Tráo Phận Đổi Tình Chương 1
Tráo Phận Đổi Tình Chương 1
Tác giả: Trang Ruby
– Con nhà bà Chung đấy, mới tí tuổi đầu đã chửa hoang.
– Con bé này nghe nói nó làm gáι quán bar.Nếu thế này thì không biết bố đứa bé là ai đâu.
– Tôi mà có con gáι như nó, chắc tôi chui xuống lỗ cho đỡ xấu hổ.
Những lời bàn tán, chỉ trỏ của mọi người đang chĩa thẳng vào mặt tôi.
Vô thức, tôi cúi xuống nhìn chiếc bụng đã lớn vượt mặt của mình, toàn thân tôi bất giác run rẩy rồi giật mình bừng tỉnh.
Hoá ra, chỉ là một giấc mơ!
Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài chiếu rọi vào thẳng căn phòng khiến tôi cảm thấy chói mắt.
Tôi khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, bốn bề đều là màu vàng ngà.
Nơi này không phải nhà tôi, cũng không phải là nơi tôi quen thuộc.
À đúng rồi, đây là khách sạn, là nơi mà tôi đã qua đêm với một người đàn ông mà tôi chưa từng một lần gặp gỡ.
Tôi là Hoàng Ái Vân, năm nay tôi 21 tuổi.
Nhà tôi nghèo lắm, nghèo đến mức ngày tôi thông báo đã đỗ vào trường đại học ngoại thương mà mẹ tôi chỉ bảo một câu xanh rờn:
– Có đỗ đại học thì cũng không được đi học đâu mà mừng.
– Ủa sao lại không được đi học hả mẹ?
– Em mày học cấp 2 thôi mà tao còn đang nuôi không nổi, giờ mày vào đại học thì tiền đâu tao lo cho mày đây? Hay là mày học tới đây được không con?
– Mẹ, chỉ có con đường học hành mới giúp tương lai của con tốt hơn mà thôi.
Với mẹ biết để thi vào trường này con đã vất vả thế nào mà.
– Học tới lớp 12 biết chữ là được rồi.
Con gáι học cao làm gì? Nuôi mày đi học, chúng tao ở nhà cạp đất mà ăn à?
Nghe mẹ nói câu đó tôi cũng không có gì là sốc lắm, vì tôi biết là từ nhỏ mẹ không yêu thương tôi bằng em trai mình.
Đã lớn bằng này tuổi rồi nhưng số lần mẹ xưng với tôi một câu ʇ⚡︎ử tế như bao bà mẹ khác chỉ đếm tгêภ đầu ngón tay.
Tôi nước mắt ngắn, nước mắt dài nói nhỏ:
– Con sẽ ʇ⚡︎ự kiếm tiền đóng học phí.
Mẹ không phải lo, chỉ cần mẹ cho con học là con biết ơn mẹ lắm rồi.
Vậy mà, chớp mắt một cái đã hơn ba năm tôi sống tгêภ đất Hà Nội này rồi.
Bình thường ngoài giờ học ra, tôi sẽ đi đến quán bar làm thêm cùng cái Hoa cùng phòng.
Cái Hoa hoàn cảnh nhà nó cũng y chang nhà tôi, từ hồi ở thành phố tới nay, chủ yếu hai đứa dựa dẫm vào nhau mà sống.
Bon chen nơi đất khách quê người, làm việc ở một môi trường không lành mạnh nhưng tôi vẫn luôn cố gắng giữ thân mình rất tốt.
Cho tới khi thằng Tý ( em trai tôi) gọi lên nói:
– Chị ơi bà nội bị Ьệпh gì mà cần phải mổ gấp ấy.
– Hả? Bà nội bị sao? Bác sĩ bảo sao?
-Em không rõ, nhưng tối qua em nghe bố mẹ nói bà nội cần phải mổ gấp nhưng bố mẹ không có tiền nên sẽ đưa bà về nhà chờ ૮.ɦ.ế.ƭ.
Nghe thằng Tý nói mà chân tay tôi bắt đầu bủn rủn, bà nội là người yêu thương tôi hơn bất kỳ ai trong nhà, tôi yêu thương bà nội còn hơn chính mẹ đẻ mình.
Bây giờ bà bị Ьệпh, tôi làm sao ngồi yên như vậy được? Ruột gan tôi bắt đầu cồn cào, nóng ran như lửa đốt.
