Tráo Phận Đổi Tình Chương 6
“ Diệp” một từ thôi mà nghe lại rất ấm áp, dường như anh ta đang nhầm tôi với cô gáι nào đó.
Tôi không biết nói gì, cũng chỉ biết ậm ừ một tiếng.
Thế rồi anh thô lỗ kéo áo choàng tắm tгêภ người tôi xuống, đem tôi đặt dưới thân mình.
Khi chiếc áo choàng tắm kia tách rời ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi, tôi rõ ràng cảm nhận được cùng anh ղóղℊ ҍỏղℊ da ϮhịϮ, cùng anh chặt chẽ dán vào nhau, bây giờ trời có sụp xuống tôi cũng không bận tâm nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại, một dòng lệ vô thức tuôn rơi.
Bất giác Quân dừng động tác lại, lạnh lùng nhìn tôi nói một câu:
– Lấy bao đeo vào cho tôi.
Trong tủ ở đầu giường có ๒.-ค.๏ ς.ค.๏ ร.-ย đủ chủng loại, đủ vị hương, tôi chọn đại một cái rồi đeo vào cho Quân.
Lần đầu cận mắt đối diện với ςủ-α q-μý của anh ta nên tôi có chút lúng túng, bàn tay run run vụng về đeo mãi không được.
Quân nhìn tôi, ánh mắt cáu gắt rồi giật lấy chiếc ๒.-ค.๏ ς.ค.๏ ร.-ย tгêภ tay tôi ʇ⚡︎ự đeo cho mình.
Sau đó, anh ta ấ.ภ t.ô.เ אย.ố.ภ.ﻮ ςђ.เ.ế.ς ﻮ-เư.ờ.ภ.ﻮ.
Hành động vừa nãy của Quân tôi hiểu, phòng tгáภђ tђคเ là một phần, phần còn lại là anh ta sợ tôi bẩn.
Thế rồi hô hấp của anh lần nữa ập tới, anh hôn tôi rất mạnh, giống như đang phát tiết một loại cắn xé, động tác tiến lên lúc nhanh lúc chậm, thậm chí lúc dịu dàng!!!
Quân bảo tôi:
– Gọi tên tôi đi.
Lúc đó tôi không hiểu sao anh ta lại bảo tôi gọi tên mình, nhưng cuối cùng tôi cũng ngoan ngoãn nói:
– Quân…!
Anh ta nghe thế lại nắm chặt eo tôi rồi thúc mạnh.
Hoá ra đàn ông thích phụ nữ gọi tên mình khi ở tгêภ giường, được nghe tên mình liền thay đổi tốc độ theo chiều hướng tích cực.
Làm xong, Quân hỏi tôi:
– Cô đã từng ngủ với ai chưa?
– Anh hâm à, tôi là lần đầu tiên với anh, anh cũng biết mà…
– Ý tôi là từ hôm đó tới giờ.
– Chưa.
Quân nghe xong, khẽ nhếch môi nụ cười hài lòng nói:
– Từ lần sau uống tгáภђ tђคเ đi.
Tôi không thích dùng bao.
Tôi trợn tròn hai mắt nhìn Quân, chưa để tôi lên tiếng thì anh ta đã nói tiếp:
– Tôi trước giờ đối với xử nữ vô cùng hào phóng.
Nên cứ yên tâm, ngoan cái gì cũng có…
Vừa dứt lời, điện thoại tôi vang lên tin nhắn.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, số dư cộng thêm 10 triệu đồng.
Tôi ngước mắt nói:
– Anh không cần chuyển….
Thế nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì Quân lại chen ngang:
– Tôi có thể chuyển thêm.
Trong đầu tôi lúc đó tầm rủa ba chữ “ đồ thần kinh”, thế nhưng tôi không dám nói thẳng mặt như thế, liền nín lại rồi thở dài nói:
– Tuỳ anh!
Quân khẽ nhếch môi cười rồi đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, nói thêm dăm ba câu nhạt nhẽo rồi rời đi.
Tôi ngồi thẫn thờ tгêภ giường một lúc rất lâu, ʇ⚡︎ự nhiên tôi thấy buồn cười cho chính cuộc đời mình.
Những ước mơ, những kế hoạch, những dự định và cả sự kiên quyết đâu hết rồi? Bây giờ, nhìn tôi có khác nào đứa con gáι rẻ tiền không?
