Xế chiều 4
TG : Cao Nguyen
Hai ông bà hàng ngày vẫn miệt mài với công việc của mình, tối về họ lại thủ thỉ bên nhau, chia sẻ cho nhau những buồn vui của cuộc sống. Trong cái rủi lại có cái may, bà Bình không ngờ cuối đời bà lại gặp tri kỷ. Trái tιм bà rung động, xao xuyến khi nghĩ đến ông Yên. Nhiều lúc bà ʇ⚡︎ự nhủ: “Vớ vẩn, già rồi còn yêu đương cái gì “. Ngồi bán hàng đầu con hẻm, nhiều lúc bà thấy những đôi già dắt tay nhau đi dạo ngang qua, họ nói cười vui vẻ , trông họ thật hạnh phúc.
-Cô nghĩ gì mà thần người ra thế. Lại tương tư ông nào à.
-Đồ nỡm! Già rồi còn yêu đương gì con. Thế con bán sắp hết hàng chưa.
-Dạ. Con còn một ít nữa. Con bê hàng lại gần, cô trông hàng cho con đi đằng này một tí. Nếu ai hỏi mua cô bán hộ con nhé. Loại này giá …. còn loại đây giá ….
-Ừ. Cứ để đây cô trông cho, rồi liệu mà về cho sớm sủa.
-Dạ. Con đi đây .
Những lúc rảnh rỗi ngồi đợi khách, ông Yên vẫn vơ nghĩ đến bà Bình. Nhiều lúc ngồi trò chuyện cùng nhau, ông trêu, bà ửng hồng đôi má, ngượng ngùng như gáι mới lớn, dễ thương quá đi thôi. Mà đúng là cô giáo có khác, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng, ấm áp làm lòng ông chùng xuống, êm đềm. Trước kia ông cũng có đôi lần rung động với một vài người phụ nữ, nhưng ông sợ cảnh dì ghẻ con chồng, thằng Hiếu thiệt thòi nên ông đè nén tình cảm của mình. Ông cũng là đàn ông , cũng khao khát yêu thương, cũng muốn có một người phụ nữ bên cạnh chia ngọt sẻ bùi. Nhưng ông đã từng gặp, từng chứng kiến cảnh con ông, con tôi, con chúng ta, vợ chồng lục đục, con cái nheo nhóc, ông sợ. Bây giờ, ông và bà Bình con cái đã có cuộc sống riêng của chúng nó, tuổi ông bà cũng không còn có con chúng ta nữa, vậy lý gì không nương ʇ⚡︎ựa vào nhau lúc tuổi xế chiều.
-Ông chở con về chỗ X được không. Về đấy hết bao nhiêu ạ.
-Được, anh đội mũ bảo hiểm đi. Từ đây đến đó hết ba chục.
-Vâng. Ông chở con đi.
– Anh đi đâu mà đi xe ôm vậy.
-Dạ. Con lên tìm vợ con nó làm tгêภ này. Trước một đôi tháng nó còn về thăm nhà, thăm con. Thế mà nửa năm nay nó không về, điện thoại gọi về cũng ít, hỏi thì nó kêu bận, việc nhiều, phải tăng ca.
-Vợ Chồng xa cách, làm cha nuôi con một mình thì khổ lắm. Như tôi trước đây gà trống nuôi con, ông bà mất sớm, nên vất vả lắm .
-Dạ. Thế thì ông vất vả hơn con ạ. Con thì ông bà nội ngoại đều khỏe mạnh, lại ở gần, nên chăm sóc các cháu giúp đỡ bọn con.
-Ừ. Thế thì tốt nhất rồi. Có ông bà đỡ đần trông con cháu cho, vợ chồng rảnh rang làm việc kiếm tiền. Thế quê anh có ở xa đây không? Ở nhà anh làm gì?
-Dạ. Quê con cách đây hơn trăm cây số. Con làm thợ xây ở quê ông à. Con không muốn cho vợ con lên đây làm việc. Ở nhà vợ chồng con cái gần nhau, rau cháo nuôi nhau nhưng vợ con nó không nghe.
-Ừ. Vật chất có thể thiếu thốn một chút nhưng vợ chồng con cái gần nhau là hạnh phúc nhất.
-Con chỉ sợ lên đây vợ con nó lại sa ngã, cặp bồ cặp bịch thôi. Ở tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ người ta đăng đầy những chuyện như vậy. Ở nơi đô thị phồn hoa, lại cảnh một thân một mình dễ bị cám dỗ lắm ạ.
-Đúng vậy. Mong là vợ anh không phải như vậy.
-Vâng. Lần này lên đây con quyết kéo vợ con về nhà bằng được.
-Có gì nhẹ nhàng bảo nhau anh nhé.
-Vâng. Ông cho con gửi tiền. Con cám ơn ông.
*****
Về đến nhà, đợi con ngủ say, Hiếu bảo vợ ra phòng khách nói chuyện:
-Anh biết em không ở trong hoàn cảnh của anh nên em không hiểu và thông cảm được. Em cũng biết rằng bố anh chỉ có một mình anh, bố anh hy sinh tất cả để nuôi anh khôn lớn.
-Dạ. Nhưng em có làm gì đâu. Mà bố đi Tây Nguyên chơi với bạn mà.
-Anh vừa vào trong đấy. Bố không có đến đấy.
-Thế bố đi đâu nhỉ?
-Anh biết hai thế hệ, hai cách sống khác nhau. Nhưng dù sao mình cũng phải lựa các cụ. Em có điều gì ấm ức cứ tâm sự với anh, chứ đừng nói năng không đúng mực.
-Anh biết đấy, em vẫn quan tâm chăm sóc cho bố, em có nói gì không phải với bố đâu.
-Em không phải thanh minh. Mọi chuyện anh biết cả rồi. Chuyện cái điếu cày ấy. Các cụ hay cả nghĩ lắm.
-Em sai rồi. Em xin lỗi anh. Cũng chỉ vì em không kiềm chế được.
-Em phải suy nghĩ trước sau chứ. Anh là đứa mồ côi mẹ từ nhỏ, chỉ còn bố nên anh thấm thía nỗi đau của đứa con không còn mẹ. Cũng chỉ vì con của chúng ta, anh không muốn nó như anh, sống trong cảnh không có bố hoặc mẹ. Nếu không, chỉ cần một việc em đối xử với bố chồng như vậy cũng đủ để anh ly hôn với em rồi.
-Em sai rồi. Cho em xin lỗi và sửa chữa sai lầm của mình.
-Thôi được. Từ nay về sau em nên coi bố chồng cũng như bố ruột mình thì em sẽ kiềm chế được. Chủ nhật này anh về quê xem bố có về đấy không. Bây giờ đi ngủ thôi.
Chủ nhật Hiếu về quê. Thấy anh về một mình chú thím Hải hỏi:
-Thế bố cháu đâu không về mà chỉ có một mình cháu?
-Dạ. Bố con bận đi chơi xa với bạn bè ạ.
-Bố cháu vẫn khỏe chứ. Từ ngày bán nhà theo các con lên thành phố cấm thấy về. Chắc sống tгêภ đó vui quá nên quên quê nghèo này rồi.
-Dạ. Không phải thế đâu ạ. Bố con vẫn đăm đắm về quê hương đấy ạ. Rồi sẽ có dịp con đưa bố con về quê. Dạ. Con đi sang thăm nhà cô Hạnh chú Hùng ạ.
-Ừ. Tí về ăn cơm nhé, đừng để chú thím đợi.
Sang nhà chú Hùng, cô Hạnh, mọi người đều nói tương ʇ⚡︎ự như ở nhà chú Hải. Hiếu xin phép đi thăm các bạn thuở nhỏ. Gặp Hiếu, mọi người đều hỏi:
-Lâu lắm mới gặp ông bạn. Hôm nay cả gia đình về quê chơi chứ?
-Không. Tôi về một mình.
-Có việc gì sao? Nhà cửa bán hết rồi mà.
-Bây giờ nghĩ lại tôi thấy sai lầm là đã bán nhà cửa ở quê.
Rồi anh tâm sự thật:
-Đấy. Mọi chuyện là như vậy. Tôi phải đi tìm bố bằng được. Nếu thấy bố tôi về quê các bạn điện thoại ngay cho tôi nhé.
-Ừ. Vợ con phức tạp thật đấy. Không đơn giản như ở quê. Bạn yên tâm. Bây giờ chúng ta đi làm một chầu chứ.
-Thôi. Tôi xin phép để dịp khác vui vẻ. Bây giờ tôi phải về ăn cơm nhà chú Hải. Chào mọi người nhé.
Về đến nhà chú thím Hải, cơm nước đã dọn sẵn. Ngồi nhâm nhi ly ɾượu, chú Hải bảo:
-Bố cháu thế là sướиɠ nhất rồi, bõ công những ngày khổ cực nuôi nấng cháu.
-Dạ.
Chú thím còn tâm sự nhiều, ôn lại những chuyện vất vả của bố khi xưa cho anh nghe, những chuyện mà Hiếu chưa bao giờ nghe đến. Kể cả những chuyện cô này thích, cô kia săn mà bố anh kiên quyết không đi bước nữa. Sợ cảnh dì ghẻ con chồng. Càng nghe, anh càng cay đắng: ” Mình đúng là đứa con bất hiếu. Bố ơi! Giờ bố ở nơi đâu?”.
( Còn nữa )