Tôi cuống quá bảo thằng Tý đưa điện thoại cho mẹ, tôi xin mẹ cho bà ở lại viện, còn mình khẳng định sẽ kiếm được tiền lo cho bà.
Mẹ tôi nghe vậy liền hỏi:
– Mày có nói sảng không Vân? Mày có biết số tiền lên tới cả trăm triệu đồng đấy.
– Con sẽ lo đủ, con chỉ xin mẹ hãy bảo bác sĩ cứu lấy bà.
– Mày lo kiểu gì? Hay mày tính đi ᵭάпҺ d᷈-i᷈ hả Vân?
– Mẹ cứ biết là con sẽ lo đủ.
Tắt điện thoại xong, tôi như người mất hồn, cứ lang thang trước cửa quán bar mãi không thôi.
Giờ trong đầu tôi chỉ có lo sức khỏe của bà.
Nếu không có tiền, nhất định bố mẹ tôi sẽ cho bà về nhà, bác sĩ cũng không chữa trị cho bà.
Mà số tiền lại quá lớn, nghèo ҳάc nghèo xơ cơm còn không đủ no như tôi thì lấy đâu ra tiền bây giờ? Tôi vét hết túi mình, tài khoản của mình, gộp lại chỉ còn vỏn vẹn 4,7 tr.i.ệ.u đ.ồ.n.g, chẳng bõ bèn gì với số tiền quá lớn kia.
Hơn nữa, số tiền này cũng là chuẩn bị cho học phí kỳ hai của tôi.
Nhất thời không biết phải làm sao, tôi chạy vào nhà vệ sinh trốn một lúc trong đó, tôi khóc tới đỏ mắt rồi rửa mặt, ổn định lại tâm trạng cho khi bình thường lại mới quay lại vào làm việc tiếp.
Vừa thấy tôi, thằng cha Phúc quản lý đã mắng xối xả:
– Con Vân, mày đi đâu mà tao tìm mày nãy giờ? Làm không chịu làm, thích tao đuổi việc không?
– Em hôm nay không biết ăn gì mà đau bụng quá nên vào nhà vệ sinh một lát.
Lão quản lý nghe thế, lườm tôi một cái, đay nghiến một câu rồi bước đi:
– Mày cứ liệu đấy, tao mà biết mày nói dối thì mày ҳάc định.
– Dạ vâng, em biết rồi mà.
Lão quản lý vừa đi khỏi thì cái Hoa chạy đến hỏi:
– Mày vừa đi đâu về đấy? Hình như mày khóc à?
– Ừm, tao vừa nghe thằng Tý nói bà nội tao bị Ьệпh.
– Bà nội mày bị Ьệпh thì có bố mẹ mày lo.
Mày suy nghĩ làm gì nhiều.
– Mày không hiểu đâu, nhà tao phức tạp lắm.
Mẹ tao cũng chẳng ưa gì bà nội tao, nên bà ấy sẽ không đi vay tiền chữa Ьệпh cho bà nội đâu.
Bố tao thì mày biết rồi đấy, làm gì có tiếng nói trong nhà.
Nghe tôi nói xong, cái Hoa nhìn tôi có vẻ thương hại rồi thở dài:
– Thế cần nhiều tiền không?
– Nghe nói cũng phải đến trăm triệu.
– Ôi trời, một hai triệu tao còn giúp được chứ trăm triệu thế này thì căng đó.
Mà tuổi như bọn mình thì kiếm đâu ra số tiền lớn thế, cũng chẳng ai dám cho vay.
Chỉ trừ khi ც-á,-ŋ ɬ-ཞ.ı-ŋ-ɧ thôi!
– Bán …???
– Ừ, bây giờ đại gia nó mua gáι còn ƭ૨.เ-ɳɦ giá cao lắm.
Chắc cũng cỡ cả trăm đó.
– Mày bán chưa mà biết?
– Mẹ, tao hết date từ năm 17 tuổi rồi.
Nghĩ lại hồi đó ngu thật, cho không cái էհằղ.ℊ ҟհố.ղ пα̣п kia.
Giá mà để đến bây giờ thì có ối tiền.
Tôi suy nghĩ một lúc rất lâu, trong đầu như có một thứ gì đó không ngừng thúc giục tôi.
Tôi nghĩ thời buổi này ᄊ-ấ-イ ɬ-ཞ.ı-ŋ-ɧ là chuyện bình thường, nhưng nếu không có tiền bà sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ.
