Tráo Phận Đổi Tình Chương 36

Ngoại truyện 2
Tôi định lên tiếng trả lời thì bất ngờ điện thoại anh ta đổ chuông. Trong lúc anh ta nghe điện thoại thì tôi xin phép cùng Nam đi chọn đồ cho con của chị Cúc. Mà đứa bé kia vẫn nhìn theo tôi, chiếc miệng nhỏ xinh mếu máo hai tiếng “mẹ mẹ” mà khiến con tιм tôi mơ hồi nhói lên cảm giác rất khó nói thành lời. Tôi không biết tại sao bản thân lại có cảm giác đấy, chỉ là giọng nói kia nghe thân quen lắm, giống như tôi đã từng nghe ở đâu đó rồi. Còn ánh mắt đứa nhỏ nữa, mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy lòng tôi lại thổn thức.

Nam hỏi tôi:

– Em sao vậy?

– Không có gì. Chỉ là đứa bé kia nhận nhầm em là mẹ nó nên em thấy Ϯộι Ϯộι thôi.

– Ừ, người với người giống nhau là lẽ thường.

Tôi gật đầu bước đi tiếp, sau đó chọn cho thằng bé nhà chị Cúc 3 bộ đồ. Chị Cúc thấy vậy bảo tôi:

– Ơ sao em không chọn đồ cho mình à?

– Dạ thôi chị ạ.

– Chọn đi em, chị tặng.

– Thôi chị, em cũng nhiều quần áo mặc cũng không hết.

– Con gáι thì bao nhiêu mới là đủ hả em? Lại đây.

Nói rồi chị Cúc một mực kéo tay tôi bước đi ra chỗ khu vực thời trang nữ. Nghe chị Cúc kể tôi mới hiểu vì sao Nam không nói tiếng bản địa, là vì anh đã có khoảng thời gian dài sống ở Hà Nội. Vừa chọn đồ cho tôi, chị vừa hỏi:

– Em thấy thằng Nam nhà chị thế nào?

– Dạ, anh ấy rất tốt chị ạ.

– Vậy có hợp tiêu chuẩn làm chồng em không?

Tôi sững sờ nhìn chị Cúc, suy nghĩ vài giây rồi thở dài nói:

– Em coi anh ấy như anh trai chị ạ. Và người như anh ấy xứng đáng với những cô gáι tốt hơn em.

– Nam nó thích em đấy. Nhưng nó không dám nói thôi.

Nghe chị Cúc nói, tôi cố gắng giữ dáng vẻ bình thản nhất có thể, khẽ né tránh cái nhìn của chị mà trả lời:

– Chị cứ trêu em. À mà chị thấy bộ kia thế nào, hợp với chị lắm.

Chị Cúc chắc biết tôi đang cố tình né tránh nên chỉ mỉm cười lắc đầu. Thật ra tôi cảm nhận được tình cảm của Nam dành cho mình. Tôi không biết trước kia gu của tôi thế nào nhưng bây giờ anh Nam đúng chuẩn gu của tôi, dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai, chịu khó lại tâm lý. Ấy thế mà dù tôi có cố gắng cũng không thể nào có cảm giác đặc biệt được với anh. Trong lòng tôi lúc nào cũng có cảm giác mình đã bỏ lỡ một thứ gì đó rất quan trọng ở quá khứ. Mãi sau này tôi mới biết, thứ mà tôi bỏ lỡ ấy chính là lời hứa với một người mà tôi rất yêu.

Lúc chúng tôi từ siêu thị ra về thì bất ngờ lại gặp hai bố con người đàn ông khi nãy ở cổng. Vừa thấy tôi, anh ta trực tiếp đi tới trước mặt tôi, dõng dạc lên tiếng:

– Em có thể cho tôi xin 5 phút được không?

Tôi ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh ta, đối diện với ánh mắt ấy, hồn phách cứ như lạc đi đâu cả. Tôi bần thần suy nghĩ rồi liếc mắt sang bảo Nam:

– Anh ra ngoài kia đợi em một chút.

– An…cẩn thận với người lạ.

– Em biết mà.

Đứa bé kia lại bắt đầu gọi tôi bằng “mẹ”, tôi quay sang nhìn đứa trẻ, khẽ mỉm cười đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ xinh của bé.

– Anh có gì thì nói đi.

– Người đàn ông đó là chồng em sao?

– Có liên quan gì tới anh không?

– Có.

Tôi nhíu mày nhìn anh ta, sau đó tôi thấy anh ta bình thản lấy ra một chiếc ví, từ tốn rút tấm ảnh trong đó đưa ra trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói:

– Em thử nhìn mình xem, có giống cô gáι trong bức ảnh này không?

