Những bài học thương trường – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc
Khi đang làm cho một tập đoàn toàn cầu thì tui bị sa thải. Lý do là họ tái cấu trúc, dẹp cái mảng đang làm chứ team tui không có sai sót gì.
Các tập đoàn lớn hay vậy, gọi là corporate re-structuring, mỗi người được đền cỡ 5-6 tháng lương để đi tìm việc. Làm việc ở tập đoàn lớn, mình học được cách tổ chức vận hành cả vạn người, cũng như nhìn thấy sự cồng kềnh của nó.
Tui lang thang Campuchia rồi đi Hongkong. Thời đó, bằng cấp tui là của VN, tiếng Anh là ngoại ngữ không bõ bèn gì với họ, vốn là thuộc địa Anh, họ thành thạo tiếng Quảng, tiếng Phổ Thông, buôn bán ra thế giới mấy trăm năm rồi, siêu nhanh nhẹn.
Nhưng kệ, tui muốn là vác hồ sơ sang xin việc thôi. Trong lúc chờ vô mấy tập đoàn trên mấy building to to ở khu 1IFC, tui đi xin làm trong 1 hiệu thuốc bắc trên đường Wing Lok.
Họ bán đồ bổ phẩm nhập khẩu, từ yến sào Indo Mã Lai đến Đông Trùng Hạ Thảo Tây Tạng, bào ngư Úc, nhân sâm Triều Tiên, nấm linh chi Nhật, nhuỵ hoa nghệ tây Iran, nhung hươu Mông Cổ, mật ong j của New Zealand giờ quên mẹ tên,…
Tui được nhận vô làm là vừa lao động chân tay bưng bê hàng hoá cho ông chủ, vừa tìm nguồn mấy cái bổ phẩm trên từ Việt Nam. Người Hongkong hay người Hoa nói chung họ dùng bổ phẩm nhiều lắm, sáng sớm là vô mua, xổ tiếng Quảng pằng pằng. Mua nhanh đi nhanh làm nhanh, ai cũng tất bật vì quý thời gian.
Tới cỡ tháng 7 tháng 8 gì đó, à tui nhớ rồi, tháng cô hồn, tiếng Anh gọi là Hungry Ghost Festival (lễ hội ma đói), mưa bão ập vào hòn đảo này, mưa miết, bão miết, thông báo nghỉ học nghỉ làm miết.
Đó cũng là dịp tui quan sát các thương nhân Hongkong xử lý ế ẩm. 10 người thì được 2-3 người thành công trong việc hoá giải sự ế ẩm, doanh thu không hề bị sụt giảm, mà tháng sau lại tăng lên đột biến.
Để nhớ gì viết lại đó nha. Tui nhớ ông chủ nói là những bữa đó phải dậy tắm sớm, tắm nước lạnh cho sảng khoái, mở cửa sớm hơn thường lệ. Quy tắc là “không đợi có tiền mới rộng rãi, hãy rộng rãi thì mới có tiền”.
Ổng không có cúng, thần linh không có ăn, chỉ có người đói mới cần ăn. Ổng cũng không vô miếu chùa đốt vàng mã, mà dắt tụi tui đi từ thiện, mấy tháng kia ổng lu bu không trực tiếp đi được, nên hễ ế là tranh thủ đi, ngồi ngáp lãng phí thời gian.
Đi gặp người nghèo khó bệnh tật, tự thấy mình may mắn, hạnh phúc. Sẽ cố làm để giúp đời nhiều hơn, ai nói gì kệ, làm màu cũng được, miễn là có làm.
Sáng sáng, ông chủ mở một chút rồi ghi một tờ giấy to trước cửa hàng “ông Trương và nhân viên hôm nay đi chăm người già neo đơn ở trại tế bần ABC, ai mua gì thì 7PM quay lại”.
Mấy cửa hàng kia cả ngày ngáp ruồi vì ế, chiều tối đóng cửa thì lúc đó cửa hàng ông chủ tui mới mở, đèn đuốc sáng choang, đám nhân viên trẻ như tui, mặt mũi cũng sáng choang.
Mấy bữa tối đó, tui cân thuốc đến rã tay, 2 con chuột to đùng nhìn vạm vỡ hẳn. Vì chịu ơn ông Trương nên khi về VN làm ăn, tui thấy ai họ Trương là nghĩ maybe dây mơ rễ má gì đó đến 老板 hiền lành của tui ngày xưa, nên tự nhiên quý mến.
Còn mấy họ khác nữa, yên tâm nhen, mai tui kể tiếp. Một người làm ơn làm phước, cả họ được nhờ.
(bài này chắc ít người thấy cần, nên chỉ phát cho fan cứng, người thấy hay thì mới tương tác nhiều, chắc chỉ có họ mới đọc. Ai thấy cần đọc tiếp thì nhắn. Với còm cái họ của mình, tui coi thử có chịu ơn không nhen, có thì tui trả).
Ăn Trưa Cùng Tony