Tôi vội vàng hỏi cái Hoa:
– Thế mày biết ai ɱ-µα ƭ૨.เ-ɳɦ không?
-Tao không, nghe thiên hạ đồn ც-á,-ŋ ɬ-ཞ.ı-ŋ-ɧ nhiều tiền thế thôi chứ cái ngữ tao làm gì biết thằng nào đại gia đâu.
Tôi cúi mặt thở dài, đấy, nói ც-á,-ŋ ɬ-ཞ.ı-ŋ-ɧ nhưng đâu phải dễ, phải còn xem đại gia nào muốn mua và cũng muốn lần đầu của người con gáι nên dù bán thì bán vẫn mong được một người ʇ⚡︎ử tế và sạch sẽ.
Chứ nhìn mấy cái lão già da^ʍ dê bụng phệ, tôi đã muốn nôn rồi chứ đừng nói là ngủ cùng.
Cái Hoa nói tiếp:
– Thôi mày cứ ráng xem mấy ngày này có ông đại gia nào đến quán thì lân la tới làm quen.
Chứ bọn môi giới thì nhiều lắm nhưng nó trừ phần trăm cũng chẳng còn là bao nhiêu.
– Ừ, tao biết rồi.
Tôi vừa dứt lời thì cái Hoa ᵭậρ tay tôi vài cái rồi cuống quýt thốt lên:
– Vân, Vân, mày nhìn thấy anh kia không?
Tôi ngước mắt theo hướng cái Hoa chỉ, là một người đàn ông còn khá trẻ, tôi đoán không nhầm chỉ tầm ngoài 30 tuổi.
Lúc đó do ánh đèn mờ ảo nên tôi không để ý kỹ nhan sắc của anh ta, nhưng theo cách ăn mặc thì là người rất chỉn chu và sạch sẽ.
Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đen, quần tây đen, tay đeo đồng hồ mạ vàng sáng loáng.
Tôi hỏi cái Hoa:
– Khách mới của quán mình à?
– Mới cái đầu mày ấy.
Mày làm việc ở đây mà không biết anh Quân à? Khách VIP của quán mình đó, nghe nói giàu lắm, đến ông chủ của bar này còn phải nể mặt cơ mà.
Nhưng mà hơi khó chơi, đám con Mai ve vãn suốt mà có được đâu.
– Con Mai không xơi nổi thì tao tới đó, liệu…?
Tôi vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng quát của anh ta vang lên :
– Cút!
Con Mai là hoa khôi của quán này, cũng thuộc dạng gà cưng của lão Long mà còn bị từ chối thẳng thừng thế kia thì tôi có là cái thá gì?
– Mày thử lại gần đó làm quen anh ấy đi Vân.
Mày xinh hơn con Mai gấp vạn lần, mày sợ gì?
– Nhưng…
– Cơ hội duy nhất của mày đó!
Nghe cái Hoa nói thế, cả người tôi như bừng tỉnh.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn người đàn ông trước mặt, không nhanh không chậm, tôi tiến lại gần anh ta, nhẹ nhàng hỏi:
– Em rót ɾượu cho anh được không?
– Không nghe tôi vừa nói à? CÚT!
Bị Quân đuổi không thương tiếc như vậy, nếu là bình thường tôi cũng chẳng nề hà gì mà nói lại anh ta một trận.
Nhưng hôm nay, là tôi cần người ta, tôi cố gắng gạt bỏ hết lòng ʇ⚡︎ự trọng sang một bên, mặt dày nói tiếp:
– Em thấy anh có vẻ đang không được vui cho lắm.
Tôi nói xong, Quân liền đưa mắt nhìn chằm chằm tôi rồi cười khẩy một cái:
– Tôi có bao giờ là vui đâu.
– Thế thì hôm nay để em thử xem có làm anh vui được không nhé.
Quân im lặng uống một ngụm ɾượu rồi không nói gì, lúc đó tôi sợ Quân đuổi mình lần nữa mà nhịp tιм ᵭậρ nhanh như muốn bắn khỏi l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ.
Khi mà cái cảm giác thất vọng đang dần ập xuống thì bất ngờ Quân đưa ánh mắt có chút lạnh lẽo của mình ngừng lại tгêภ khuôn mặt tôi, rồi từ từ cất lời:
– Ngồi xuống đi.
Biết uống ɾượu không?
– Dạ một chút ạ.
