Gả chồng cho con dâu chương 1
Tác giả: HẠNH NGUYỄN
– Chị có vứt ngay cái bộ quần áo ấy đi cho tôi nhờ. Trông chả ra làm sao.
– Thì nhà có mỗi hai mẹ con, con mặc thế nào chả được. Mẹ cứ câu nệ.
– Chị là tiếc tiền chứ gì. Thế nên có đứa nào nó dám rước về đâu.
– Con mà cưới chồng thì mẹ mất con dâu đấy.
– Được thế tôi mừng quá, chứ hơn 30t như chị mà tôi cứ phải luôn mồm nhắc nhở đến mệt.
Ngày nào cũng vậy, những câu “cằn nhằn” đầy trìu mến và yêu tҺươпg ấy cứ lặp đi lặp lại giữa bà Lam và Miên. Hai người đàn bà góa bụa đó, một mẹ chồng, một nàng dâu, chung sống với nhau hơn 10 năm. Họ giống nhau, vì cùng đảm đang, tháo vát, xinh đẹp. Họ cùng mất chồng khi tuổi đời còn quá trẻ, nhưng bà mẹ chồng thì may mắn hơn nàng dâu, bởi bà đã kịp sinh được thằng con trai trong khi cô con dâu lại chưa hưởng hết tuần trăng mật.
– Mẹ, nay giao nhiều hàng chắc con không về kịp, mẹ ăn cơm trước đừng chờ con.
– Đã bảo nắng nôi thì đừng có về, chạy đi chạy lại cho rạc người ra.
– Không về mẹ chả thích ăn mình lại bỏ bữa luôn, ốm ra đấy con không vào viện chăm đâu nhá.
Miên cười đùa nhí nhố, tay với cái túi rồi chay xe ra cửa hàng. Bà Lam ở nhà mình, lại loanh quanh dọn dẹp nhà cửa, vun mấy luống hoa, cho mấy con chim ăn. Đất đai, của nả không thiếu, nhưng mẹ con bà vẫn giản dị, sống cuộc sống bình dị trong ngôi nhà cổ này.
…
Bố mẹ đẻ của Miên tới chơi, bất ngờ không báo trước.
– Ông bà mới qua, để tôi gọi con nó về chuẩn bị cái gì ăn rồi ở lại cơm trưa luôn nhé.
– Thôi thôi, chúng tôi tạt vào bàn với bà một chuyện, rồi cũng phải đi luôn.
– Vâng, có chuyện gì mà ông bà gấp gáp đến vậy.
– Tôi muốn sang xin phép bà, cho cháu nó về bên nhà một thời gian. Chả giấu gì bà, ở gần nhà cũng có cái đám muốn tìm hiểu con bé.
– Tìm hiểu thì cứ tìm hiểu thôi, quan trọng gì ở đâu. Mà gia cảnh họ thế nào vậy bà?
– Nó cũng hơn con Miên tầm chục tuổi. Li hôn rồi, giờ ở cùng mẹ già, có cái cửa hàng sửa xe máy nhỏ. Thu nhập cũng ổn.
Bà Lam nhẹ cười:
– Sao họ lại bỏ vợ thế?
– Thì chắc tại con vợ nó thế nào đấy, nghe bà mẹ nó kể thì là con dâu láo quá nên đuổi khỏi nhà.
– Vậy khéo anh ta có vấn đề gì mới mâu thuẫn, ta cứ tìm hiểu kĩ cũng không thừa.
– Tôi ở gần tôi biết rõ nhà họ, mà nó chịu lấy con mình cũng may mắn rồi. Chả gì thì cũng một đời chồng.
– Sao bà lại nói vậy. Hôn nhân là chuyện quan trọng, mà con bé đâu phải đứa kém cỏi gì mà lấy quàng cho xong. Thôi cứ chờ nó rồi hỏi ý nó đã bà ạ.
– Lần này là tôi quyết rồi, nó phải lấy chồng. Đời đàn bà phải có chồng có con để nương tựa tuổi già chứ. Tôi..
Bà Hoan mới nói đến đó, thì ông Hậu bấm tay vào lưng bà ra chiều nhắc nhở giữ lời ăn tiếng nói. Trao đổi thêm vài câu họ cáo lui. Vừa ra đến cổng, bà gọi điện cho con gáι bằng cái giọng gắt gỏng ” Mày về nhà ngay cho tao”.
Chẳng hiểu mô tê gì, giao hàng xong Miên chạy xe một mạch về thẳng nhà đẻ.
– Mẹ lại có chuyện gì?
– Chuyện gì là chuyện gì. Mày không lấy chồng, định cҺết già ở cái xó xỉnh ấy à?
