Hàng xóm láng giềng – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa về tình cảm giữa người với người

Bà ơi! Hôm nay tôi mời bà sang uống với tôi li trà buổi sáng. Nhân thể tôi có chút tâm sự muốn chia sẻ cùng bà.

Tôi về ở căn phòng này đã 20 năm. 20 năm bà và tôi là hàng xóm của nhau.

Các cụ nói :bán anh em xa mua láng giềng gần. Hàng xóm tối lửa, tắt đèn có nhau.

Vậy mà tôi với bà ngoài cái gật đầu chào hỏi mỗi khi chạm mặt thì chưa bao giờ nói với nhau dù chỉ vài lời .để hỏi thăm sức khỏe, tuổi tác hay quê quán quê nhà.

Hôm nay , tôi muốn nói với bà vài ba câu chuyện. Có lẽ là lần đầu và cũng là lần cuối, vì tôi sắp phải đi xa. Lúc mới đến đây, tôi và bà còn trẻ, cùng sống độc thân.

Tôi cứ nhớ bài thơ Cái giậu mùng tơi của nhà thơ Nguyễn Bính. Bài thơ từ thời học cấp 3 đó bà. Sao ông ấy viết hay thế.

 

 

Đời thường là thơ, thơ cũng là đời. Bên này thì kiếm đâu ra cái giậu mùng tơi. Phòng bà cách phòng tôi bởi bức tường, nhưng lại dùng chung chiếc dây phơi.

Tôi đã ăn cắp ý thơ của Nguyễn Bính để viết bài thơ cho hoàn cảnh của mình. Thơ viết xong, nhưng vẫn để trong lòng. Có dịp nào để đọc cho bà nghe đâu. Hết năm này qua năm khác, giờ đã gọi nhau bằng ông, bà.

Tôi đọc bà nghe, lời thơ vẫn thế, ý thơ vẫn vậy. Ủa, sao bà đỏ mặt, mà sao nãy giờ bà chẳng nói gì? Thôi được, 20 năm bà không nói, thì bây giờ bà cứ ngồi yên, tôi đọc bà nghe nhé.

 

Phòng nàng ở cạnh phòng tôi

Cùng chung một chiếc dây phơi áo quần

Hai người còn sống độc thân

Nhiều khi lấy lẫn áo quần của nhau

Trở trời sổ mũi nhức đầu

Nàng không ngủ được, tôi sầu quên ăn

Giá đừng có giậu vách ngăn

Thể nào tôi cũng đắp chăn cho nàng

Tôi chiêm bao giấc mơ màng

Thấy con bươm bướm nhà nàng bay vô

Cánh vàng óng mượt như tơ

Rung rung mấy sợi râu ngô diệu kỳ

Bướm ơi, chớ vội bay đi

Sang chơi bướm có điều gì hỏi tôi

Bướm vàng e thẹn trả lời

Em tìm chiếc váy em phơi trên sào

Váy em anh đã cất vào

Lúc chiều đài báo mưa rào có giông

Bây giờ em mặc váy không

Váy em để dưới gối bông đầu giường

Bướm vàng e lệ dễ thương

Từ từ hạ cánh xuống giường cạnh tôi

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi

Giật mình tỉnh giấc, buồn ơi là buồn.

 

Đó, chỉ là 1 giấc mơ thôi bà. Một giấc mơ chép lại thành thơ. Sắp tới căn phòng này sẽ đóng cửa, tôi theo các con đi thành phố khác. Chắc thì thoảng mới về.

Bà giúp tôi chăm sóc mấy chậu hoa này, đến mùa đông bà đưa chậu nhật quỳnh vào phòng bà nhé. Loài xương rồng sống mãnh liệt trước khô cằn nắng nóng, nhưng lại dễ dàng gục ngã trước giá lạnh tuyết sương.

Loài cây mộc mạc, nhưng hoa đẹp kiêu sa. Không cho đời hương thơm nhụy ngọt, nhưng là biểu tượng của sự vượt khó vươn lên. Những gì muốn nói, tôi nói xong rồi.

Chúc bà ở đây mãi mãi có sự yên bình bà nhé. !Kìa, sao bà lại khóc. Bà muốn viết gì cho tôi à. Vâng, để tôi đi lấy giấy bút. Đây đây, bà viết đi.

Tg Hồng Quân Lê

Bài viết khác

Câu chuyện về vị thiền sư và người góα ρhụ, Ьài học sâu sắc và thật ý nghĩα

Một vị thiền sư ᵭi ngαo du thiên hạ , khi ᵭến một vùng núi nọ thì chẳng mαy Ьị ốm nặng . Ông ᵭược một Ьà góa là chủ quán tɾà cứu và ᵭưα về nhà chăm sóc .Mặc dù không Ьiết tung tích vị thiền sư, quán nghèo thưα thớt khách, không có […]

Hạnh phúc cuối đời – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Anh bạn 70 tuổi, mẹ vừα mất sáng quα, cụ thọ 93 tuổi. Anh đã hưu 10 năm, ở một mình nuôi mẹ. Đàn ông già chăm mẹ sớm khuyα, vợ αnh không tҺươпg mẹ, thỉnh thoảng thấy chị ᵭάпҺ xe Audi lướt về rồi lại đi ngαy. Hỏi chuyện, mắt αnh ươn ướt, biết […]

Sống Ьụi – Xúc ᵭộng một câu chuyện ý nghĩα nhân văn ᵭậm tính giáo dục

Hắn ɾα tù. Tự Ьiết không có mα nào ᵭến ᵭón, ᵭành dứt khoát Ьước ᵭi. Xe Hondα ôm vào giờ này không thiếu, nhưng hắn thích ᵭi Ьộ. Lững thững ᵭi hoài như người ɾảnh ɾαng lắm, tɾời tối mịt mới ᵭến thị xã. “Khách sạn công viên” tɾước Cung thiếu nhi, khi xưα […]