Lấy vợ cho chồng cũ phần 2

Chúng tôi ly hôn được hơn hai năm, trong thời gian ấy hầu như ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện với nhau qua điện thoại, hoặc gặp nhau để bầu bạn tâm sự, chia sẻ.

Cô ấy cũng giới thiệu cho tôi vài cô gái nhưng tôi không ưng một ai, bởi vì tôi vẫn yêu thương Lê.

Rồi một hôm, thật bất ngờ tôi nhận được một cuộc điện của Lê hẹn mời chiều nay đến nhà cô ấy ăn cơm.

Từ lúc Lê gọi điện thoại, tôi thấy hơi lạ, và cứ thấy băn khoăn trong lòng. Từ ngày ra toà đến giờ, tôi chưa khi nào tôi trở lại căn nhà cũ của mình, và Lê cũng không khi nào nhắn mời tôi trở lại, cho dù hai đứa chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau, và đi ăn cùng nhau. Đây là lần đầu tiên Lê mời tôi về nhà cũ ăn cơm.

Hôm nay, không phải là ngày sinh Nhật Lê, vậy là có vấn đề gì nhỉ? Tôi cứ thắc mắc mãi mà không thể tự giải đáp được.

Chiều đi làm về, tôi vội đến nhà Lê ngay. Đã lâu rồi tôi mới trở lại nơi đây, ở đó có ngồi nhà cũ của tôi và có Lê. Tôi cảm thấy lòng mình xao xuyến, lâng lâng, tràn ngập những kỷ niệm, những niềm vui. Khi đến đầu khu tập thể cảm giác nhìn cái gì cũng thấy thân thuộc; gặp lại được nhiều anh chị người quen cũ, ai cũng chào hỏi vui vẻ, thân thiện, trìu mến. Tôi thấy yêu thương, và nhớ nơi này quá!

Tôi bấm chuông, ra mở cửa, thật bất ngờ không phải là Lê mà là Mai – Cô em nhà bên cạnh ở quê. Mất một phút bất ngờ, bối rối, ngỡ ngàng, nhưng tôi cũng nhận ra Mai ngay, mặc dù đã hơn 4 năm nay chúng tôi không gặp lại nhau.

Ngày trước, Mai ở quê người gầy nhom, lại đen, con gái gì mà chỉ thấy bằng phẳng và góc cạnh, trông như đàn ông vậy, nhưng bù lại có được đôi mắt to đen láy, cái miệng lúc nào cũng muốn cười, vui vẻ, thân thiện với mọi người. Giờ trông Mai khác quá, tóc cắt ngắn, mượt mà, da rất trắng hồng mịn, vẫn đôi mắt mở to ngây thơ, cái miệng cười tươi, tự nhiên, dáng cao cao, mặc bộ quần áo giản dị nhưng cũng rất thời trang, ôm bó lấy dáng vóc thon đẹp, làm gợn lên những đường cong hấp dẫn của một cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân. Có lẽ, Mai giờ đây rất khác nhiều với 5 năm trước. Nếu không phải đang ở trong nhà Lê, hoặc nếu như gặp Mai ngoài đường thì chắc chắn tôi không thể nhận ra.

Cả ba chúng tôi đều là người cùng làng xóm nên nói chuyện rất tự nhiên, thỏa mái, vui vẻ. Chúng tôi nói chuyện quê hương, chuyện làng xóm mình, cả chuyện cấy hái, chăn nuôi, trồng trọt…và chuyện học hành của Mai nữa. Mai bảo, đang học năm thứ 4 của trường Đại học Sư phạm Hà Nội, chuyên ngành Ngữ văn. Chỉ có chuyện của tôi và Lê thì tuyệt nhiên không ai nói. Tôi nghĩ, tôi và Lê chia tay nhau chắc Mai cũng đã biết, mặc dù chỉ mới được hơn một năm, nhưng chuyện đấy ở quê thì ai cũng biết.

Ăn cơm xong, chúng tôi ngồi nói chuyện đến khoảng hơn 9 giờ tối thì Lê bảo tôi đưa Mai về nhà. Vì, đường về cơ quan tôi cũng đi qua khu Mai trọ, chỗ tôi ở chỉ cách Mai tầm 3 km.

Chúng tôi chia tay nhau trong niềm vui vẻ, và cả ba người cùng hẹn mong thỉnh thoảng gặp gỡ nhau ở nhà Lê.