Tay tôi run run cầm lấy tấm ảnh từ tay anh ta, bất giác cả người tôi run run khi thấy khuôn mặt cô gáι trong ảnh. Quả thật, tôi còn cứ ngỡ đây là bản thân mình. Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, run run lên tiếng:

– Đây là…?

– Là vợ tôi.

Hai người chúng tôi cứ thế nhìn nhau như trôi qua cả thế hệ, không khí cũng theo đó trở nên yên lặng lạ thường. Chẳng hiểu sao khi nghe những lời này từ miệng người đàn ông ấy phát ra mà trái tιм tôi như bị ai đó Ϧóþ nghẹn lại. Thế rồi anh ta nói tiếp:

– Tôi chắc chắn em là cô ấy, là vợ của tôi.

Tôi nghe vậy cảm thấy chân tay cứng ngắc, đôi mắt cũng dần đỏ hoe truyền đến một cảm giác cay xè, ๒.ờ ๓.ô.เ khẽ run lên vài hồi rồi mới lên tiếng:

– Không. Tôi thật sự…không quen anh!

– Tôi chắc chắn em là Vân, là vợ tôi. Xin em nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, nhìn vào con của chúng ta, bố con tôi rất nhớ em và luôn đợi em quay về.

Anh ta định tiến về phía tôi thì vô thức bàn chân tôi bước lùi lại. Tự nhiên trong đầu tôi lại nhớ đến câu nói trong giấc mơ “bố con anh vẫn đợi em”, nghĩ đến đó thôi đầu tôi lại bắt đầu truyền tới cơn đau như búa bổ. Tôi ngồi sụp xuống ôm đầu, cảm giác như mình đang quay cuồng giữa ʋòпg quay không có điểm dừng. Lúc đó Nam cũng chạy tới chỗ tôi, anh hốt hoảng hỏi:

– An…em sao vậy?

Tôi nhìn Nam, khuôn mặt anh mờ dần dưới đôi mắt nhức nhối của tôi. Sau đó, tôi từ từ ngất lịm. Đến lúc tôi tỉnh dậy thì mọi thứ đã là ngày hôm sau. Chị Cúc từ ngoài cửa bước vào, tay chị bê một bát phở bò nóng hãn còn nghi ngút hơi, chị bảo:

– Em tỉnh rồi à?

– Chị…!!!

– Em thấy trong người thế nào rồi? Đỡ mệt chưa? Còn đau đầu nữa không?

Tôi bần thần nhớ mang máng lại chuyện tối qua, sau đó lắc đầu nói:

– Em ổn rồi ạ.

– Ừm vậy thì tốt rồi. Chị với thằng Nam lo cho em lắm. Mà em ăn phở bò đi cho nóng, phở bò Hà Nội đảm bảo sẽ khiến em không thất vọng.

– Dạ, em cảm ơn chị.

– Chị với Nam ra ngoài một lúc, em cứ ở nhà nghỉ ngơi nhé. Lát sẽ có cô giúp việc theo giờ tới, người ta bấm chuông cửa thì em ra mở cửa giúp chị nhé.

– Dạ vâng chị. Em biết rồi ạ.

Vừa ăn phở bò, tôi lại nhớ đến chuyện tối qua và bức ảnh cô gáι kia. Tôi quên mất lúc đó tại sao lại không hỏi vợ anh ta mất rồi hay thế nào mà lại nhầm tưởng sang tôi nhỉ? Tôi ʇ⚡︎ự hỏi chính mình, tгêภ đời liệu có một người giống nhau như đúc vậy không? Trong lúc tôi còn đang miên man trong suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên, tôi vội vàng buông đôi đũa xuống chạy ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trung tuổi và một cô gáι trẻ xuất hiện trước mặt tôi. Người phụ nữ tháo mũ bảo hiểm đưa cho cô gáι. Tôi mỉm cười nói:

– Cô là giúp việc theo giờ nhà chị Cúc ạ?

Lúc đó hai người đều quay qua nhìn tôi, quái lạ là vừa thấy tôi thì sắc mặt cả hai đều biến sắc, chiếc mũ bảo hiểm cũng theo đó rơi phịch xuống nền đất. Lúc này tôi mới để ý cô gáι kia, vì nửa khuôn mặt cô ấy bị che bởi mái tóc dài loà xoà nhưng nếu nhìn kỹ thì mới thấy nửa khuôn mặt kia đã bị huỷ hoại.

– Vân…mày…mày vẫn còn sống sao?

Cô gáι kia lên tiếng, ánh mắt thay đổi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Tôi khẽ rùng mình, ngạc nhiên hỏi:

– Tôi và cô quen nhau sao?

Cả hai người nhíu mày nhìn nhau, người phụ nữ hỏi tôi:

– Cô…cô tên gì?

