Tráo Phận Đổi Tình Chương 7
Khoảnh khắc đó, tιм tôi muốn bắn ra khỏi l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, cái cảm giác giống như mình đi ăn trộm bị bắt gặp vậy đó.
Theo bản năng, tôi cuống cuồng tìm cho mình một chỗ trốn an toàn.
Quân thấy vậy liền liếc mắt sang nhìn tôi, lạnh lùng hỏi:
– Cô tính làm gì?
– Tôi tìm chỗ trốn.
Tôi vừa dứt lời thì tiếng giày cao gót đã đang một tới gần về phía căn phòng.
Vô thức tôi lùi lại về phía sau vài bước, sắc mặt Һσα̉пg ℓσα̣п vì sợ bị phát hiện…Cạch…tiếng cửa phòng mở ra, 4 người 8 mắt nhìn nhau.
Mẹ Quân và cô gáι kia trố mắt nhìn tôi, chắc họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng, không hiểu em là ai lại xuất hiện ở đây?
Tôi vội quay mặt đi thì Quân thản nhiên lên tiếng:
– Chào mẹ!
– Quân, cô gáι này là….?
– Mẹ, con chưa hỏi mẹ với Thư, tại sao hai người lại ʇ⚡︎ự ý vào phòng con khi chưa có sự cho phép của con vậy?
– Con hay lắm, từ bao giờ con ρhâп biệt rạch ròi với mẹ như vậy? Mẹ đang hỏi con, cô gáι này là ai?
Nhận thấy không khí căng thẳng, lại nồng nặc mùi tђยốς súng, tôi vội vã lên tiếng để ᵭάпҺ bài chuồn:
– Thưa bác, cháu là giúp việc ạ.
Quân nhíu mày nhìn tôi, tôi thấy cô gáι kia cơ mặt cũng đã giãn nhẹ ra hơn so với lúc trước.
Mẹ Quân nhàn nhạt lên tiếng hỏi:
– Sao tôi chưa thấy cô bao giờ?
– Dạ cháu làm giúp việc theo giờ thôi ạ.
Với lại cháu cũng mới làm được tuần nay.
Cháu xin phép không làm phiền mọi người nữa ạ.
Mẹ Quân gật đầu một cái, tôi dùng hết sức lực còn lại đi thật nhanh về hướng cửa.
Lúc đi qua người cô gáι kia, tôi thấy cô ta liếc mắt nhìn mình với ánh mắt không hề vui vẻ lắm.
Bước ra khỏi căn phòng tôi đứng lại một lát, thở phào nhẹ nhõm như vừa trút đi được gánh nặng.
Giọng cô gáι kia vang lên:
– Chiều nay anh rảnh không? Mình đi xem mấy mẫu nhẫn nhé.
– Để anh xem thế nào rồi anh báo lại.
Dạo này công ty cũng hơi nhiều việc.
– Vâng ạ.
Hoá ra đó chính là vợ tương lai của Quân, bảo sao ánh mắt cô ta nhìn tôi lại sắc như vậy.
Có lẽ là cô ta ghen, phải rồi, có ai thích chồng mình ở cùng phòng với người phụ nữ khác.
Do lúc đó còn sợ hãï nên tôi chưa nhìn kỹ cô ấy thế nào, sau một hồi cố nhớ lại thì tôi thấy cô ấy cũng khá là xinh, có nét gì đó mà tôi cảm giác quen quen.
Trở về phòng trọ, tôi đi tìm chìa khoá cửa mà không thấy đâu.
Cái Hoa đi đâu giờ này cũng chưa thấy về.
Ngồi chờ được lúc thì Phong xuất hiện rủ tôi đi ăn.
Ban đầu tôi cũng không muốn đi vì một phần cảm thấy hơi mệt, nhưng Phong rủ nhiệt tình quá nên không đi cũng ngại.
Phong lái xe đưa tôi đến một nhà hàng cách chỗ tôi ở khoảng 5km.
Phong biết rất rõ sở thích của tôi, còn gọi toàn món tôi yêu thích.
Vừa ăn Phong vừa hỏi:
– Ngon không em?
– Dạ ngon anh ạ.
– Anh còn biết vài chỗ cũng ngon lắm.
Anh em mình cứ từ từ mà thưởng thức.
