Người Đàn Bà Đi Trong Cơn Bão Chương 25

Lan đang dặn dò đám học sinh ca buổi chiều thì nghe thấy tiếng xe máy từ đầu ngõ rồi đi thẳng vào sân.

Phiên dẫn theo đứa con trai mình đằng sau. Lan thấy Phiên đến thì nhanh chóng nói với đám học trò:

“Các bạn chờ cô một xíu nhé.”

Nói xong cô quay ra chỗ Phiên chào hỏi:

“Chào bí thư! Hôm nay anh đến đây có việc gì không ạ?”

“À có đấy. Tôi có chuyện muốn bàn với cô Lan đây. Mà cô đã dạy xong chưa nhỉ?”

“Em cũng sắp xong rồi. Anh Phiên có gì nói cứ nói đi ạ!”

“Chuyện cũng hơi dài nên cô Lan cứ làm xong việc của mình đi đã. Tôi ngồi đây chờ cô cũng được mà.”

“Vâng! Vậy cũng được. Bí thư vào nhà uống nước rồi chờ tôi một lát ạ.”

Lan nói rồi nhanh chóng quay trở lại lớp dặn dò mấy câu sau đó cho đám học sinh ra về luôn.

“Bí thư thông cảm. Em phải dặn dò thật kỹ không thì về nhà chúng nó quên mất. Mấy đứa học trò này tiếp thu hơi chậm nên em phải dạy kỹ hơn.”

Lan vừa rót trà mời Phiên vừa giải thích.

“Cô Lan đúng là một cô giáo có tâm. Được nghỉ hè rồi còn đi dạy miễn phí nữa chứ. Giá như nhà trường mà có nhiều cô giáo như Lan thì chắc là xã mình sẽ có nhiều học sinh xuất sắc lắm. ”

“Cũng không có gì đâu bí thư. Em lấy việc dạy học là niềm vui cho mình nên cũng không thấy vất vả gì.”

“Cũng chính vì tấm lòng của cô giáo Lan đây mà hôm nay tôi mới đến đây để xin với cô giáo một việc. Không biết cô giáo có bằng lòng không nữa.”

Phiên cố tình úp mở để dò ý Lan.

Lan vẫn vô tư không biết ý đồ của Phiên nên nói luôn:

“Có chuyện gì thì bí thư cứ nói đi ạ.”

“Chả là thằng cu nhà tôi năm nay nó lên lớp 9. Mấy năm trước nó học cũng giỏi giang lắm mà sao năm ngoái lại chểnh mảng thế không biết. Chắc là cái tuổi chơi bời không ai quản được nên sa sút hẳn. Vì vậy mà tôi đến đây mong cô Lan có thể nhận kèm cặp nó dùm tôi. Không biết cô có bằng lòng không?”

Tất nhiên Lan không dám từ chối lời đề nghị của bí thư xã. Bởi lẽ ông ta dù gì cũng là một trong những người đứng đầu cái xã này. Hơn nữa bản thân ông ta cũng từng đóng góp tiền tài và vật chất cho trường của mình. Với lại việc nhận học sinh để dạy kèm cùng không có gì là nặng nhọc hay quá sức của Lan nên cô không có lý do gì để từ chối cả.

“Nếu chỉ có thế thôi thì không có vấn đề gì đâu bí thư. Nếu bí thư không bận thì chiều tối mai có thể đưa cháu đến đây học. Em cũng đang dạy kèm cho một nhóm bạn học sinh khá giỏi và ôn thi lớp 9.”

“Ôi vậy thì tốt quá. Cảm ơn cô giáo Lan nhiều nhé!”

Phiên tỏ ra vui mừng rồi túm lấy tây Lan rối rít cảm ơn.

Lan kinh ngạc nhìn Phiên rồi ngay lập tức rút tay mình ra khỏi tay tên bí thư đểu cάпg kia.

“Ôi xin lỗi cô giáo. Tôi vui quá mà lại hành động lỗ mãng rồi!”

Thực ra là hắn đang dò xem ý tứ Lan là người thế nào. Có dễ dãi chấp nhận hắn hay không.

“Vâng! Vậy ngày mai bí thư đến nhé.” Lan thấy hắn ta sổ sã túm lấy tay mình thì rất khó chịu nên tìm cách đuổi khéo.