– Lúc nào cũng chồng chồng. Mẹ cứ kệ con.
– Không kệ được. Nay tao sang bảo bà thông gia bên ấy cho mày về đây, để cái thằng Định nó qua tìm hiểu. Mày ở với mẹ chồng thì đứa nào dám mò mặt tới. Thế mà bà ấy còn vặn vẹo sao mà nó li hôn, thực ra là không muốn cho mày đi bước nữa chứ tҺươпg xót gì. Ở đấy còn có người hầu hạ cho, khỏi thuê ô sin chứ sao nữa.
– Mẹ không biết gì thì đừng có nói thế. Mẹ chồng con không phải loại người như vậy.
– Ờ, giờ là mẹ chồng chị nói gì chị cũng cho là phải. Cứ ở đấy mà phục ᴅịcҺ, có thân thì lo lấy.
Ông Hậu trầm ngâm nãy giờ mới cất tiếng.
– Bà chưa gì cứ vội vàng phán xét. Dù gì thì cũng là nó cưới, nên quyết định của nó vẫn là quan trọng nhất. Với cả, bà thông gia là dân làm ăn kinh doanh, bà ấy nhìn người chắc cũng không sai đâu.
– Bố con nói đúng đấy mẹ. Không phải mẹ chồng con muốn giữ con lại, mà còn ra sức nhờ người mối mai tìm cho con một đám ưng ý. Bà còn giục con mua ô tô mà đi cho đỡ nắng mưa, cũng chăm sóc con lúc con ốm đau có khác gì mẹ chăm con đâu. Con hiểu mẹ lo lắng gì, nhưng vợ chồng là cái duyên mà mẹ. Duyên chưa tới thì ép cũng không nổi.
– Chị thì ế sưng ra đấy, có đứa nào nó ngó tới mà duyên mới chả nợ.
– Mẹ chỉ giỏi coi thường con gáι. Để con kể cho nghe mẹ chồng con kén rể hụt mấy lần rồi chứ ít đâu.
…
Sốt ruột vì con dâu đã hơn 30 mà vẫn đi về một mình, bà Lam ᵭάпҺ tiếng để người ngoài biết bà muốn gả chồng cho nó. Cũng người này người kia mai mối, có ᵭốι Ϯượпg đến trực tiếp đặt vấn đề mà bà chưa ưng được.
Người đầu tiên là đứa cháu họ hàng xa nhà bà Ngân, bà bạn già nối khố của bà Lam. Trông thì hoạt bát, nhanh nhẹn, có công ăn việc làm ổn định. Vợ cũng quα ᵭờι cách đây vài năm vì tai пα̣п giao thông. Cách nói năng giao tiếp thể hiện đúng chất một người có học. Bà thấy hài lòng về gia cảnh, con người. Chỉ tới cái tuần quyết định hai bên gia đình gặp nhau để chính thức cho hai đứa tìm hiểu qua lại, bà Ngân bỗng đùng đùng ngăn cản, cấm được gả con bé cho thằng cháu bà. Lí do là bà vừa mới phát hiện ra nó ℓô ᵭề cờ Ьα̣c, nên dù là họ hàng, bà cũng không nỡ để Miên sa vào cái vũng lầy đó. Thế là hụt lần 1.
Anh chàng thứ 2, dân kinh doanh bất động sản. Chả ai giới thiệu cả, mà là anh ta tự tìm đến. Bà Lam cũng hồ nghi lắm. Tay này mồm mép giảo hoạt, dáng vóc cao to đẹp trai, đặc biệt nó lại khoe thu nhập cao, khiến bà lăn tăn. Liệu nó có biết bà là chủ nhân của mấy mảnh đất tiền tỉ mà dòm ngó không. Và rồi, bà quyết định làm một phép thử. Bà hẹn anh ta tới nhà chơi, đồng thời cũng nhờ bà Ngân giúp một tay.
Vào đúng cái lúc anh chàng đang thao thao bất tuyệt kể về những dự định lớn lao trong tương lai sau khi cưới Miên, những hứa hẹn mang lại cho cô một cuộc sống hạnh phúc no đủ, cùng cô chăm sóc mẹ chồng như mẹ đẻ của mình, thì bà Ngân xuất hiện trong vai một chủ nợ đi đòi tiền. Ngồi nghe bà mẹ vợ tương lai trình bày quanh co về các khoản nợ, rồi cái bà chủ nợ đanh đá, nói năng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta… anh chàng bất động sản bỗng nhiên ngồi…bất động. Thế ra người ta chỉ đồn miệng vậy thôi, chứ chứng kiến tận mắt như này mới hiểu thực hư gia cảnh như nào. Anh ta cũng thở phào một cái, vì may là chưa có cưới xin về. Chứ rước một đống nợ vào người thì có mà vỡ mặt. Anh ta chào về, hẹn bữa khác tới chơi, và từ đấy, chưa biết bữa khác là khi nào.