– Dạ cháu tên An ạ.

– Vậy cô không phải là Vân?

– Dạ không ạ. Có gì không cô?

– Không có gì. Tôi nhầm người.

Tôi thấy người phụ nữ kia giục cô gáι về trước nhưng cô ấy lại kiên quyết đợi mẹ mình. Trong lúc người phụ nữ dọn dẹp thì cô gáι kia vẫn nhìn tôi không chớp mắt. Dưới cái nhìn áp lực đó, tôi thấy có chút có khó chịu. Lúc này tôi mới nhớ hôm qua người đàn ông kia cũng gọi tôi là “Vân”. Lẽ nào tôi thực sự tên Vân sao? Tôi lên tiếng hỏi cô gáι kia:

– Sao cô lại gọi tôi là Vân vậy?

– Không có gì.

Tôi gật đầu không nói thêm gì nữa. Lúc sau thì chị Cúc với Nam cũng về. Chị Cúc nói lớn:

– Ơ nay Thư cũng đi cùng mẹ à em?

– Dạ vâng ạ. Nay em chờ mẹ.

“Thư” tại sao nghe thấy cái tên này lại khiến tôi cảm giác rất quen. Tôi bần thần nhìn cô gáι đó, nhưng khi ánh mắt sắc lạnh của cô ta nhìn tôi lại khiến tôi khẽ rùng mình. Lát sau hai người ra về rồi tôi mới hỏi chị Cúc:

– Chị ơi, sao mặt cô gáι đó lại bị hủy hoại vậy?

– Chị không rõ nữa. Nhưng con bé tỉnh táo được như bây giờ chị cũng mừng. Ngày trước lúc mẹ con bé mới đến đây xin việc, thấy nó còn điên điên ҟҺùпg ҟҺùпg cơ. Chị thấy Ϯộι nên nhận mẹ nó giúp việc theo giờ.

– Dạ vâng chị.

– Sao em hỏi vậy?

– Không có gì chị ạ. Em tò mò thôi.

Ở lại Hà Nội đến ngày thứ tư thì sinh nhật chị Cúc. Tối đó chị đưa tôi và Nam lên bar, còn cu Bo gửi sang nhà bà nội. Mới đầu tôi cũng thắc mắc sao chị không tổ chức sinh Nhật ở những nơi nhẹ nhàng yên tĩnh, hoặc tại nhà để còn có thể cho con mình dự cùng. Hỏi ra mới biết dạo này chị cũng đang stress muốn được giải tỏa do chồng chị ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ sau lưng chị. Thế mới biết, phụ nữ sau khi lấy chồng chỉ mong bản thân gặp đúng người yêu thương mình thật lòng.

Trong quán bar nhập nhoạng ánh đèn lẫn tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mới đầu bước vào đây tôi thấy có chút chóng mặt. Mãi một lúc rất lâu sau tôi mới có thể thích ứng được không khí nơi đây. Vừa vào cửa, phục vụ dẫn chúng tôi lên phòng mà chị Cúc đã đặt sẵn. Cánh cửa mở ra, bên trong căn phòng có vài người bạn của chị. Mọi người hỏi:

– Nam thì tụi chị biết rồi. Nhưng cô gáι kia là ai? Bạn gáι em à Nam?

Nam quay sang nhìn tôi, chị Cúc thấy vậy liền nói:

– Thôi đừng trêu em nó vậy. Hôm nay xoã đi.

Nam kéo tay tôi ngồi xuống một chỗ, anh dịu dàng hỏi:

– Em uống gì?

– Dạ em không biết uống ɾượu. Cho em ly nước cam ép.

– Ừm. Đợi anh tí.

Chị Cúc bảo chúng tôi ăn gì cứ thoải mái gọi. Sau khi cắt bánh kem, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, trò chuyện cùng mọi người một lúc thì tôi bảo chị Cúc:

– Em ra ngoài đi vệ sinh một lát.

– Ừ. Thế đã biết chỗ chưa? Hay để chị đưa đi.

– Dạ thôi em ʇ⚡︎ự đi được.

Tôi kéo chiếc váy body đang mặc cho chùng xuống một chút rồi bước đi. Đang lang thang tгêภ dãy hành lang tầng 2 thì bất ngờ có bàn tay kéo tôi lại:

– Này cô em…đi đâu thế?

Tôi nhìn gã đàn ông đầu hói, bụng phệ trước mặt mình, hơi ɾượu từ hắn ta phà thẳng vào mặt tôi khiến cổ họng tôi truyền đến cơn buồn nôn. Tôi giựt tay mình ra khỏi tay hắn, ngập ngừng nói:

– Xin lỗi, tôi không quen ông.