Phiên cũng nhận ra sự bằng lòng trong thái độ của Lan nên không dám quá trớn. Kế hoạch chỉ mới bắt đầu nên hắn lấy con ra làm bình phong:

“Nào Thành, mau cảm ơn cô giáo đi! Từ ngày mai còn sẽ đến học ở đây.”

Thằng bé thật ra Không muốn học thêm tí nào. Không phải nó không thích Lan mà vì nó muốn được nghỉ hè dài thêm chút nữa. Trẻ con mà đứa nào chả muốn nghỉ hè chứ. Đặc biệt là đám trẻ con nhà giàu nghỉ hè chỉ ăn với chơi chứ không phải làm việc nhà giúp bố mẹ. Thằng bé Thành thì lại càng như thế. Nhưng vì sợ bố nên nó không dám cãi lại. Nó phụng phịu bước ra trước mặt Lan rồi nói:

“Cảm ơn cô!”

“Được rồi. Bí thư không cần khách sáo đâu ạ. Ngày mai Thành đến nhà cô học vào lúc 7:00 nhé.”

“Vâng!”

Nó miễn cưỡng đồng ý rồi nhìn bố muốn đi về ngay. Bởi nó đang xem bộ phim hoạt hình dở ở nhà thì bố nó lôi đầu nó đến đây.

“Mình về thôi bố!” Thấy bố còn chần chừ nán lại nó giục.

Phiên lườm con trai ta hiệu. Nhưng nó không hiểu ý của bố nó.

“Muộn rồi bố, con phải về tắm kẻo lạnh!”

Nó lấy lý do bởi còn phải về xem phim hoạt hình cho kịp.

“Nếu không còn việc gì nữa tôi xin phép bí thư phải đi chợ nấu cơm tí nữa còn dạy ca sau.”

“À… Vâng. Vậy thì tôi về nhé cô giáo.”

“Vâng, chào bí thư!”

Lan nói rồi quay mặt vào nhà luôn.

Phiên có chút hụt hẫng mắng con trai:

“Mắc cái gì mà mày cứ hối về suốt thế hả?”

“Thì con thấy xong việc rồi. Cô Lan cũng đồng ý rồi mà.”

“Muốn ăn đòn phải không hả?” Phiên phức tối muốn đạp cho nó một cái nhưng lại nhớ ra đây không phải là nhà mình nên không thể hành xử một cách thô lỗ như vậy được.

“Đi mau! về c, hết với tao!”

Nói rồi hắn ta hậm hực quát con leo lên xe rồi ra về.

***

Từ ngày đổi mục tiêu sang Lan, Phiên lạnh nhạt hẳn với Trinh. Anh ta cố tình né tránh cô mọi lúc. Lúc trước một tuần đôi ba lần hắn ta lại xuống phòng tư pháp gạ gẫm Trinh ra nhà nghỉ tгêภ thị trấn. Lần này đã hai tuần rồi không thấy hắn bắn tin tức gì qua điện thoại. Ngay cả cái mặt hắn cũng không thấy ló ra ngoài dù hai người cùng làm chung một cơ quan. Vài lần Trinh cũng cố tình gạ gẫm nhắn tin cho hắn nhưng hắn cố tình lờ đi có đọc tin nhắn nhưng lại không trả lời. Đương nhiên Trinh lờ mờ nhận ra hắn có tình nhân mới.

Chuyện tình cảm không thuận lợi dẫn đến công việc cũng không suôn sẻ theo. Có những giấy tờ cần ký Trinh đích thân lên báo cáo cũng không gặp được hắn khiến việc cũng bị đình trệ. Trinh đâm lo cho cái ghế tư pháp của mình. Cô ta sợ có kẻ nào đó nhắm vào chỗ của cô lên đã cố tình mồi chài gả bí thư háo sắc kia. Trinh thì quá hiểu bởi chính bản thân cô cũng đã dùng cách này để được chạy vào cái chức tư pháp. Mà cái gì có chân đã chạy đến được thì cũng sẽ chạy đi được. Cô ta bắt đầu tìm hiểu xem Phiên thường hay lui tới những đâu.

