Anh chưa từng bỏ rơi em, một câu chuyện nhân văn sâu sắc đậm tính giáo dục
Tiền trong nhà ngày trước cha mẹ để lại đã tiêu hết, người anh trai không đành lòng để em gái ở nhà đợi chết, cậu dùng chiếc xe kéo tự chế của mình đưa em tới một bệnh viện lớn trên thành phố.
Bác sĩ quá xúc động với tình cảm của hai anh em, sau khi họp bàn các bác sĩ quyết định miễn phí làm phẫu thuật cấy ghép thận, người hiến thận tất nhiên là người anh trai câm của cô bé.
Sau đó bác sĩ gọi cậu anh trai vào phòng làm việc, thẳng thắn nói với cậu:
“Nếu hiến thận của cậu cho em gái, thì cô bé có thể sống, nếu không hiến, em gái cậu sẽ nhanh chóng qua đời. tuy nhiên nếu trong cuộc phẫu thuật có gì sai sót, thì tính mạng của cậu cũng có thể là không giữ được”.
Người anh trai bị câm, sắc mặt trở nên tái nhợt, nặng trĩu, đầy những suy nghĩ, và có chút do dự. Một lúc sau cậu ngẩng đầu nhìn bác sĩ và gật đầu tiếp tục làm cuộc phẫu thuật này cho em gái.
Bác sĩ ôm chặt cậu, bảo cậu về nhà đợi.
Không ngờ, buổi chiều ngày hôm đó, người anh trai câm liền mất tích. Vị bác sĩ hỏi cô em gái:
“ Anh trai cháu đã đi đâu? Lúc đi có nói gì với cháu không?”
Cô em: “Anh nói, cần phải về nhà 1 chuyến”.
Bác sĩ chợt nhớ đến sắc mặt tái nhợt khi ông nói với người anh trai câm về sự cố không may xảy ra trong phẫu thuật. Ông thất vọng :
“Sắp đến ngày phẫu thuật rồi, tại sao anh trai cháu còn về nhà làm gì?”
Việc phẫu thuật đều đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần đợi người anh trai hiến thận là xong, nhưng tới giờ phút này người anh trai câm lại bỗng dưng mất tích, khiến ca mổ bối rối và thất vọng.
Một ngày nữa lại trôi qua, người anh trai câm vẫn chưa xuất hiện. Tất cả y tá, bác sĩ trong viện đều biết chuyện, tất cả mọi người đều không nói ra, nhưng trong lòng đều cho rằng anh nhất định vì sợ chết nên đã bỏ lại cô em gái chờ chết.
Sợ cô bé không chịu được sự thật này, bác sĩ và y tá đều không dám nói trước mặt cô bé.
Nhưng từ sắc mặt của mọi người cô em gái cũng có thể đoán được ít nhiều, trên khuôn mặt của cô bé không còn những nụ cười vui tươi hy vọng nữa, cả ngày cô bé khóc thầm.
Thời gian phẫu thuật sắp đến, bất ngờ, một người vội vội vàng vàng chạy vào phòng cô em gái nằm. Đó chính là người anh trai câm đã mất tích mấy ngày qua của cô bé.
Cô em nhìn thấy anh, dùng những động tác cử chỉ để nói chuyện với anh, một lúc sau cô bé bỗng khóc òa.
Ca mổ có mặt trong phòng đều mơ hồ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, cuối cùng vì cô bé khóc quá nhiều, cuộc phẫu thuật phải hoãn lại.
Vị bác sĩ tò mò hỏi em gái:
“Mọi người đều muốn biết, vừa rồi, cháu và anh trai đã nói gì với nhau vậy?”
Cô em nói trong nước mắt:
“Cháu hỏi anh trai về nhà làm gì, vì bác sĩ đã miễn phí tiền viện phí và chi phí phẫu thuật rồi, anh nói với cháu là mấy ngày qua anh về nhà để vào rừng kiếm củi, gánh nước. Với số củi và nước đó cháu có thể dùng trong vòng nửa năm”.
Bác sĩ ngạc nhiên hỏi: “Anh trai cháu sao lại làm như vậy?”
Cô em vừa cười vừa khóc nói:
“Cháu cũng hỏi anh như vậy, anh nói để nếu có lỡ xảy ra chuyện gì trong lúc phẫu thuật, nếu anh có qua đời thì cháu cũng không phải lo về việc không có củi đốt và nước dùng”.
Mọi người bật khóc khi hiểu những ngày qua không phải vì anh muốn bỏ rơi em gái ở lại, một mình chạy trốn, mà là vì anh muốn chuẩn bị chu đáo cho cuộc sống của người em sau cuộc phẫu thuật nếu như anh không còn ở bên.