Trôi thêm hai ngày nữa tôi và Quân không gặp nhau, hôm đó cô giáo nói sẽ có cuộc giao lưu với doanh nhân thành đạt, mà nghe đâu người này rất nổi tiếng, cũng là nhà đầu tư trang thiết bị cho nhà trường và khó khăn lắm mới mời được người ta đến.
Bởi vậy cả lớp háo hức lắm, đặc biệt là các bạn nữ, ai cũng đoán già đoán non về ngoại hình người đó, số tuổi, có vợ hay chưa.
Người thì đoán doanh nhân
thành đạt như vậy thì kiểu gì cũng lớn tuổi rồi, người thì nói bây giờ đầy người trẻ tài giỏi, người thì bảo chắc chưa vợ thì còn bận lo sự nghiệp….Còn tôi thì chẳng có tâm trạng nào nữa, ngồi thẫn thờ một chỗ cho tới khi cô giáo bước vào giới thiệu:
– Xin chào các em.
Hôm nay chúng ta sẽ có cuộc giao lưu với tổng giám đốc tập đoàn Nhật Minh, xin trân trọng giới thiệu anh Phạm Thiếu Quân.
Nghe ba từ “ Phạm Thiếu Quân” mà đầu tôi như bị ai dùng búa gõ xuống một cái đầy tê tái.
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn về hướng cửa, Quân thân mặc bộ âu phục màu đen cao cấp từ cửa bước vào, theo sau lưng anh ta còn có trợ lý.
Đối với sự xuất hiện của Quân, không chỉ mình tôi ngơ ngác mà con tất cả mọi người trong lớp nữa.
Cái Hoa ngồi bên cạnh bảo tôi:
– Ê, ông Quân đây mà.
– Ừ.
Cô giáo vui vẻ giới thiệu một hồi nhưng chẳng ai mảy may nghe cô giáo nói, ai cũng nhìn về hướng của Quân, thậm chí còn xì xào phát ra thành tiếng khen.
Trong cuộc giao lưu lẽ ra chỉ hỏi về kinh doanh, nhưng có bạn nữ đã không nhẫn nhịn được mà hỏi:
– Anh ơi, anh có vợ chưa ạ?
Cô giáo lườm bạn đó, không ngờ Quân hoà đồng khác thường, anh thẳng thắn nói:
– Hiện tại thì chưa.
Các bạn nữ cười ồ lên.
Tôi ngước mắt nhìn Quân, đúng lúc ánh mắt anh cũng hướng về phía tôi khiến tôi bối rối.
Cuối giờ, cô giáo bảo ai còn thắc mắc gì muốn hỏi nữa không thì bất ngờ Quân nhìn tôi, anh hỏi:
– Tôi thấy bạn nữ ngồi bàn thứ 4 nãy giờ chưa hỏi câu nào.
Em có gì muốn hỏi tôi không?
Cha mẹ ơi lúc đó tôi run muốn xỉu luôn đó, hai tay tôi vò chặt vào nhau một hồi rồi tôi hỏi về các vấn đề liên quan tới kinh doanh.
Quân cũng nhiệt tình trả lời lại cho tới khi kết thúc cuộc giao lưu.
Quân cùng trợ lý của mình bước ra ngoài, đi theo hướng nào thì tôi không rõ.
Cả lớp thì ồn ào bàn tán về Quân.
Nghĩ lại, anh ta cứ như một nam chính trong bộ ngôn tình nào đó, một nhân vật sinh ra đã mang ánh hào quang quanh người.
Tôi thấy trong lớp ồn ào quá nên liền rủ cái Hoa ra ngoài cho thoáng.
Chẳng ngờ đi được đoạn đã gặp người không muốn gặp.
Thực ra ngày trước tôi có một mối tình với một anh tгêภ một khoá, là mối tình sinh viên đơn thuần nhưng lại là mối tình đầu.
Anh đó tên Trường, và anh ta đã phản bội tôi để yêu cái Thu, nó cũng gọi là khá thân với tôi.
Nghiệt duyên như vậy thì mọi người biết kết thúc của chúng tôi thế nào rồi đó.
Tôi gặp hai người họ khoác tay đi với nhau, tôi đã muốn tránh mặt nhưng chẳng ngờ cái Thu nó xuất hiện ngay trước mặt tôi, chặn tôi lại cô ta nói:
– Ô ai đây? Người yêu cũ của anh kìa Trường.
– Bỏ qua đi em, anh không muốn nhắc lại.
