Hai lần cập bến chương 19
Tôi ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau luôn , bỏ cả bữa sáng . Tôi dậy ᵭάпҺ răng rửa mặt xong thì Trường gõ cửa , tôi mở của cho anh vào thì tiếng Trường hét lên :
– Nhân viên gì mà ngủ đến giờ này không quan tâm gì đến hai lãnh đạo cả ?
– Em xin lỗi ! Cứ ɾượu vào là em hư vậy đó! Xin lỗi nhá ?
– Em sang xin lỗi Sếp kìa ! Sếp từ sáng giờ cũng chưa ăn gì mới uống cốc cafe đen đặc .
– Chưa ăn mà uống cafe không tốt đâu .
– Nhưng Sếp quen rồi ! Em làm việc với Sếp lâu vậy mà không biết à ?
– Em đâu để ý ! Với có gặp nhau thường xuyên đâu mà biết .
– Cái đồ vô tâm . Nhanh lên đi ăn đi anh đói lắm rồi đây này !
– Vâng !
Hai anh em vừa ra khỏi phòng thì Vũ cũng mở cửa đi ra . Tôi lí nhí :
– Dạ ! Xin lỗi Sếp ! Hôm qua tôi say quá nên sáng nay dậy muộn , không lo cho Sếp được bữa sáng ! Thành thật xin lỗi Sếp ạ !
– Tôi cũng không có thói quen ăn sáng !
– Dạ !
– Thôi đi ăn đi !
– Vâng !
Cả ba chúng tôi lên xe đi đến một nhà hàng nổi tiếng ở đây . Tôi cũng được đi một số nơi rồi , cũng đã được thưởng thức một số hương vị đặc trưng của một số vùng miền nhưng tôi vẫn thích đồ ăn ở Hà Nội thôi . Đi mới có sang ngày thứ ba mà đã nhớ cơm nhà rồi . Mấy món trong này tôi không hợp từ hôm vào đến giờ đi ăn cho đủ quân số thôi chứ có được chút gì vào bụng đâu . Thấy tôi ngồi đó chỉ gắp mấy ít rau thì anh Trường lên tiếng :
– Sao em không ăn đi! Từ hôm vào đây đến giờ bữa nào cũng vậy . Định giảm cân à ?
– Vâng ! Em sợ béo !
– Người có rúm ϮhịϮ mà sợ béo ! Ăn đi !
– Em vẫn ăn đây ! Nè món này ngon này , Sếp với anh ăn đi !
– Sao em không ăn mà cứ gắp cho bọn anh vậy ?
– Đã bảo em đang giảm cân mà!
– Thật hả ?
– Vâng !
Từ nãy Vũ không nói gì chỉ ngồi đó thỉnh thoảng Trường hỏi gì thì đáp ừ , à thôi . Đang ăn Vũ đi vào phía trong bếp nhà hàng một lúc rồi đi ra thì lúc sau thấy nhân viên có bê ra một d᷈-i᷈a cơm rang hải sản với sườn rim mắm . Tôi thấy thế thì hỏi :
– Sếp ơi còn nhiều đồ ăn mà Sếp gọi làm gì nhiều vậy ạ ?
– Tôi thích ăn !
– À … dạ !
– Hai người cũng ăn đi ! Món này ngon như ngoài Bắc ấy !
Trường cũng lấy một ít ăn thì tấm tắc khen ngon . Tôi thì mấy ngày nay chưa có bữa nào ra hồn nên khi nghe Sếp bảo có vị ngoài Bắc nên tôi cũng lấy ăn . Ăn một lại muốn ăn hai đến lúc gần hết mà vẫn chưa thấy Sếp động đũa gì thì tôi bảo :
– Sao Sếp bảo thích ăn mà không ăn miếng nào thế ạ ?
– Vừa nãy thích mà giờ hết rồi ! Cô ăn được thì ăn hết đi!
– Vậy tôi không khách sáo nữa đâu !