Tôi nghe thế mới trêu Phong:
– Anh đi ăn suốt cùng em thế này không sợ người yêu anh ghen à?
– Anh làm gì có người yêu, anh chờ em yêu anh.
Tôi còn chưa kịp trở lời Phong thì một giọng nói khác vang lên:
– Ơ Phong, cháu cũng đi ăn ở đây à?
Tôi và Phong đều quay đầu sang bên tay phải, người phụ nữ vừa lên tiếng chính là mẹ của Quân và còn có cả Thư nữa.
– Ôi không ngờ gặp bác ở đây.
Mẹ Quân liếc mắt nhìn tôi, Phong giới thiệu:
– Dạ đây là Vân, là bạn của cháu.
Tôi thấy vậy theo phép lịch sự cũng cười gượng rồi cúi đầu chào:
– Dạ, cháu chào bác ạ.
Mẹ Quân cười, nhưng nụ cười rất khó hiểu, và dường như bà đang suy nghĩ gì đó.
– Vậy à, hai đứa ăn đi nhé.
Bác cho con dâu của bác ra bàn kế bên ngồi.
Con bé lâu rồi mới về Việt Nam nên thích đi ăn mấy món đặc sản.
– À, thì ra đây là vợ của con trai bác ấy ạ?
Thư mỉm cười nói:
– Dạ vâng ạ.
Em là vợ của anh Quân.
Anh là…???
– Đây là Phong, là con trai chủ tịch công ty Long Thành, đối tác của công ty mình.
Thư gật đầu cười:
– Thì ra là vậy.
Nói xong Thư quay sang nhìn tôi, vừa cười vừa hỏi:
– Cô gáι này rất xinh, nhìn hai người rất xứng đôi anh ạ.
– Ừ, anh cũng đang cố chinh phục cô ấy đây.
– Anh Phong giàu vậy mà cho người yêu đi làm giúp việc, phí lắm đó.
Lúc đó tôi không nghĩ mới gặp lần đầu mà Thư đã nói thế, xem ra cô gáι này không hề đơn giản.
Phong ngạc nhiên nhìn tôi, tôi bình tĩnh lên tiếng:
– Mỗi người đều có công việc riêng mà chị.
Thư cười cười tỏ ra như mình ngây thơ vô số Ϯộι rồi sau đó mẹ Quân nói thêm vài lời, hai người bước đi.
Phong nhìn tôi, nghiêm túc hỏi:
– Em đi làm giúp việc nữa sao?
– Em làm công việc gì ra tiền thì thôi ạ.
– Em cần bao nhiêu? Anh có thể lo cho em mà Vân.
– Anh Phong,chúng ta không là gì của nhau cả.
Em xem anh như là anh trai thôi.
Hơn nữa, tiền bạc rất ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ.
Nếu như anh xấu hổ có người bạn như em thì em cũng phải chịu thôi.
– Vân, anh không có ý đó.
Tôi biết lúc đó Phong không có ý gì nhưng chẳng biết sao lại cáu lên với anh.
Ăn xong, Phong đưa tôi về phòng trọ.
Cái Hoa lúc này cũng vừa về tới cửa, nó hỏi tôi:
– Ơ tưởng đi với anh Quân.
– Tao không biết vất chìa khoá đâu nên về đợi mày ở cửa một lúc rõ lâu.
– Thế à, tao đi gửi tiền về cho em trai tao đóng học phí.
– Lấy được lương ở rồi à?
– Ừ.
Tao bảo lấy hộ lương mày mà lão Phúc không chịu.
Bắt mày tới lấy mới vừa lòng.
– Chắc thấy mấy hôm nay tao không tới nên cố tình làm khó ấy mà.
– Không biết, lão bảo tối mày tới gặp lão luôn đó.
Lão có chuyện quan trọng muốn nói.
– Ừ, tao biết rồi.
Thế gửi tiền về thì còn tiền tiêu không?
– Còn một ít.
Tôi thấy nó cũng khổ, mà cũng sắp sinh nhật nó rồi nên lấy điện thoại ra bắn cho nó 1 triệu đồng.
– Ơ con hâm, sao chuyển khoản cho tao làm gì?
– Tao hâm mới chuyển cho mày đấy.
Tiền đó mua cái gì mình thích đi.
– Ghê ghê, dạo này gặp khách Vip có khác.
