Bụi Hồng Trần Chương 4
Bất chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi nghe thấy nhưng không tài nào có thể chạy ra được chỉ thấy một màn đêm đen kịt. Bỗng dưng vai tôi đau nhói, cố mở mắt ra mới thấy mình vẫn đang nằm trên giường, trời còn tờ mờ sáng, ngồi bên cạnh giường mẹ Lan đầy lo lắng hỏi:
– Con sao vậy Mai? Mơ thấy ác mộng à?
Lúc này tôi mới phát hiện ra tất cả mọi chuyện chỉ là giấc mơ, một giấc mơ đã khá lâu rồi mới mơ lại dù trước đó nó được lặp đi lặp lại vẫn khiến tôi sợ hãï đến vậy. Tôi nhìn mẹ Lan nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh đáp:
– Dạ vâng, con không sao đâu mẹ.
– Chắc tại học nhiều đấy, từ nay đừng cố nữa con ạ, quan trọng nhất vẫn phải là sức khoẻ. Với lại học nhiều, áp lực, stress chưa chắc đã hiệu quả đâu.
– Dạ, con hiểu rồi mẹ.
Mẹ Lan gật đầu, ra ngoài lấy cho tôi cốc sữa ấm rồi giục tôi uống, bên ngoài trời cũng đã sáng hẳn. Tôi thở dài trong lòng vẫn còn ám ảnh bởi giấc mơ đêm qua, thế nhưng tôi cũng phải gạt đi, bởi trước mắt còn một kỳ thi lớn đang chờ đợi, bên ngoài mấy giọt sương trên lá đọng lại còn có chút nắng chiếu xiên qua ô cửa kính, lòng tôi cũng cảm thấy vui vẻ hơn đôi phần.
Rồi tháng ngày học sinh của tôi cũng trôi qua, kỳ thi đại học năm ấy tôi và My đều may mắn đỗ trường Đại học Kinh tế quốc dân. Trên Hà Nội ba Phong mẹ Lan đã có sẵn một căn nhà hai tầng nên tôi với My chỉ việc dọn lên đấy ở, tuy tôi muốn tự mình lên dọn dẹp nhưng ba Phong nhất định không chịu, ba chở mẹ Lan với bác giúp việc lên để cùng tôi với cái My sắp xếp lại căn nhà rồi mới về.
Đêm ấy trong một căn nhà mới, ở một nơi mới hai chị em chẳng thể ngủ nổi, cứ nghĩ đến việc ngày mai thôi cả hai sẽ trở thành tân sinh viên tự dưng sao mà rạo rực thế chứ. Thế là tôi với My thức một mạch đến sáu giờ sáng rồi chạy ra ngoài Ьắt taxi đến trường, thật ra tôi là tôi muốn đi xe bus thôi nhưng cái My nằng nặc đòi Ьắt taxi bằng được vì sợ…lạc. Cuối cùng tôi cũng phải đành chiều theo ý nó, trên xe nghe nó cứ liến thoắng kể nào là hôm nay có anh ҺσϮ boy tên Tùng, có chị ҺσϮ girl tên Trang…tôi nghe nó nói mà cứ trố cả mắt vì tưởng nó là sinh viên năm cuối của trường cơ, mọi chuyện sao nó nắm rõ trong lòng bàn tay thế nhỉ. Thấy tôi thắc mắc nó lại cười khanh khách nói:
– Biết sao em biết không? Mấy hôm trước vừa kịp tham gia nhóm của trường, nghe mấy bạn trong đấy kể tất tần tật luôn. Em còn tham gia cả nhóm мάu của trường rồi đấy
Đúng là My lúc nào cũng sôi nổi, chả bù cho tôi chẳng quan tâm mấy chuyện đó, cứ nghĩ đi học đại học cũng đơn giản như cấp ba thôi, sáng cắp sách đi, chiều cắp cặp về rồi ra trường kiếm cái bằng khá giỏi gì đó.
Khi vừa đặt chân tới cổng trường tôi đã thấy băng rôn biển hiệu giăng đầy, người ra người vào nườm nượp như lễ hội. Cái My khẽ kéo tôi vào rồi thầm thì:
– Chị Mai, nghe nói anh Tùng lắm người theo lắm, gia thế khủng lại đẹp trai nhá.
– Tùng là thằng nào?
Cái My thấy tôi nói vậy khẽ véo một cái vào tay tôi rồi đáp:
– Anh Tùng ҺσϮ boy của trường, chị nói thế fan anh ấy nghe được lại bị пéм ᵭά sấp mặt đấy.
Tôi kinh ngạc nhìn nó, một câu anh Tùng, hai câu anh Tùng khiến tôi phát ớn liền xoay người lách ra khỏi đám đông không quên dặn nó:
– Mi cứ ở đây nhé, ta đi loanh quanh một tý rồi quay lại.
– Chị đi đâu?
– Thì đi xem có gì không? Ở đây chán phèo
Nó thấy tôi hờ hững như vậy thì mặt tiu nghỉu nhưng cũng không níu kéo. Tôi bước ra khỏi đám đông cuồng nhiệt tự dưng thở phào một cái, cầm cái máy ảnh lượn ra phía ngoài cổng trường. Vừa đi vừa nghĩ chẳng biết tên Tùng người ngợm thế nào mà đám tân sinh viên lại cuồng đến như vậy. Bỗng dưng dưới chân tôi có thứ gì đó khẽ cựa quậy, vừa kịp nhìn xuống tôi đã không kìm được nhảy dựng lê. Trời ơi, một con rắn ở ngay dưới chân tôi, trần đời tôi sợ nhất là rắn mà quỷ tha ma Ьắt thế nào tự dưng nó xuất hiện nơi này. Tôi không còn cần thể diện tự trọng gì, chạy thẳng một mạch hướng về phía trước. Nhưng hỡi ôi còn chưa bị rắn cắn thì đầu tôi đã ong ong rồi đau như búa bổ, hoá ra do quá vội vàng tôi va vào một người đàn ông lạ hoắc liền rối rít nói:
– Xin lỗi, xin lỗi anh tôi không cố ý.
