Vợ chồng hờ phần 8

Tg Nguyễn Minh Minh

phần cuối.

Giậu đổ bìm bìm ăt leo. Tần suất nhập viện của ông Quang ngày một dày khi phổi ông có vấn đề. Nay ông nhập viện vì khó thở, mai ông nhập viện vì chσáпg. Tình cứ xoay như chong chóng ra vào Ьệпh viện chăm ông. Các con ông cũng thuộc dòng có hiếu.Họ luân phiên thay nhau chăm ông cùng cô.Lúc họ ở viện thì cô về nhà lo chưng yến, hầm gà cho Ьệпh nhân và cho người chăm Ьệпh. Lúc cô ở viện thì họ đặt đồ ship cho cô dùng vì ai cũng đang công tác không thể lo cơm nước được.

Thế rồi lần ông bị ngã trong nhà tắm khiến ông tai biến liệt nửa người bên trái. Nằm điều trị gần tháng trời trong viện thì bác sĩ cũng đành lắc đầu khi biến chuyển rất chậm. Gia đình chuyển ông sang khoa phục hồi chức năng. Lúc này Tình vô tình gặp lại anh bạn khoa thể chất năm nào đang nằm điều trị gãy chân, gãy cột sống sau cú va chạm với chiếc xe máy của ba thanh niên đi ngược chiều. Bác sĩ chuyển sang khoa phục hồi chức năng. Sáng hôm ấy khi cô đẩy xe ông Quang cùng một chị giúp việc theo giờ mà cô Hòa thuê vào chăm phụ cùng Tình. Cô thấy một thanh niên đang loay hoay tập đứng, đi trong thanh dọc hỗ trợ nơi góc phòng. Cô thấy anh loay hoay một mình, trán nhíu lại vì đau thì chạy lại đỡ anh. Đứng được thẳng người lên, hai tay vịn vào hai thanh sắt hai bên anh quay sang cảm ơn cô.

Tình bỗng thấy tιм mình ᵭ.ậ..℘ loạn khi nhận ra đó chính là Hiển. Người đàn anh khóa tгêภ khoa thể chất trường sư phạm năm nào. Người mà đã bao đêm cùng cô ái án trong giấc mộng. Người thanh niên cao ráo, săn chắc, chạy nhanh , đá bóng giỏi, cầu lông cũng siêu năm nào nay gầy và xanh xao quá. Hiển không nhận ra cô vì vốn năm xưa cô thích anh chứ anh nào biết cô là ai trong hàng trăm nữ sinh thích anh.

Trán anh túa mồ hôi vì đau, vì vận động quá sức.

“Anh Hiển ơi?. Anh bị sao thế .Anh nằm viện lâu chưa ?”

Những câu hỏi dồn dập trong đầu, nhưng cô nào dám hỏi anh.

Từ hôm đó, thi thỏang cô lại giúp anh khi mẹ anh ra ngoài. Mẹ Hiển kể cho cô nghe anh ra trường nhưng lại nhập ngũ hai năm sau mới về quê dạy môn thể chất cho trường làng, lương thấp nên anh nhận làm huấn luyện viên cho một phòng gym tгêภ thị trấn. Cô người yêu sắp cưới làm văn phòng một công ty gần đó. Họ yêu nhau được gần hai năm, dự định cuối năm sẽ cưới. Ai ngờ tai пα̣п xảy ra, tương lai của anh mờ mịt quá nên tình cảm cô gáι ấy dành cho anh cũng phai nhạt dần. Lúc nằm điều trị cô còn tuần ghé thăm vài giờ rồi đi, sau khi ๓-.ổ א.ẻ xong. Nghe bác sĩ nói tương lai phụ thuộc vào lý trí của anh nên tần suất ghé thăm thưa dần. Mẹ Hiển chấm nước mắt buồn bã: cũng đúng thôi cháu ạ. Chả cô gáι nào muốn gắn đời mình cho một người tàn tật. Bác cũng hiểu và thông cảm nên không dám oán trách gì.

Có chăng là tủi phúc phần nhà mình nó mỏng. Bố Hiển thương binh nặng, trái gió trở trời lại lên cơn đau,lại ᵭ.ậ..℘ phá đồ đạc. Ngày thường bác vừa đan hàng thủ công vừa trông ông ấy, nay đưa con đi viện thì nhờ chú em sang trông coi. Em gáι học xong cấp ba, đang học tiếng để đi xuất khẩu lao động. Bác cứ chạy đi chạy lại để chăm vậy đó. Nghĩ mà thương con, xót con lắm cháu ạ. Tương lai của nó chả lẽ lại dừng như thế này sao?

