Hai lần cập bến chương 6
Hôm nay vợ chồng Hà và Thịnh em của chồng tôi về nhà ăn cơm tối nên bà dặn tôi từ sáng là nhớ về nhà sớm mà chuẩn bị ! Tôi có nhờ cô Na mua hộ ít đồ từ trước để chiều về tôi chỉ việc nấu thôi . Làm đến 5h tôi mê mải nên về nhà . Chị Hiền thấy thế thì trêu tôi :
– Vội về làm dâu hiền vợ đảm đấy à ?
– Vâng ! Hôm nay nhà em có khách em về trước chút !
– Ừ ! Về đi , chị cũng chuẩn bị về đây ! Ôi phận phụ nữ mình khổ thật em nhỉ ? Bọn đàn ông nó cứ đi làm về là vắt chân lên xem ti vi không thì cũng đi tui tập bạn bè , mình thì đi làm về con con , cái cái …
– Ai cũng thế mà chị … thôi em về đây !
– Ừ …
Tôi về đến nhà thì vội lên thay quần áo rồi xuống nấu nướng với cô Na , may cô cũng sơ chế cho tôi hết rồi . Mẹ chồng thấy tôi về muộn thì lườm nguýt , định nói vài câu nhưng nghe thấy tiếng xe ô tô ở ngoài cổng thì ra là mấy ba con cùng về . Mẹ chồng tôi đon đả ra đón con gáι con rể :
Thịnh / Hà : Con chào mẹ ạ !
Mẹ ch : Hai đứa vào đi con ! Mấy ba con sao đi cùng nhau thế nhỉ ?
Hùng : Dạ Hà gọi điện rồi đợi về cùng luôn mẹ !
Hà : Mẹ chị dâu đâu ?
Mẹ ch : Chị ấy trong bếp !
Hà : Sao có người giúp việc mà chị lại phải vào bếp ?
Mẹ ch : Chị con biết vợ chồng con về thì muốn nấu vài món cho bọn con thôi ! Nào vào nhà đi ?
Lúc này tôi cũng đi ra chào mọi người :
Tôi : Con chào ba ! Em chào anh ! Hai vợ chồng em về cùng ba à ?
Thịnh : Vâng !
Hà : Chị ! Chị nấu gì thế ?
Tôi : Nấu mấy món như mọi ngày thôi .
Hà : Thơm quá ! Em chỉ biết ăn thôi còn nấu thì vụng lắm !
Tôi : Thôi lên nhà đi ! Chị dọn ra rồi ăn luôn !
Hà : Vâng !
Người ta nói giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng nhưng tôi thì không cảm thấy thế . Tôi và Hà bằng tuổi nhau nhưng Hà rất lễ phép và biết điều . Hà là tiểu thư chính hiệu nhưng không kiêu căng . Sống vui vẻ thoải mái . Hai chị em cũng rất hay gọi điện tâm sự . Chồng Hà rất chiều và thương vợ .
Ăn uống xong xuôi ,hai vợ chồng Hà đi về tôi với chồng cũng lên phòng nghỉ ngơi . Tôi đi tắm xong xuôi cũng là 10h , đau nhức hết người . Lấy máy sấy tóc thì Hùng bảo để anh làm cho , Tôi cũng đưa máy cho anh . Xong anh bảo tôi nằm xuống anh мαssαge cho , tôi cũng nằm xuống vì mệt thật , anh bảo :
– Em mệt lắm hả ?
– Cũng một chút !
– Ngày mai em không cần dậy sớm nữa để cô Na làm !
– Thôi em làm được mà ! Ngủ một giấc là mai lại khỏe thôi !
– Thôi để anh bảo mẹ ! Giờ mình tập trung có cháu đã , để anh nói , mẹ không bắt em làm đâu !
– Được không anh ?
– Được ! Giờ mình bắt đầu cuộc săn cháu cho bà nội nhé ?
– Này ! Anh … hôm nay em mệt mà !
– Vợ chiều chồng đi … mấy hôm nay vợ bắt chồng nhịn rồi đấy ! Vợ chả thương chồng gì cả !
– Đâu có đâu !
