Tráo Phận Đổi Tình Chương 28
Lúc đó thật lòng tôi cũng chẳng còn nước mắt để mà khóc, cũng chẳng còn từ ngữ nào miêu tả về mẹ mình nữa.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như thằng Tý không hỏi tôi:
– Chị ơi, sắp đến sinh nhật chị rồi nhỉ?
– Ừ sao thế em?
– Nay em nhìn cái lắc tay chị kia đeo, em lại nhớ đến cái lắc tay năm ngoái mẹ mua tặng chị.
Sao chị không đeo vậy? Mẹ với chị giận nhau à?
– Em nói cái lắc tay nào?
– Cái lắc tay đính đá mẹ mua tặng chị.
Giống hệt cái lắc tay chị kia đeo ấy.
Nghe thằng Tý nói xong, tôi cũng chẳng biết mình nên vui hay buồn.
Tôi luôn có cảm giác mẹ tôi rất quan tâm tới Thư, thậm chí bây giờ còn bỏ bẵng thằng Tý để đi theo phục vụ cô ấy.
Và tôi chắc chắn rằng cái lắc tay mà thằng Tý nói là mẹ tôi tặng Thư.
Nhưng thật sự tôi không hiểu sao mẹ phải làm vậy, để lấy lòng cô chủ của mình sao? À không, tôi nhớ lúc đó mẹ tôi đã làm gì biết Thư.
Càng nghĩ tôi lại càng thấy rối như tờ vò.
Nhớ về tuổi thơ, về những gì mẹ đã làm, tôi ʇ⚡︎ự hỏi mẹ có phải là người sinh ra tôi không? Nếu là người sinh ra tôi thì tại sao lại ghét bỏ tôi thế…?
Tối đó, tôi nằm tâm sự với Quân, tôi bảo anh:
– Em nói cái này ra có vẻ hơi buồn cười nhưng mà không biết sao em luôn có cảm giác mẹ không phải người sinh ra em anh ạ.
– Tại sao em lại nghĩ vậy?
– Em không biết nữa.
Hay là do mẹ ghét bỏ em nên em nghĩ nhiều rồi.
Hôm đó, là lần đầu tiên tôi kể cho Quân nghe về tuổi thơ của mình, một tuổi thơ mà bất kỳ đứa trẻ nào đều không muốn có.
Thậm chí đến bây giờ nó vẫn là nỗi ám ảnh của tôi khi nhắc lại.
Quân nghe những lời tôi kể, ánh mắt rất đỗi dịu dàng nhìn tôi, giọng anh trầm ấm:
– Từ giờ sẽ không ai được động tới em dù chỉ là một cái móng tay.
Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em và con.
Nghe Quân nói thế, tιм tôi như muốn tan chảy.
Tôi nằm trong ʋòпg tay anh, chỉ mong những phút giây yên bình này sẽ kéo dài mãi mãi.
Sáng hôm sau lúc tôi tỉnh dậy đã thấy Quân đang ở trong bếp.
Nhìn những món ăn đầy màu sắc tгêภ tay anh, ánh mắt tôi lập tức sáng lên như sao đêm.
Quân nhìn vẻ mặt háo hức của tôi, anh bật cười:
– Tôm rim của em đây, còn có cả sườn xào chua ngọt nữa nhé.
– Nhìn ngon thật.
Anh ʇ⚡︎ự tay làm à?
– Ngoài anh ra thì em nghĩ có ai nấu đẳng cấp như này?
– Thì mấy cô người làm.
– Em khinh thường chồng em quá đấy.
Lần đầu tiên nghe tiếng “chồng” từ anh mà nhất thời tôi cứng đờ người, tιм muốn tan nhảy theo từng câu chữ.
Tôi mỉm cười nói:
– Ơ em với anh lấy nhau bao giờ thế?
– Lại bắt đầu vặn vẹo anh đấy.
Sớm muộn gì chẳng phải lấy.
Mà nay anh nấu ăn ngon thế này tối phải thưởng cho anh đấy nhá.
– Thưởng gì? Em chẳng có gì cả!
– Thôi không phải giả vờ.
Tôi lườm anh một cái rồi chuyển sang chủ đề khác:
– Mà sao anh bận rộn suốt vậy mà vẫn có thời gian học nấu ăn thế?
– Nấu ăn cũng đơn giản mà.
Chẳng qua anh chỉ nấu cho người anh yêu mà thôi.
Nghe Quân nói thế tôi không nhịn được cười.
Nhìn anh bây giờ, chẳng bù cho cái ngày lạnh lùng hồi trước.