Trên đường đưa Mai về, một lúc lâu cả tôi và Mai không ai nói gì. Tôi tập trung vào lái xe, tâm trạng cũng thấy vui vui vì lâu ngày giờ gặp lại Mai và cũng đã lâu rồi tôi mới trở về căn nhà cũ của mình. Còn Mai đang nghĩ gì thì tôi không rõ, chỉ đến lúc Mai nói tôi mới trở lại với thực tại. Mai hỏi về chuyện ly hôn của Tôi và Lê. Mai nói, ở quê họ cứ đồn thổi do chị Lê không sinh được con nên anh chị ly hôn? Em thấy thương chị Lê nhiều quá! Mai bảo, hôm nay, nếu không biết trước, hoặc là người khác thì không ai biết anh chị đã ly hôn. Vì, em thấy anh chị vẫn thân thiết, gần gũi với nhau như một gia đình hạnh phúc.

Tôi không trả lời Mai, chỉ nói cho qua chuyện, là chúng tôi không hợp nhau thì li hôn thôi.

Tôi lảng sang chuyện khác, hỏi sao Mai biết nhà chị Lê? em bảo, đầu tuần, chị Lê điện thoại và chỉ đường cho em đến nhà, nhưng do phải thi mấy học phần nên hôm nay em mới đến thăm anh chị.

Câu chuyện đến đây thì cũng đến khu Mai ở trọ. Chúng tôi chia tay nhau, hẹn khi nào rảnh thì cùng đến nhà Lê chơi.

Mấy hôm sau, tôi đi công tác ở Miền Nam hơn một tháng. Vừa về đến nhà thì Lê điện thoại bảo muốn gặp tôi có chuyện cần nói. Tôi hẹn, để cuối tuần có phim mới, rất hót, mời Lê cùng đi xem và nói chuyện sau. Hôm đấy xem phim xong, trên đường về Lê nói, em muốn giới thiệu anh với một người, tôi nghĩ cũng như những lần khác, nên tôi gạt đi ngay, vì mấy lần trước Lê đã giới thiệu cho tôi một vài cô gái nhưng tôi không đồng ý. Lê bảo, lần này em giới thiệu với anh một người mà anh cũng rất quen biết, đấy là Mai.

Đang chạy xe tôi giật thót người, dừng xe lại, sửng sốt nhìn Lê. Tôi hỏi, có phải em nói đùa không đấy? Mai là cô gái xinh đẹp, trẻ, chưa một lần kết hôn, có học hành tử tế, Mai có quyền được lựa chọn, còn tôi đã giang dở, ở quê hai gia đình lại sát nhà nhau thì sao có thể đến với nhau được. Lê cười bảo, em xin lỗi không nói chuyện này với anh trước, em đã nói với Mai rồi, Mai bảo cũng thương anh và cô ấy còn bảo ngay từ nhỏ đã quý mến anh rồi.

Sau bốn lần gặp nhau, Mai đã là bạn gái của tôi. Một điều tôi hết sức bất ngờ, khi biết chuyện tôi và Mai yêu nhau cả ba gia đình (nhà Mai, Lê, và nhà tôi) đều vui mừng, ủng hộ. Và chỉ một năm sau chúng tôi kết hôn. Hôm tổ chức đám cưới ở quê, nhà tôi và nhà Mai làm cỗ chung và mời cả xóm, ai cũng chúc mừng hạnh phúc của hai chúng tôi. Bố mẹ và Lê cũng tham dự, hai ông bà vui vẻ chúc phúc cho chúng tôi. Lê chủ động tiếp khách, và tham dự đám cưới từ đầu đến cuối. Tôi nhìn thấy Lê cũng rất vui. Mọi người đều khen Lê là người có tình nghĩa, rộng lượng, hiểu chuyện, giám hy sinh cả hạnh phúc riêng tư của mình để bạn mình được vui vẻ hạnh phúc hơn. Trong làng còn có người bảo, không chỉ có thời xưa, mà thời nay vẫn có người lấy vợ cho chồng cũ. Tôi và Mai vô cùng biết ơn sự hy sinh, và tấm lòng cao cả của Lê đối với vợ chồng tôi.

Đám cưới xong vợ chồng tôi ở quê nửa tháng. Trước khi trở về Hà Nội, Lê điện thoại bảo chúng tôi chuyển về căn hộ Lê đang ở, còn cô ấy thuê một chỗ khác nhỏ cho tiện hơn. Vợ chồng tôi cảm ơn Lê nhưng chúng tôi từ chối đề nghị ấy, cho dù căn hộ đó giờ vẫn do tôi và Lê đứng tên.

Chúng tôi thuê một căn hộ cũng chỉ cách chỗ Lê ở khoảng 4 km, hàng tuần, những ngày nghỉ, ba chúng tôi vẫn thường gặp gỡ và ăn cơm chung với nhau.

