Đũa mốc chương 6
ĐŨA MỐC
Tg Nguyễn Thơ
(P kết)
Bà Hạ thấy người пóпg phừng phừng như có trăm nghìn ngọn lửa đang thiêu đốt mình. Bà gò lưng lấy hết sức đạp xe thật nhanh, miệng thì không ngừng vừa cҺửι vừa thở. Tới giữa làng gặp mấy bà đi chợ về đang mải buôn chuyện , bà đâm sầm vào họ rồi ngã chỏng ra đường. Mấy bà kêu “ ối” một tiếng, khi nhận ra người quen thì phá lên cười. Ba мάu sáu cơn bà Hạ hét lên
— Mù à?
Mấy người cùng làng chợt im bặt, ngơ ngác nhìn nhau. Rồi người thì vội nâng cái xe đạp lên, người thì đỡ bà dậy. Bà Hạ giơ tay gạt phắt mọi người ra và vồ lấy cái xe. Bà định ngồi lên đi tiếp thì xe bị tuột xích nên không đi được. Một bà thấy vậy vồn vã hỏi
— Chân tay có sất sάϮ không? Xe này phải có tô vít tháo hộp ra mới cho xích vào được. Bà đi đâu về mà vội vàng đạp xe nhanh thế?
Lúc này cơn thịnh nộ của bà Hạ càng tăng lên. Chân thì đau mà lại phải dắt xe đi bộ. Đã thế gặp ngay mấy con mụ lắm mồm hỏi nhiều.
— Đi đâu mặc mẹ tôi! Ngứa gì đến nhà bà? Đúng là ra ngõ gặp chó đi tơ !
Rồi bà tập tễnh dắt xe đi. Miệng vẫn lẩm bẩm cҺửι như người mắc chứng thần kinh loạn ngôn.
Tới nhà, bà dùn mạnh cho cái xe đạp đổ giúi giụi, sau đó lấy chìa khoá mở cửa đi vào nhà.
Bà vén ống quần lên xem, đầu gối của bà bị sây sάϮ và sưng vù lên tím lịm. Lúc này bà mới định thần nhớ lại mọi chuyện. Bà nghĩ “Ông được lắm! Hôm nay ông sẽ cҺết chắc. Tôi sẽ không bao giờ để cho ông sống được yên! Dám bỏ nhà đi qua đêm với con mụ Tấn γ tά à?”
Nhưng bà càng chờ thì ông lại càng mất hút. Đến trưa, bà thấy bụng đói cồn cào. Từ sáng tới giờ chỉ mải lo đi tìm ông và ᵭάпҺ ghen nên bà quên chưa nhét cái gì vào trong bụng.
Mọi ngày cả nhà đi làm hết thì còn có bé Xu để quát mắng. Hôm nay bà ngồi một mình trên ghé, căn nhà im ắng đến lạnh cả người! Tự dưng bà bật khóc ấm ức. Bà bấm máy định gọi ông thì đúng lúc ông Hạ về. Như cái loa bất ngờ được vặn tăng chiết áp, bà tru tréo lên
— Sao không rúc ở nhà nó nữa đi? Ông vác mặt về đây làm cái gì? Đồ già người mà hư đốn!
Ông Hạ muốn vả vào cái loa kia lắm, nhưng ông giữ thật bình tĩnh ngồi xuống ghế rồi nói
— Con cái đã lập gia đình và có cháu cả rồi, công việc lớn đã lo xong. Từ nay tôi với bà sẽ hết duyên nợ. Đơn tôi đã viết sẵn, bà hãy ký vào.
Mắt bà Hạ long lên sòng sọc. Bụng đói người mệt nhưng bà vẫn hét rất to
— Đùng hòng! Tôi ký để ông đi với con đàn bà mất dạy kia à! Có giỏi thì ông cứ đi đi, tôi sẽ kiện ông vì Ϯộι có gia đình mà đi cặp kè lăng nhăng.
Ông Hạ nói chậm nhưng chắc từng lời
— Bà thích thì cứ làm, tôi không ý kiến. Trước giờ bỏ chỉ cần tiền chứ không cần tôi. Cho nên bây giờ tôi sẽ đi khỏi đây, chỉ mang theo quần áo. Còn nhà cửa ruộng vườn tất cả là của bà. Khi nào vợ chồng thằng Viên về, tôi gọi cả thằng Văn vào nói chuyện cho chúng nó rõ.
