Hai lần cập bến chương 13
Tôi lái xe về cơ quan mà không biết mình đã đi về như thế nào . May mà không gặp tai пα̣п . Tôi không khóc được , nhưng trong lòng uất ức đến ngẹn . Cứ ngồi lì ở đó không làm được việc gì . Ai hỏi cũng chỉ ừ , chị Hiền thấy thế thì bảo :
– Nếu mệt thì em về nhà nghỉ đi ? Em không tập trung thì làm việc sao được !
– Vâng !
Thế là tôi cũng lấy túi đứng dậy ra về , chị Hiền thấy tôi hôm nay đúng là lạ thật , có vấn đề rồi ! Nhưng tôi cứ như con zobot không cảm xúc . Đang đi về thì Vân em tôi gọi điện .
– Chị đây !
– Chị ! Có phải anh chị đã xảy ra chuyện gì rồi không ?
– Chuyện gì ?
– Chị đừng giấu em . Chiều nay em gặp anh chở một chị nào đó bầu sắp đẻ rồi , tình cảm lắm còn gọi là vợ chồng nữa .
– Bạn anh ấy thôi !
– Em không phải trẻ lên ba đâu . Từ lâu nay em thấy chị khác lắm , cả anh ấy cũng thế . Lâu nay đã không gọi điện hỏi thăm mẹ . Hôm nay nhìn thấy em còn bơ luôn .
– Em đừng nói gì cả không mẹ lo lắng !
– Chị à ! Nếu không hạnh phúc thì dừng lại đi ! Chị vẫn còn trẻ mà !
– Không được ! Không thể để mẹ buồn và mang tiếng !
– Mẹ biết chị không hạnh phúc mẹ sẽ không cần cái mác danh tiếng đâu . Nghe em ,có gì nói hết cho mẹ nghe ! Mẹ là người thấu tình đạt lí . Không ai để con mình thiệt cả . Chị đừng cứ ôm hết đau khổ về mình . Một lần báo hiếu ba đủ rồi chị . Em thương chị lắm !
Tôi khóc , khóc cho số phận của mình . Tôi lái xe về nhà với em gáι , lúc này nơi đó là nơi bình yên nhất .
Tối đó hai chị em nằm ôm nhau , tôi kể hết cho Vân nghe về cuộc sống vợ chồng tôi bấy lâu nay . Vân bảo :
– Chị về nói thẳng với anh ấy xem anh ấy quyết định như nào ! Nếu anh ta muốn cả chị và hai mẹ con chị ta thì chia tay đi . Không việc gì chị phải vùi đời mình trong cuộc sống chồng chung đó .
– Chị biết rồi !
– Chị mạnh mẽ , quyết đoán lên , đau khổ một lần rồi thôi !
– Em gáι chị lớn thật rồi !
– Em không muốn chị cứ mãi lo cho em . Học nốt năm nữa chị cho em đi du học bên Mỹ 2 năm chị nhé ?
– Ừ ! Học bao lâu cũng được !
– Hai năm em lấy bằng thạc sĩ , rồi về lấy chồng thôi !
– Ừ , kiếm anh nào giỏi giang mà lấy !
– Chỉ cần người đó thương em thôi !
– Ừ ! Thôi ngủ đi !
– Vâng !
Tối hôm sau cả nhà ăn tối xong thì tôi nói chuyện luôn .
Tôi : Có cả ba mẹ ở đây anh nói đi , bây giờ anh tính thế nào ?
Hùng : Còn một tháng nữa là Nhi sinh , con muốn đưa cô ấy về nhà mình chăm sóc , cô ấy ở một mình con không yên tâm .
Mẹ chồng : Phải đấy ! Đưa về để mẹ với Chi chăm hai mẹ con nó .
Ba chồng : Hai người nói gì vậy ? Thích thì hai mẹ con bà đi mà chăm không được đón về cái nhà này !
Mẹ chồng : Nó cũng là cháu ông đấy ! Ông đừng có mà sống ác .
Ba chồng : Tôi sống ác hay mẹ con bà ?
Hùng : Con xin ba đấy !
Tôi : Vậy sau đó thì sao ? Anh nói đi ?
Hùng : Cứ để cô ấy sinh xong rồi tính !
Tôi : Em muốn anh trả lời ngay .