Anh Trường thấy tôi ăn gần hết chỗ cơm đó thì bảo :
– Sao bảo em giảm cân mà ăn mấy bát thế hả ?
– Giờ em không muốn giảm nữa , béo tí mới đẹp !
– Đúng là con gáι , không biết đâu mà chiều !
– Ai cần nhà anh chiều ! Em có phải bạn gáι anh đâu mà chiều, về chiều em Hạ đi !
– Ơ … cái cô này lại linh ϮιпҺ à ?
– Gớm ai chả biết mà phải giấu !
Hai anh em cứ thế cãi nhau mà không để ý ai đó mỉm cười .
Lâu lắm rồi Vũ mới được thoải mái như hôm nay, nên anh cũng xen vào vài câu :
– Tôi mà biết cậu có ý với cô Hạ thì tôi đã để cô ấy đi cùng vào đây rồi .
Tôi và Trường đều trố mắt ngạc nhiên nhìn Sếp , hôm nay mặt trời mọc đằng Đông hay sao mà Sếp lại dễ tính , còn trêu anh Trường nữa .
– Tôi làm sao mà cô cậu nhìn tôi lạ thế ?
– À không ( Trường nói )
– Tại ngày thường Sếp khó tính , lạnh lùng quá không ai dám gần , hôm nay Sếp thế nên bọn em ngạc nhiên thôi ( tôi nói thẳng luôn )
– À … thế thì tôi phải thay đổi rồi !
– Tuỳ Sếp thôi ạ ! Mỗi người một tính cách , mình cứ sống là mình không cần thay đổi vì ai cả ạ , nếu mình không muốn .
– Nhưng đôi khi cũng nên vì ai đó mà thay đổi để hoà nhập đúng không ?
– Cũng có thể ạ !
Bữa ăn kết thúc , Sếp bảo :
Vũ : 7h tối nay bay về Hà Nội giờ mọi người có muốn đi đâu không ?
Trường : Em đi đâu cũng được ạ ?
Tôi : Em cũng vậy !
Vũ : Ơ hay , tôi bảo hai người chọn đi mà ?
Tôi : Vậy đi biển Long Hải được không ạ ? Cách chỗ này khoảng 10 – 12 KM gì đó thôi ạ !
Trường : Sếp thấy sao ạ ?
Vũ : Ừ đi thôi !
Thế là cả ba cùng lên xe đi tiếp nhưng đi được khoảng nửa đường thì anh Trường có điện thoại :
– Tôi nghe đây ! Ông về bao giờ đấy ?
– ….
– Vậy hả
– ….
– Ừ ! Đợi tôi khoảng 20’ nữa .
Anh Trường nghe điện xong thì quay ra nói với Sếp với tôi :
– Sếp với Chi cứ đi chơi nhé ? Em xin phép đi gặp bạn em một chút . Nó từ nước ngoài về , trưa nay thấy em vào face checkin ở đây thế là nó gọi cho em . Anh em gặp nhau chút , em hẹn mọi người ở khách sạn lúc về nhé ?
– Ừ, nếu vậy cậu cứ đi đi !
– Này ! Anh định đem con bỏ chợ đấy à ? ( tôi nói )
– Thôi em đi với Sếp đi ! Bọn anh mấy năm không gặp rồi ! 5h gặp ở khách sạn nhé !
– Hứ …
Tгêภ xe còn tôi với Sếp chả biết nói gì . Đến nơi tôi với Sếp đi bộ dọc theo bờ biển thì Sếp lên tiếng :
– Cô đi biển lần nào chưa ?
– Dạ mới đi Hạ Long và Đồ Sơn thôi ạ !
– Vậy à ?
– Vâng ! Sếp đi lần nào chưa ạ ?
– Có đi một số nơi rồi nhưng 8 năm nay chưa đi .