Anh ta nhìn tôi chau mày, định nói gì đó nhưng sau đó lại im lặng rồi bỏ đi. Lúc này tôi mới định thần lại được, gã đàn ông tôi vừa gặp trông…đẹp trai thật đấy. Nghĩ vậy nhưng tôi nào dám nói ra, chỉ lặng lặng nhìn từ phía sau, bọn đẹp trai thường hay kiêu căng, anh ta cũng không ngoại lệ. Thế nhưng đi được vài bước anh ta bất chợt quay lại, tôi khẽ cười thầm trong lòng, chắc định làm bộ lạnh lùng nhưng thấy tôi xinh quá quay lại Ьắt chuyện làm quen đây mà. Khi anh ta tiến sάϮ lại tự dưng tιм tôi cứ ᵭậρ liên hồi
– Này cô, cô là sinh viên trường này à?
Đấy, tôi biết ngay mà, nhìn cái mặt kiểu này chắc trúng tiếng sét ái tình rồi cũng nên, không sao, bản cô nương đây thấy nhà ngươi đẹp trai sáng sủa sẽ cho ngươi một cơ hội. Nghĩ vậy tôi liền vênh mặt đáp lại;
– Đúng vậy.
– Cô học lớp nào.
– Tôi là tân sinh viên, lớp kinh tế quốc tế. Sao vậy? Định xin số điện thoại tôi hay gì, tôi mới mười tám tuổi thôi chưa muốn yêu đương gì đâu, tập trung cho việc học đã.
Anh ta thấy vậy mặt sáng bừng lên, eo ơi trông kìa, thích người ta thì cũng đâu cần thể hiện rõ ràng vậy, đột nhiên anh ta rút trong túi ra một mẩu giấy rồi nói:
– Vậy tôi nhờ cô một việc, cô giúp tôi đưa mẩu giấy này cho bạn này nhé, cũng là tân sinh viên học lớp kinh tế quốc tế. Cô nhìn kỹ nhé, đây là em gáι tôi, tên là An, bảo anh Kiệt gửi. Nó không có điện thoại nên tôi không gọi được, mà giờ đông quá tôi không biết tìm chỗ nào.
Tôi nghe xong bất chợt mặt đổ phừng phừng, chỉ ước có cái lỗ nào chui xuống thật nhanh , ăn quả dưa bở to đùng khiến cổ họng nghẹn lại. Nhưng mà…chắc gì đã phải ăn dưa bở, nhỡ đâu anh ta giả vờ lấy cớ để làm quen tôi thì sao liền đáp lại:
– Được, vậy anh đưa cho tôi, giờ tôi vào luôn.
Thế nhưng anh ta ứ đáp lại, cũng chẳng một lời cảm ơn xoay người bỏ đi. Lúc này tôi không chỉ muốn độn thổ mà còn muốn cҺết đi cho rồi tên đàn ông кнốикιếρ khiến bản cô nương bị пҺục.
Tôi đứng một lúc cho đỡ пҺục rồi mới lững thững bước vào, vừa chen được đến hàng giữa thì thấy bạn gáι tên An đang đứng liền đưa mẩu giấy rồi thuật lại lời của tên Kiệt. Bạn An nhận được mẩu giấy thì hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng mau chóng đút vào túi sau đó Ьắt chuyện với tôi. Bạn kể tên Kiệt là lính cứu hoả là anh trai ruột của bạn, thực ra tôi cũng ghét Kiệt vì anh ta khiến tôi bị пҺục, nhưng mà nghe bạn An kể tôi vẫn chăm chú lắng nghe mà còn thấy anh ta thú vị mới cҺết chứ. Bên trên tiếng nhạc đột nhiên nổi lên, cái My đứng ngay bên cạnh khẽ nói:
– Anh Tùng kìa chị Mai, ҺσϮ boy của trường đấy.
Tôi nhìn lên sân khấu, ừ trông cũng đẹp trai sáng sủa đấy, nhưng mà…so với Kiệt…thì hình như không bằng. Vả lại lúc này tôi cũng chẳng để tâm cho lắm vì bụng đói meo, bạn An thấy thế liền ghé sάϮ vào tai tôi rủ tôi trốn ra ngoài ăn sáng. Tất nhiên tôi chẳng ngần ngại mà đi luôn, người ta bảo có thực mới vực được đạo mà, xem dăm ba cái này chẳng khiến tôi no được. Bên ngoài trời chỉ hơi nắng nhẹ, thời tiết này quả thật đẹp vô cùng.
Rồi những ngày tháng tiếp theo của thời sinh viên cũng nhẹ nhàng trôi qua như buổi đầu đầy nắng mai ấy. Thú thực, thời sinh viên của tôi chẳng khác gì cấp ba cho lắm, đúng thực chính kiểu sáng cắp cặp đi, chiều cắp cặp về như tôi từng tưởng tượng. Tôi kết thân được với An từ buổi ban đầu đến tận bây giờ, được cái hai đưa tôi hợp nhau phết, chắc kiểu cùng có tính cách tưng Ϯửng như nhau nên chơi với nhau chẳng có để ý để tứ gì nữa. Nhưng mà…dù có thân với cái An tôi cũng vẫn chưa được gặp lại tên Kiệt thêm lần nào nữa, nghe cái An nói Kiệt bị điều vào Nam làm mấy năm, nghe vậy thì tự dưng tôi lại hết ghét. Tôi bao dung mà, dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của người khác lắm.