Eo thề lần đầu gặp Quân, công nhận anh là gu của tôi thật đó nhưng mà chảnh cún thấy ghét.
Bây giờ thì đáng yêu, yêu không để đâu cho hết.
Nhiều lúc tôi còn nghĩ có anh như có cả thế giới trong tầm tay.
Lúc sau cu Chin dạy, cho con ăn bột xong vẫn chưa thấy anh đi làm.
Tôi mới hỏi:
– Sao anh chưa đi làm?
– Anh đợi em và con.
Lát anh dẫn hai mẹ con tới một nơi.
– Đi đâu ấy ạ?
– Bí mật!
Quân nửa úp nửa mở làm tôi tò mò muốn ૮.ɦ.ế.ƭ.
Tгêภ đường đi, tôi không biết Quân muốn dẫn hai mẹ con đi tới nơi nào, chỉ biết là xe đã dần rời khỏi trung tâm thành phố, chạy thẳng một con đường rồi từ từ dừng lại trước một ngôi biệt thự màu trắng.
Nhìn sơ qua thiết kế của biệt thự này thì khá giống với nhà Quân đang ở.
Anh mở cửa xe cho hai mẹ con tôi bước xuống, lúc này tôi mới giật mình nhìn anh, chẳng lẽ anh dẫn tôi về nhà bố mẹ mình? Thật sự tôi bắt đầu có chút lo lắng, căn bản là tôi chưa hề chuẩn bị tâm lý để đối diện với bố mẹ Quân.
Anh nắm chặt tay tôi bước qua cάпh cửa ấy, dù đã được Quân động viên nhưng tay tôi vẫn đổ mồ hôi vì hồi hộp.
Lúc bước vào gian phòng khách, tôi thấy mẹ Quân đang ngồi ghế sofa đọc báo.
– Mẹ, con mang vợ con con về thăm mẹ.
Quân lên tiếng, mẹ anh quay qua nhìn chúng tôi.
Tôi vội vàng chào bà.
Đáp lại câu chào hỏi của tôi là cái nhìn đầy khinh bỉ và chán ghét.
Bà nói:
– Không dám!
Quân kéo tay tôi và cu Chin ngồi đối diện bà.
Lúc này nếu không có Quân ở bên cạnh thì tôi không biết mình có thể thở nổi trong cái bầu không khí này không nữa.
Quân lên tiếng hỏi:
– Bố có nhà không mẹ?
– Bố anh mà ở nhà thì còn tức ૮.ɦ.ế.ƭ với anh à?
Quân cũng rất lì lợm, dường như không quan tâm tới lời bà nói.
Anh dõng dạc trình bày:
– Hôm nay con đưa vợ con con về đây, trước mắt là thăm bố mẹ.
Sau là cho con dâu mẹ và cháu nội mẹ biết nhà biết cửa nhà mình.
Nghe Quân nói thế, bà vội vàng đặt tờ báo xuống ghế rồi rít lên:
– Con dâu nào của tôi? Tôi chỉ có cái Thư là con dâu thôi.
– Vậy mẹ ráng kiếm thằng con trai khác để mà nhận Thư làm con dâu.
– Mày nói vậy mà được hả con? Bố mẹ chỉ có mình mày, mày cố chấp vừa vừa phải phải thôi.
Mày cứ cố chấp như thế không thấy xấu hổ với bố mẹ à?
– Con lấy vợ là việc của con, bố mẹ không có quyền xen vào.
– Mày không lấy cái Thư vì một đứa làm gáι như con này hả? Đầu mày chứa cái gì vậy Quân? Mày ᵭάпҺ liều cả cái sự nghiệp này vì một đứa chẳng ra gì như nó sao?
– Mẹ, con nhấn mạnh cho mẹ lần nữa.
Vợ con không làm gáι.
Cô ấy là người con yêu, là mẹ của cháu đích tôn của mẹ.
– Không làm gáι mà ც-á,-ŋ ɬ-ཞ.ı-ŋ-ɧ? Mày đừng bôi tro trát trấu vào mặt nhà mình nữa con.
Mẹ lạy mày đó Quân.
– Hôm nay con đưa vợ con con về đây không phải để cho mẹ sỉ ทɦụ☪.
Nếu mẹ cứ như vậy thì khi nào mẹ bình tĩnh hơn hãn nói chuyện với con.
Con xin phép.
Quân định kéo tay tôi bước đi thì tôi níu tay anh lại, tôi lấy hết can đảm nhìn bà, dõng dạc nói:
– Cháu biết cháu không phải là đứa con dâu lý tưởng trong lòng bác.
Nhưng cháu và anh Quân thật lòng thương nhau, huống gì bây giờ chúng cháu còn có chung với nhau một đứa con.