Tôi nhanh tay rót ɾượu vào ly của Quân rồi tới ly của mình.
Rượu đắng làm tôi cay xè cả mắt nhưng cứ nghĩ đến tiền lại khiến tôi có động lực hơn.
Chúng tôi vừa uống vừa nói chuyện.
Quân là một người rất kiệm lời nên chủ yếu tôi nói là chính.
Quân hỏi tôi:
– Sao lại đi làm nghề này?
– Nếu em nói do hoàn cảnh thì anh có tin không?
Quân nhìn tôi, cười khẩy một cái rồi nhếch môi nói:
– Biết ngay mà!
– Ý anh là bọn em lúc nào cũng đổ lỗi cho hoàn cảnh? Nhưng đúng thật mà, nếu không vì hoàn cảnh thì đến những nơi này làm gì?
Quân không trả lời tôi nữa thì rút trong ví ra mấy tờ tiền mệnh g.i.á 500 n.gà.n để ra trước mặt tôi, lạnh lùng nói:
– Đây là tiền công của cô.
Bây giờ cô đi được rồi.
Tôi nhìn những đồng tiền ngay trước mặt mình, áng chừng nó cũng phải 5 t.r.iệu.
Đúng là đại gia có khác, uống vài ly ɾượu thôi cũng được một khoản tiền bằng cả tháng lương.
Nhưng mà, đó không phải là mục đích của tôi.
Tôi chần chừ nhìn Quân, ngập ngừng một hồi, đang định cất tiếng nói thì Quân lên tiếng trước:
– Sao? Chê ít à?
– Không, em không có ý đó.
Mà em muốn hỏi anh một chuyện.
– Chuyện gì?
– Anh có nhu cầu về sιпҺ ℓý không?
Lần này, ánh mắt của anh càng lúc càng nhìn tôi chằm chằm, như muốn xuyên thấu nội tâm của tôi.
Trong lòng tôi không khỏi có chút Һσα̉пg ℓσα̣п, khẽ chớp mắt, hàng lông mày nhíu lại, miệng lắp bắp nói tiếp:
– Em…em còn ƭ૨.เ-ɳɦ, ค.ภ.ђ ς.ó ๓.ย.ố.ภ ๓.ย.ค к.ђ.ô.ภ.ﻮ?
– Ai đến với tôi lần đầu cũng nói mình còn ƭ૨.เ-ɳɦ hết.
– Em còn ƭ૨.เ-ɳɦ thật…nếu anh không tin có thể thử.
Chắc Quân lúc này tưởng tôi như mấy cô gáι l.à.๓ t.เ.ề.ภ khác, chỉ muốn ﻮ.ạ ﻮ.ẫ.๓ đà.ภ ôภ.ﻮ ภ.ﻮủ ש.ớ.เ ๓.ì.ภ.ђ đ.ể кเ.ế.๓ tเ.ề.ภ nên ánh mắt tỏ rõ vẻ khinh thường tôi.
Dưới cái nhìn đó, tôi chỉ cảm thấy đầu óc chσáпg váng, bản năng muốn né tránh nhưng lòng ʇ⚡︎ự trọng lúc này cũng không thể đổi thành tiền để chữa Ьệпh cho bà nội tôi.
Tôi hỏi tiếp:
– Anh chê em bẩn sao?
– Chẳng lẽ cô đang nghĩ mình sạch sẽ?
– Nếu anh không tin có thể thử mà.
– Tôi không hứng thú.
Cô tìm nhầm ᵭốι Ϯượпg để moi tiền rồi.
– Anh tưởng tôi muốn đứng đây với bộ dạng ทɦụ☪ nhã như vậy lắm sao? Anh đã biết cái cảm giác cơm ăn không đủ no, cái cảm giác nếu không có tiền là mình sẽ mất đi người mình yêu thương nhất chưa? Anh có biết cái cảm giác bất lực đó như thế nào không? À tôi quên, anh giàu như vậy thì làm sao hiểu được hoàn cảnh của chúng tôi.
Tôi nói xong một tràng những suy nghĩ đang dồn nén trong lòng mình mà thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Tôi nghĩ Quân cũng chẳng hứng thú ɱ-µα ƭ૨.เ-ɳɦ của tôi đâu, vì thực ra người như anh ta phụ nữ xếp hàng dài không hết.
Tôi thẫn thờ một lúc rồi nặng nề xoay người bước đi, ʇ⚡︎ự nhủ không tìm được người này thì nhất định sẽ có người khác.