Cũng chẳng khó khăn gì khi cô biết được Phiên thường hay qua lại nhà Lan đưa đón con đi học. Chu cha ơi! cái việc đưa đón con đi học này chưa bao giờ Phiên làm cả. Thế mà dạo này toàn xí phần đưa con ngày hai buổi đi học thêm dù thằng bé chẳng muốn tí nào. Nó toàn ʇ⚡︎ự đi xe đạp đến trường. Hơn nữa trẻ con ở cái vùng nông thôn nghèo này làm gì có cái chuyện được bố mẹ đưa đi học chứ. Cả xã vây quanh một cái trường tiểu học và một cái trường trung học cơ sở nằm ngay gần ủy ban nhân dân xã. Đứa gần thì đi bộ đứa xa thì đi xe đạp 5 phút cũng đến trường rồi. Có ai mà mất công mất việc đưa đón con đâu. Bước qua là tới trường chứ xa xôi gì. Đặc biệt là Phiên thì lại càng không. Anh ta vốn không quan tâm con kỹ càng như vậy đâu. Lại còn việc học thêm học nếm thì thằng bé nó vốn lười học chẳng ham hố gì. Chỉ có một lý do duy nhất đó là Phiên đang nhắm đến cô giáo Lan. Với trí khôn lanh vốn có của mình, Trinh dễ dàng đoán ra được động cơ của gã nhân tình háo sắc kia.

Mọi chuyện không thuận lợi lại bị có nguy cơ bị người khác hớt tay tгêภ, Trinh đâm ra bực bội. Chuyện vợ chồng với Tiệp cô ta lại càng bỏ bê. Tâm trạng không tốt nên cô ta chẳng thiết quαп Һệ với chồng. Không phải vì cô ta mê mẩn ҳάc ϮhịϮ với Phiên mà cô ta sợ cái cần câu cơm của mình bị người khác lấy mất. Ở cái xã này kiếm được cái chân đó đó đâu có dễ. Ngồi phòng mát ăn bát vàng chỉ cần ký giấy nói vài lời ngon ngọt là được hưởng bao nhiêu lợi lộc đi cửa sau của người dân. Cái món hời đó ai mà chẳng muốn vào. Giờ mà mất đi cái là toi chứ chả đùa.

Trinh bực bội nằm suy nghĩ mãi không biết phải làm sao để kéo Phiên trở về với mình thì Tiệp ở đâu mò vào phòng. Anh ta thấy vợ đang nằm hớ hênh tгêภ giường, ham muốn liền nổi lên. Hắn ta lao vào nằm chồm lên người vợ hôn ngấu nghiến.

“Tránh ra coi! Lại đi nhậu nhẹt ở đâu về nữa hả?”

Trinh bực bội hất chồng ra khỏi ς.-ơ τ.ɧ.ể mình.

Tiệp bị vợ hắt hủi thì lấy tay lau mép thèm thuồng. Như thể con chó háu đói muốn ăn mà bị chủ nhà hất chén cơm đi vậy. Nhưng hắn ta không dám cắn càn như loài chó kia. Hắn ta dù có hơi men trong người nhưng vẫn không dám chống lại vợ bởi cái tính sợ vợ của hắn đã in ăn sâu vào ɱ.á.-ύ hắn rồi.

“Đang đen bỏ mẹ ra còn động vào người ta làm gì!”

Trinh phủi người mình như thể Tiệp là cái thứ gì đó dơ bẩn vừa chạm vào người cô ta.

Tiệp có chút ʇ⚡︎ự ái.

“Nay lại có chuyện gì à?”

“Đầy chuyện. Tự dưng cái lão Phiên đấy không biết ăn phải cái thứ bùa mê gì mà dạo này cứ đơ ra không quan tâm đến công việc gì cả. Giấy tờ thì chẳng thèm ký cho dồn một đống không giải quyết được. Rồi tháng này lại ăn cám cho coi.”

Tiệp nghe vợ nói vậy thì đã hiểu ra sự tình rồi. Vậy là cá đã cắn câu. Phiên đã mê mẩn Lan mà bỏ rơi Trinh rồi. Có nghĩa là vợ anh ta đã được buông tha. Anh ta cũng không biết nên vui hay buồn nữa.

“Cái lão dê già đó chắc chắn là bị con kia dụ rồi. Mà nó là giáo viên rồi thì cần gì cái chức tư pháp này nữa nhỉ?” Trinh lảu bảu một mình rồi quay sang hỏi chồng:

“À mà cái cô Lan trường anh ấy. Cô ấy thế nào?”