Cháu mong bác cho cháu một cơ hội.
Mẹ Quân nhìn tôi, bà hạ giọng xuống hơn một chút nhưng vẫn rất kiên quyết:
– cô đừng có mơ tôi đồng ý cho cô bước chân làm dâu nhà tôi.
Tôi nhận cháu chứ không nhận con.
Bà vừa dứt lời thì Quân lên tiếng:
– Hôn lễ con đã chọn ngày rồi.
12 tháng sau là đẹp, hôn lễ của bọn con, bố mẹ tới là cái tốt, không thì cũng chẳng sao cả.
Cả tôi và mẹ Quân đều tròn xoe mắt nhìn anh.
Sau đó, bà liên tục đấm thùm thụp vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình rồi nói:
– Ôi trời ơi, không biết con ăn bùa mê tђยốς lú gì vậy Quân? Mẹ không cần biết mày thế nào, nhưng mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận đứa con dâu này, gia đình này, dòng tộc này càng không bao giờ chấp nhận nó.
Cái Thư nó có gì không tốt mà mày bỏ nó? Nó xinh đẹp, học thức, gia đình quyền lực, nó hợp với mày thế mà mày cứ thích đâm đầu vào một đứa con gáι chẳng ra gì là sao hả con?
– Con không yêu Thư, con yêu ai con lấy người đó.
Mẹ nói đến thế đến nữa vẫn vô ích mà thôi.
– Mày yêu nó thật hay yêu vì khuôn mặt giống Diệp?
Bà vừa dứt lời thì một giọng nói khàn khàn khác vang lên:
– nhà có chuyện gì mà oang oang như cái chợ thế hả?
Lúc này cả tôi và Quân cùng xoay người về hướng giọng nói.
Thì ra là bố Quân, ông từ ngoài cửa bước vào.
Mẹ Quân nói:
– Ông về mà xem đứa con trai bất trị của ông nó đang nói gì đây này.
– Thế con tôi chứ không phải con bà à?
Nói rồi ông quay sang nhìn tôi, tôi gật đầu lễ phép chào hỏi ông.
Bố Quân bình thường lạnh lùng giống hệt anh, thế mà lúc nhìn thấy cu Chin tгêภ tay tôi thì sắc mặt bỗng nhiên cứng lại.
Ông im lặng một lúc rồi hỏi tôi:
– Mấy tháng rồi? Tên gì?
– Dạ…cháu đặt tên bé là Phạm Minh Đức.
Bé được gần 7 tháng rồi ạ.
– Minh Đức….tên hay lắm.
Đưa thằng bé đây cho tôi xem nào.
Tôi e dè đưa cu Chin cho ông nội bế, cứ tưởng ông chỉ nhìn thôi, nhưng khi cu Chin ở trong lòng ông, ông liền thay đổi sắc mặt trở nên hiền hoà hơn.
Ông bảo bà:
– Này, bà nhìn thằng bé này mà xem.
Giống hệt thằng Quân lúc bé.
Lúc này mẹ Quân cũng liếc mắt nhìn cu Chin, bà nói:
– Tôi biết rồi.
Xem kỹ rồi.
Mà thấy cái tai giống ông.
Tai to với dày thế kia mai sau có tướng làm lãnh đạo lắm.
– Ừ thì cháu đích tôn của tôi, mai sau kiểu gì chẳng kế nghiệp bố nó.
Mà tôi còn thấy cái mũi cao giống bà phết.
Thế rồi không khí dần dần dịu xuống hơn trước.
Tôi với Quân mỉm cười nhìn nhau, nhìn ông bà đối xử với cu Chin tôi thấy mình được an ủi phần nào.
Tгêภ đường về, tôi bảo anh:
– Hôm nay anh một mực bảo vệ em như thế mẹ sẽ buồn anh đó.
– Kệ chứ, anh không muốn ai ҳúc ρhα̣m tới em.
– Anh mà như vậy mẹ sẽ ghét em hơn đó.
– Em cũng sợ mẹ ghét à?
– Tất nhiên là sợ chứ.
– Mai sau mình ở riêng cơ mà, lo gì.
– Á mà anh nói 12 tháng sau tổ chức hôn lễ là sao? Anh nói thật hay đùa đó?
– Anh nghiêm túc.
– Quân…có câu này em muốn hỏi anh.
Anh phải trả lời thật lòng.
– Em hỏi đi.
– Sao anh lại muốn cưới em? Không phải vì cu Chin đó chứ?
Nói xong tôi liếc mắt nhìn Quân.
