Ngải yêu – Chương 1
Đây là câu chuyện xảy ra gần 20 năm về trước, viết theo lời kể của Pháp Sư THÍCH TÂM NHẪN. Tên và địa chỉ cửa hàng đã được thay đổi để bảo mật thông tin, tránh xáo trộn cuộc sống hiện tại của gia đình nhân vật.
Yến xếp lại đống hoá đơn, gấp sổ lại và vươn vai 1 cái. Công việc phải ngồi cả ngày làm con người ta đau nhức, uể oải. Ngoài kia phố đã lên đèn, dẫu cho mới 6g tối.
Yến ở Yên Bái, xuống Hà Nội học rồi ở lại lập nghiệp. Hiện đang làm kế toán cho 1 công ty buôn bán vật liệu xây dựng.
Yến đẹp người, đẹp nết. Tuổi đôi mươi có biết bao chàng trai theo đuổi, nhưng cô đều chối từ vì hoàn cảnh nhà mình nghèo quá, gánh nặng cơm áo luôn đè nặng trên vai cô. Yến chuyên tâm chăm chỉ làm việc, với mức lương hiện tại, cô cũng giúp cho cha mẹ thôi đi làm thuê, đồng thời nuôi 3 đứa em đi học.
Công ty vật liệu xây dựng Thắng Lợi do ông Thắng làm chủ. Ông 50 tuổi, da trắng môi đỏ, tướng tá phương phi, không có dấu hiệu của sự lão hoá. Ông đi sớm về khuya, ai cũng biết ông lập tҺιếρ bên ngoài. Bà Loan vợ ông biết rất rõ nhưng nín nhịn. Trái với sự trẻ trung phong độ của chồng thì bà nhung đã như bà ngoại. Tóc tai rũ rượi, bạc hết nửa đầu. Quần áo giản đơn, lúc nào cũng lúi húi trong bếp. Bạn bè con cái thấy vậy khuyên bà nên đi thẩm mỹ để giữ chân chồng nhưng bà không chịu. Bà thuộc tuýp phụ nữ cổ hủ, chỉ biết chăm con dọn dẹp, không bước chân ra thế giới bên ngoài.
Ông Thắng và bà Loan có 1 cậu con trai, gần 30 tuổi, là bác sĩ khoa ngoại, công tác ở 1 Ьệпh lớn tại Hà Nội, tên là Lợi. Phần lớn thời gian cậu ấm này ở lại Ьệпh viện, ít khi về nhà. Mà có về nhà cũng ở trong phòng, ít khi tiếp xúc với ai.
Yến dắt chiếc xe đạp mini phượng hoàng ra khỏi cửa hàng, thong thả đạp về nhà trọ. Vừa đi, cô vừa suy nghĩ sắp xếp công việc cho ngày mai. Bỗng “ rầm “, Yến bị hất văng xa 1 đoạn, lồm cồm bò dậy, chiếc xe đạp của cô vặn vẹo thảm tҺươпg. Người tung vào cô nằm sấp bất động, xe máy vỡ vụn hư hỏng nặng. Thật đúng là phước đức tổ tông phù hộ, Yến không sao cả, cô chạy đến xem người nằm đó có sao không. Khi tháo lớp khẩu trang, cô hốt hoảng la lên:
– Cậu… Cậu Lợi…
Lợi được đưa vào viện, bất tỉnh nhân sự, người nồng nặc mùi ɾượu. Nhận ra đồng nghiệp, các bác sĩ khẩn trương cứu chữa và gọi điện thông báo cho gia đình.
Lợi nằm phòng vip. Bên cạnh có bà Loan và Yến ngồi trông. Không liên lạc được với ông Thắng.
Bà Loan quay sang hỏi Yến:
– Cháu có bị đau ở đâu không?
Yến nhỏ nhẹ đáp:
– Dạ, cháu không sao ạ!
Bà Loan thở dài:
– Đây là lần đầu tiên thằng bé uống say thế này. Không biết có chuyện gì? Về gần đến nhà rồi mà xảy ra chuyện. May cả 2 đứa ko sao. Thôi cháu cứ về nghỉ đi. Mai mà đau thì đừng đi làm. Đến Ьệпh viện kiểm tra, mọi chi phí bác sẽ gửi.
Yến lắc đầu:
– Cháu không sao thật mà. Cháu sẽ ở lại đây với bác. Khi nào bác trai đến thì cháu về ạ.
Thế nhưng đến sáng cũng không liên lạc được với ông Thắng. Bà Loan đành để Yến tiếp tục ở lại với Lợi, còn mình thì về trông coi công việc.
Gần trưa thì Lợi tỉnh, đầu đau nhức xoay ʋòпg. Tạm thời anh ta chưa thể nhớ ra điều gì. Liếc nhìn xuống cạnh giường, 1 cô gáι đang ngủ gục. Mái tóc đen mượt, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng. Nàng quả là mỹ nhân diễm lệ. Lợi nghĩ bụng rồi lặng yên ngắm nhìn.
Bỗng cửa bật mở, trưởng khoa bước vào, ông cười và nói lớn:
– Dậy rồi hả ông tễnh? Úi giời ơi, uống ở đâu mà bí tỉ thế kia?