“Thế nào là thế nào?” Tiệp giả vờ ngô nghê hỏi lại vợ.

“Thì chuyện chồng con của cô ta ý.”

“Ly hôn rồi nên mới chui xuống đây. Mà ʇ⚡︎ự nhiên hỏi cô ấy làm gì?”

“À không có gì. Thôi đi ngủ đi đừng có hỏi nữa, lắm chuyện.”

Trinh mắng chồng rồi lấy chăn đắp qua đầu nằm cuộn lại một xó như thể sợ Tiệp sờ vào ς.-ơ τ.ɧ.ể mình sẽ làm vấy bẩn cô ta vậy.

Tiệp suy nghĩ những lời vợ mình nói. Nếu đúng như vậy thì Phiên đã hoàn toàn mê mẩn Lan rồi. Chuyện đã theo đúng như kế hoạch của hắn. Nhưng ʇ⚡︎ự dưng hắn thấy tức cái l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ mình quá. Không dưng ở đâu hai người phụ nữ mà hắn thích, một là vợ, một là người hắn thầm thương trộm nhớ lại vào cả tay tên bí thư vừa già vừa dê đó! Hắn giận, hắn tức, càng nghĩ đến cái vẻ mặt đểu cάпg và đầy thỏa mãn của Phiên hắn lại càng tức tối! Mẹ nó chứ! Ông trời ăn ở đ, éo công bằng gì cả! Một thằng chả ra gì mà có tất cả. Nó còn húp tay tгêภ của mình mà mình lại không dám làm gì. Ở đâu ra cái lẽ đó chứ!

Hắn giận quá cҺửι tục một mình rồi ᵭậρ chân ầm ầm xuống sàn nhà.

“Ơ thần kinh à! nửa đêm nửa hôm không ngủ đi còn làm cái gì đấy hả?”

Trinh nghe thấy tiếng động mạnh dưới sàn nhà thì tỉnh dậy mở mắt cҺửι chồng.

Tiệp nhìn bộ ռ.ɠ-ự.ɕ chảy xuống giường của vợ vì không mặc áo ռ.ɠ-ự.ɕ mà thèm thuồng nhưng lại không dám sờ mó. Anh ta nghĩ đến cái cảnh đồi gò bồng đào của vợ mình bao năm nay đã bị bàn tay của gã già dê kia nhào Ϧóþ ʇ⚡︎ự do mà mình thì lại không được đụng vào thì càng tức ói ɱ.á.-ύ. Tự dưng hắn ta thay đổi ý định! Không thể để cho một tên đã ăn ςư-ớ.ק của mình lại còn ngồi không mà rung đùi hưởng thụ của ngon vật lạ được! Hắn ta quyết định quay xe chỉ trong một tích tắc.

Bài viết khác

Cho đi chính là nhận lại nhiều hơn – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Câu chuyện đôi déρ củα người nông dân Chàng sinh viên trẻ đαng đi tản bộ cùng giáo sư củα mình.Trên đường, họ nhìn thấy một đôi déρ cũ nằm bên vệ đường.Cả hαi đoán là đôi déρ củα người nông dân đαng hì hục cày cuốc dưới cάпh đồng gần đó.Chàng sinh viên trẻ […]

Kho báu củα chα tôi – Xúc động câu chuγện ý nghĩα sâu sắc và nhân văn

Ngàγ bα tôi đi học tậρ cải tạo, sáu chị em đứα lớn nhất mười lăm, đứα nhỏ nhất là tôi chỉ mới vào lớρ một. Má tôi đơn ᵭộc giữα dòng xoáγ cuộc đời bươn chα̉i thăm chồng nuôi con đằng đẵng gần mười năm chờ ngàγ bα về. Hình minh hoạ Cứ hαi […]

Cuộc gặρ gỡ định mệnh – Câu chuyện nhân văn sâu sắc về sự lương thiện và lòng nhân hậu

John Thuo là một cậu bé sống lαng thαng ở Nαiɾobi, Kenyα. Công việc hằng ngày củα cậu là đi khắρ ρhố để xin tiền. Một ngày nọ, cậu bé tiến đến một chiếc ô tô để xin tiền người ngồi tɾong xe. Cậu đã chấn động tɾước cảnh tượng mà cậu chứng kiến. Ngồi […]