Vợ chồng hờ phần 4
Tg Nguyễn Minh Minh
Khi ông Quang lồm cồm bò dậy, Tình lúc này như mới tỉnh táo hoàn toàn. Cô cũng ngổm dậy vơ vội cái chăn mỏng cuốn vào người. Cảm xúc vừa đ.ê ๓.ê qua đi thay vào cảm giác hoảng sợ, lo lắng, tức tưởi khiến cô ôm mặt khóc nức nở. Tại sao cái ϮɾiпҺ ϮιếϮ của người con gáι cô lại trao cho người hơn cả tuổi bố mình thế này?.
Thấy thế ông Quang tiến tới ôm lấy cô, vỗ về an ủi.
-Tôi… tôi xin lỗi em… tại tôi say quá.. tôi xin lỗi….
Suy nghĩ một lát ông nghiêm giọng nói: em nghỉ đi. Mai tôi và em sẽ nói chuyện với nhau. Tôi sẽ không để em thiệt đâu.
Nói rồi ông với lấy bộ pizama ông cởi ra lúc vào phòng Tình, mặc vào người rồi trở về phòng mình.
Nằm vắt tay lên trán ông suy nghĩ lung lắm. Giờ ông sẽ phải làm gì tiếp theo đây? Lấy con bé ngang tuổi cháu nội mình ư?
Một lãnh đạo có tiếng chung trinh với vợ bao năm nay giờ lại đi tằng tịu với gia sư của cháu nội mình thì còn ra cái gì?
Câu thề nguyện với vợ ông khi bà ốm rồi mất
“cả đời này anh chỉ có người vợ duy nhất là em thôi” vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nếu nói về nhu cầu sιпҺ ℓý thì cũng không hẳn ông đã hỏng bao năm qua. Nhưng quả thật suốt thời gian sau khi vợ ốm và mất thì ông đã rèn được cách kìm hãm cái bản năng của con người trong ông, đẩy nó trở về không. Nên có nhìn thấy phụ nữ ông cũng chỉ đơn giản coi họ như những người bạn mà không có chút ham muốn ҳάc ϮhịϮ nào.
Vậy mà không hiểu sao hôm qua cái bản năng trong ông lại trỗi dậy mạnh mẽ đến thế, nó dẫn dắt ông đến cửa phòng cô giáo trẻ.
Lúc đẩy cửa vào ông thấy Tình đang nằm tênh hênh tгêภ giường, chiếc váy ngủ mỏng tang tốc lên tận ռ.ɠ-ự.ɕ, phô toàn bộ ς.-ơ τ.ɧ.ể một cô gáι đang hừng hực sức sống. Ông đứng tần ngần trước cô, vừa ham muốn vừa sợ hãï. Rồi ông như choàng tỉnh khi cơn gió thu mát lạnh vừa lướt qua mặt, ông định vơ bộ quần áo mà vừa tới cửa ông đã cởi hết ra. Nhưng đúng lúc này Tình lại cong người, uốn éo vặn xoắn cặp đùi thon thả, bàn tay cô vô thức đặt lên ռ.ɠ-ự.ɕ mình mà ѵυốŧ ѵε bầu ռ.ɠ-ự.ɕ con gáι non tơ, đôi môi hé mở mời chào. Không thể kìm hãm được ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ ông đã chồm lên người cô gáι trẻ, nhịp nhàng uốn lượn cùng cô khúc hoan tình mê đắm.
Ông càng hối hả thì cô càng hào hứng hưởng ứng theo và đến khi cô ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t гêภ lên Em.. yêu anh.. ông cũng vô thức đáp lời Anh ..yêu em. Em đẹp lắm.
Khi cô tỉnh mộng phát hiện ra ông đang cùng cô dệt mộng tì.ภ.ђ á.เ, lúc này ông đang ở trạng thái vô cùng phấn khích nên ông đã ghì lấy cô mà thỏa mãn cơn ðụ☪ ϑọทջ như sóng trào.
Ông thấy cô không những không đẩy mình ra mà cũng nhịp nhàng hòa cùng thì càng phấn khích mà nghĩ trong đầu rằng “Hẳn cô ta cũng thích mình từ lâu rồi, nên mới chấp nhận ông như thế”.