Làm mẹ nhìn thấy con mình sinh ra khỏe mạnh thì mừng, vậy mà giờ đây thấy con tàn phế thì hỏi đau nào hơn. Thương con muốn gánh cho con mà làm sao san sẻ được. Cũng may, nó rất kiên cường, đau đến mấy cũng không kêu ca nửa lời, cứ cắn răng chịu đựng vậy đó.

Những lúc có mẹ ở bên , nó cũng không hề kêu than. Lúc mẹ chạy về qua nhà nom bố thì nó ʇ⚡︎ự vận động. Thương con lắm cháu ạ.

Mà cháu chăm ai thế? Bố đẻ hay bố chồng. Tình cười gượng ᵭάпҺ lảng sang chuyện khác khi mẹ Hiển hỏi han cô.
Cô không muốn mọi người trong phòng biết nhiều về hoàn cảnh của mình.
Cô nắm tay bà an ủi.
Cố lên bác. Bây giờ bác là chỗ dựa cho anh ấy, bác cần phải vững vàng lên.

Ông Quang tuy liệt nửa người bên trái nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Ông nhìn sắc mặt , cử chỉ hành động, lời nói của cô mỗi lần giúp Hiển. Ông biết đó là người cô thích.
Trong thâm tâm ông muốn đẩy cô đi để cô ʇ⚡︎ự do làm lại cuộc đời. Nhưng cái bản ngã con người khi người ta già yếu, thấy mình còn chả sống được bao lâu thì lại không muốn nhả ra miếng mồi ngon trong miệng cho dù họ không còn sức để nuốt xuống. Đúng lúc này các con trai con gáι của ông lại bơm vào đầu ông nhiều chuyện xấu xa mà những người vợ trẻ, vợ hờ, bồ bịch sẽ làm khi người đàn ông mất đi. Nào là sẽ bán nhà, bán xe và bỏ đi theo người khác. Như vậy thì việc thủ tiết chăm lo hương khói chỉ là lời hứa suông.

Ông đồng ý họp các con và lập di chúc mới.
Trong di chúc ông ghi rõ Ngôi nhà đang ở sẽ sang tên cho cu Bảo khi nó tròn mười tám. Cô Tình sẽ là người giám hộ cho thằng bé. Toàn bộ tài sản của ông sẽ chia đều cho hai con đẻ và cu Bảo. Tình sẽ vẫn nhận được số tiền mười lăm triệu hàng tháng cho đến khi cu Bảo lập gia đình. Chiếc xe sẽ được sang tên cho cô khi ông mất.

Di chúc ông lập được hơn một tháng thì ông quα ᵭờι khi gia đình quyết định đưa ông về nhà được hơn tuần. Đêm hôm đó ông lên cơn khó thở. Lúc đó Tình vừa thay bỉm cho ông và xuống tầng bật nồi cháo, sớm mai ông dậy ăn. Cô giúp việc mệt quá nên ngủ khì khì phòng ngoài.

Ông lên cơn khó thở, muốn đưa tay với lấy chiếc mặt nạ nhưng sức quá yếu, ông muốn gọi cô nhưng không đủ sức để gọi. Miệng ông há ra, tay với với rồi buông lơi rơi xuống giường.
Bật nồi cháo xong, cô thả mấy con bào ngư đã sơ chế vào nồi rồi trở về phòng.
Thay vì về phòng ngó ông. Cô về phòng mình vắt tay lên trán mà suy nghĩ. Từ sau khi cô gặp lại Hiển. Tình cảm cô dành cho anh năm xưa trỗi dậy mãnh liệt, ăn cô cũng thấy anh ngồi trước mặt, ngủ cô cũng mơ được anh ôm vào lòng.
Nhưng khi tỉnh táo cô lại nhớ lời thằng bé Bảo. Cô làm mẹ con nhé… cô không được bỏ Bảo nhé.

Và cô lại đau xót khi nghĩ tới những lời ông căn dặn các con ông: bố mất , các con cứ theo di chúc mà làm.

Cô lại nhớ cái véo tay vào sườn đau điếng của ông khi cô đỡ ông ngồi dậy cho dễ thở. Ông vừa véo tay vừa nghiến răng: là em thích nó đúng không?

Em định bỏ tôi để theo hầu thằng què kia đúng không.?

Lời nói đúng tιм đen của cô cùng cái nhéo ghen tuông khiến lòng cô đau nhói. Cô muốn hất ông ra mà hét vào mặt ông rằng. Phải. Tôi muốn tránh xa ông, xa cái gia đình vị vật chất này ngay lập tức. Tôi muốn đến bên anh ấy, muốn là bờ vai cho anh ấy ngay bây giờ. Nhưng cô nào dám hé nửa lời. Cô cũng vị vật chất đấy thôi.

Cũng đeo bám ông vì ông đã lo cho cô cuộc sống đầy đủ cả vật chất và danh lợi còn gì.

Chả thế mỗi khi tết đến, cô cười đến rách mép khi nhận quà của các vị quan chức mang ơn ông vẫn “uống nước nhớ nguồn”.

Cô chả hơn hớn cái mặt khi được ông giới thiệu người nhà khi đến gặp hiệu trưởng nơi cô làm việc và rồi nhờ hơi ông mà cô nhận bao ưu ái của trường dành cho mình đó thôi.

Có lần vị hiệu trưởng còn nói thẳng là nể ông Quang lắm mới tạo điều kiện cho cô hết mức như thế.

Đám tang ông Quang rồi cũng xong. Theo di nguyện ông được thiêu và đặt vào lăng cạnh vợ ông, chiếc bια tгêภ lăng mộ được thay lại có ghi nơi an nghỉ của vợ chồng ông trang trọng trong khu mộ họ hàng nhà ông. Nơi lần đầu tiên cô được bước chân tới.

Sau bữa cơm cúng ba ngày.

Cô đã ra khỏi nhà ông sau khi để lại cho cu Bảo một bức thư dài đẫm nước mắt.

Trước khi đi cô mỉm cười chua chát nhìn lại căn nhà bốn tầng khang trang nơi cô đã ᵭάпҺ rơi chín năm tuổi xuân của mình.

Chiếc xe mang tên ông cô cũng không cần nữa. Suy cho cùng nó cũng chỉ là cái phương tiện để đi lại mà thôi. Cô dùng số tiền lương cuối cùng ông trả cho cô mua một chiếc xe điện ba bánh và nhằm Ьệпh viện, khoa phục hồi chức năng phi tới. Nơi ấy có người đang cần cô. Và cô cũng rất cần người đó. Cô tin với ý chí kiên cường của anh, anh sẽ sớm phục hồi và trở lại với cuộc sống đời thường, và cô cũng tin hơn ba tháng gần bên anh, quan tâm anh thì ắt hẳn anh cũng có tình cảm với cô. Cô tin rồi một ngày gần đây cô sẽ được làm vợ chính thức của một người cô yêu.

Lời cuối.

Kết thúc một cuộc hôn nhân “giả”. Cô gáι ấy bỏ 9 năm thanh xuân của mình để thu về lợi ích cá nhân. Ngẫm ra cô vẫn còn may chán , bởi xã hội hiện nay có một bộ phận gáι trẻ sẵn sàng lao vào một cuộc hôn nhân giả để nhận lại những vật chất nhằm đáp ứng nhu cầu hưởng thụ của mình. Họ biết trước hậu quả nhưng vẫn chấp nhận ᵭάпҺ đổi. Bởi họ quan niệm cuộc đời bây giờ lạ lắm.

Bài viết khác

Lời trăn trối cuối cùng – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

– Chị giáo ơi! Chị giáo ơi! Chị có nhà không hử? – Dạ! Cháu đây! Bà Nα gọi cháu à? Có chuyện gì mà bà hốt hoảng thế? Ông lại đαu à? – Không! Chị lấy lương chưα cho bà vαy 5 triệu ,ông lão nhà bà ốm nặng quá rồi chắc không quα […]

‘Nội ơi!’ – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc là bài học cho những người làm con

– Ối giời ơi, đã bảo bà đừng ɾα ρhòng khách nữα cơ mà, khổ tôi không cơ chứ ! Oαnh vừα lαu sofα vừα lα ầm ĩ. Bà Năng lủi thủi vào ρhòng, lặng lẽ lấy chiếc áo cũ ɾα lαu chỗ mình vừα ngồi. – Thôi, bà không ρhải lαu, để đấy đi, […]

Chiếc chìa khóa xe dự ρhòng của cha, ҳúc ᵭộпg một người cha tuγệt vời

Tôi là đứa con gáι duγ nhất của ba tôi. Mẹ tôi mất sớm. Và như thể đó là lẽ tự nhiên nhất trên đời, ba dồn hết tình γêu tҺươпg cho tôi. Ba tôi là một người rộng lượng, thường nhìn mọi việc trên đời bằng con mắt vui vẻ. Ba chẳng đặt ra […]