Nghe tiếng động. Yến giật mình, luống cuống đứng dậy chào, khuôn mặt không giấu được vẻ mệt mỏi. Vị trưởng khoa nháy mắt với Lợi:
– Á à, kinh nhể? Ai đây? Xinh đáo để nhờ…
Lợi đưa tay lên gãi đầu, thành thật khai:
– Báo cáo, em không biết ạ.
Yến tiếp lời:
– Dạ, xin chào bác sĩ, tôi là nhân viên kế toán, làm việc trong công ty nhà cậu chủ ạ!
Lợi nghệt mặt ra. Bởi chẳng bao giờ quan tâm đến việc ở nhà nên anh không biết. Trưởng khoa hắng giọng:
– Cậu không có gì пguγ Һιểм cả. Chỉ say quá thôi. Tỉnh rồi thì về gia đình đỡ lo.
Đoạn ông ghé sάϮ tai Lợi nói thầm:
– Còn cô bé xinh đẹp kia, nếu không phải người yêu của cậu thì giới thiệu cho tôi nhé.
Nói xong ông cười lớn rồi rời đi.
Thấy Yến đứng lóng ngóng nơi góc phòng, Lợi nói:
– Em ngồi đi. Mà em tên là gì nhỉ?
Yến ngồi xuống ghế rồi nhẹ nhàng đáp:
– Dạ, em tên Yến ạ!
– Mẹ tôi nhờ em vào trông tôi à?
– Cậu không nhớ gì sao? – Yến hỏi- Cậu đã đâm vào em ở đoạn gần nhà. Cậu say quá…
Lợi bóp trán, cố nhớ lại mọi chuyện. Đột nhiên, anh ta đấm tay xuống giường, khuôn mặt đanh lại, ánh mắt như có lửa:
– Gọi tài xế đưa tôi về nhà!
Bà Loan đang nấu cháo yến, định mang vào Ьệпh viện thì Lợi về. Nhìn thằng quý Ϯử mặt mày hằm hằm đi thẳng lên phòng, bà Loan đưa mắt nhìn Yến có ý hỏi dò. Yến lắc đầu, để giỏ đồ xuống rồi đi ra phòng làm việc. Bà Loan múc cháo ra chén rồi bưng lên phòng con trai. Cửa không khoá, bà đi thẳng vào phòng đặt chén cháo lên bàn. Lợi ngồi trên giường, đầu gục xuống, tay đan vào nhau, dáng vẻ cực kì đau khổ. Lại gần con, bà khẽ hỏi:
– Có chuyện gì vậy con?
Lợi đứng dậy, ra chốt cửa, xong, anh ta quay lại nhìn mẹ với cặp mắt đỏ ngầu:
– Đinh Văn Toàn là ai? Mẹ biết ông ta chứ?
Như có 1 luồng điện chạy qua, bà Loan lắp bắp:
– Làm sao…. Con…
Lợi nghiến răng:
– Ông ta đến tìm con. Ông ta nói con là con ruột của ông ấy và yêu cầu con giúp một số tiền lớn. Con đã không tin cho đến khi ông ta đưa tấm hình chụp chung thân mật với mẹ và bức thư mẹ báo có thai, đó là chữ của mẹ, con không thể nhầm được. Ông ta còn nói nếu ko tin có thể đi xét nghiệm adn. Mẹ nói xem, chuyện này là sao?
Bà Loan ngồi xuống ghế, giờ đây, thân thể bà tựa như quả bóng xì hơi, không còn sức sống. Sự thật này bà không thể giấu nữa rồi. Chỉ là cái tên khốn пα̣п kia, năm xưa đã bỏ rơi bà, giờ lại quay về làm cuộc sống của bà xáo trộn. Nước mắt lã chã rơi, bà kể:
– Thuở đôi mươi mẹ cũng mộng mơ. Nhưng ông ngoại là 1 người giàu có lại gia trưởng nên muốn kén rể môn đăng hộ đối. Chỉ là nhan sắc của mẹ không nổi bật nên các công Ϯử nhà giàu khác chẳng chọn. Mẹ quá lứa lỡ thì nhưng ông ngoại cũng quyết không gả cho trai làng bình thường. Sau mẹ quen 1 người lái buôn tên Toàn, chuyên buôn vải. Thời đó đang bao cấp, buôn vải bị cấm. Lén lút gặp nhau và mẹ mang bầu. Tên Toàn kia cao chạy xa bay. Ông ngoại biết được bèn gả mẹ cho con trai của một gia đình nghèo làng bên. Đó là ba Thắng bây giờ. Sau đó không lâu, mẹ nghe tin Toàn bị Ьắt và đi tù. Mất liên lạc từ đó.
Lợi chụm 2 tay vuốt mặt, run giọng hỏi:
– Ba có biết việc này không?
Bà Loan lắc đầu:
– Không!
Lợi nhìn mẹ:
– Tại sao ba mẹ không sinh thêm con? Là do ba không có khả năng hay là…
Bà Loan nhắm mắt, lệ trào ra như dòng suối, bà nghẹn ngào:
– Là do ông ngoại. Ông đã bí mật cho ba con uống 1 loại Ϯhυốc để cả đời vĩnh viễn vô sinh, ông ngoại sợ con sẽ bị hắt hủi nên làm như vậy. Mẹ thực sự xin lỗi.
Hai mẹ con ôm nhau khóc. Phía ngoài cửa phòng, ông Thắng đã về tự bao giờ. Ông đứng im nghe hết câu chuyện, sau đó ông nhếch mép cười rồi bỏ đi.
( còn tiếp )