– Thế thì thể hiện đi …
– Đáng ghét …
– Kệ anh …
– Hùng …. từ từ … buồn em …
– Ưm … ưm …
Ở lâu tôi cũng dần có tình cảm với Hùng . Anh rất chiều và thương tôi thật lòng . Hai chúng tôi ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ vì nhìn chúng tôi rất hạnh phúc .
Mẹ chồng tôi từ hôm Hùng bảo để chúng tôi tập chung có cháu nên mẹ cũng không bắt bẻ tôi chuyện nấu nướng nữa . Thỉnh thoảng về sớm tôi vẫn vào giúp cho cô Na nên bà cũng không nói gì , cứ tưởng cuộc sống tốt đẹp sẽ đến với tôi ai ngờ …
Vợ chồng tôi cưới nhau một năm nay rồi nhưng vẫn chưa có gì cả . Tôi nén đi khám nhưng vẫn hoàn toàn bình thường , cũng nhẹ lòng .Nhưng bà từ đây ngày nào cũng chì chiết mắng nhiếc tôi đủ kiểu . Tôi cũng vì anh mà nhịn cho qua …
Hôm nay tâm trạng không tốt đi làm mà cứ sai hoài . Chị Hiền thấy thế thì hỏi :
– Chi ! Em nay làm sao thế ?
– Em ! Em không sao đâu !
– Mày có bao giờ thế này đâu !
– Nói nghe xem có chuyện gì ?
– Dạ ! Là hai vợ chồng em cũng một năm nay rồi , không phòng tránh mà mãi vẫn chưa có gì chị ạ ?
– Chuyện con cái không vội được đâu ! Cứ từ từ ! Thế đã khám xét gì chưa ?
– Em thì khám rồi nhưng chồng em thì chưa ! Em ngại bảo anh ấy . Sợ anh ấy buồn .
– Ôi giời ! Chuyện buồn quan trọng hay có con quan trọng , về bảo nhau đi khám đi!
– Vâng !
Hôm nay mệt tôi xin phép về sớm . Ra đến cổng tôi thấy có một cô bé trong rất quen . Đi đến gần hơn thì hình như là Moon , một năm rồi cũng không gặp con bé mà trông nó gầy đi nhiều quá ! Thi thoảng qua nhà chị Lan nhưng không gặp nó . Tôi đi lại chỗ con bé hỏi :
– Moon ! Sao con lại ở đây ?
– Cô … cô Chi phải không ạ ? hu … hu …
– Ừ ! Cô đây ! Con đi đâu mà lại đứng đây khóc thế này ? Nói cô xem nào ?
– Con tìm ba ?
– Sao lại tìm ba ? Ba con ở đâu ?
– Con không biết ạ ! Nhưng chỗ này con biết vì ba có đưa con đến đây mấy lần rồi !
– Ba con không có ở đây ! Mà giờ này con tan học sao không ai đón con vậy ?
– Con không muốn về nhà bà nội đâu … hu … hu … con muốn gặp ba . Ba bảo về đón con nhưng ba lại không giữ lời hứa . Ba không yêu con nữa rồi … hic … hic
– Thôi con nín đi ! Giờ cô đưa con về nhà cô Lan có gì bảo cô Lan gọi ba cho nhé ?
– Vâng !
Tôi đưa bé Moon về chỗ chị Lan , ra mở cổng thì chị ngạc nhiên :
– Ơ sao Moon lại đi với cô Chi đến đây thế này ?
– Em gặp con bé ngoài cổng cơ quan em ! Nó bảo ba nó cũng làm ở đấy ! Mà em làm ở đó hơn năm rồi có thấy đâu .
– À … ! Moon ! Con làm sao lại đi tìm ba , con kể mẹ Lan nghe nào ?
– Con nhớ ba lắm ! Mà ở nhà bà nội chỉ có ông thương con nhưng ông ốm không chơi với con được . Bà nội thì suốt ngày bỏ mặc con , lắm lúc còn mắng con là mày chỉ giống con mẹ mày , chỉ biết phá hoại thôi , nếu không có mẹ mày thì tao đã có con dâu như ý rồi . Mày cút theo con mẹ mày đi ! Mẹ Lan ơi ! con có biết mẹ con là ai đâu ? Mà sao bà nội lại ghét con thế ?
– Không sao đâu Moon ! Có mẹ Lan thương con này ! Thế hôm nay con chốn học à?