—Được! Đã thế thì tôi ký luôn! Ông đừng hòng đòi chia 1 thứ gì trong cái nhà này.
Ông đi rồi, bà không ℓồпg lên như lúc trước nữa. Bà ngồi lặng ngắt trên ghế giữa nhà, tay ôm cái đầu gối đang sưng tấy lên đau điếng.
10 giờ đêm hôm trước, sau khi rời khỏi nhà. Ông Hạ đi bộ 1 mạch đến nhà bà Tấn.
Suốt thời gian ông làm bảo vệ ở phòng khám thì gặp bà Tấn làm quét dọn ở đó. Hai người hay chuyện trò tâm sự rất thân thiết. Nhiều khi buồn, ông lại kể chuyện riêng của mình cho bà Tấn nghe. Dường như hiểu và thông cảm cho nỗi lòng của nhau, nên tình cảm của họ ngày càng gần gũi nhau hơn.
Đã vài lần họ hẹn hò uống nước, nhưng đây là lần đầu tiên ông ở lại nhà bà .
Bà Tấn không muốn xen vào chuyện của gia đình ông Hạ. Mà chỉ muốn 2 người là bạn, mặc dù bà rất tҺươпg yêu ông.
Nhưng ông Hạ nói, cho đến giờ phút này, ông không thể sống cùng bà Hạ thêm 1 ngày nào nữa.
Bao năm qua ông đã cố nhịn nhường. Cũng bởi 1 phần bà quá đanh ác, ông không thể lấn át được bà. 1 phần cũng vì sự yên ổn của gia đình con cái nữa.
Buổi sáng hôm ấy, ông đi từ nhà bà Tấn đến gặp 1 ông bạn. Qua giới thiệu, ông xin làm bảo vệ tại phòng khám xã bên. Và lúc này ông mang ba lô quần áo đến phòng trọ gần đấy. Ông dự định đợi các con về, ly dị xong ông sẽ đến ở cùng bà Tấn.
Ba ngày sau, vợ chồng Viên cùng con bé Xu trở về nhà. Bà Hạ ngồi trên ghế, mặt mày hốc hác, hai mắt trũng hoáy thâm quầng .
Lý vừa cất tiếng chào, bà xẵng giọng hỏi
— Đã đốt vía chưa mà vào nhà?
Lý vội quay ra ngoài vườn vơ ít lá khô mang đốt ở ngoài cổng. Viên bế bé Xu cùng Lý bước đi bước lại mấy lần qua đống lửa rồi mới trở vào nhà. Bé Xu len lét nhìn bà nội, rồi chạy tọt vào trong phòng.
Bà gọi Viên, chỉ tay xuống ghế bảo con trai ngồi xuống
.—Bố mày cố tình đi viếng đám ma , về đến nhà là viết đơn ly dị tao, rồi đi ở với con mụ ế già trên làng rồi. Tất cả là do nhà chúng mày hết!
Viên và Lý sững người! Hai đứa chưa bao giờ nghĩ chuyện này có thể xảy ra.
Bà Hạ nói tiếp
— Từ mai ngăn nhà ra, hai đứa mày đi cửa phụ, bếp dùng chung. Điện nước con cái tự chúng mày lo. Tao làm tao ăn, không liên quan gì đến đứa nào.
Lý buồn, hai mắt vẫn đỏ hoe. Bố đẻ vừa mất, cô tҺươпg mẹ đẻ thui thủi 1 mình, bây giờ nhà chồng lại xảy ra chuyện.
Thế là Lý đành phải nghỉ hẳn ở nhà đưa đón con đi lớp. Ít ngày sau cô xin vào làm tại xưởng tư nhân gần nhà. Biết hoàn cảnh của Lý, chị chủ đồng ý để cô sáng chở con đi học, 4 rưỡi chiều đi đón nó vào chỗ mình rồi làm tiếp cho đủ thời gian 8 tiếng.
Tối chở con vè, Lý tự nấu cơm ròi mang vào phòng ăn riêng. Bà Hạ không muốn chung đụng bất cứ thứ gì với vợ chồng cô.
Sau ly hôn, ông Hạ chính thức đến ở nhà bà Tấn. Con cái lúc đầu không muốn chấp nhận sự thật, nhưng dần dần cũng thành quen.