– Thế có thích không thì trả lại đây.
– Thích chứ, đứa nào không thích tiền mới ngu đó.
Nhưng mà lần sau đừng chuyển nữa, tao ngại.
Tôi lườm nó một cái rồi hai đứa bật cười phá lên thành tiếng.
Tối đó tôi cũng gọi về hỏi thằng Tý tình hình ở dưới quê, nghe nói mọi thứ đều ổn nên tôi cũng yên tâm cho sự hy sinh của mình.
8 giờ tôi lên đồ tới quán bar, vừa nhìn thấy mặt tôi ông Phúc đã gọi:
– Mày vào đây anh bảo.
– Sao thế anh?
– Thế không thích lấy lương à?
Tôi nhìn ông Phúc, thầm nghĩ thằng cha này nay lại sòng phẳng ghê.
Thế nhưng tôi nào dám nói ra, chỉ mỉm cười đáp:
– Có chứ anh.
Lão đưa tôi cái phong bì, lương 6 triệu thế này tính ra bằng cả tháng làm đủ 30 ngày, mà tháng này tôi có nghỉ tận mấy ngày.
Tôi còn chưa kịp thắc mắc thì ông Phúc đã nói:
– Không nhầm đâu, cứ cầm đi, xem như anh thưởng vì mày làm việc cũng chăm chỉ và được việc.
Còn từ mai không cần đến quán làm đâu em, nghỉ tạm vài tháng rồi quay lại sau.
– Ơ sao lại nghỉ ạ?
– Yêm tâm, mày nghỉ mà vẫn có lương bình thường.
Cứ cuối tháng tới lĩnh tiền.
Tôi ngơ ngơ nhìn ông Phúc, cái quái gì đang xảy ra thế này.
Thế rồi ông Phúc cứ một mực đuổi tôi về.
Tôi bước ra tới cửa thì gặp con Mai, nó nhìn tôi, mỉa mai nói:
– Người như mày không bao giờ xứng với anh Quân đâu, mày cứ chờ đó đi, sớm muộn gì anh ấy cũng đá mày như một con chó.
Tôi nhìn con Mai, dứt khoát nói:
– Vậy còn cô ? Cô nghĩ mình sẽ tốt hơn tôi?
– Tao đã từng ℓêп gιườпg với anh Quân, anh ấy nói cái ngữ như mày không bằng cho không.
– Ít ra người anh ấy chọn bây giờ là tôi!
Tôi nói xong thì bước đi, con Mai đứng giậm chân phình phịch mà không thể làm gì khác.
Cái ngữ gì khốn пα̣п thế không biết, không ăn được muốn đạp đổ.
Về phòng trọ, tôi tắm rửa rồi dọn dẹp phòng sạch sẽ, cặm cụi giặt quần áo xong nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ.
Nghĩ bụng cái Hoa lúc nữa mới về nên tôi trèo ℓêп gιườпg ngủ trước.
Cơn buồn ngủ vừa kéo đến, mắt vẫn đang nhắm mơ màng thì tiếng chuông điện thoại vang lên khiến tôi giật mình cầm điện thoại.
Vừa bấm nghe máy, giọng Quân từ đầu dây bên kia vang lên:
– Vì sao tắt điện thoại?
Tôi nhíu này suy nghĩ, anh ta gọi cho mình lúc nào vậy trời? Tôi hỏi:
– Anh gọi lúc nào?
-5 phút trước, máy thuê bao.
– Thế chắc do mất sóng.
Mà anh có chuyện gì?
– Cô đang ở đâu?
– Ở nhà.
– Thay đồ rồi ra ngoài với tôi.
– Muộn rồi anh còn muốn đi đâu?
Tôi vừa hỏi xong thì tiếng tút tút vang lên.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, miệng phát ra ba chữ “ đồ thần kinh”
Nói thì nói vậy thôi nhưng cuối cùng tôi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc tôi bước ra khỏi nhà đã thấy Quân ở trong xe chờ sẵn, dáng vẻ của anh ta có vẻ rất mất kiên nhẫn.
– Cô đã quá 3 phút.
– Nhanh nhất có thể rồi đó.
Quân không nói gì nữa, anh ta lái xe đưa tôi tới một cửa hàng hoa:
– Xuống xe đi.
Sáng mai tôi phải đi tới một nơi, chọn cho tôi một bó hoa.
– Nhưng mà anh đi đâu mới được?
-Cô không có tư cách quản tôi.
Đúng, tôi không có tư cách quản anh ta, ngược lại tôi cũng ghét anh ta vô cùng, anh ta cũng xem thường tôi ra mặt.
Nhưng mà tên này ảo tưởng vãi, ý tôi là phải xem nơi nào anh ta đến để chọn hoa thích hợp.
Tôi thẳng thắn đáp:
– Ê hình như anh hơi hiểu sai ý tôi rồi.
Tôi hỏi anh đi đâu để biết chọn hoa cho thích hợp thôi.
– Cô ấy thích hoa bách hợp.
Ồ, thì ra là tặng gáι.
Tôi bước xuống xe chọn cho anh ta một boá hoa tươi nhất, đẹp nhất.
Nhìn anh ta cũng có vẻ hài lòng, đại gia có khác, lúc thanh toán cũng phải dư mới chịu.
Quân cất bó hoa vào chiếc ghế sau của ô tô, nhìn cách anh ta cầm bó hoa có vẻ rất nâng niu, dường như người đó rất quan trọng với anh.
Sau đó, anh lái xe đưa tôi tới một quán ɾượu.
Vừa bước vào, anh trực tiếp dẫn tôi tới một gian phòng sang trọng.
Cửa vừa mở, tôi đã thấy khá nhiều người ngồi xung quanh căn phòng.
Mọi người bắt đầu chào hỏi Quân, tôi ngẩng đầu lên nhìn, toàn là những người rất trẻ.
Một người trong đó nói:
– A, cậu lại đổi khẩu vị rồi à? Mà cô gáι này quen quen.
Quân trừng mắt liếc anh kia một cái khiến anh kia lập tức im miệng.
Sau đó Quân kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế trống gần đó.
Nhìn cách mọi người nói chuyện thì tôi nghĩ họ rất thân.
Sau đó, tôi thấy Quân vẻ mặt có vẻ hơi buồn buồn.
Anh uống hết ly ɾượu này tới ly ɾượu khác.
Nhìn chai ɾượu gần cạn, tôi sợ anh ta uống say sẽ không lái xe được nên giữ tay ngăn lại:
– Quân, anh uống hơi nhiều rồi.
– Buông tay!
Quân lạnh lùng ra lệnh cho tôi, người đàn ông ngồi bên cạnh Quân thấy vậy cũng lên tiếng:
– Quân, cô ấy đã mất cách đây 5 năm rồi.
Cậu đừng như vậy nữa.
Quân đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, khoé môi khẽ run run, mắt hiện rõ tia ɱ.á.-ύ đỏ, gắt gao gằn giọng:
– Mẹ kiếp, cậu vừa nói gì?
– Cô ấy đã mất rồi.
Tại sao cứ chuẩn bị đến ngày giỗ của cô ấy là cậu lại vậy? Cậu chấp nhận sự thật đi!
Lúc này thì tôi đã hiểu bó hoa vừa nãy là dành cho ai.
Có phải đó là cô gáι tên “ Diệp” mà anh ta từng nhắc tới.
Nếu là vậy thì xem ra anh rất yêu người con gáι đó, 5 năm mà chưa quên được thì đâu phải đơn giản.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ thì bất ngờ tiếng vang lớn của chai ɾượu rơi xuống sàn nhà, là do chính tay Quân ᵭậρ xuống.
– Tôi không tin…không muốn tin…
Tôi liếc mắt nhìn Quân, dường như anh đang mất kiểm soát.
Tôi lấy hết can đảm nói:
– Quân, anh có biết anh làm như vậy là hèn nhát lắm không?
– Hèn nhát??? ( Quân nhíu mày hỏi lại)
– Phải? Trốn tránh sự thật không phải là cách người đàn ông bản lĩnh hay làm.
– Cô biết gì mà nói?
– Tôi không biết nhưng nhìn anh lúc này khiến người khác vô cùng chán ghét anh.
Anh tỉnh táo lại đi.
– Cô nghĩ rằng tôi thì coi trọng cô lắm sao? Tôi cho cô biết, cô cũng giống như mấy người phụ nữ khác mà thôi.
Tôi hứng thì tôi ℓêп gιườпg!.