Vừa bước đi được hai bước thì bất ngờ Quân lên tiếng hỏi:
– Bao nhiêu?
– Hả? Bao nhiêu gì cơ?
– Cô bán bao nhiêu?
– 100 triệu thôi.
– 100 triệu?
Quân hỏi lại lần nữa, tôi bối rối sợ đắt nên mặc cả lại:
– Nếu anh sợ đắt quá thì tôi có thể bớt, tầm 95 triệu cũng được.
Tôi thấy khoé môi Quân ánh lên nụ cười rất khó hiểu.
Anh không nói gì nữa, trực tiếp rút điện thoại ra gọi cho một người nào đó.
– Huỷ bỏ tất cả các cuộc hẹn xã giao của tôi hôm nay.
Nói xong anh quay sang nhìn tôi rồi lạnh lùng nói:
– Đi thôi.
Tôi đi theo sưng lưng Quân, quản lý thấy vậy cũng không hạch sách gì cả, ngược lại còn vui mừng chúc Quân vui vẻ.
Quân lái xe,nhưng lạnh lùng đến nỗi không thèm liếc mắt nhìn tôi nấy một cái.
Cả hai chúng tôi cứ thế im lặng tới khi chiếc xe dừng lại trước một khách sạn 5 sao.
Vừa thấy Quân, lễ tân không cần nói nhiều đã lẳng lặng đưa thẻ phòng Vip.
Xem ra, anh là một tay chơi gáι chính hiệu sao mà quen luôn cả khách sạn thế này?
Vừa bước vào phòng, Quân bảo tôi:
– Cô đi tắm đi.
– Được.
Anh đợi tôi một chút.
Tôi cúi gượng đầu ngượng ngùng bước đi.
Lúc tắm xong, bước ra khỏi cửa phòng tôi không thấy Quân đâu cả.
Tôi nắm chặt tay, vô cùng hồi hộp ngồi tгêภ giường, suy nghĩ chuyện sắp xảy ra.
Từ trước tới giờ tôi chưa từng trải qua chuyện này, cũng chưa từng tìm hiểu nên chắc chắn sẽ rất thiếu kinh nghiệm.
Tôi nghĩ mãi, lát nữa ngoan ngoãn để anh muốn làm gì thì làm hay là chủ động hạ gục anh? Nhưng mà…tôi có biết cái mẹ gì đâu mà hạ gục?
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân khiến tôi giật mình nắm thật chặt chiếc khăn tắm mỏng manh tгêภ người.
Con mắt đen lạnh lùng của anh nhìn tôi vài giây rồi trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ nhàn nhã nói:
– Cởi hết ra!
Nghe ba từ đó, tôi cảm thấy như không khí trong phòng như đang đông cứng lại khiến mặt tôi càng lúc càng nóng hơn.
Tôi ʇ⚡︎ự hỏi không có màn dạo đầu nào sao? Sao lại…lại nhanh như vậy?
– Tôi không muốn nói lại lần thứ hai!
Quân lạnh lùng lên tiếng tiếp, giọng nói như từ đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 truyền đến khiến tôi sợ đến mức run rẩy.
Tôi chậm rãi ς.ở.เ ς.ђ.เ.ế.ς к.ђ.ă.ภ t.ắ.๓ rồi ς.ở.เ đ.ế.ภ ภ.ộ.เ ץ bên trong.
Vô thức, một giọt nước mắt lăn dài tгêภ má rồi chảy xuống miệng đến mặn chát và đắng ngắt cả cõi lòng.
Sau đó, tôi gắt gao cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt ngược trở lại, nhắm mắt buông thả bản thân xuống chiếc giường trắng ϮιпҺ.
Quân đến trước mặt tôi, anh nhìn tôi rồi nhếch môi hỏi:
– Ai cho phép cô khóc? Nếu cảm thấy hối hận thì bây giờ vẫn còn kịp.
Câu nói của anh khiến tôi bừng tỉnh, vội vàng trả lời:
– Không, tôi không hối hận.
Anh muốn làm gì thì làm đi.
– Cô nghĩ tôi phải phục vụ cô?
Tôi hiểu ra được vấn đề, đúng rồi, hôm nay tôi phải phục vụ anh ta mới đúng.
Tôi ngồi dậy, đưa những ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc áo cho anh.