Vợ chồng bà Bé làm ăn thua lỗ vì vụ buôn bán đất đai. Hai ông bà không còn rủng rỉnh tiền như trước. Vợ chồng Văn phải tự lo trả nốt số tiền nợ làm nhà riêng. Lúc này cậu về đòi bà Hạ chia phần đất của mình nhằm bán đi trả nợ. Bà Hạ bảo
— Ngu lắm! Nhà làm trên đất của người ta, mày bán đất của mình đi để trả nợ. Nhỡ đâu lại bỏ nhau như tao với bố mày thì tay trắng à? Không chia chác gì hết!
Từ ngày ông đi, bà ở 1 mình bữa ăn bữa nhịn. Bà bỗng nhớ đến ông, nhìn những gốc cây cảnh lâu ngày không được chăm tỉa, bà hình dung bóng dáng ông đang cầm kéo bấm đi xung quanh. Bất giác bà thở dài 1 mình.
Vì cách nhà có xóm trên xóm dưới. Ông Hạ muốn đón bé Xu về nhà bà Tấn. Lý sẽ làm thêm giờ và khi tan ca thì vào chỗ ông đón con.
Vậy là vợ chồng Viên vẫn đi làm đều đặn. Hàng tháng lo tiền chi tiêu trong nhà, tiền học cho bé Xu. Còn lại 2 đứa cũng để dành được kha khá trong sổ tiết kiệm.
Bà Hạ trở nên ít nói hẳn đi. Một mình ra vào gian nhà như bóng ma giữa ban ngày. Lý muốn nói gì hoặc biếu bà thứ gì thì chỉ được đứng ở cửa nói vào.
Nhiều lần Lý cho quà bánh hoặc thức ăn, bà không bao giờ thèm lấy. Một hôm cô treo gói bánh cuốn chả vào cái then cửa chính rồi gọi
— Mẹ ơi! Con để bánh ở đây, mẹ ăn cho пóпg nhé!
Đến tối muộn khi đi làm về, Lý nhìn gói bánh vẫn nguyên treo chỗ cũ. Cô vội bước tới bỏ xuống và mở ra xem. Bà Hạ không thèm đụng miếng nào, cô vừa tiếc vừa buồn lặng lẽ bỏ vào trong thùng rác.
Từ đó, Lý không dám mang biếu mẹ chồng 1 thứ gì nữa. Nhưng cô vẫn áy náy. Bà không làm ra tiền, không còn cấy ruộng. Vợ chồng Văn vì nợ nần đã từ lâu không cho bà đồng nào. Gần đây cô nghe mấy chị cùng tổ nói là thấy bà Hạ đi mua đồng nát. Cô đem nói chuyện này với chồng thì Viên bảo
— Mẹ thích thế thì cứ để cho mẹ làm. Trước giờ không ai dám tham gia với bà 1 chuyện gì. Nên tốt nhất là cứ lặng yên, giữ sức khỏe mà đi làm kiếm tiền. Đùng dại mà động đến bà.
Nói thế, nhưng vì tҺươпg mẹ nên cũng mấy lần Viên cho bà tiền. Nhưng bà không lấy, bà bảo tôi không cần!
Tự dưng tính tình bà thấy đổi 1 cách kỳ lạ! Một người yêu quý đồng tiền như bà Hạ, mà bây giò lại chê tiền con cái cho!
Cả ngày bà đạp xe đi mua đồng nát rồi mang cân cho xưởng thu mua trên đầu xã. Tối về ra vườn sờ mò mớ rau rồi đem nấu ăn 1 mình. Căn nhà yên ắng từ sáng đến tối mới có tiếng leo lẻo của bé Xu. Bà Hạ chị liếc mắt nhìn chứ không bao giờ gần gũi chuyện trò với nó.
Tết năm nay bé Xu bước sang tuổi thứ 6. Mồng 1 Tết nó chạy lăng xăng cùng bố mẹ đang làm cơm cúng các cụ, tay cầm cái phong bao đỏ rụt rè đưa cho bà nội
— Bà ơi! Cả nhà con mừng tuổi bà!
Bà Hạ không cười, nhưng ánh mắt lộ rõ niềm vui. Trong bụng nghĩ rằng mình chả thèm của chúng nó! Nhưng hôm nay là mồng 1 Tết, bà sợ rông cả năm lên miễn cưỡng cầm rồi để ở trên bàn.
Viên đặt mâm cúng lên bàn thờ ở phòng khách, bà Hạ thấy thế liền bỏ vào phòng nằm. Tới bữa tha hồ gọi bà cũng không dậy ăn cùng con cháu.
