Người tình của ba tôi – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc
✍️ Mộng Bình Thường
Ba tôi cưới má tôi khi ba được về nghỉ phép. Má tôi là một phụ nữ đẹp, nết na thùy mị có tiếng trong vùng lúc bấy giờ. Được sự mai mối của người quen nên 18 xuân thì má đã lên xe hoa về nhà chồng.
Ba tôi đi chinh chiến triền miên, hiếm hoi lắm ông mới được về nhà. Ba tôi là người đàn ông đẹp trai, cao to vạm vỡ. Ông từng làm si mê bao cô gái những nơi ông đóng quân. Cưới nhau rồi ba tôi yêu chìu má hết mực.
Ngày biết má tôi có bầu con so là ba rước đi theo luôn vì sợ má ở nhà mình buồn sinh con sẽ xấu. Má tôi theo ba xuôi ngược các nẻo đường, má rất hạnh phúc vì có ba luôn bên cạnh trong tình yêu tràn ngập màu hồng.
Cái thai lớn dần, gần ngày sinh nở ba đưa má về gởi nhà ngoại để sinh tôi, ngày má sinh tôi là mùa xuân. Tiết trời mát mẽ, nước sông màu xanh ngắt, đêm trăng sáng vành vạch nên ông ngoại đặt cho tôi cái tên thật mỹ miều. Đầy tháng má tôi cứng cáp là ba đón má tôi về nhà nội.
Tôi là con gái rượu của ba lúc bấy giờ vì tôi giống ba như khuôn đúc. Ngày tháng qua nhanh, ba tôi vẫn đi ra trận, thỉnh thoảng về thăm má con tôi, má tôi luôn bị các bà “giặc ngô ” hay ăn hiếp má.
Nhà có bốn chị em chồng gái, bà nào cũng dữ dằn, họ hay hiếp đáp má tôi, chỉ có chú út tôi bằng tuổi má lúc bấy giờ là hay giúp đỡ má. Chuyện nặng nề lớn nhỏ gì chú cũng nói :” chị sáu để em làm cho, chị coi cháu đi”.
Có lần mấy cô ăn hiếp má tôi chỉ vì má tôi không pha trà mời khách của cô ấy. Các cô nhiếc mắng má tôi. Tủi thân má khóc, chú út đợi ba tôi về méc lại.
Ba tôi im lặng không nói gì, ba buồn và an ủi má thôi, và từ đó các cô càng ghét má tôi hơn. Vậy mà ông bà nội tôi không nói câu gì với các cô, không la mắng con gái câu nào ?! Đúng với câu ” Con không đẻ làm sao thương”.
Ba tôi thương chị em gái của mình nên ko nói gì. Chỉ có chú tôi binh vực má. Bấy giờ tôi được 5 tuổi, má lại mang bầu em tôi. Lúc nầy ba tôi đóng quân ở Chương Thiện. Má tôi nghe xì xầm ba tôi có vợ bé.
Cô ấy là dân “nằm vùng” và đã phải lòng ba tôi một anh lính đẹp trai, đàn giỏi hát hay. Tình yêu rất lạ kì, họ như con thiêu thân lao vào lửa, mặc dù nhiều người đã ngăn cản ba tôi.
Lần ba về má tôi có hỏi thì ba cười và chối phăng. Má nghe là cô vợ bé đang có bầu từ miệng mấy chú lính của ba. Nhưng ba tôi cứ chối mãi. Cuộc chiến những ngày đó vẫn đang nóng, đó là những ngày hè của năm 1973.
Tháng 10 năm 1973. Tin dữ từ Chương Thiện đưa về, ba tôi dẫm phải mìn trong một trận càn. Thi thể ba tôi ko còn, đồng đội phải đi nhặt nhạnh từng phần đặt trong cái quách nhỏ. Lúc nầy má tôi bụng đã to, nghe tin ba tử trận má mằn liệt giường.
Sáng hôm sau họ đưa ba tôi về. Trên xe có một người đàn bà bước xuống, bà ta bụng vượt mặt. Má tôi lại đau thêm một lần nữa. Chiếc hòm được đưa vào nhà nội. Má tôi đổ ập xuống như thân chuối bị đốn ngã.
Người đàn bà đó vội đỡ má tôi.Đó là người đàn bà đen đúa, hiền lành rất đáng thương, bà ta khóc. Có ba mái đầu để khăn tang trắng, hai người đàn bà và một đứa trẻ thơ…
Hạ huyệt ba tôi bằng bảy phát đạn trên bầu trời, đắp trên mộ phần của ba lá cờ vàng ba sọc đỏ. Đó là những hình ảnh mà tôi nhìn thấy được lúc bấy giờ. Chôn cất ba tôi xong xuôi, má tôi hỏi bà ấy ” bây giờ thì cô tính sao?”.
Bà ấy nói “em về sinh con và nuôi nó nên người, nếu chị cho phép em sẽ về thăm, cho con em nhìn bên nội” . Má tôi im lặng và quay lưng đi…
Sau nầy, khi giải phóng nghe đâu bà ấy sinh con trai, bà chuyển chổ ở, má tôi cũng về ngoại sau khi ba chết. Má tôi lĩnh tiền tử tuất của ba nuôi chị em tôi. Nhiều lần má tôi cũng nhắc mẹ con bà ấy.
Và trước khi má chết có nói nó tên “Thành Được” nhà ở Trà Vinh. Biểu tôi có dịp tìm em trai mình. Biển người mênh mông, bóng chim tăm cá, biết tìm đâu ra nó bây giờ ?! Mong rằng ở nơi nào đó nó và bà ấy có cuộc sống bình an…
Sưu tầm.