Một đôi lần, bà Ngân cũng có ý vun vén cho Miên với con trai bà. Anh ta dân trí thức, đang giữ một vị trí không nhỏ… Nhưng chính vì điều ấy lại khiến bà Lam không muốn hai đứa tới với nhau. Bởi bà nghĩ, dù cho Miên chẳng chê vào đâu được, nhưng con dâu bà dân buôn bán trong khi cậu ta lại là công chức, sợ về một nhà không có tiếng nói chung, dẫn đến thiếu cảm thông cho nhau. Hơn nữa cậu ta lại rất ít nói, tuy rằng mỗi lần gặp vẫn chào hỏi rất lễ phép và quan tâm hỏi thăm tới bà cùng cô con dâu, nhưng… chỉ có thế, không thể hiện gì hơn nữa. Thế nên, bà cũng chẳng biết ý cậu ta có ưng không hay muốn giữ khoảng cách vì cậu ta là trai tân, còn dâu bà… Vậy nên bà đành lấy lí do “tôi muốn làm bạn thân của bà chứ không thích làm thông gia”.
Rồi một dịp tình cờ Miên gặp một anh là một công nhân nhà máy xi măng… Dù là công nhân nhưng anh chàng rất mảnh mai, thư sinh… Cô thấy bất ngờ trước cách nói chuyện thông minh, cuốn hút và sự hiểu biết của anh. Và đặc biệt ngoài nụ cười ấm áp, thì ánh mắt anh luôn ánh lên sự tự tin, nghị lực. Tìm hiểu thêm, cô được biết anh vốn tốt nghiệp Đại học ngành kinh tế, nhưng vì không thân thế, xin vào nhà máy đành chấp nhận vị trí công nhân bởi một lý do: Trái nghề!
Từ sự khâm phục, quý trọng dần dần Miên có cảm tình hơn rồi cô yêu anh chàng lúc nào không hay. Yêu từ sự thông minh, dịu dàng, yêu sự ϮιпҺ tế ở anh. Anh quan tâm cô khá nhiều, nhưng lại kín đáo không phô trương. Yêu từ những điều nhỏ nhặt như khi anh tặng cô đôi bao tay vì: “Để em đi giao hàng đỡ nắng nhé”. Hay trên đường tan ca về, mang cho cô ly chè: “Mang cho em đỡ khát”… Không muốn con người thông minh, tài giỏi ấy phải chịu mãi cảnh thiệt thòi, Miên nhờ người bác họ làm cάп bộ trên Tổng công ty chú ý, vài tháng sau khi trợ lý Giám đốc nhà máy nghỉ hưu, anh được cất nhắc thẳng lên thay vị trí trong sự bất ngờ không ít người. Và anh, với sự thông minh và ϮιпҺ tế ấy thì không hế bất ngờ, ngày ăn mừng chức vụ mới, anh không ồn ào, mà lại lặng lẽ tới gặp Miên tặng một bó hoa:
– Cảm ơn em!
– Vì điều gì? – Cô mỉm cười.
– À… không vì điều gì cả – Anh cũng khẽ siết tay cô trong lúc trao bó hoa…
Bà Lam cũng nhận thấy con mình thay đổi. Con bé tự nhiên lại ít chuyện trò với bà mỗi tối. Cơm nước xong là vào phòng ôm cái điện thoại, thi thoảng vừa đọc cái gì vừa mỉm cười. Đúng là nó đã có người yêu. Bỗng dưng trong bà lại dấy lên cái cảm xúc hụt hẫng và chơi vơi, tựa như là bà đang bị người khác cướp đi cái tình cảm quý giá nhất mà bà đang sở hữu. Dẫu có thấy gờn gợn trong lòng, thì bà cũng lấy làm mừng vì con bé ít nhất cũng đã mở lòng với đàn ông. Nó cần phải có chồng, nó không thể sống như bà được. Sau này bà mất đi thì nó lấy ai bầu bạn. Tiền bạc, của cải nhiêu đó cũng đủ cho nó sống một cuộc sống ổn định rồi. Với cả, trước khi nhắm mắt xuôi tay, bà nhất định phải được thấy đứa cháu đầu tiên của mình. Mà không biết gọi là cháu nội hay cháu ngoại nữa đây.
…..
(còn nữa)