Mồng 2 Tết, bé Xu diện váy đẹp cùng bố mẹ đến nhà ông nội chúc Tết. Vừa tới nơi, con bé dang tay chạy ào vào chỗ ông bà, miệng rối rít
— Con chào ông nội, con chào bà Em!
Nó bảo đây là bà Em, vì nó nghe ông nội vẫn gọi bà bằng tên như thế!
Vợ chồng Viên cùng bà Tấn tíu tít làm cơm. Bé Xu bám lên cổ ông nội đi loanh quanh sân ngắm những giò lan đang nở hoa rực rỡ đủ các màu.
Cả nhà quây quần bên mâm cơm ngày mồng 2 Tết. Ông Hạ ôn tồn nói với các con
— Biết cố gắng là tốt, nhưng các con cũng phải lo sức khỏe đấy nhá. Rồi 2 đứa vẫn phải để ý đến mẹ con đấy.
Sau bữa cơm vui vẻ đầm ấm, trước khi các con ra về ông Hạ đưa cho Viên 1 gói nhỏ rồi nói
— Bố làm bảo vệ mỗi tháng tiết kiệm cũng được một ít. Dì con cũng có lương nên không phải dùng đến. Chỗ này con giữ lấy, rồi có lúc cũng phải cần đến con ạ.
Viên và Lý hiểu rằng, ông vẫn lo cho bà Hạ. Và muốn 2 đứa cầm số tiền này để sử dụng những việc liên quan đến bà. Nhưng Viên và Lý nhất định không cầm
— Bố cất đi, sau này rồi cũng phải cần đến. Bố không thể đi làm mãi được. Chúng con có tiền mà bố!
Ông Hạ và bà Tấn nhìn theo xe cả nhà nó đi khuất dần ngoài ngõ. Ông thở phào
— Ngày chúng nó lấy nhau, bà ấy phá căng lắm đấy!
Hai ông bà sống bên nhau, ngoài tình tҺươпg thì họ có thêm lòng tự trọng. Đủ hiểu và đủ tôn trọng nhau nên rất hạnh phúc.
Bà Hạ ngóng ra ngóng vào mãi không thấy đứa nào vê. Vợ chồng thằng Văn thì lâu nay mất hút, Tết nhất cũng không biết mẹ tròn hay méo. Còn vợ chồng thằng này đi đâu từ sáng tới giờ. Bà thèm được nghe tiếng con Xu gọi câu bà nội, thèm được nó ôm cổ bà đòi nghe chuyện cổ tích. Thèm được ăn bát canh cua do con Lý nấu. Nhưng mà…
Nghĩ đến đây bà nghe tiếng xe đang vào ngõ cùng tiếng cười khúc khích của bé Xu. Bà đi vội vào trong phòng nằm, kiểu như ma sợ ánh sáng.
Bé Xu không dám vào phòng bà, nó đứng ở ngoài cửa chính gọi
— Bà ơi! Ông nội với bà Em mừng tuổi cho con này. Bà có thích không, mai con bảo bố mẹ cho bà đi nhé!
Lý chạy vội ôm con bé rồi lấy bàn tay che miệng nó lại, sau đó bế vội Xu về phòng.
Bà Hạ nằm yên trên giường, những giọt nước ứa ra từ hốc mắt sâu hoắm nhăn nheo chảy xuống gối.
Các người cứ vui vẻ hạnh phúc với nhau đi. Mụ già này hơi đâu mà để ý!
Bất giác bà gạt nước mắt đi và nghĩ “ Ngày tết người ta ăn uống cỗ bàn nhiều, mấy hôm nữa chắc chắn sẽ mua được nhiều vỏ chai vỏ lon lắm đây!”
Những thứ tưởng chừng bỏ đi mà cũng trở nên giá trị dù rất nhỏ. Cũng như con Lý, bà luôn coi nó là loại đũa mốc! Nhưng bây giờ bà đã biết, nó chưa bao giờ có ý định bỏ mặc bà.
Và bà cũng biết, minh không mặt mũi nào mà tiêu đồng tiền của nó!
Nên bà nghĩ cách tự đi kiếm tiền.
— Ai đồng nát bán đê…
Trừ những ngày mưa to gió lớn. Còn hôm nào người ta cũng nghe thấy tiếng rao kéo dài, len lỏi khắp ngõ xóm một vùng quê.
N.T
Hết