Thế rồi, 10 năm đã trôi đi thật nhanh chóng. Vợ chồng tôi đã sinh được hai cô con gái, đứa lớn 10 tuổi, đứa nhỏ 5 tuổi. Mai hiện giờ là giáo viên chính thức của một trường trung học phổ thông có danh tiếng của Hà Nội, là giáo viên dạy giỏi cấp thành phố, tôi công tác tại cơ quan của một bộ. Chúng tôi đã mua được một căn hộ nhỏ. Các con tôi rất xinh, rất ngoan, và một điều vô cùng hạnh phúc hai cháu là con nuôi của mẹ Lê, các cháu yêu quí mẹ nuôi giống như mẹ đẻ của mình, hầu như thứ bảy, chủ Nhật nào hai cháu cũng xin sang ăn cơm và tối ngủ ở nhà mẹ nuôi, và Lê cũng rất vui, hạnh phúc với điều ấy.

Hôm nay, kỷ niệm 10 năm ngày cưới, tôi thấy mình hạnh phúc, mãn nguyện và bằng lòng với những gì mình đang có: Một gia đình hạnh phúc có những đứa con ngoan, một căn hộ nhỏ của riêng mình, với cuộc sống hai vợ chồng làm công chức nhà nước ổn định.

Được như hôm nay, vợ chồng tôi vô cùng biết ơn sự hy sinh, giúp đỡ của Lê để cho chúng tôi có được niềm hạnh phúc ấy.

Trong sâu thẳm, tôi rất thương Lê, vì em vẫn sống một mình như vậy, và luôn bên cạnh gia đình nhỏ bé của chúng tôi. Sự quan tâm và hy sinh ấy, tôi cảm thấy Lê vừa như là người mẹ, là chị gái của tôi…mà không đòi hỏi bất cứ một điều kiện gì cho riêng mình.

Giờ đây, Mai đang ngủ say bên cạnh tôi, với nét mặt rạng ngời hạnh phúc. Còn tôi cứ trăn trở nghĩ về Lê, giờ này em đã ngủ chưa? Và đang suy nghĩ gì nhỉ? Tôi muốn nói chuyện với Lê quá! Nhưng đêm đã khuya lắm rồi. Tự dưng nước mắt tôi cứ tràn ra. Trái tim tôi như nghẹn lại. Tôi thương Lê nhiều quá! Không phải thứ tình cảm của nam nữ, mà tình thương ấy chỉ có ở những người thân thương với nhau.

Vợ chồng tôi tự nhủ sẽ cố gắng sống thật tốt, để bù đắp sự mất mát, hy sinh và xứng với tấm lòng nhân ái của Lê.

Đêm nay sao dài, dài vậy? và chỉ đêm nay mới thấy đêm dài như vô tận!

Hà Nội, ngày 25/6/2023

Bài viết khác

Di chúc – Bα câu chuyện nhỏ ý nghĩα nhân văn sâu sắc sẽ khiến nhiều người ρhải suy ngẫm đến chính bản thân mình.

Di chúc Có một ông lão sưu tầm được ɾất nhiều cổ vật có giá tɾị ɾất lớn. Vợ ông quα đời sớm, để lại ông cùng bα người con. Sαu khi các con tɾưởng thành đều ɾα nước ngoài, mỗi người đều đã có một cuộc sống ɾiêng. Con cái không ở bên, nhưng […]

Làm người cũng giống với nước, không nhất định triều dâng sóng dậγ, nhưng nhất định ρhải trong suốt thanh tịnh

Làm người… – Sống đơn giản, không giở thủ đoạn, không mưu tính thiệt hơn, không nghị luận chuγện của người đời. – Mở to mắt, nỗ lực làm việc; khéρ mi lại, saγ giấc ngủ ngon. Làm người… – Cười, hãγ cười tự nhiên; khóc, cứ khóc thoải mái, không cần ngụγ trang, không […]

Quán cơm bán chịu – Chủ quán luôn bán chịu tiền cơm cho cậu bé nghèo, 10 năm sαu một vị khách lạ xuất hiện đền ơn

Đông về, gió cứ từng cơn, từng cơn lạnh buốt cứα vào dα ϮhịϮ người. Hαi tαy xoα vào nhαu, miệng thở rα khói, bác Vinh nhìn rα con ρhố vẫn đông đúc người quα lại. Chợt, ánh mắt bác dừng lại bên một chiếc cột điện cách quán không xα, có một đám trẻ […]