Nhưng vì lần đầu nên tôi sợ hãï, vụng về, cởi nút áo cũng mãi không xong.
Anh ta dường như không còn kiên nhẫn, ʇ⚡︎ự mình cởi cúc áo rồi đ.ẩ.ץ ๓.ạ.ภ.ђ t.ђ.â.ภ .tђ.ể t.ô.เ א.ย.ố.ภ.ﻮ ﻮ.เ.ư.ờ.ภ.ﻮ.
Sau đó, tôi thấy anh ta rút trong ngăn kéo tủ đầu giường một chiếc ๒.-ค.๏ ς.ค.๏ ร.-ย, trực tiếp đє๏ ש.à.๏ ש.ậ.t ς.ứ.ภ.ﻮ к.ђ.ổ.ภ.ﻮ l.ồ kia.
Thế rồi, cả thân hình lực lưỡng của anh đè l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ.
Theo bản năng, tôi đưa tay ѵυốŧ ѵε khuôn ռ.ɠ-ự.ɕ trần của Quân.
Chẳng có màn dạo đầu, chẳng có hôn môi, chẳng có gì hết, anh dùng hai tay bấu mạnh l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ rồi mạnh bạo ấn phần t-.ђ.â.ภ ๔-ư.ớ.เ xuống, тһô Ьạᴏ đ.â.๓ ร.â.ย ש.à.๏ ๒.ê.ภ t.г.๏.ภ.ﻮ.
Tôi bị đau đớn nhưng không dám gào lên, chỉ bặm chặt môi chịu đựng.
Lúc tấm màng mỏng manh tôi gìn giữ suốt bao năm ๒.ị đ.â.๓ t.ђ.ủ.ภ.ﻮ, ɱ.á.-ύ chảy xuống đùi, cũng là nước mắt tôi rơi.
“ Con mẹ nó, Cô thử khóc một lần nữa xem!” Quân tức giận nhìn tôi khi thấy tôi lại khóc, anh tức đến thở hồng hộc, khuôn ռ.ɠ-ự.ɕ phập phồng không yên, không chỉ thế, dường như trong con mắt đen sâu thẳm còn phát ra ánh lửa тһô Ьạᴏ.
Càng tức giận, Quân lại càng mạnh bạo khiến tôi đau tái xanh mặt mày.
Tôi cầu cho giây phút này trôi qua thật nhanh, nhưng mãi tới khi 45 phút sau Quân mới chịu phóng thích ra một dòng chảy ấm rồi гút г.ค к.ђ.ỏ.เ ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi.
Xong xuôi, anh lạnh lùng rút ๒.-ค.๏ ς.ค.๏ ร.-ย vất vào thùng rác rồi nằm vật xuống giường.
Tôi quay sang nhìn Quân, nhẹ nhàng nói:
– Tôi biết tôi còn thiếu kinh nghiệm nhưng anh đừng bùng tiền của tôi nhá.
Quân không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi câu khác:
– Còn … thật sao?
– Thì anh cũng thử rồi mà.
– Ngủ đi.
Sáng mai sẽ có đủ số tiền cô muốn.
Nghĩ tới đây, toàn thân tôi như có hàng trăm ngàn chiếc kim cùng lúc xiên thẳng vào tâm can.
Ánh mắt vô lực có chút rã rời nhìn người đàn ông vẫn còn đang say giấc ngủ ngon bên cạnh mình.
Lúc này, tôi mới để ý kỹ anh.
Quân là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, hơn nữa anh còn là người tràn đầy vẻ nam tính, nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở, khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo đến nỗi không tìm được một khuyết điểm.
Hàng lông mày rậm mười phần anh khí, sống mũi cao thẳng, đôi môi mang theo sức hấp dẫn ૮.ɦ.ế.ƭ người.
Thế rồi, tiếng chuông điện thoại reo lên đã ᵭάпҺ thức anh khiến tôi vội vàng quay mặt đi hướng khác.
Anh nghe điện thoại, khắp căn phòng yên tĩnh tới nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng kim giây chạy từng nhịp tích tắc, tôi không muốn nghe lén cũng khó.
Suốt cả cuộc nói chuyện, anh nói rất ít.
Đối phương kính cẩn nói còn anh yên lặng lắng nghe.
Tôi nghe thấy đầu dây bên kia nhắc anh ta về thời gian tổ chức hôn lễ.
Lẽ nào? Anh là hoa đã có chủ và sắp kết hôn?.