Lúc này Tình cũng thôi khóc. Dư âm của cuộc hoan lạc nó khiến cô mụ mị đầu óc chả nghĩ được nhiều. Gần hai năm qua, lúc nào cô cũng kính trọng ông một vị lãnh đạo đã nghỉ hưu mà sống rất chan hòa, dân dã, chăm chỉ, thương quý cháu. Chu đáo và rất chừng mực với cô, một cô gáι trẻ, không hẳn xinh nhưng cũng ưa nhìn. Lại nữa trong những tháng ngày sống cùng cô thấy ông rất nghiêm túc, chưa bao giờ có câu nói hay cử chỉ nào tỏ vẻ bỡn cợt, ỡm ờ hay chọc ghẹo gì cô hết.
Cô nhớ lúc mới đến nhà ông. Đêm nào cô cũng chốt cửa phòng thật kỹ. Còn chèn thêm cái ghế vào cửa. Có hôm còn vờ ngủ xem ông có mon men gì không. Tuyệt nhiên không. Ông ăn xong bữa tối sẽ trở về phòng, đóng cửa, mở sách ra đọc tới 9 h thì tắt đèn đi ngủ. Năm giờ sáng ông dậy, tập xong bài dưỡng sinh rồi tưới cây, và ăn sáng cùng hai cô trò. Khi cô đưa bé Bảo đi học bằng chiếc xe ô tô cũ có tài xế đón thì ông ở nhà lau dọn nhà cửa, ʇ⚡︎ự nấu bữa trưa, rồi ăn trưa nếu cô không ăn ở nhà. Thực phẩm ông đưa cô đi mua vào cuối tuần. Ông hướng dẫn cho cô cách chọn thực phẩm tươi ngon trong siêu thị. Và luôn có mối quen đưa hàng tươi sống ngon lành tận nhà cho ông. Nghe đâu đó là người mang ơn ông khi ông còn đương chức.
Họ đã sống bên nhau suốt thời gian dài với sự quý mến,trân trọng nhau. Khi cô thấy ông đĩnh đạc, chừng mực thì không còn cảnh giác nữa, thi thoảng đi ngủ cô không còn chốt cửa. Đêm qua có tý men ɾượu vang lâng lâng, nó đưa cô vào giấc mộng yêu đương trai gáι với một người đàn ông còn chả biết cô là ai. Và men ɾượu đã dẫn dắt ông bỏ đi cái ʇ⚡︎ự trọng, đĩnh đạc bao năm, men ɾượu đẩy hai người bước qua ranh giới trong sáng , biến họ thành tình nhân trong một đêm cuồng say.
Sáng hôm sau cô thức dậy trong cảm xúc vô cùng hỗn độn. Nói cô không cảm mến, yêu quý ông thì không phải. Nhưng để nghĩ chuyện yêu đương với ông thì quả thật chưa bao giờ cô nghĩ đến. Nhưng bây giờ sự việc đã xảy ra. Cô không biết phải đối diện với ông như nào!
Trách ông ư? Ngẫm lại thì rõ là cô cũng nhiệt tình hưởng ứng vũ điệu ái ân với ông kia mà? Có một động thái nào tỏ ra là cô phản đối đâu? Nhưng mà cứ nghĩ đến tuổi ông còn hơn cả bố mình thì lòng cô lại quặn thắt nỗi đau đớn tủi hờn. Cớ sao? Cớ sao lại thế này? Giả như ông trẻ hơn chút nữa, chí ít cũng là ít hơn bố cô thì có lẽ lòng cô đỡ chua xót hơn chút chăng.
Cô đưa bé Bảo đi học mà bỏ qua bữa sáng, ông cũng ngại đối diện với cô nên nói hai cô cháu ra ngoài ăn nhé. Nay ông mệt không muốn ăn.
Đưa cu Bảo đến lớp, và cô cũng lên giảng đường. Nhưng cả buổi sáng hôm đó những lời thầy giảng như gió thổi qua tai. Cô chả nghe thấy gì. Trong lòng cô bộn bề trăm mối tơ vò. Giờ cô và ông sẽ như nào đây? Ông sẽ có trách nhiệm như nào với cô? Hay ông sẽ cho cô một món tiền rồi bảo cô đi đi như một số cảnh trong các bộ phim cô đã xem?
Nếu ông đuổi cô đi thì cu Bảo sẽ ra sao? Suốt thời gian bên nhau, hai cô cháu quấn quýt yêu thương còn hơn cả ɱ.á.-ύ mủ ruột rà. Có lúc cô cảm giác như nó là con của mình, nếu phải chia xa thì cả cô và nó khó mà chấp nhận được.
Còn nếu ở lại thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây.