Nước mắt nhà giàu chương 4
Sau khi giao hai quyển sổ đỏ và viết xong giấy nợ, Bích Liên thấy bà Vân mang tất cả lên lầu, thì cô nghĩ rằng bà ta sẽ mang tiền xuống nên ngồi chờ, khoảng nửa tiếng sau thì bà Vân đi xuống, nhưng đi tay không chứ tuyệt nhiên không có tiền thì lấy làm ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, sao chị không đưa tiền cho em?
Bà ta bĩu môi:
– Ôi trời, thời này là gì mà sài tiền mặt chứ? Chỉ một phút ba mươi giây là chuyển khoản xong, nhưng số tiền lớn thì ít nhất cũng phải 24 giờ, hơn nữa đâu phải lần đầu mà lo cuống lên, yên tâm về đi, lão Trung uy tín lắm rồi xíu lão về, chị có việc đi đằng này một chút…
Nói xong bà ta ҳάch túi đi ra ngoài, Bích Liên có vẻ lo lắng, nhưng sổ đỏ và giấy nợ bà ta cũng đã cất rồi đâu có dễ gì mà lấy lại được, hơn nữa mang tiếng con nhà trâm anh thế phiệt mà chắc lép ba cái đồng tiền này hay sao? Cực chẳng đã, cô cũng đứng dậy cười gượng mà miệng mếu như sắp khóc:
– Em đi đằng này một chút rồi quay lại…
– Ừa, chị nói với ông Trung rồi, có gì ổng gặp em…
Bỗng dưng đặt mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đi cũng dở mà ở lại cũng không xong. Nhưng một khi đã vào chốn này rồi thì không có chuyện nói hai lời, hơn nữa lão Trung đã cầm đằng cάп còn mình nghiễm nhiên lại nắm đằng lưỡi, thôi thì tốt nhất là chờ lão chuyển tiền chứ có lo cũng chẳng ích gì…
Ngồi chờ ở quán café đối diện căn biệt thự của lão Trung cả tiếng đồng hồ rồi, mà hai cάпh cửa cổng vẫn đóng im ỉm không có biểu hiện gì có người về, lúc này mặt Bích Liên bắt đầu tái đi, cô ta lo lắng khi nghĩ rằng mọi việc có vẻ lành ít dữ nhiều, cô ʇ⚡︎ự trách mình tại sao không yêu cầu bà ta viết mấy chữ là đã cầm hai cuốn sổ đỏ, hay chí ít cô cũng như bị bỏ bùa mê tђยốς lú hay sao mà lại không ghi âm cuộc nói chuyện trong điện thoại để làm bằng chứng chứ? Bây giờ cô biết phải làm sao đây? đúng lúc này thì điện thoại của cô đổ chuông, tưởng lão Trung gọi nên cô lập cập lấy điện thoại ra nghe, nhưng khi nhìn màn hình thì cô thất vọng bởi người gọi chính là mẹ cô:
– Alo, con nghe…
Cô nói yếu ớt và dè chừng bởi không biết mẹ cô gọi cho cô có việc gì? có bao giờ mẹ đã phát hiện ra cô lấy quyển sổ đỏ hay không? Từ đầu dây bên kia tiếng mẹ cô lo lắng:
– Con có sao không? thấy tiếng nói giống như bị Ьệпh á…
– Dạ, trời đang nắng bỗng mưa bất ngờ nên con trú không kịp, nhưng mẹ gọi cho con có việc gì không?
– À không, chẳng là em Thùy Nhung về hỏi con, nó muốn đi siêu thị mua đồ nên muốn rủ mẹ con mình đi cùng cho vui…
– Con nhỏ này thiệt hết biết, nó làm biếng nên rủ mẹ và chị đi để ҳάch đồ cho nó chứ lạ gì? thôi con không đi đâu, con cúp máy nha mẹ…
Bà Trang mẹ cô chỉ cười rồi nói theo:
– Giữ sức khỏe nghe hôn, ghé ăn gì rồi còn uống tђยốς…
Cô cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà nói chuyện với mẹ, hai mắt cứ dán vào cái cổng nhà lão Trung không chớp, cô bắt đầu lo sợ, nếu như lão Trung không về đưa tiền cho cô thì sao nhỉ? Hay lão ta nói không biết gì về việc cô thế chấp sổ đưa cho bà Vân để vay tiền, tất cả đều là do bà ta nói nhưng lấy gì để làm bằng chứng chứ? Trời ơi bây giờ cô mới thấy mình quá dại khờ, nếu như đợt này mà cô bị lừa thì có lẽ cô không sống nổi, cô lo nhất là giấy tờ nhà của Ba mẹ, mẹ thì có thể thương con, nhưng còn Ba thì không, việc cô lấy con dấu còn chưa nguôi thì tiếp tục xảy ra chuyện này nữa…
Chờ thêm một lúc nữa vẫn không thấy lão Trung hay bà Vân trở về, cô ể oải đứng dậy lái xe về nhà, về đến nhà thấy cửa vẫn khóa ngoài chứng tỏ chồng cô vẫn chưa về, cô tức giận đi vào nhà rồi lấy điện thoại gọi cho chồng, nhưng thật tiếc đầu dây bên kia đã bị khóa nên không gọi được. Hai tay ôm mặt kêu trời, cô không biết bây giờ mình nên làm thế nào nếu như lão Trung và bà Vân đã lừa cô, căn nhà này mặc dù là của Ba mẹ cô cho khi con gáι đi lấy chồng, nhưng với ai chứ với anh Toàn thì cũng sẽ không bao giờ chấp nhận, cô nhìn đồng hồ mới trôi qua hơn 3 tiếng đồng hồ, mà bà Vân nói phải chờ đến 24 tiếng, vậy thì không còn cách nào khác là phải chờ đợi thôi…
Buông mình nằm xuống ghế sofa rồi Bích Liên ngủ thϊếp đi lúc nào không biết, mãi đến khi có tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình tỉnh giấc thì thấy nhà chưa bật đèn nên tối thui, việc này có nghĩa chồng cô vẫn chưa về, bỗng cô có linh tính như đã xảy ra chuyện gì, nên vội đi vào phòng mở tủ quần áo, thì cô bàng hoàng khi quần áo của chồng cô đã được dọn đi từ khi nào.
Nhìn cái tủ trống trơn mà cô òa khóc, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ngay cả chồng cũng đối xử với cô như vậy? cô đã làm gì chứ? Tất cả mọi việc cô làm cũng chỉ vì cái nhà này, tại sao anh không hiểu cho cô mà nỡ đối xử với cô như vậy? anh đi đâu? Hay anh đã phản bội mà cô không hề hay biết? trời ơi, tại sao mọi người lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy chứ?
Cứ thế cô òa khóc như một đứa trẻ, đúng lúc đó thì Thùy Nhung em gáι cô gọi video đến, nhưng Bích Liên vốn đang chán nản nên cũng hờ hững không mặn mà nói chuyện với em…
Lúc này Thùy Nhung đang có mặt ở siêu thị, sở dĩ cô gọi cho chị vì cô thấy cái đầm màu đỏ chấm bi rất đẹp, nên hỏi chị có thích không thì cô mua luôn để có dịp nào gia đình đi du lịch thì hai chị em diện đầm cặp cho vui. Nhưng Bích Liên lúc này đâu còn tâm trạng nào mà quần với áo, nên im lặng hoặc chỉ ậm ờ cho có lệ làm Thùy Nhung chú ý, nhìn vào màn hình cô thấy chị mình tóc tai rũ rượi, mặt sưng vù và hai mắt khóc đỏ hoe thì giật mình vội hỏi:
– Chị Hai…
Bích Liên im lặng không trả lời nên Thùy Nhung hỏi tiếp:
– Chị Hai, chị bị sao vậy? em tới ngay…
Không còn tâm trạng nào để mà mua sắm, nên Thùy Nhung điện gấp cho mẹ rồi đón taxi đến nhà chị của mình, lúc này bà Trang đang cùng người giúp việc chuẩn bị đồ ăn dưới bếp thì nhận được cuộc điện thoại của con gáι Thùy Nhung nên bà vội dặn chị người làm:
– Tôi đi có chút việc, cô cứ làm xong thì dọn lên bàn cho ổng về ăn trước còn uống tђยốς, nếu ổng có hỏi thì nói tôi với con Ba đi mua đồ, ổng đang Ьệпh nên cô đừng nói gì nghe hôn…
Bỗng cô người làm hỏi làm bà bất ngờ:
– Dạ, con biết rồi, nhưng cô Hai bị lừa mất sổ hả bà?
Bà Trang giật mình hỏi lại:
– Cái gì? sổ nào?
Cô người làm ấp úng:
– Dạ…con cũng không biết chỉ thấy cổ mở tủ của bà lấy quyển sổ đỏ nhà đất rồi bỏ vào giỏ ҳάch vội đi ngay, vì cô Hai nhìn trước ngó sau như sợ có người nhìn thấy nên con mới chú ý…
– Trời ơi…
Chỉ nói được hai tiếng rồi bà Trang vội chạy vào phòng, khi cάпh cửa két sắt được mở ra thì đúng như chị người làm nói, quyển sổ đỏ đã không cάпh mà bay, bà thẫn thờ ngồi bệt xuống đất rồi ôm mặt khóc, không hiểu kiếp trước bà ăn ở thế nào mà ông trời nỡ trừng phạt bà như thế này? Bích Liên là con gáι lớn nhưng tham vọng và ích kỷ, không hiểu nó còn muốn gì nữa chứ? Nó đòi cổ phần, đòi tập đoàn thậm chí lấy cả con dấu không biết để làm gì? chưa dừng lại ở đó mà nó còn lấy cả quyền sổ đỏ của căn nhà này nữa…trời ơi…
– Bà làm gì thế này?
Tiếng của ông Hào làm bà giật mình vội kéo ống tay áo lau vội những dòng nước mắt. Nhưng bà có thể lau được nước mắt, chứ không thể che được nét hốt hoảng đến cùng cực tгêภ khuôn mặt, với hai mắt sưng vù đã ngập nước. Trong giây phút nhất thời bà bỗng cảm thấy sợ, bà sợ khi chồng bà biết sự thật rồi sẽ như thế nào? căn biệt thự này là của dòng họ Trịnh từ thời ông nội của chồng bà để lại, vị trí nằm ở trung tâm thành phố khu vực đắc địa nhất, và không thể định giá được bao nhiêu tiền. Vậy Bích Liên cần tiền để làm gì? tại sao nó muốn thế chấp thì lại không lấy nhà của mình mà lại dám đụng đến căn biệt thự này chứ?…
Thấy vợ có vẻ hốt hoảng và cάпh cửa két sắt vẫn còn mở nên chính ông Hào cũng bị bất ngờ, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, chẳng nhẽ nhà ông có trộm? nhưng nếu kẻ trộm lọt vào đây thì biết bao nhiêu đồ quý giá tại sao nó không lấy mà lại vào phòng của ông chứ? Ôm hai vai vợ như muốn động viên bà bình tĩnh, ông hỏi hết sức nhẹ nhàng:
– Bình tĩnh nào? nói anh nghe xem đã xảy ra chuyện gì?
Bà Trang chỉ biết khóc, chẳng thà là kẻ trộm thì lại dễ, nhưng đằng này lại chính là bích Liên con gáι bà, dù nó có làm sao thì cũng là đứa con mà bà sanh ra, con khóc mẹ cũng đau nên bà biết nói như thế nào đây? nếu như bà nói thật thì ông Hào sẽ xử lý như thế nào? bà thấy mình phải hết sức bình tĩnh để tìm cách giải quyết sao cho cái gia đình này không bị sào sáo. Bà không trả lời vào câu hỏi của ông Hào mà đưa tay đóng cάпh cửa két sắt lại để ông Hào không nghi ngờ:
– Không có gì, ʇ⚡︎ự nhiên lại nhớ đến cha mẹ…
Ông Hào biết vợ nói dối, bởi sống với nhau mấy chục năm mặc dù cuộc hôn nhân này không xuất phát từ tình yêu, nhưng bà Trang là người thật thà, và đặc biệt không nói dối chồng. chính vì điều đó mà ông thương bà, và cảm thấy mình có lỗi trong việc say nắng và có con với bà Nhã, ông luôn chăm sóc và bù đắp cho vợ. Nhưng lần này nhìn vào mắt là ông biết bà đang nói dối, nâng khuôn mặt vợ nhìn vào mắt mình, giọng ông nghiêm khắc:
– Em không nói dối được với anh đâu, đã xảy ra chuyện gì?
Bà Trang lại một lần nữa không trả lời vào câu hỏi của chồng mà hỏi lại:
– Em muốn rút số cổ phần mà cha má đã cho em được không?
Ông cười:
– Em tay trắng có còn cổ phần nào đâu mà rút? Hôm em nói anh sáp nhập vào Trịnh Gia rồi còn gì?
– Em quên, xin lỗi…
Thật ra ông chỉ muốn trêu bà, ông muốn chính bà phải nói ra sự thật, tại sao bà lại cần tiền? nhất định đã xảy ra chuyện gì? một lần nữa ông nhắc lại câu hỏi ban đầu:
– Đã xảy ra chuyện gì? nếu em không nói thì anh sẽ không can thiệp nữa mà anh sẽ giải quyết bằng pháp luật…
Nghe nói đến pháp luật thì bà Trang hoảng sợ, nếu bây giờ bà không nói thì khi ông phát hiện ra sự việc sẽ mời côпg αп điều tra, thôi thì bà năn nỉ ông tha cho con mà tìm cách giải quyết:
– Nhưng anh phải hứa với em…
– Hứa gì chứ? Ít nhất anh cũng phải biết nội dung là gì?
– Vì em mà anh hãy tha cho con Liên…
Tưởng sự việc Bích Liên lấy con dấu từ trong cặp của ông lúc sáng, ông cười an ủi bà:
– Con Liên làm sao? Anh đã không khóa cặp để nó biết lỗi mà ʇ⚡︎ự giác bỏ con dấu vào, như vậy có nghĩa là anh đã tha thứ, nếu không thì côпg αп đã đến đây xem camera làm bằng chứng rồi…
– Không phải chuyện đó…
– Thế là chuyện gì?
Bà Trang chưa kịp trả lời thì Thùy Nhung điện thoại về, bà định cầm điện thoại lên nghe thì ông Hào đã cầm lấy:
– Để anh nghe, là con Nhung…
Không biết Thùy Nhung nói gì mà bà chỉ thấy nét mặt ông thay đổi từ tái xanh chuyển sang đỏ ửng tỏ ra vô cùng giận dữ. Trời ơi đã xảy ra chuyện gì? bà chỉ cầu mong mọi chuyện hãy qua đi và gia đình bà được bình yên, chẳng nhẽ chuyện đó cũng khó đến như vậy hay sao?
P/s: Các bạn xem tiếp chương 5
Câu chuyện xoay quanh một gia đình để chúng ta hiểu rằng trong xã hội này không hoàn toàn màu hồng, mỗi gia đình là một xã hội thu nhỏ và vô cùng phức tạp. Nhiều khi cũng vì tiền mà xảy ra tranh chấp, chém ﻮ.เ.+ế+..Ŧ lẫn nhau…, với tgiả mỗi câu chuyện là một góc khuất khác nhau ko bao giờ trùng lặp. Các bạn càng bức xúc thì tác phẩm càng thành công. Tgiả đau mắt nhưng vẫn cố gắng đọc hết các bình luận và ghi nhận để hoàn thiện bản thân mình. Truyện mới trang đầu nên chưa nói lên điều gì. Thanks