Hùng : Từ bao giờ em cho mình cái kiểu ăn nói thế ? Em vẫn là vợ anh em còn muốn gì nữa .
Tôi : Em không cần cái mác anh hiểu không ?
Hùng : Cô ấy đã nhường nhịn em như thế mà em còn muốn gì ?
Tôi : Nhường nhịn … là ai nhường ai . Tự dưng em trở thành người đáng thương từ bao giờ , chả phải do anh ban cho à ?
Hùng : Em còn nói nữa . Sống với nhau hơn một năm mà em có gì đâu . Vậy mà với cô ấy anh giờ đã được làm cha , ông bà cũng có cháu . Em vẫn là vợ anh , không phải chịu cảnh người đời soi mói em còn muốn thế nào ?
Tôi : Như vậy là em phải cảm ơn anh và chị ấy rồi đúng không ? Anh xem những ngày tháng vừa qua anh đối xử với em có giống một người chồng với vợ mình không ?
Hùng : Vậy giờ em muốn sao ?
Tôi : Anh đừng tham lam . Chỉ có thể chọn con và em , còn nếu anh chọn cả con và chị ấy thì chúng ta li hôn .
Hùng : Hãy để Nhi sinh con xong rồi tính !
Tôi : Anh cứ chọn đi ! Em chấp nhận .
Hùng : Em cứ phải ép anh đúng không ?
Tôi : Em không ép nhưng em có quyền được biết !
Hùng : Anh không thể bỏ mẹ con cô ấy ! Xin lỗi em !
Tôi : Vậy em sẽ nhờ luật sư gửi đơn sớm cho anh , để gia đình anh đoàn tụ .
Ba chồng : Thằng con trời ᵭάпҺ này mày làm tao tức ૮.ɦ.ế.ƭ mà !
Mẹ chồng : Ông ! Chuyện này để hai đứa nó ʇ⚡︎ự quyết định .
Ba chồng : Chi ! Con không được làm thế !
Tôi : Ba mẹ ! Chúng con đều lớn hết cả rồi ! Việc gì nên giữ thì giữ , việc nào đáng bỏ thì bỏ . Đứa trẻ không có lỗi gì , nó xứng đáng có đủ cả ba lẫn mẹ . Con mong ba hãy chúc phúc cho anh ấy ! Con xin phép lên phòng ! Ngày mai con sẽ dọn đồ về nhà con . Ba cũng để chị ấy về để mẹ chăm sóc cho mẹ con chị ấy !
Tôi lên phòng thu dọn đồ đạc vào hai valy . Chúng tôi chẳng có tài sản chung gì , con cái không , xe tôi đi nhà em tôi ở cũng là tiền của tôi bỏ ra nên giờ có ra toà cũng chẳng có gì vướng mắc .
Một người phụ nữ 25 tuổi có một đời chồng … hành trang tôi mang ra đi là cả một nỗi đau to lớn … Chuẩn bị ngủ thì Hùng vào :
– Em đã dọn xong đồ rồi à ?
– Có gì đâu ngoài mấy bộ quần áo với mấy đồ lặt vặt . Hai năm chung sống em mới phát hiện là chúng ta không có chung cái gì cả .
– Anh xin lỗi em !
– Đừng xin lỗi em ! Chúng ta đều là người trưởng thành hãy cư xử như hai người bạn nếu không còn duyên phận nữa .
– Chi !
– Em không sao ! Em phải cảm ơn anh vì lúc trước đã từng yêu thương em . Duyên phận vợ chồng chỉ đến đây thì chúng ta vui vẻ chấp nhận thôi . Hứa với em hãy sống thật tốt nhé ! Nếu chọn chị ấy hãy sống thật hạnh phúc.
– Chi … Lúc trước là anh yêu em thật lòng !
– Không cần nói nữa ! Giờ có nói gì cũng đã muộn . Em cũng sẽ không nói gì thêm nữa . Tối nay chúng ta ngủ riêng nhé ? Không cần phải miễn cưỡng nữa !
– Chi ! Đây là sổ tiết kiệm trong đó có 1 tỉ em giữ lấy để cho Vân học tập .
– Không ! Em có thể nuôi được Vân ! Anh cầm lại đi . Em không muốn giằng buộc thêm gì nữa .
– Em có cần tuyệt tình với anh thế không ?
– Nên như vậy !
– Em …
– Anh qua phòng khác đi ! Em muốn ngủ .