– Vậy ạ ! Biển ở Vũng Tàu tôi mới chỉ được xem tгêภ tivi thôi, nay mới được đi trực tiếp ạ !
– Ừ ! Còn tôi đã từng đến đây một lần với vợ tôi , lúc cô ấy và tôi yêu nhau .
– Vâng ! Chị ấy thật hạnh phúc vì có người chồng như Sếp ạ!
– Tôi không tốt như cô nghĩ đâu vì tôi không bảo vệ được cô ấy .
Tôi đã từng được nghe chị Lan kể về Sếp nên cũng biết chút ít về cuộc sống của Sếp nên khuyên :
– Sếp đừng ʇ⚡︎ự dằn vặt ! Con người đều có số phận cả . Với tôi nghe chị Lan bảo chị ấy cũng bị Ьệпh tιм nữa nên chuyện ngày đó Sếp cũng không thay đổi được .
– Biết là vậy nhưng tôi vẫn có lỗi vì đã không kịp thời giúp cô ấy !
– Chị ấy không trách Sếp đâu . Chị ấy sẽ luôn âm thầm bên hai ba con Sếp bảo vệ và che chở cho Sếp .
– Cảm ơn cô !
– Tôi luôn luôn ngưỡng mộ tình yêu mà Sếp dành cho chị ấy . Sếp còn nghĩ tới chị ấy nên không yêu ai nữa phải không ?
– Đúng ! tôi vẫn luôn nghĩ tới cô ấy và tôi cất cô ấy vào một ngăn trong trái tιм tôi . Còn việc mấy năm qua tôi vẫn chưa có ai là vì tôi chưa gặp được người làm tιм tôi rung động lần nữa .
– Vậy giờ Sếp gặp được chưa ?
– Tôi đã gặp rồi nhưng vì cô ấy có rào cản quá khứ quá lớn nên tôi vẫn chưa có cơ hội bày tỏ với cô ấy !
– Vậy mong Sếp sớm bày tỏ cùng cô ấy nhé ?
Vũ không trả lời . Hai chúng tôi cứ thế đi mãi rồi dừng lại chỗ có hàng ghế rồi ngồi xuống đó . Vũ không biết suy nghĩ gì mà thật lâu sau mới lên tiếng :
– Tôi không biết rõ chuyện của gia đình cô như thế nào nhưng tôi tin cô không như những gì mà người phụ nữ đó nói ngày hôm đó !
– Tại sao Sếp tin tôi ?
– Tôi tin vào trực giác của tôi !
– Còn tôi thì không tin vì một lần tin tôi đã ᵭάпҺ đổi cả một thời gian tươi đẹp nhất .
– Cô đừng bi quan như thế !
Tôi chỉ cười vì không biết trả lời Vũ thế nào ! Bi quan ư ? Tôi không bi quan mà tôi không còn tin vào tình yêu chân chính nữa . Tгêภ đời này làm gì còn tình yêu Vĩnh cửu nữa … như anh , như tình yêu của vợ chồng chị Lan hay anh Dũng … làm gì còn nữa … thấy tôi im lặng Vũ hỏi tôi :
– Cô có thể mở lòng ra lần nữa không ?
– Không ạ !
– Tại sao chưa suy nghĩ đã trả lời ?
– Chẳng ai có thể cho tôi niềm tin nữa !
– Cô chưa thử sao biết ?
– Một lần thật đã đủ cảm nhận nó đau như thế nào rồi nên không cần thử nữa .
Vũ im lặng không nói vì biết giờ có nói gì thì Chi vẫn quan điểm như thế . Chi cần thời gian để quên đi nỗi đau đó và chấp nhận một mối quαп Һệ mới . Giờ Chi như chim non sợ cành cong . Không như anh lại ở một khía cạnh khác . Hai người ngồi một lúc nữa thì lại tiếp tục đi dạo , thấy không còn sớm nữa Vũ kêu xe đón hai chúng tôi quay về lại khách sạn để bay về Hà Nội