Tôi thấy khuôn mặt tỏ rõ thái độ kiên định của anh thoáng hiện lên chút khó xử.
Thậm chí đôi mắt đen sâu thẳm cũng toát lên vẻ ngượng ngùng.
Đây là biểu hiện lần tôi chưa từng thấy bao giờ.
Mãi lúc lâu sao Quân mới chậm rãi lên tiếng:
– Thực ra, ngay từ đầu anh đã muốn chịu trách nhiệm với em rồi.
– Vì sao lại muốn chịu trách nhiệm với em?
– Vì lần đầu của em.
Nghe Quân nói mà tôi ngạc nhiên đến ngây người nhìn anh, sau đó có chút ngỡ ngàng hỏi lại:
– Gì cơ? Em không nghe nhầm chứ?
– Không sai.
Vì lần đầu tiên của em dành cho anh nên anh đã muốn lấy em.
Nếu không anh trở thành gã đàn ông vô trách nhiệm.
Tôi nghe xong ngây ngẩn mất một lúc, sau đó đưa tay ra sờ trán anh.
Không có bị sốt mà!
– Anh nói thật đó.
– Quân…em không nghĩ anh có suy nghĩ bảo thủ vậy đâu á!
– Bảo thủ? Như thế sao được gọi là bảo thủ chứ? Em nghĩ xem, cả đời người con gáι mới có một lần đầu.
Em đã dành lần đầu tiên cho anh, không gả cho anh thì gả cho ai? Còn ai có thể cưới em nữa?
– Này, anh đừng tưởng vậy nhá.
Ngoài kia vẫn đầy người thích em đó.
– Anh biết vợ anh xinh đẹp nên có rất nhiều đàn ông để ý là đương nhiên.
Nhưng em nên biết, thế gian này sẽ không có ai yêu em, đối xử tốt với em bằng anh đâu.
Nhớ kỹ những người khác có khi chỉ muốn lợi dụng em mà thôi.
– Sao anh nói cứ như trong truyện cô bé quàng khăn đỏ thế nhỉ.
Mà anh luôn miệng nói sẽ chịu trách nhiệm với lần đầu tiên của em, thế còn các cô gáι khác thì sao?
– Em là người phụ nữ đầu tiên của anh!
– Hả?
– chưa ai đủ quyến rũ với anh cả.
Mà anh không biết sao lúc đó lại thích một khúc cây khô như em nữa.
Đúng là anh thừa nhận vì gương mặt em có nét giống Diệp nhưng giờ anh nghĩ lại anh muốn lấy em vì anh hoàn toàn yêu em.
Anh cứ tưởng rằng mình sẽ không bao giờ dao động trước em, nhưng phải thấy khi em được cậu Phong đó chăm sóc, anh muốn phát điên lên.
Khi em rời xa anh, anh phải cố gắng tìm đủ lý do để không chạy đi tìm em.
Thế rồi, anh cũng không thắng nổi thứ tình cảm trong tιм và ý trời!
Nghe từng lời Quân nói, niềm hạnh phúc quá lớn đang bao phủ lấy tôi từng lớp, từng lớp.
Tôi không nén nổi tình cảm của mình nữa mà nói:
– Quân…em yêu anh!
– Anh cũng vậy! Yêu em và cả con nữa…
Hai chúng tôi cùng mỉm cười đưa mắt xuống nhìn cu Chin đang ngủ say.
Đêm hôm đó, Quân chủ động ru con ngủ, đặt con ngay ngắn tгêภ chiếc giường nhỏ của con rồi mới trèo ℓêп gιườпg, nằm xuống bên cạnh tôi.
Thấy tôi vẫn chưa ngủ, anh thỏ thẻ nói:
– Con ngủ rồi em ạ.
– Vâng, mình cũng đi ngủ thôi.
– Em lại bắt đầu giả vờ đã.
– Ơ hay, em giả vờ gì đâu.
Tôi vừa dứt câu thì Quân đã chùm chăn lên cả người hai đứa, anh nói:
– Tới giờ trả bài rồi.
– Thôi…á!
Tôi còn chưa nói hết câu thì cái áo tôi mặc đã bị Quân lột sạch sẽ.
Đúng là đồ xấu xa…!!!
– Vợ…em yêu anh từ khi nào?
– Em yêu anh sau khi anh yêu em…!!!
– Á à lươn này…
Cả căn phòng hôm đó tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.
Dẫu ngày mai là bầu trời giông bão kéo đến nhưng chúng tôi cũng mặc kệ, bên nhau phút nào trân trọng nhau phút ấy….YÊU NHƯ CHƯA BAO GIỜ ĐƯỢC YÊU…!!!.