Tôi dứt lời xoay người bước đi thì bị gã đàn ông tiếp tục chặn lại:

– Ấy cô em, đi đâu mà vội mà vàng. Đi chơi với anh đi, anh hứa trả em 5 triệu 1 đêm.

– Tôi không làm gáι, mong ông ʇ⚡︎ự trọng.

Mặc kệ lời tôi nói, gã đàn ông vẫn nhất quyết chặn tôi lại, cổ tay siết chặt cổ tay tôi, dù cho tôi cố gắng muốn thoát khỏi nhưng suy cho cùng sức tôi chẳng lại với sức gã đàn ông ấy. Tôi bị hắn ta lôi đi, dồn tới một góc khuất. Trong lúc tôi rơi vào tuyệt vọng không biết phải làm sao thì một bàn tay khác kéo tay tôi lại, giọng nói lạnh lùng vang lên:

– Khôn hồn thì buông cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người cô ấy.

Tôi quay lại nhìn người đàn ông ấy, đây chẳng phải người tôi gặp ở siêu thị hôm trước sao? Hôm nay anh ta mặc chiếc áo sơ mi đen, quần âu đen, khuôn mặt toát lên khí thế lạnh lùng bức người, khác hẳn thái độ trìu mến hôm trước.

Tim tôi bỗng chốc thấy nhói, lạ thật, người đàn ông này, lần nào gặp anh ta cũng thổn thức là sao? Chẳng nhẽ tôi trúng tiếng sét ái tình như người đời thường nói.

Gã đàn ông đầu hói hất mặt nói:

– Mày là thằng nào? Khôn hồn đừng xen vào chuyện của ông mày.

Anh ta nghe xong kéo mạnh người tôi về phía mình, theo quán tính cả ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi ập vào người anh ta. Lúc đó hai người mặc áo đen đi tới, gã đàn ông kia thấy vậy run run nói:

– Mày cứ đợi đấy.

Tôi mất vài giây sửng sốt, sau đó mới chống tay lên ռ.ɠ-ự.ɕ anh đẩy ra, nhưng không ngờ anh lại dùng sức để giữ chặt lấy tôi. Tôi luống cuống nói:

– Anh làm gì vậy? Buông tôi ra.

Lời vừa dứt, cả môi tôi bị đôi môi ngọt ngào kia phủ xuống. Nhất thời chân tay tôi cứng đờ, rõ ràng ý thức nhắc nhở phải đẩy anh ta ra khỏi ς.-ơ τ.ɧ.ể mình nhưng mắt lại cứ trân trân nhìn khuôn mặt đẹp không tì vết ấy. Tôi đứng im bất động để mặc anh ngấu nghiến lấy môi mình một cách ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t. Có một chút đau đau nơi đầu lưỡi, nhưng xen lẫn trong đó là một cái dư vị mà tôi cảm thấy rất thân quen. Tôi ʇ⚡︎ự hỏi mày sao vậy An? Tại sao lại có thể thản nhiên để một người đàn ông lạ hôn mình thế này?

Nói rồi, cuối cùng tôi mới đủ can đảm để đẩy mạnh anh ta ra khỏi ς.-ơ τ.ɧ.ể mình. Tôi hừng hực nói:

– Bệnh!

– Hoàng Ái Vân…anh yêu em…anh nhớ em…

Bài viết khác

Di chúc – Bα câu chuyện nhỏ ý nghĩα nhân văn sâu sắc sẽ khiến nhiều người ρhải suy ngẫm đến chính bản thân mình.

Di chúc Có một ông lão sưu tầm được ɾất nhiều cổ vật có giá tɾị ɾất lớn. Vợ ông quα đời sớm, để lại ông cùng bα người con. Sαu khi các con tɾưởng thành đều ɾα nước ngoài, mỗi người đều đã có một cuộc sống ɾiêng. Con cái không ở bên, nhưng […]

Thư gửi Đặng Thái Sơn đoạt giải nhất Viết thư UPU – Một bức thư đầy ý nghĩα sâu sắc

Chiều 9/5, Bαn tổ chức Cuộc thi Viết thư quốc tế UPU lần thứ 51 (năm 2022) tổng kết và công bố các học sinh và tậρ thể đoạt giải. Bức thư củα em Nguyễn Bình Nguyên, lớρ 9A1, THCS Nguyễn Tɾi Phương, quận Bα Đình, TP Hà Nội, giành giải nhất UPU với bức […]

Những đồng môn nghèo đi họp lớp – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Tôi là một giáo viên về hưu, thường xuyên được mời dự các buổi họp lớp. Học trò tôi ra trường, học đại học, đi làm rồi thành đạt cũng nhiều, kẻ bất đắc chí, sa cơ lỡ vận cũng không ít. Có thể ai đó luôn tự hào, giới thiệu mình là thầy cô […]