chủ động như hôm nay.
– Vy, em gọi tên anh đi, anh thích em ở dưới thân anh mà gọi tên anh.
– Đăng…Gia Đăng…
– Ngoan lắm.
Sau đó, anh kéo hai chân cô ra, đưa vật lớn khổng lồ của mình vào thẳng hang huyệt nhỏ, nhẹ nhàng đưa đẩy. Thân thể trắng muốt của Thanh Vy không ngừng chuyển động, cho tới rất lâu sau chất ᴅịcҺ lỏng kia mới phóng sâu vào bên trong. Trịnh Minh Đăng khuôn mặt mãn nguyện hôn nhẹ lên trán cô, rồi nằm vật xuống giường, thuận tiện ôm cô chặt vào lòng mình.
Cứ như thế, từng ngày trôi qua, cả hai không đến mức hàng đêm hoan ai nhưng đêm nào Thanh Vy cũng được sống trong không khí cực kỳ ngọt ngào với sự yêu thương của Trịnh Minh Đăng. Thời gian gần đây, anh còn thường có hành động bất ngờ khiến cho Thanh Vy vô cùng ngạc nhiên và hạnh phúc, dù mệt mỏi với công việc nhưng hơn tất cả là cô còn có anh.
Sáng đó công ty có cuộc họp cổ đông mỗi tháng diễn ra một lần là vào ngày cuối tháng. Vào ngày này, tất cả cổ đông của công ty sẽ tập trung tại phòng họp, cho dù có bận thế nào đi nữa. Khi
Thanh Vy vừa xuất hiện ở cái ghế chủ tịch mà cô thay bố mình ngồi tạm đã khiến không ít người bất mãn. Đặc biệt là phó giám đốc Từ, mấy ngày nay, các chính sách của cô đưa ra hoàn toàn bất mãn với ông.
Dù tốc độ tăng trưởng doanh thu có tăng lên vài phần nhưng ông ta nghi cô chỉ là một bậc tiểu bối, không có quyền gì bắt ông phải làm theo ý mình. Hôm nay nhân cơ hội cuộc họp cổ đông, ông nói:
– Thanh Vy, chính sách cuộc họp cổ đông cháu đã biết, bố cháu lại càng biết, bất kể ai có lý do gì thì đến ngày này cũng phải có mặt họp. Bình thường bố cháu cho một người thiếu kinh nghiệm như cháu lên nắm quyền điều hành thay mình, bọn ta không thèm nói. Nhưng hôm nay, đường đường là người đứng đầu mà làm trái quy tắc là không được đâu nhé.
Các cổ đông khác nghe vậy cũng khẽ xì xào bàn tán rồi đồng loạt lên tiếng:
– Phải đấy Thanh Vy, bố cháu đâu?
– Bố cháu làm gì mà không đến công ty được? Hay là nhà cháu đang giấu chúng ta điều gì?
Nghe vậy, Thanh Vy cũng chỉ khẽ cười đáp:
– Chú Từ tính tình cũng hay quên thật đó. Cháu nhớ cuộc họp cổ đông hai tháng trước, chú lấy lý do
Sức khỏe để vắng mặt. Tháng đó, chính cháu là người đi giải quyết hậu quả cho chú là gì chắc chú vẫn còn nhớ.
Phó giám đốc Từ nghe xong sắc mặt xanh xanh đỏ đỏ nhìn Thanh Vy, phải nói là cơ hồ lửa giận đang bốc khói ngùn ngụt, tuy nhiên, ông ta không thèm nói gì nữa. Thanh Vy liếc mắt nhìn mọi người, hỏi lại:
– Trong số các chú ngồi ở đây, có ai dám chắc mình chưa từng nghỉ một lần?
Các cổ đông nghe vậy khẽ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút lúng túng. Cũng may mà trước khi bắt đầu cuộc họp, cô đã cho gọi tổng thư ký để báo cáo lại những thành viên tham gia cuộc họp trong 6 tháng trở lại đây, có một điều là hầu hết tháng nào cũng thiếu người.
Sau khi nghe báo cáo số liệu xong, cơ bản là hợp đồng tháng này có tăng lên hơn so với tháng trước, mà những hợp đồng lớn đều do cô mang lại. Nghĩ tới đây, cô cũng phải thầm cảm ơn hai người đàn ông chính là Ngô Hải Nam và Trịnh Minh Đăng, số hợp đồng cô ký được đều là do mối quαп Һệ của hai người, và tất nhiên cũng không thể thiếu những bản thiết kế Sáng tạo của Thanh Vy.
Ngồi được một lúc thì phó giám đốc Từ lên tiếng:
– Coi như cháu tài giỏi. Nhưng mà công ty cũng không thể vắng bố cháu được lâu đâu. Cháu xem thế nào thu xếp công việc cùng bố mình để ông ấy sớm xong việc.
– Chẳng phải từ trước đến nay, cái chúng ta quan tâm là lợi nhuận công ty. Sao ʇ⚡︎ự dưng chú Từ cứ quan tâm tới bố cháu quá vậy. Đôi khi, bố cháu có thể đằng sau theo dõi được mà. Ai cũng có công việc riêng, xem như đây là cơ hội bố cháu thử thách cháu. Còn cháu có làm được hay không, mọi người đã rõ.