Tôi nhìn hai người họ, cười khinh một cái:
– Tôi đã cố gắng tránh khỏi ruồi muỗi nhưng không ngờ lũ ruồi muỗi này thính thật đó, ở đâu cũng tìm đến được.
Sắc mặt cái Thu xanh xanh đỏ đỏ nhìn tôi, tức giận nói:
– Vân, ngày trước mày nói để xem chúng tao kéo dài được bao lâu, vậy giờ mày chống mắt to lên mà nhìn chúng tao vẫn hạnh phúc đây này.
– Hạnh phúc thì kệ mẹ chúng mày? Liên quan gì tới tao mà tới báo cáo.
Mày càng chứng tỏ tao càng thấy mày kém cỏi đó Thu.
Tôi vừa nói dứt câu thì cái Hoa lên tiếng tiếp:
– Thôi tao với mày đi chỗ khác đi Vân, ở cạnh những người này bẩn lây cho mình.
Cái Hoa vừa dứt lời thì Trường lên tiếng:
– Chúng tôi bẩn nhưng không đến nỗi phải đi làm gáι 𝖇/á/𝖓 𝖙.𝖍.â.𝖓. ở quán bar.
Nghe Trường nói câu đó, cổ họng tôi bất giác đông cứng lại.
Đúng lúc này, một âm thanh khác vang lên:
– Cô gáι này có ra sao thì cậu cũng không có tư cách để phán xét!
Tôi quay lại thấy Quân đang đứng gần đó, anh nheo mắt nhìn chúng tôi.
Mà khi tôi nhìn tới khuôn mặt cái Thu, đôi mắt nó nhìn Quân không rời một giây.
Quân miễn cưỡng tiến lên, so với Trường cao hơn cả cái đầu.
Không hiểu vì lý do gì mà sau khi Quân xuất hiện thì Trường liền rời khỏi.
Trước khi đu cách không quên kéo tay cái Thu bước đi.
Mà nó lại muốn né tránh như muốn ở lại đây, ánh mắt dịu dàng nhìn Quân.
Tôi nhìn bộ dạng lúc này của nó mà muốn ói ra ngay lập tức.
Sau khi hai người đó đi khỏi thì tôi mới ngước mắt nhìn Quân, ngập ngừng nói:
– Anh chưa về sao?
Quân không trả lời câu hỏi của tôi, anh ghé sát vào tai tôi nói nhỏ điều gì đó mà tôi không nghe rõ cho lắm.
Nói xong, anh cũng lạnh lùng rời đi, cái Hoa hỏi tôi:
– Ê, mày và ông Quân đã mức độ thân thiết đó rồi sao?
– Thân thiết cái quằn què gì đâu.
Thỉnh thoảng lão hâm hâm vậy thôi.
Lúc tan học, đi về được một đoạn thì tôi thấy chiếc xe màu đen đậu bên đường nom rất sang trọng, tôi cũng ngờ ngợ đó là xe của Quân nhưng không để ý người ngồi trong xe, cứ thế lướt qua.
Cho tới khi điện thoại tôi vang lên một số lạ không được lưu tên, số tứ quý, giọng nói khó chịu phát ra:
– Quay lại!
tôi hiểu ý nên bảo cái Hoa về trước, một mình lếch thếch trở lại chiếc xe, vừa đi vừa rủa thầm trong lòng.
Ngồi tгêภ xe, tôi và anh ta cùng không nói , không khí trong xe như muốn đông đặc lại.
Mãi lúc sau, Quân gợi lên khoé môi xem thường, đem chân ga giẫm xuống, anh không nhìn tôi, chỉ là trong tiếng nói vô cùng cao ngạo:
– Tôi mặc kệ cô có bạn trai hay chưa, tóm lại sau này khi còn qua lại với tôi thì không được phép đứng gần người đàn ông khác.
Không đừng trách tôi!
Tôi nheo mắt nhìn anh ta, dứt khoát nói:
– Này anh, hình như anh đang quá ᵭộc chiếm rồi.
Thứ nhất, tôi với anh chẳng là gì của nhau cả.
Môi trường tôi làm việc, có bao nhiêu đàn ông anh đều rõ.
Mà không đi làm nữa thì cạp đất mà ăn à?
– Cô sai rồi, chẳng qua là tôi ưa sạch sẽ.
Nói đến đây, anh ta quay sang nhìn tôi.
Ánh mắt kiên định nói:
– Giống như không thích dùng chung người phụ nữ.