– Dạ không ? Con đi học về thì đi tìm ba ạ ? Mẹ Lan ơi ! Mẹ cho con ở đây với chị Bông và Bin đi ? Con không về đó đâu ! Cô Thuỷ hay ᵭάпҺ con lắm , hay quát con là đồ con hoang ,đồ sao chổi … hu … hu
– Nín đi con ! Mẹ Lan thương ! Mẹ xem nào ?
Moon vạch áo lên thì tôi với chị Lan không cầm được nước mắt . Khắp người Moon toàn vết thâm tím , mới cũ đều có , hai bên vai còn mấy vết bị rướm ɱ.á.-ύ như bị doi quất vào người ấy ! Tôi xót quá ! Sao có người lại ᵭộc ác thế chứ ? Chị Lan hỏi Moon :
– Bà nội biết con bị ᵭάпҺ không ?
– Con có bảo bà nhưng bà không tin , bà bảo chắc mày nghịch mày lại đổ cho người lớn à ? Con còn bị bà phạt cho Ϯộι dám đổ cho cô ấy ạ ! Con đau lắm nhưng con không dám kêu ai ! Mẹ Lan ơi con không về đó đâu ? Nếu mẹ không cho con ở đây thì con đi chỗ khác … hu … hu
Chị Lan ôm con bé vào lòng vỗ về , mấy cô cháu cứ khóc mãi , con bé vừa đói vừa mệt nên ngủ thϊếp đi . Đặt nó vào phòng của Bông rồi hai chị em ra ngoài , chị Lan kể chuyện :
– Hai bố con nó cũng khổ . Anh Vũ giỏi giang lắm . Đợt này vì công việc mới phải gửi con bé ở lại . Ngày trước Vũ và vợ sống rất hạnh phúc nhưng mẹ anh ấy không thích vợ Vũ , suốt ngày cҺửι bới bảo không xứng với con bà . Vì nhà vợ Vũ nghèo lại là dân tỉnh lẻ . Vũ không muốn vợ khổ nên hai người dọn ra ngoài sống riêng . Lúc mang thai bé Moon , đến ngày gần đẻ thì bà ấy và Thuỷ ( người mà mẹ Vũ muốn làm con dâu ) có đến nói gì đó mà khiến vợ Vũ phải đi viện cấp cứu . May mắn cứu được con nhưng không cứu được mẹ . Ngày đó Vũ như một người điên , anh hận mẹ hận cô ta đã gián tiếp làm vợ anh ra nông nỗi ấy . Hai mẹ con hầu như không ai nói chuyện với ai . Nếu không vì ba anh ấy thì anh cũng không về căn nhà đó … Cũng may càng lớn Moon càng xinh giống mẹ , cũng phần nào an ủi Vũ nhưng cũng từ đó Vũ ít nói và ít giao tiếp với người khác giới đặc biệt là phụ nữ. Vũ chỉ quan tâm con gáι , cũng đã 7 năm rồi nhưng Vũ vẫn nghĩ về vợ mình , không yêu ai khác . Con bé năm nay cũng học lớp hai rồi nhưng nó thiệt thòi không được biết tình cảm của mẹ là như thế nào ! Vũ vừa làm mẹ vừa làm cha nó khó lắm , Moon lại là con gáι nữa … thật khổ mà !
– Bây giờ chị tính sao ?
– Anh Vũ bất đắc dĩ lắm mới để con bé ở với bà nội không ngờ lại xảy ra chuyện như này ! Cũng vì anh ấy không muốn phiền anh chị nhưng lần này chị không để con bé chịu khổ nữa . Nó còn quá nhỏ , tuổi của nó phải được yêu thương đùm bọc chứ không phải bị nhồi nhét mấy thứ cực đoan đó ?
– Em cũng nghĩ thế ! Anh chị thương con bé thì đỡ cho anh ấy ạ !
– Ư! Để tối về chị bảo anh Quân nói chuyện với anh Vũ . Mà chuyện vợ chồng em thế nào rồi ? Ba em đỡ hơn nhiều không ?
– Vẫn không có gì mới cả chị ạ ?
– Khổ em quá cơ !
– Thôi chị chăm con bé nhé ? Khi nào rảnh em qua chơi !
– Ừ !