Phó giám đốc Từ kinh ngạc nhìn Thanh Vy, ɱ.á.-ύ trong ông như sôi sùng sục, ông ta không ngờ cô lại dám phản bác lại lời mình trước mặt bao nhiêu người, hơn nữa giọng nói cũng không có chút khách khí.
– Được rồi, vậy cuộc họp kết thúc ở đây được chưa? Khổ cháu thông cảm, già rồi nên ngồi lâu sẽ bị đau lưng.
Thanh Vy nghe xong, định lên tiếng thì bất ngờ một giọng nói trầm ấm vang lên, từng lời nói cũng vô cùng rõ ràng rơi vào mỗi tai cổ đông:
– Tại sao một công ty khá lớn lại có một cổ đông không có bản lĩnh thế này?mới ngồi họp có một tiếng đồng hồ thôi mà đã kêu đau lưng, vậy thì làm sao làm nên việc lớn. Theo tôi nghĩ, nếu như trong người không khỏe, vậy cũng không cần tham gia cuộc họp. Dù sao thân thể người già cũng không bằng người trẻ, nếu mà không tham gia được cũng chẳng ai trách.
Tất cả mọi người lúc này đều bị giọng nói kia làm cho kinh ngạc, cả Thanh Vy cũng vậy. Mặc dù đã quen với giọng nói hằng ngày của Trịnh Minh Đăng nhưng không nghĩ anh lại xuất hiện ở đây.
Người kinh ngạc nhất vẫn là phó giám đốc Từ, nhưng sau khi nhìn thấy Trịnh Minh Đăng, ông ta cũng không lấy làm ngạc nhiên, bởi khí thế trước giờ của anh,ông cũng đã nghe tới. Mà các cổ đông trong phòng họp cũng vậy, không ai là không biết tới anh cả, chỉ là chưa có cơ hội tiếp xúc thôi. Trịnh Minh Đăng trong lời đồn là một người vô cùng quyết đoán và lạnh lùng, khí thế của anh cũng ngút ngàn. Hôm nay gặp mặt, thực tế còn vươn xa so với lời đồn. P
Trịnh Minh Đăng thân mặc bộ âu phục màu đen, chậm rãi từng bước tiến về phía Thanh Vy, anh đứng nghiêm chỉnh nhìn mọi người một lượt rồi lên tiếng:
– Xin chào tất cả các cổ đông ở đây. Tôi Xin ʇ⚡︎ự giới thiệu tôi là Trinh Minh Đăng, tổng giám đốc của tập đoàn World. Tôi đến đây với tư cách là nhà đầu tư chính của công ty. Và cũng nhắc để mọi người biết thêm tôi còn là chồng của cô Huỳnh Thanh Vy. Bởi vậy, mọi người vuốt mặt cũng phải nể mũi.
Sau một khắc, tất cả cổ đông trong phòng đều bắt đầu xì xào bàn luận. Mà cái chuyện chồng mình là nhà tài trợ chính của công ty cũng khiến cô vô cùng bất ngờ.
Lúc sau, tất cả các cổ đông đều phải nín thở, khẩu khí của Trịnh Minh Đăng rất lớn, mà anh nói được lại làm được nên không ai dám phản bác. Cuộc họp kết thúc, sắc mặt phó giám đốc khi bước ra khỏi cửa lại càng trở nên khó coi.
Thanh Vy nhíu mày nhìn anh, bình tĩnh hỏi:
– Tại sao anh lại tới đây?
– Anh tới xem ai ЬắϮ пα̣t vợ anh không.
– Đăng, đây là công ty đó.
– Thì anh cũng có quyền tham gia cuộc họp mà.
– Đấy, nói mới nhớ, sao anh lại là nhà đầu tư của công ty?
Đúng là sự việc này Trịnh Minh Đăng chưa hề nói với cô, hơn nữa cô cũng không được biết. Vốn ban đầu anh không nói đâu nhưng cuối cùng phải ngoan ngoãn kể lại sự tình. Thanh Vy lúc này mới hiểu thì ra lúc trước công ty có từng khủng hoảng, bởi vậy ông đã ép cô lấy anh, vừa như một cuộc trao đổi, vừa để giúp cô có một gia đình chồng tốt.
Tối đó, tan làm là anh tới đón cô đến Ьệпh viện, lúc hai người bước tới hành lang tầng 3 thì chạm mặt một người phụ nữ trung tuổi, mà người này cô nhớ đã gặp ở đâu rồi. Cô quay sang nhìn anh, định lên tiếng thì anh đã nói:
– Là mẹ của Thanh Hạ.
Thanh Vy sững sờ nhìn bà ấy, nói cô ích kỷ cũng được, nhưng mà cô không muốn bà ấy tới đây, vì chắc chắn sẽ gặp mẹ mình. Mà mẹ cô dạo này đã đủ mệt mỏi rồi, nếu nhìn thấy người phụ này, chắc bà sẽ tức không chịu nổi.