Tôi liếc mắt nhìn anh ta, không thèm nói nữa, nói từ đầu đến cuối chẳng hiểu cái quằn què gì hết.
Anh ta cũng trầm mặc một lúc rồi cất lời:
– Bao nhiêu?
– Cái gì bao nhiêu?
– Bao nhiêu mới đủ nuôi sống cô hàng tháng?
– Anh có thể nói được câu khác ngoài tiền không?
– Tгêภ đời này chẳng có làm gì mà không cần đến tiền.
Nói xong anh ta tăng tốc độ xe nhanh tới mức tôi muốn thòng tιм ra ngoài.
Thế rồi cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự màu trắng.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngẩn nhìn xung quanh thì anh cất giọng:
– Xuống xe!
Một tay Quân để trong túi quần, bộ dạng phóng túng ngỗ ngược, trực tiếp dẫn tôi đi đến bể bơi ngoài trời.
Ở đó có sẵn hai bộ đồ bơi, anh ta không e dè mà cởi bỏ quần áo rồi mặc quần bơi ngay trước mặt tôi.
Mặc xong, anh liếc mắt nhìn tôi, khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai:
– Toàn bộ ς.-ơ τ.ɧ.ể đã bị tôi nhìn thấy, bây giờ còn giả bộ thẹn thùng?
– Tôi không biết bơi!
Tôi vừa nói hết câu thì anh ta đã nhảy xuống nước với tư thế rất đẹp, cάпh tay có lực quạt làn nước trong xanh, thân hình đẹp uốn lượn trong làn nước khiến tôi phải đỏ mặt.
Sau khi bơi lượn được một ʋòпg thì anh ta lên tiếng:
– Còn không thay đồ rồi xuống nước.
– Tôi bảo tôi không biết bơi thật mà.
Tôi thấy anh ta dường như mất kiên nhẫn, nhăn mày, đứng lên đi thẳng về phía tôi rồi kéo tôi ngã xuống bể bơi.
Theo bản năng, tôi kêu lên một tiếng, hai tay ᵭậρ lung tung, miệng bị uống vài ngụm nước, bên tai tôi nghe thấy anh ta chê tôi ngốc.
Lúc đó tôi tức lắm mà ráng nhịn bán vào anh ta cho chắc.
Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, chẳng biết trong đầu nghĩ cái quái gì mà ngay sau đó áp sát tôi vào thành bể bơi, mạnh mẽ hôn ngấu hôn nghiến.
Hai mắt tôi mở to kinh hoàng, miệng thốt lên:
– Anh điên à? Mau buông tôi ra!
– Đây là nhà tôi, tôi thách ai dám tới.
Anh ta chưa dứt câu thì tôi đã cảm thấy cúc áo mình đang bị bung ra từng chiếc một.
Sau đó, tách rời khỏi ς.-ơ τ.ɧ.ể, trôi theo dòng nước.
– Tránh ra, tôi không muốn ở đây, không muốn người khác nhìn thấy.
– Vậy muốn tгêภ giường???
Nói xong anh ta nheo mắt nhìn tôi với vẻ bỡn cợt.
Tôi tức giận nhìn anh ta, mặt nóng hực hực muốn phát điên với tên này.
Trời ạ, ban ngày ban mặt lại còn giữa bể bơi ngoài trời, có thần kinh không vậy?
Một lúc sau, tôi mệt quá chẳng muốn chống cự nữa, cả bộ y phục cũng bị anh ta lột sạch sẽ.
Hôm chán chê rồi anh ta hành tôi muốn ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại dưới nước.
Tức quá không làm gì được, ngón tay tôi bấu vào vai anh ta, cào thành những vệt đỏ.
Sau khi lên phòng thay đồ, tôi thấy có một cô gáι mang đồ tới cho tôi nhưng không dám bước chân vào căn phòng.
Lát sau thì Quân cũng bước vào, quần áo đã mặc chỉnh tề.
Anh ta hỏi tôi:
– Muốn đi ăn gì đó không?
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta nói câu lịch sự với mình, thế nhưng còn chưa tưởng bở được bao lâu thì anh ta đã nói tiếp:
– Tôi không thích người lạ ở trong phòng mình quá lâu.
Cô liệu thay đồ xong rồi tôi sẽ có thảo thuận dành cho cô.
Quân vừa dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng nói:
– Cậu Quân, mẹ cậu với cô Thư đang chờ bên dưới nhà..